← Quay lại trang sách

Chương 1682 Ký ức Ma Trùng (2)

Cực Băng Trùng Vương bị xói mòn giống như một vũng bùn lầy nát trên mặt đất, nhưng dường như nó cảm nhận được cái gì đó, lập tức chui xuống đất chuẩn bị chạy trốn.

Lòng bàn tay của Đỗ Địch An trở nên lớn hơn, nắm chặt nó lại.

“Cực Băng Trùng Vương? Ha ha, nhưng chỉ là nguyên trùng của Cực Băng Trùng tộc mà thôi, nguyên trùng sinh ra trong đầm băng như các ngươi không có mười vạn thì cũng có tám vạn đúng không?” Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, hời hợt nói.

Cực Băng Trùng Vương chảy dài trong lòng bàn tay Đỗ Địch An nghe được lời này đột nhiên dừng lại, một lớp chất nhầy biến hóa thành miệng với mắt, kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An: “Sao ngươi biết được những thứ này?”

“Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng tượng đó.” Đỗ Địch An nhìn nó: “Điều khiến ta có chút tò mò chính là ba trăm năm qua trăng máu xuất hiện hai lần, gia tộc đồng bào của ngươi cũng đã đến trái đất hai lần, nhưng tại sao ngươi còn trốn ở đáy hồ, với mức độ không trọn vẹn chiếc phi thuyền kia của ngươi chắc có thể gửi và nhận được tín hiệu mới đúng, vậy mà chúng nó lại không tới tiếp ứng ngươi, là vứt bỏ ngươi hay là kiêng kỵ Hoang Thần Đế quốc này?”

Cực Băng Trùng Vương giật mình nói: “Trăng máu? Đồng bào của ta đã đến đây hai lần? Sao có thể, nếu chúng đến trái đất sao lại không đến tìm ta, ngươi nói bậy!”

“Hả?” Đỗ Địch An có chút kinh ngạc, Cực Băng Trùng Vương lại không biết chuyện này sao? Bỗng nhiên hắn cảm thấy dường như bên trong có chút kỳ lạ và còn có nguyên nhân khác, suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp ra tay đâm vào trong cơ thể lật xem ký ức của nó.

Cực Băng Trùng Vương cảm nhận được ngón tay của Đỗ Địch An đâm vào trong cơ thể vội vàng phản kháng nhưng lại phát hiện khắp thân đều bị xâm nhập, dường như có một loại sức mạnh không rõ xâm nhập vào trong cơ thể xảy ra đồng hóa cộng hưởng với cơ thể của nó, khiến bản thân nó khó phân biệt được đâu là bộ phận của bản thân, rõ ràng cảm giác quỷ dị này đến từ Nhân loại trước mắt.

Nó khiếp sợ không ngừng, một thời gian ngắn không gặp sao Nhân loại này lại trở nên đáng sợ như vậy chứ?

Một lúc sau, cuối cùng Đỗ Địch An cũng hiểu được nguyên nhân, ký ức của Cực Băng Trùng Vương này khiến hắn mở rộng tầm mắt, hóa ra gia tộc Ma Trùng bên ngoài không những chia ra Băng Ma Trùng và Diễm Ma Trùng mà còn là kẻ thù của nhau, trong đồng bào của Băng Ma Trùng và Diễm Ma Trùng cũng không bền chặt như thép mà không có cùng phe phái giống như Nhân loại vậy, mỗi một phái đều có Đại Hiền giả trung thành không giống nhau.

Mà Cực Băng Trùng Vương ở trước mắt mình là một trong hai mươi Đại Hiền giả trung thành của Băng Ma Trùng.

Dưới trướng của Đại Hiền giả này, Cực Băng Trùng Vương tương đương với một lĩnh tướng của Nhân loại, mà có rất nhiều lĩnh tướng như vậy, mỗi một lĩnh tướng nắm giữ một phi thuyền xâm nhập vào trái đất.

“Hai mươi Đại Hiền giả hợp tác cùng chung sức xâm nhập trái đất bắt Nhân loại trái đất trở thành nguyên liệu thành Thần, hy vọng mỗi một bước đào tạo xuất Thần sẽ hủy diệt hết Diễm Ma Trùng và gia tộc Hoang Thần, đáng tiếc chiến tranh thay đổi dẫn đến trong thời gian ngắn liên minh Đại Hiền giả xuất hiện rạn nứt, đặc biệt là trái đất phản kích, vũ khí hạt nhân của Nhân loại bùng nổ đánh cho Ma Trùng một đòn chí mạng khiến không ít Đại Hiền giả rút ra khỏi trái đất…”

Đỗ Địch An thấy được chiến tranh ba trăm năm trước rất rõ ràng, tầng lớp sương mù trước mắt tản ra khiến tinh cầu từng trải rộng dấu chân của Nhân loại biến thành tinh cầu có ma vật khắp nơi, mà kẻ cầm đầu đằng sau gây nên tất cả những chuyện này cũng dần hiện lên.

“Xem ra, Đại Hiền giả mà ngươi trung thành phần lớn đã chết trận rồi.” Đỗ Địch An mỉm cười: “Nói như vậy, có lẽ Cực Băng Ma Trùng khống chế Liên bang là Ma Trùng Hiền giả may mắn sống sót được, không biết là mấy kẻ hay chỉ có một.”

Cực Băng Trùng Vương sợ hãi nhìn lấy hắn: “Ngươi, thân thể của ngươi không giống trước đây, trên người ngươi có hơi thở của Hoang Thần, không, còn nồng đậm hơn cả Hoang Thần!”

“Oa Thần, cái này cho ngươi, có lẽ mùi vị không tệ.” Đỗ Địch An không trả lời nó, sau khi thăm dò xong ký ức của nó thì nó đã mất trị giá trị bản thân nên dùng để mời Oa Thần là thích hợp nhất.

Oa Thần cười ngọt ngào giống như thiếu nữ thuần khiết đẹp đẽ, chỉ là trong ánh mắt lộ ra sự đói khát khác thường khiến biểu cảm trên mặt nàng rất yêu dị. Đây là lần đầu tiên đám người Neuss nhìn thấy biểu cảm biến hóa khó có thể miêu tả được của thiếu nữ xinh đẹp như vậy, không ít người nhìn đến ngây ngốc ra, nhưng sau đó Oa Thần mạnh mẽ há miệng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bỗng nhiên khuếch trương lớn đến mấy mét, miệng đầy răng nhọn nuốt chửng lấy Cực Băng Ma Trùng.

Động tác này diễn ra rất nhanh khiến những người vốn ngây ngốc ra suýt chút bị dọa hét lớn lên.

Vẻ mặt Oa Thần tràn đầy hưởng thụ, liếm liếm đầu lưỡi, cười hì hì nhìn về phía mọi người.

Không ít người sợ tới mức không khỏi lùi về phía sau mấy bước, mặt đầy sợ hãi.

Đám người Neuss và Aurora cũng bị dọa sợ, nhưng bọn họ đi theo Đỗ Địch An đã lâu, gan dạ sớm đã luyện rất mạnh mẽ, mặc dù bị dọa đổ mồ hôi nhưng lại hồi phục lại dáng vẻ bình tĩnh rất nhanh.

Đỗ Địch An chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cấu tạo thân thể Cực Băng Trùng Vương. Ngay sau đó trong cơ thể hắn phân chia ra một đống máu thịt không ngừng biến hóa, mười phút sau đống máu thịt này dần biến thành hình dáng của Cực Băng Trùng Vương.