Chương 1671 Lại gặp nhau
Nhị tiểu thư của nhà Đông chủ ghé ngang qua, trưởng trấn không thể không tiếp đãi nồng nhiệt.
“Chúng ta đang truy tìm dấu vết của Ma thú Tuyết Điêu, ngươi thật sự không biết sao?” nhị tiểu thư tên là Aviya, mặc một bộ khôi giáp màu bạc, bao lấy bộ ngực và cái mông thành hình vòng cung căng tròn, tóc dài đỏ rực quấn khăn choàng xoăn nhẹ, giữa đôi lông mày có chút kiêu ngạo, hoàn toàn trái ngược với trưởng trấn đang mặc trang phục bằng vải bố cười toe toét bên cạnh mình.
“Nhị tiểu thư, ta đã hỏi những thợ săn có kinh nghiệm nhất trong trấn, bọn họ không ai phát hiện dấu vết của Ma thú Tuyết Điêu ở gần trấn, nếu như ma thú này thường lui tới xung quanh trấn của chúng ta, ta e rằng trong trấn đã có người hy sinh từ lâu rồi, nhưng mấy tháng gần đây, trong trấn không có người nào bị mất tích, sợ rằng sẽ không giúp được gì cho ngươi rồi”, trưởng trấn cười mỉa mai, nói.
Aviya khẽ gật đầu, không nói thêm nữa, nhấp một ngụm rượu đỏ từ bộ sưu tập của trưởng trấn, hơi nhíu mày, nàng thật sự nuốt không trôi được mùi vị này, nhưng nàng nhận được sự giáo dưỡng tốt của gia tộc, thế nên nàng không thể phun ra ngay tại chỗ được, cuối cùng vẫn nuốt xuống, nhìn lại cái bàn đầy thịt cừu nướng, lợn sữa và các món ăn khác, nàng đã cảm thấy nhạt nhẽo, đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi, Aurora.”
“Vâng, thưa tiểu thư”, một thiếu nữ tóc ngắn bên cạnh ôm kiếm, khẽ gật đầu, biểu cảm lạnh lùng.
Trưởng trấn có hơi lấy làm lạ, không ngờ hắn chuẩn bị nhiều mỹ vị như vậy mà đối phương lại có thể không ăn, nhưng hắn cũng không dám cưỡng cầu giữ lại, vội vàng đi đến nói: “Nhị tiểu thư, ta tiễn ngươi đi.”
Aviya khẽ gật đầu, cũng không từ chối, dẫn đầu là một kỵ sĩ bước ra cửa, cơ giáp và bội kiếm va vào nhau phát ra tiếng leng keng, vô cùng vui tai.
Ngay khi vừa bước ra, Aviya lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía xa, đây là thói quen của nàng, nhìn về phía xa luôn khiến nàng cảm thấy mục tiêu của mình rất lớn, nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy hai bóng đen xuất hiện ở trên bầu trời phía xa xa, khoảnh khắc tiếp theo, bóng đen này biến lớn cực kỳ nhanh chóng, nhịp thở dừng lại một chút, từ đường nét nhỏ ban đầu bây giờ đã có thể trông thấy rõ khuôn mặt.
Một nam một nữ, đều có khuôn mặt gần như hoàn hảo.
“Ai đó?” lúc này, những kỵ sĩ hộ tống xung quanh cũng chú ý tới, nhanh chóng rút kiếm ra, canh giữ ở bên cạnh Aviya.
Cô gái cầm kiếm đứng bên cạnh Aviya hơi giương mắt, vẻ thờ ơ ban đầu đột nhiên trở nên ngây ngẩn, đôi mắt hơi mở to lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó là sự kinh ngạc ẩn sâu trong đáy mắt.
Vèo!
Hai bóng người rít gào mà đến, đáp xuống cách đám người trước mặt mười thước, nhìn xuống đám người, áp lực mạnh mẽ như vũ bão mang đến cho mọi người cảm giác như cuồng phong quất vào mặt, tóc tai bị thổi tung.
Ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Địch An rơi vào Aurora trong đám người, trầm mặc không nói.
“Ngươi là...” Aviya cảm giác được trên người đối phương có một áp lực rất lớn, trong lòng thầm sửng sốt, áp lực này còn mạnh hơn cả áp lực của thầy nàng, nàng đang định nói thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng.
“Thầy.” Aurora vui vẻ kêu lên, tiến lên vài bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cúi người hành lễ: “Thầy, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại.”
Aviya ngạc nhiên, nhìn thấy Aurora cung kính chào hỏi, trong lòng không nhịn được trách mắng: “Aurora, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, nếu như để thầy nghe được những lời này, sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!”
Aurora không nghe theo mà nhận lỗi giống như trong tưởng tượng của nàng, trái lại làm như không nghe thấy những lời này, vẫn ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia như cũ.
“Ngươi đã bái sư?” Đỗ Địch An nghe thấy lời nữ tử bên cạnh nói, sau đó hắn hỏi Aurora.
Aurora cúi đầu nói: “Đúng vậy, thưa thầy, nhưng ta chỉ muốn học nghệ và kết thân với các thế lực thượng lưu ở đây thôi, ta không thật sự coi hắn là thầy.”
“Làm tốt lắm.” Đỗ Địch An gật đầu, không một chút trách cứ.
Aviya và các kỵ sĩ khác bên cạnh nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, phải biết rằng, Aurora cũng giống như Aviya, đều tôn sùng Lãnh chúa Phượng Hoàng là thầy của mình, tựa như Aviya coi đó là vinh quang, phải biết rằng, Lãnh chúa Phượng Hoàng là một trong những cường giả Vực Sâu của Tường Lớn Polka, với địa vị rất cao, nếu những lời nói của Aurora được lan truyền ra ngoài thì sau này dù có trường sinh bất lão cũng sẽ bị bóc ra.
“Ngươi điên rồi sao?” Aviya không kìm được hét to lên.
“Những người khác đâu cả rồi?” Đỗ Địch An hỏi.
Aurora tiếp tục nói: “Bọn người Neuss đã đi chủ thành khác, bọn họ đều đã ổn định, nhưng người bạn thân nhất của ngươi, Zach, hình như đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó, tình huống cụ thể như thế nào thì ta không rõ, ta đi theo bên cạnh Lãnh chúa Phượng Hoàng là để học nghệ, có rất ít cơ hội có thể tiếp xúc với bọn họ.”
Đỗ Địch An nghe thấy vậy thì cau mày, lúc này mới nhớ tới khi cảm nhận khí tức của mọi người thì không thấy mùi của Zach đâu, trong lòng hắn hơi chùng xuống, Zach và Macon đều là đồng bạn đồng hành cùng hắn đi nhặt mót trước đây, mặc dù hiện giờ không thể kề vai chiến đấu cùng nhau, nhưng nó cũng tượng trưng cho một kỷ niệm thời thơ ấu của hắn.
“Theo ta đi tìm bọn họ”, Đỗ Địch An nói.
Aurora gật đầu nói: “Vâng.”
Aviya ở bên cạnh nghe được thì mù mịt, nàng chưa từng rời khỏi Tường Lớn, tự nhiên cũng không ngờ Đỗ Địch An và Aurora đến từ ngoài tường, nếu như đổi lại là một cường giả Vực Sâu khác là có thể đoán được từ trong đôi lời này.