Chương 1677 Đế Đô
Nghĩ lại cũng đúng, nàng đã có người mạnh như vậy làm thầy còn cần bản thân làm gì?
Dù sao nàng cũng là một Lãnh chúa thành phố nên cũng không tranh chấp những thứ này, xem như chưa xảy ra gì cả rồi gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ làm theo.”
Đỗ Địch An nghe vậy lập tức xoay người dẫn theo Oa Thần bay về phía trước, đám người Neuss theo sát phía sau chậm rãi rời đi.
Lãnh chúa Phượng Hoàng nhìn bóng lưng của những người họ, trong lòng rất phức tạp, nàng mơ hồ đoán được bản thân có thể sống sót dưới bàn tay Đỗ Địch An, có lẽ người đó đã sớm nhìn ra thân phận của nàng, nể mặt Aurora mới tha cho nàng.
Chưa bao lâu, vậy mà bản thân lại phải dựa vào thể diện của học trò mà sống sót?
Không nhắc đến tâm trạng chán nản của Lãnh chúa Phượng Hoàng, đám người Đỗ Địch An rời khỏi Vương thành, dọc đường không có người cản trở, nửa ngày sau đã rời khỏi lãnh thổ Tường Lớn Polka bước vào khu vực Hoang Dã.
Buổi tối hôm đó, mọi người chính thức tiến vào khu vực Vực Sâu mà Tường Lớn Polka chưa quét sạch.
Bầu trời đêm trong suốt, những ngôi sao lấp lánh chiếu sáng khu rừng hoang tàn của Vực Sâu sáng như ban ngày.
Mọi người dừng chân trong một khu rừng, ăn thức ăn đã mang theo bên người, nghỉ ngơi đến nửa đêm lại tiếp tục lên đường.
Có Đỗ Địch An và Oa Thần bảo vệ, dọc đường đi gặp phải ma vật Vực Sâu đều bị chém giết, Vực Sâu nguy hiểm bốn phía trở nên như du xuân, mọi người đi theo phía sau, cả đường ngắm nhìn Vực Sâu thần bí này, nhìn thấy từng tòa kiến trúc hoang tàn thời xưa sụp đổ trong rừng cây Hoang Dã bám đầy rêu xanh, nhìn thấy không ít di tích thời đại cũ, cảm giác vô cùng mới lạ.
Đi được nửa đường, Đỗ Địch An gặp phải một con Phi Long đang rong đuổi giữa không trung, lúc này hắn giơ tay lên bắn chết nó từ xa xa.
Một Vực Sâu nhảy ra từ trên người con Phi Long đó, vẫn chưa kịp quát giận về phía này đã bị Đỗ Địch An tiện tay bắn ra một chùm sáng lần nữa xuyên thủng.
“Đây là Phi Long Thần sứ, người đại diện của Đế quốc tuần tra Tường Lớn.” Đỗ Địch An giảng giải cho mọi người, sau đó sai người mổ xẻ Phi Long, nướng thịt nó làm bữa trưa, ăn xong lại tiếp tục lên đường.
Mấy ngày sau, mọi người trèo núi lội suối đi tới Đế Đô.
Trên đường đi gặp lượng lớn ma vật, trong đó cũng có không ít ma vật có tên, còn gặp được một con ma vật cổ xưa, sau khi bị Đỗ Địch An săn giết thì lấy hồn trùng ra giao cho đám người Aurora niêm phong cất giữ, đợi sau khi đến Đế Đô thì có thể giúp bọn họ nhanh chóng gia tăng thể chất.
“Chúng ta hãy ngụy trang thành đội ngũ mạo hiểm Đế Đố để tiến vào, đừng để lộ thân phận.” Đỗ Địch An nói, mặc dù hiện giờ thực lực của hắn đủ để xông vào Đế Đô nhưng hắn không muốn quấy rầy đến Ma Đế, phía sau có mặt hàng như Tường chủ Polka, một khi cảm nhận được hắn và Oa Thần cũng sẽ chạy đi vì sợ hãi, thậm chí giờ phút này chưa chắc Ma Đế đã ở trong Đế Đô, có khi đã sớm mai phục cạm bẫy đợi bọn họ đến.
Mọi người nghe theo lời nói của Đỗ Địch An như mệnh lệnh, không có bất kỳ ý kiến nào.
Đế Đô.
Tường Lớn hùng vĩ sừng sững như hướng thẳng đến chân trời, cao hơn một mảng so với những Tường Lớn khác mà Đỗ Địch An đã nhìn thấy, hắn nghĩ ngay đến Tường Lớn là cách nói của nghĩa địa Hoang Thần, nếu là như vậy thì người chôn cất trong Tường Lớn thông thường chính là Hoang Thần bình thường, mà nơi như Đế Đô chôn cất chính là nhân vật tuyệt thế như Hoang Thần Thái Tổ.
“Hoang Thần có thể được chôn cất trong Tường Lớn, mặc dù nói là Hoang Thần bình thường nhưng trong gia tộc Hoang Thần cũng thuộc về cao thủ đứng đầu, thực lực Hoang Thần bình thường thật sự cũng không kém người Khai Hoang bao nhiêu, còn không đủ giúp Tường Lớn trấn giữ ma vật khắp nơi.” Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, diệt sát Ma Đế đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, hắn thuận theo hành động thật sự cảm thấy hứng thú chính là bí mật được chôn vùi trong Đế Đô này.
Những bí mật này liên quan đến gia tộc Hoang Thần, còn là thứ mà trong trí nhớ của Lâm Trường Sinh không có.
Một lát sau mọi người tiến gần trước Tường Lớn, từ trong ký ức của Tường chủ Polka, Đỗ Địch An có chút hiểu biết với diện mạo của Đế Đô, dù sao người đó cũng từng cưỡi Phi Long tới Đế Đô phục vụ.
Rất nhanh, Đỗ Địch An dẫn đám người Neuss đi tới trước một cổng lớn ở phía đông Đế Đô, Tường Lớn Đế Đô này giống như những Tường Lớn khác, đều là bốn mặt hình vuông nhưng điểm khác biệt chính là bốn phía đông nam tây bắc của Đế Đô đều có sáu cổng lớn, mỗi Tường Lớn cách nhau mấy vạn kilomet, bởi vậy có thể thấy được toàn bộ diện tích Đế Đô rộng lớn cỡ nào, chứa hơn một tỷ người cũng dư sức.
Đỗ Địch An và Oa Thần từ từ đáp xuống một cánh cổng lớn ở gần phía đông rồi đi bộ cùng đám người Neuss, rừng rậm gần đây tương đối thưa thớt, khắp ven đường có thể thấy được mấy khôi giáp kiểu dáng không tồi bị vứt bỏ ở trong bùn đất, có một số là khôi giáp hư hỏng, có một số lại an nghỉ ở nơi này cùng chủ nhân.
Thông qua trí nhớ của Phi Nguyệt và Borrow, mặc dù Đỗ Địch An chưa từng tới Đế Đô nhưng vốn không cảm thấy xa lạ, biết được Đế Đô thượng võ, bình dân bình thường sớm đã quen với kẻ Đi Săn, không giống trong Tường Lớn Sylvia kẻ Đi Săn chỉ là công cụ dơ bẩn trở thành quý tộc không thể nhìn thấy ánh sáng.
Trong Đế Đô kẻ Đi Săn là một nghề nghiệp tôn quý hơn luật sư, bác sĩ, Thần chức.