Chương 1645 Kết thúc
“Ngươi!” Hai mắt Lâm Trường Sinh đỏ hồng, tức giận đến run người, tuy rằng lời nói của Đỗ Địch An cực kỳ châm chọc, nhưng trong lòng hắn lại vừa bi thương vừa tức giận nhận ra rằng, lời nói của đối phương là sự thật! Nếu ngay từ đầu hắn liền trực tiếp tiến lên, chắc là sẽ còn cơ hội lấy được trái tim máy móc!
Nếu có đầu não hỗ trợ tính toán, thì trong thời gian ngắn hắn có thể suy ra mấy nghìn khả năng, rồi thông qua xác suất học chọn ra một phương pháp tốt nhất!
Nhưng khi không có đầu não hỗ trợ giải toán, suy nghĩ của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình nghĩ ra một cách tốt nhất, mà không phải là cách thực sự tốt nhất từ kết quả xác xuất cuối cùng.
“Còn có gì muốn nói nữa không? Thôi, để ta tự mình mình xem cũng được!” Đỗ Địch An vừa nói xong, đã dùng tâm linh cảm ứng truyền ý nghĩ cho thiếu nữ Hoang Thần, nàng hiểu ý nhe nanh cười, trong đối mắt sáng còn chứa sự nghịch ngợm vô cùng nhân tính hóa, ngay sau đó nàng giơ tay lên, từ dưới mặt đất bắn ra rất nhiều thể tiếp xúc màu máu lan tràn khắp căn cứ, lao mạnh về phía Lâm Trường Sinh!
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!!”
Lâm Trường Sinh phát ra tiếng rống giận, tóc trên đầu bay vù vù tăng vọt lên mấy mét, bắn ra ngoài giống như vô số kim thép, đôi tay hướng về phía trước, ngón tay ma hóa thành từng con rắn bay màu vàng đất, quấn quanh cắn xé thể tiếp xúc màu máu đang tới.
Thiếu nữ Hoang Thần cười tủm tìm ngắm nhìn, không thấy nàng hành động như thế nào, bên trong những thể tiếp xúc màu máu đang chiến đấu kịch liệt với rắn bay đột ngột bắn ra tơ bạc và sương đen, bao phủ Lâm Trường Sinh vào trong một mảnh tối tăm.
“Nếu thực sự có địa ngục, ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi!!”
Trong sương đen truyền ra tiếng rống giận rít gào của Lâm Trường Sinh, giống như một con thú bị nhốt đã khàn giọng.
Đỗ Địch An cười thản nhiên: “Dựa vào trí tuệ của ngươi thì không nên tin vào thiên đường và địa ngục.”
“Phá cho ta!”
Trong sương đen, toàn thân Lâm Trường Sinh bị tơ bạc quấn quanh, khí đen phủ đầy tơ bạc cũng dần dần ăn tế bào trong cơ thể hắn giống như con tằm, muốn xâm nhập và đoạt lấy cơ thể hắn, hắn cố gắng gồng sức mạnh đột ngột đẩy ra, lại phát hiện tơ bạc cũng to lên theo sự thúc đẩy, nhưng vẫn dính chặt trên người hắn như cũ.
Tuyệt vọng, căm uất, hối hận, dữ tợn.
Trong lòng Lâm Trường Sinh đã tuyệt vọng, bây giờ hắn lại bi ai phát hiện ra lý trí và trí tuệ cao siêu từng khiến mình kiêu ngạo, chỉ có thể giúp mình tiến lên một bước so với người bình thường mà thôi, hơn nữa lý trí của hắn càng ý thức được tình cảnh bây giờ của mình, cũng đã tuyệt vọng sớm hơn, không muốn giãy giụa nữa, không có trái tim máy móc điều khiển, sức mạnh trên tứ chi mà hắn ma hóa hoàn toàn không thể so sánh với Đỗ Địch An.
Cho đến lúc này, hắn vẫn cho rằng quái vật Hoang Thần này là thân thể của Đỗ Địch An.
Từ trong tơ bạc quấn quanh cơ thể, hắn cảm nhận được sự sợ hãi từ việc ăn thịt đồng loại, giống như quái vật Hoang Thần là thiên địch đối với thân thể của hắn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến vì sao Ma Đế lại quyết đoán chạy trốn như vậy, hẳn là tên kia đã cảm nhận được chỗ đáng sợ của quái vật Hoang Thần này, dù sao đối phương cũng là Hoang Thần thuần chủng!
“Tại sao ngươi biết được chỗ ở của ta? Là vì đoạt lấy bộ phận ký ức kia của ta sao? Không thể nào, trong trí nhớ của phần kia không có cái này, ta chỉ mới tạo ra nó mà thôi!” Lâm Trường Sinh mặc kệ sự ăn mòn bên ngoài cơ thể, hắn hét ra bên ngoài sương đen, biết mình phải chết, hắn cũng muốn hiểu rõ trước khi chết.
Đỗ Địch An kêu thiếu nữ Hoang Thần tản sương đen ra, hắn hơi mỉm cười, nói: “Chỉ có thể nói là do ngươi bất cẩn, nếu ngươi đi đến căn cứ khác trong trí nhớ của ta, thì có lẽ ta sẽ không tim được ngươi, nhưng ta đoán ngươi sẽ không đến những căn cứ kia, mà là đến căn cứ mới xây khác, dù sao ta đã biết được những căn cứ kia rồi, tuy rằng có thể tạm thời trốn tránh, nhưng nếu ta tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi, thi chắc chắn cũng sẽ đi qua những nơi đó tìm kiếm, cho nên việc xây dựng một căn cứ mới là rất cần thiết.”
“Nhưng xây căn cứ mới ở đâu mới thích hợp? Sau đó ta suy xét cẩn thận từ điểm này, nếu như ép đến nỗi ngươi phải tị nạn trong căn cứ mới xây, như vậy chúng tỏ đây đã là tình huống tệ nhất, suy ra vị trí của căn cứ không thích hợp để xây dựng trong chủ thành có tứ đại gia tộc, cũng không thích hợp xây ở những nơi phồn hoa náo nhiệt, bơi vì ngay cả ngươi cũng cần tị nạn, thì chắc chắn Liên bang đã rơi vào tay người khác, sẽ dễ dàng bại lộ ở nơi náo nhiệt.”
“Cho nên ngươi chỉ có thể chọn một nơi hoang vắng, đáng tiếc ngươi xây dựng quá nhiều căn cứ, trong phàn trí nhớ kia, ngươi đã suy xét qua rất nhiều thành thị, chỉ có thành phố Tuyết Sơn này và bảy thành phố hẻo lánh khác là ngươi không suy xét, cho nên dựa vào phần ký ức kia ta đã sàng lọc ra, ngươi sẽ trốn trong thành phố chưa từng suy xét, chọn một trong tám thành phố để xây căn cứ.”
“Mà thành phố Tuyết Sơn này lại có địa thế hẻo lánh, núi tuyết lớn cũng thích hợp để chứa vũ khí hạt nhân, sở dĩ ta phát hiện là thành phố này, chủ yếu vẫn là khi Ma tộc xâm lấn, trong tám thành phố, chỉ có thành phố này là không phái binh lính máy móc tham gia chiến tranh, cũng không trực tiếp đầu hàng, mà là dùng một ít quân bảo vệ thành yếu ớt và một đám cơ giáp sư nhiệt huyết để chiến đấu.”