← Quay lại trang sách

Chương 1686 Ngàn vạn người chôn cùng (2)

Rung động kịch liệt, toàn bộ thành trì Đế Đô đều cảm nhận được, rất nhiều người hướng về phía Hoàng thành, nhìn về phía quân vương lập tức nhìn thấy nơi cuối đường chân trời lóe sáng, cho dù cách mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy mảng bầu trời kia được chiếu sáng rừng rực.

Giờ phút này toàn bộ Đế Đô bắt đầu chuyển động, chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị chấn động lớn này làm cho khiếp sợ!

Trên một đỉnh núi cao hơn mười dặm bên ngoài Hoàng thành, một bóng dáng cao lớn đội mũ trùm đầu khẽ đưa tay che mắt, híp mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ trước mặt, chậm rãi bay lên đám mây nấm chuyển động như cuồng phong, hắn thổi bay chiếc mũ trùm đầu đang che khuôn mặt mình lộ ra khuôn mặt tà dị điển trai đến cực điểm, đây là khuôn mặt mà mọi người ở Đế Đô đều nhận ra.

“Không ngờ, Thần đầu tiên sinh ra trên trái đất lại thân thiết với Nhân loại như vậy, hơn nữa dường như thằng nhóc đó đã có được ký ức của Lâm Trường Sinh, trở thành Á Thần.” Hắn tự thì thầm, sau đó cười giễu: “Hàng vạn người chôn cùng ngươi xem như không Cha phận Á Thần của ngươi rồi, còn về Thần, cho dù vũ khí hạt nhận không giết được ngươi thì đợi sau khi hạm đội của bọn ta đến, dùng diệt tinh pháo phá hủy tinh cầu này, với uy lực bùng nổ của tinh cầu có lẽ đủ để chôn một kẻ chưa trở thành Thần thật sự!”

“Ta đã là Bán Thần, cho dù không có tinh cầu này thì tương lai cũng có thể từ từ hoàn thiện lại, sớm muộn gì cũng sẽ tiến hóa thành Thần!”

“Tộc của ta cũng sẽ thống trị vũ trụ này, sẽ không vì đói khát mà chết đi, trở thành bất tử!”

Ầm ầm ầm!

Mặt đất run rẩy, chấn động kịch liệt.

Cột sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ bên trong Hoàng thành, chờ cột sáng tiêu tán chỉ còn lại những đám mây nấm khổng lồ ầm ầm dâng lên cùng với sương mù che khuất bầu trời, mà Hoàng thành từng phồn hoa như gấm khiến vô số cư dân Đế Đô bước đến nơi này đều cảm thấy vinh quang gấp bội, lúc này dưới sương bụi đã bị san thành đất bằng phẳng chỉ còn lại một mảng đất cháy, giống như mặt đất bị xé rách thành một vết thương máu chảy đầm đìa, bốc khói, chảy máu.

Chấn động!

Chấn động dữ dội!

Đỗ Địch An có thể cảm nhận các vùng đất trên đỉnh đầu và xung quanh đang co rụt lại và run rẩy, giống như một con vật đang sợ hãi co lỗ chân lông của mình lại.

Ngoài ra nhiệt độ nóng rực từ bốn phương tám hướng bao trùm lại lấp đầy cảm quan của hắn, bao vây giống như tắm trong một mảng máu tươi nóng bỏng, giờ khắc này hắn cảm giác bản thân nhỏ bé như thế, đối với cả mặt đất hắn như một con muỗi trên cơ thể con người, thậm chí còn chẳng phải là muỗi mà chỉ là một vi khuẩn bé nhỏ!

Trái tim bằng máy trong lồng ngực hắn vận hành với tốc độ tối đa, dường như hắn có thể nghe được tiếng ong ong khi vận hành trái tim bằng máy, tổ chức bên ngoài cơ thể hắn phân chia điên cuồng, tổ chức lại rồi phun ra hỏa diễm nóng rực hòa với nhiệt độ bên ngoài, hắn không tạo ra hàn băng để làm suy yếu nhiệt độ cao khủng khiếp này, vì hàn băng sẽ hòa tan thành hơi nước, đủ để hấp chín đám người Neuss bao gồm cả hắn.

Ngược lại, dùng nhiệt độ thấp xen lẫn vào nhiệt độ cao bên ngoài lại có thể từng bước ngăn cản nhiệt độ cao khủng khiếp của vụ nổ hạt nhân này.

Trong máy móc hết lần này đến lần khác chế tạo ra cơ thể mới ngăn cản nhiệt độ cao, cũng không biết trôi qua bao lâu, nhiệt độ bên ngoài dần dần giảm xuống không còn khiếp người như lúc đầu, cùng lúc này Oa Thần dẫn theo Đỗ Địch An bọn họ chui vào vị trí cực sâu dưới lòng đất rời xa khu trung tâm vũ khí hạt nhân bên kia.

Đợi đến khi dần khôi phục lại bình tĩnh, Đỗ Địch An mới để Oa Thần dẫn bọn họ rời đi nơi khác.

Vụt!

Oa Thần phân ra một mảng xúc thể giống như lá sen cuốn đám người Đỗ Địch An và Neuss vào trong lòng đất, một lúc sau đã xuất hiện ở trong một tầng đá cách đó mấy trăm dặm, sau đó phá đất mà ra.

Vừa mới đến mặt đất, một luồng gió nóng rực thổi tới khiến cho đám người Neuss được Đỗ Địch An che chở cảm giác như hít phải hỏa diễm, lồng ngực nóng rực dường như muốn thiêu đốt, lúc này khó chịu đến ho khan kịch liệt.

Đỗ Địch An đưa mắt nhìn, từ khoảng cách cho thấy nơi này là không gian xanh bên ngoài Hoàng thành, nhưng giờ phút này mọi nơi đều là đất cháy.

Tầm nhìn hắn chuyển sang khu vực hạt nhân nổ phía trước, nhiệt độ cao trong không khí đang trở nên méo mó.

Toàn bộ Hoàng thành không còn gì cả, chỉ còn lại mảng đất cháy mấy chục năm không có một tấc cỏ!

Đỗ Địch An giật mình, chiêu này của Ma Đế dù là hắn cũng cảm thấy giật mình, bỗng cảm thấy lòng mình vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn một chút có lẽ có thể nghĩ đến điều này.

Nhưng hắn biết được tiềm lực của Oa Thần, cho nên khi phát hiện tên lửa chôn cất trong thành cũng không hoảng hốt, vũ khí hạt nhân nổ tung đối với hắn không phải là uy hiếp lớn gì cả, chỉ là tiếc nuối tòa Hoàng thành này mà thôi.

Đây chính là hang ổ của Ma Đế, không ai hay biết nơi này chôn giấu bao nhiêu bí mật của gia tộc Hoang Thần, hiện giờ đều theo con dân khắp thành tan thành mây khói.

“Ngươi không sao chứ?” Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua Oa Thần vẫn đang ở hình dạng hoa sen.

Oa Thần nghe vậy rút lại mấy chiếc lá sen lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết rất lớn ở bên trong, ngoan ngoãn nói: “Ta không sao, chỉ tiếc thứ này bộc phát quá nhanh, nếu chậm một chút thì ta có thể hấp thu hết, chắc chắn sẽ rất ngon.”