Chương 1670 Làm chủ cả thiên hạ (2)
Thế nhưng, khi hắn nghĩ đến việc Đỗ Địch An tự xưng là thần, liền cảm thấy dường như suy nghĩ như vậy cũng không khó hiểu.
“Ta biết rồi, thưa Đại Đế.” HeHeslodi vội đáp lời.
“Ta đến Ma tộc một chuyến, tiêu diệt tên Ma Đế kia, chỉ vài ngày thôi sẽ trở về.” Đỗ Địch An lạnh nhạt nói: “Nếu không còn việc gì thì ngươi lui ra đi.”
Lòng HeHeslodi dậy sóng nhưng bụng dạ khôn khéo, trên mặt chỉ thoáng qua một vẻ khiếp sợ rồi cung kính cáo lui. Hắn biết rõ sự khủng khiếp của Ma Đế, Lâm Trường Sinh đã từng nhắc đến nhiều lần trước mặt hắn, nhưng ngay cả Lâm Trường Sinh mà Đỗ Địch An cũng có thể giết chết thì muốn giết tên Ma Đế kia, quá nửa cũng không phải là chuyện khó gì.
“Bầu trời của hành tinh này thật sự sắp thay đổi rồi!” HeHeslodi bước ra khỏi tòa lầu mà lòng vừa rung động vừa kích động, còn có chút ghen tỵ. Hắn cảm thấy mình sẽ phải chứng kiến một thời đại lớn mới sắp đến, mà chủ nhân của thời đại này chính là Đỗ Địch An. Điều này khiến hắn ghen tỵ nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn và kích động, cho dù mình không phải là người tỏa sáng nhất nhưng được đi theo bên cạnh người như vậy, cũng có thể hưởng thụ sự giàu sang và quyền lợi vô hạn.
Đỗ Địch An chuẩn bị rời khỏi Liên bang nhưng không an bài quá nhiều, đối với hắn của hiện tại mà nói, đến Đế quốc một chuyến là một việc vô cùng thuận tiện. Nếu như Ma Đế đang ở thủ đô Đế quốc thì thậm chí hắn có thể bay đến đó vào buổi sáng, sau khi chém chết Ma Đế rồi lại trở về vào buổi chiều cùng ngày.
“Oa Thần, chúng ta đi thôi.” Đỗ Địch An nói với cô gái bên cạnh.
Biên giới phía nam của Đế quốc, bên trên Tường Chiến Thần.
Tầng mây mờ mờ ảo ảo, bên trên tầng mây trắng mênh mông là khoảng đất trống, phía trên là một biển mây giống như bông, giờ phút này, trong khoảng trống này, những vệt ánh sáng màu tím bay vút qua, rõ ràng là những con phi điểu cả người được bao quanh bởi lôi điện màu tím, chúng vui vẻ bay lượn trong từng tầng mây, tập trung thành sấm chớp dữ dội tạo ra trong đám mây đen để kiếm ăn.
Nơi này là khu vực cấm phía trên Tường Chiến Thần, do chúng nó canh giữ.
Trên đỉnh tầng mây, một người nuôi chim với cách ăn mặc như mục sư đang ngồi, cơ thể hắn nhẹ tựa lông hồng, ngồi trên mây là năng lực của hắn, hắn có thể biến toàn bộ cơ thể mình thành trọng lượng của một sinh vật phù du, không cần tốn nhiều sức tự do bay lại ở trong trời đất, nhưng sức chiến đấu quá yếu, là người nuôi lôi điểu chuyên nghiệp do Đế quốc đào tạo.
Lúc này đây, người nuôi chim đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm giác được hai con lôi điểu lao ra khỏi tầng mây, tách khỏi đàn chim, bay về phía bên trong Tường Chiến Thần, hắn mở hai mắt nhìn theo hướng đó, hắn hơi cau mày, lấy một chiếc còi được đặc chế ra và thổi nó.
Đàn lôi điểu xung quanh hơi xôn xao tụ tập lại, nhưng mà hai lôi điểu đã tách khỏi đàn vẫn bay đi không quay đầu quay lại.
Người nuôi chim nhìn thấy vậy thì sắc mặt sa sầm, ngừng thổi còi, thân hình nhoáng lên một cái, bay ra giống như một linh hồn trong suốt, tốc độ nhanh không có gì sánh kịp, nhanh chóng đuổi theo hai con lôi điểu kia, hắn khẽ quát một tiếng, sau đó giơ tay ra bắt lấy.
Đột nhiên, một con trong đó quay đầu lại, cái mỏ nhọn của nó co rút lại, khuôn mặt con chim đầy lông lá lồm xồm biến thành một khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, một đôi mắt đen khịt vô cùng hờ hững, tiếng hừ nhẹ vang lên.
“Ngươi...”
Người nuôi chim nhìn thấy sự biến hóa này thì không khỏi khiếp sợ, còn chưa kịp nói chuyện, trong đầu lập tức cảm thấy chấn động, ý thức liền trở nên rối loạn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, máu tươi tràn ra trong cả mắt, miệng và mũi, kinh khủng và đáng sợ giống như con giun chảy ra ngoài, thân thể của hắn cũng mềm nhũn rơi xuống, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, biến thành một cái xác lơ lửng.
Vèo!
Hai lôi điểu cũng không quay đầu lại, xoay người bay thẳng đi.
Vài giờ đồng hồ sau.
Phía trên Tường Lớn Polka.
Từ phía chân trời xa xa có hai bóng người đang phi nước đại mà đến, giống như thiên thạch rơi từ trên mây xuống, xẹt qua những thủ vệ phía trên Tường Lớn, khiến cho không ít thủ vệ kêu lên, lập tức có người thông báo cho Tường chủ.
Vèo!
Khi cả hai rơi xuống đến độ cao mấy chục mét bên trong Tường, họ từ từ giảm tốc độ, áp lực gió mạnh uốn cong cả hoa cỏ trên mặt đất, dường như ngay cả hoa cỏ cũng phải cúi đầu kính cẩn nghênh tiếp bọn họ.
Đôi mắt của Đỗ Địch An giống như những ngôi sao đêm, đứng giữa không trung, dùng hết sức giải phóng cảm nhận của mình, trái tim máy bên trong lồng ngực của hắn nhanh chóng chuyển vận, cảm nhận dễ dàng bao trùm toàn bộ Tường Lớn, hàng chục triệu người hiện lên trong võng mạc của hắn, giống như vô số những nốt ban đỏ, chẳng bao lâu, hắn lập tức tìm thấy được âm thanh và mùi từng rất quen thuộc từ trong đó, là đám người Neuss và Barton.
Ngay sau đó, Đỗ Địch An bay về phía Aurora, chỗ gần nhất trong số họ.
Trấn Phi Tuyết, một đội kỵ binh đóng trước cửa nhà trưởng trấn, lúc này, trong nhà trưởng trấn đang đón tiếp mấy vị khách quý, tất cả cao lương mĩ vị trong trấn và rượu ngon trong bộ sưu tập của trưởng trấn đều được dọn lên bàn, trưởng trấn đích thân rót rượu, gắp thức ăn, mà vị khách quý này chính là nhị tiểu thư của gia tộc Stantine.
Gia tộc Stantine là một quý tộc lâu đời trong chủ thành Phượng Hoàng, lãnh thổ rộng lớn, trấn Phi Tuyết là một tòa trấn nhỏ nằm trong chuỗi sản nghiệp của gia tộc họ.