Chương 1676 Bàn tay giáng xuống (2)
Đại điện Đế cung tráng lệ như dát vàng bị phẩy thành tro bụi, vô số bụi bặm tràn ra khỏi ngón tay, bậc thang với độ cao ngàn tầng cũng bị chụp vỡ tan, khắc một cái dấu tay sâu!
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay to thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ và biến mất trong bụi, chỉ trong chốc lát, bàn tay lại giơ lên từ trong bụi, thu nhỏ lại có kích thước hơn mười mét, hai ngón tay cầm một vật thể với kích thước bảy tám mét, đó là long nhân sau khi ma hóa của người trung niên mặc vương bào hắc kim!
Ngón tay cái và ngón trỏ cứng cáp nắm lấy đầu rồng của hắn, nửa người dưới không có sức lực mà trượt xuống, Đỗ Địch An lắc nhẹ hai lần, giữa những ngón tay ma hóa ra xúc tu chui vào trong đại não của hắn, tìm kiếm ký ức, đọc xong rất nhanh.
Sau khi xong việc, hắn dùng một chút lực ở ngón tay, răng rắc một tiếng, hộp sọ đầu rồng vỡ ra, máu tươi tràn ra, đương nhiên là chết thảm ngay tại chỗ.
Đông đảo tướng lĩnh thị vệ bên ngoài cung điện nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm.
Đám người Neuss và Aurora đều có vẻ mặt khiếp sợ, không thể tưởng tượng nhìn thi thể Tường chủ sập đổ trong bụi bặm, nhân vật tuyệt đỉnh tài trí mưu lược kiệt xuất như thế lại bị Đỗ Địch An lật chưởng đánh chết giống như con kiến hôi!
Đỗ Địch An giơ tay lên triển khai sức lực phi phàm khiến tất cả tướng lĩnh thị vệ còn sống sót bên ngoài cung điện sợ hãi, không ai dám tiến lên càng không ai vì Tường chủ đã chết mà rống giận báo thù, trong thiên địa lặng ngắt như tờ.
Vụt!
Một bóng dáng đỏ thẫm bay ra từ bên cạnh bụi bặm, là Lãnh chúa Phượng Hoàng, lúc chưởng lớn của nàng giáng xuống đã có dự cảm nguy hiểm, sớm tránh né, may mắn lướt người qua bên cạnh chưởng nên còn sống sót.
Lúc nhìn thấy Đỗ Địch An nhấc Tường chủ lên rồi tiện tay bóp chết, quả thực khó có thể tin vào mắt mình, nhưng dù sao nàng cũng đã ở chức vị cao lâu năm, tâm trí kiên định, rất nhanh đã kịp phản ứng lại lao ra khỏi bụi bặm trước, nàng biết đối mặt với nhân vật này, bản thân ẩn nấp không có bất kỳ tác dụng gì mà chỉ khiến bản thân chết càng nhanh hơn mà thôi, chi bằng chủ động đi ra nhận thua đầu hàng.
“Đại nhân, xin thứ tội.” Lãnh chúa Phượng Hoàng quỳ bái trên không trung, trong lòng khẽ run rẩy, sợ Đỗ Địch An giơ tay lên diệt nàng.
Đỗ Địch An hờ hững liếc nàng một cái, Tường chủ tổng cộng có ba Vực Sâu, trong đó có một lão đầu râu bạc mưu toan cùng Tường chủ chống cự lại chưởng của hắn đã bị đánh thành thịt bùn tại chỗ, vậy mà người này lại tránh được, nhưng nàng không phải là mục tiêu chính của mình nên hắn cũng lười phân lưỡi đao sắc bén trong lòng bàn tay ra chém giết.
“Nếu đã biết tội vậy hãy lùi xuống đi.” Đỗ Địch An hờ hững nói.
Tảng đá lớn trong lòng Lãnh chúa Phượng Hoàng lập tức được buông lỏng, nàng khẽ thở dài một hơi, cung kính cúi đầu lùi sang một bên, mắt không chớp, chỉ nhìn mũi chân mình. Bởi vì cúi đầu nên ánh mắt của nàng quét qua đông đảo bóng dáng đi theo Đỗ Địch An mà tới rất nhanh, liếc mắt đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong số đó, đó chẳng phải là học trò mình mới thu nhận nhập môn sao?
“Aurora?” Lãnh chúa Phượng Hoàng khẽ giật mình.
Lúc này, Đỗ Địch An nhắm hai mắt lại mở ra rất nhanh, thản nhiên nói: “Đều ở trong Vương thành này, khiến ta đỡ phải đi tìm.” Nói xong hắn đột nhiên giơ tay lên, cánh tay mọc dài đạt tới độ cao hơn một ngàn mét, bàn tay nắm thành quyền, mặt ngoài hiện ra tinh thể hình thoi khúc xạ ngũ sắc sặc sỡ dưới ánh mặt trời, chợt bắn ra mấy chục chùm ánh sáng từ bên trong giống như tia laser bắn vào các tòa nhà bên ngoài cung điện.
Bịch bịch bịch!
Các khu vực đều phát ra âm thanh chấn động, tràn ngập bụi bặm giống như bị hỏa pháo bắn trúng.
Làm xong chuyện này Đỗ Địch An thu hồi bàn tay của mình lại, quay lại và nói với đám người Neuss: “Đi thôi, chuẩn bị rời đi.” Thông qua trí nhớ của Tường chủ, Đỗ Địch An đều đã đánh chết tất cả quân đội liên quan đến Zach, nơi này cũng không còn vương vấn gì nữa.
Mọi người nhìn nhau rồi nhớ đến lời Đỗ Địch An nói lúc trước, muốn giết về phía Đế Đô, họ không khỏi không nỡ lại kích động, có một số người còn cảm thấy hiện giờ giết chết Tường chủ, chim chiếm tổ thước cũng không tồi cần gì phải tiếp tục đi đánh giết liều mạng? Nhưng lại không dám biểu hiện suy nghĩ này ra ngoài.
Trước khi đi Đỗ Địch An nhớ đến cái gì đó, xoay người hướng về phía Lãnh chúa Phượng Hoàng nói: “Hiện giờ nơi này chỉ còn lại một Vực Sâu là ngươi, lúc trước ta đã đồng ý một cô nhóc muốn tặng tòa Tường Lớn này cho nàng ta, chuyện này sẽ để cho ngươi giám sát, từ nay về sau ngươi phải bảo vệ tốt gia tộc của cô nhóc đó, biết chưa?”
Trong lòng Lãnh chúa Phượng Hoàng chấn động, Tường Lớn như vậy lại tiện tay tặng cho người khác sao? Nàng thấy biểu cảm Đỗ Địch An lạnh lùng không giống nói dối, nhịn không được hỏi: “Không biết người mà đại nhân nói là ai?”
Đỗ Địch An không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua Aurora phía dưới.
Aurora hiểu ý vội vàng tiến lên lớn tiếng nói: “Lãnh chúa đại nhân, người thầy ta nói chính là Aviya.”
Lãnh chúa Phượng Hoàng nghe được giọng nói của nàng, mặc dù trước đó đã chú ý tới nàng nhưng không ngờ thân phận của nàng và Đỗ Địch An lại là quan hệ thầy trò, sắc mặt không khỏi thay đổi, lại nghe được Aurora xưng hô với mình, trong lòng đã hiểu được, không khỏi cảm thấy chua xót, trên thực tế nàng luôn rất thích học trò mới nhận này, không ngờ người ta không thật sự xem nàng là thầy.