Chương 1695 Trăng máu xuất hiện (2)
Phi thuyền bỗng nhiên chậm lại, hình như dò xét Đỗ Địch An và Oa Thần đang chặn đường giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, phi thuyền dừng khoảng vài trăm mét trên đỉnh đầu của hai người, van của phi thuyền mở ra, bốn Cực Băng Trùng Vương từ bên trong bay ra toàn thân trong suốt trắng như tuyết, thân hình núc ních thịt, nhưng lưng có hai đôi cánh mỏng, đập cánh bay tới, giống như con phi xà.
“Bắt lấy.” một Cực Băng Trùng Vương trong số đó nói bằng ngôn ngữ của Ma Trùng, âm thanh chíu chíu.
Lúc này ba Cực Băng Trùng Vương khác bao vây hai người Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy điệu bộ của bọn nó, không khỏi nhướng mày, lại không phản kháng, việc này giúp hắn đỡ phải tấn công lớp vỏ ngoài của phi thuyền.
Ba con Cực Băng Trùng Vương phun ra hàn khí như tơ trắng, đóng băng thân thể của Đỗ Địch An và Oa Thần. Họ nhanh chóng trở thành hai bức tượng đá, khi chưa rơi xuống, đã bị bọn nó ùa tới bay vòng vòng xung quanh, kéo họ đến chỗ van của phi thuyền, đi vào trong phi thuyền.
Vụt!
Van của phi thuyền đóng lại, vọng ra âm thanh của một luồng không khí.
Cấu tạo bên trong của phi thuyền này không phải là hành lang dài nằm ngang như phi thuyền của con người, mà là kết cấu trục dọc, giống như một tổ ong, có rất nhiều cửa ra vào, vách tường cũng không phải là kim loại bóng loáng, mà là bức tường vật màu đỏ được mài đến mức có cảm giác như thật, trên tường nổi lên những thứ như mạch máu, giống như nội tạng của côn trùng, ánh sáng u ám vô cùng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một vài tiếng động trơn trượt, giống như có một loại động vật nào đó đang trườn bò.
Ngay sau đó, Đỗ Địch An và Oa Thần bị kéo tới khu trung tâm của phi thuyền, chỗ này có một ngai vàng hình buồng trứng, sừng sững giữa phi thuyền trông như một mê cung phức tạp rắc rối, khu vực xung quanh rất rộng rãi, trên mặt đất có một xúc tu như dây leo mảnh dài vươn đến trong ngai vàng buồng trứng, bên trong có một con rắn toàn thân trắng như tuyết chiếm cứ, hình như có lông, da lại có chút nếp nhăn, tạo cho người ta một cảm giác già nua.
Con Cực Băng Trùng Vương phát ra trùng ngữ xì xì đó dẫn hai người Đỗ Địch An đi vào, lời nó nói có thể dịch lại đại khái là thế này: “Đại Hiền giả, đây là hai người Trái Đất, một người trong đó có mùi của Hoang Thần, có muốn giải phẫu bọn họ không?”
Trong lời nói này, nó dùng một dạng kính ngữ của trùng ngữ, nhưng lúc phiên dịch đã bị lược bỏ.
Trùng ngữ mà Đỗ Địch An hiểu được là xuất phát ký ức của Lâm Trường Sinh, dẫu sao Hậu Giả không phải là Trùng Tộc, mặc dù có thể giao tiếp với Ma Trùng, nhưng không hiểu được một chút từ ngữ hiếm, bề ngoài thân thể của hắn vẫn cứ cứng ngắc, không mảy may động đậy, nhưng lớp trong của đồng tử tách ra ngoài, hơi co lại, nhìn xuyên thấu toàn bộ phi thuyền, nhất là con Cực Băng trùng già ngồi trên ngai vàng buồng trứng trước mặt.
Trong ký ức của Lâm Trường Sinh, đây chính là Nguyệt Ma Trùng, một trong mười hai Hiền giả của Băng Ma Trùng đã đến Liên bang hai lần.
Cái tên này là do Lâm Trường Sinh đặt cho nó.
“Có tổ hợp gen của Hoang Thần trong cơ thể, cũng là thể chất Bán Thần, nhưng đáng tiếc là nó chưa đạt được sự cân bằng tuyệt đối như Oa Thần!” ánh mắt của Đỗ Địch An chợt lóe sáng, nhìn thấu cấu trúc gen trong cơ thể của nó.
“Hả?” Nguyệt Ma Trùng ngồi trên ngai vàng buồng trứng nhìn hai con người bị đóng băng, đột nhiên đứng thẳng dậy từ tư thế cuộn tròn lười biếng, trong nhất thời có loại khí thế và uy nghiêm nhìn xuống cả phi thuyền, trên trán nó nứt ra hai khe hở màu đỏ, giống như hai con mắt màu hồng ngọc dài hẹp và sắc bén, đưa mắt nhìn hai người trong chốc lát, đột nhiên biến sắc, cuộn lên cơ thể, tức giận quát lên: “Giết bọn chúng, mau!”
Phần đông thị vệ Ma Trùng ở xung quanh có hơi sửng sốt, hình như không hiểu được tại sao Đại Hiền giả lại kích động và khẩn trương như thế, nhưng bọn nó vẫn phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, ngay lập tức phóng ra một lượng lớn hàn khí hóa thành băng và trường mâu, hung mãnh đâm tới hai người.
Bùm!
Bùm!
Hai bức tượng băng bỗng nhiên vỡ tung, các mảnh băng vỡ bắn tung tóe, Đỗ Địch An rũ các mảnh vỡ trên ống tay áo, ánh lửa lóe lên trong đôi mắt, sức nóng dữ dội được giải phóng ngay lập tức ra khỏi cơ thể, thổi quét ra, hóa thành mấy cái miệng khổng lồ của quả cầu lửa, nhấn chìm băng thương và băng kiếm tấn công tới.
Xì xì!
Phần đông Ma Trùng ở xung quanh đều khiếp sợ, nhìn hai con người kia với vẻ hoài nghi, liệu có thể tự mình giải bỏ phong ấn bằng băng khi họ bị đóng băng và giam cầm trong đó không?
“Một Bán Thần, những kẻ còn lại toàn là cấp bậc Vương giả, có hơn ba mươi vị Vương giả và hàng trăm cái vực thẳm, cũng xem là trận chiến lớn, đủ để san bằng ‘trụ sở’ của Liên bang và Đế quốc.” ánh mắt lạnh nhạt của Đỗ Địch An nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người của vị Hiền giả Nguyệt Ma Trùng kia, “Xem chừng, các ngươi đã nắm chắc thí nghiệm Bán Thần, đáng tiếc, nó được dùng trên một con trùng như ngươi.”
Nguyệt Ma Trùng khiếp sợ nhìn hắn, xúc tu vươn ra trước, càng thêm chắn chắn bản thân không bị hoa mắt, nó phát ra tiếng Liên bang chói tai, “Ngươi là ai, vị Ma Đế đó của Đế quốc?”
“Lại còn biết cả Đế quốc, xem ra tất cả mọi chuyện trên Trái Đất, các ngươi đều nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.” Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, người nên đặt câu hỏi là ta, mà không phải ngươi.”