← Quay lại trang sách

Chương 1709 Mất khống chế

Sức mạnh có lớn đến đâu, thì cuối cùng cũng không thể… đảo ngược thời gian!

Cả đêm hôm đó, nhóm thị nữ và thủ vệ phụng dưỡng trong ngoài Thần cung Đế Đô đều nghe thấy tiếng chấn động kịch liệt bên trong vách tường và từng tiếng gào thét phẫn nộ, khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.

Neuss và Aurora sống ở Thần cung cũng bị kinh động, vừa định ngó đầu đi hỏi thăm đã bị Đỗ Địch An nổi giận rống lên, chỉ có thể hậm hực đứng chờ ở ngoài cửa, trên mặt toàn là lo lắng không ngớt.

“Rốt cuộc là thầy bị làm sao vậy?” Aurora nhỏ giọng hỏi

Neuss nhìn ánh đèn kim sắc toả ra từ trong phòng, thở dài, lắc đầu nói: “Bây giờ ta cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì nữa…”

Aurora nhìn hắn một cái nói: “Hình như gần đây thầy thường xuyên tức giận.”

“Hiện giờ hắn dễ mất khống chế hơn trước đây nhiều.” Neuss thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo chút khổ sở khó nói, mất khống chế đồng nghĩa với cái gì? Đồng nghĩa với việc sẽ không bao giờ ràng buộc chính mình, làm việc tuỳ hứng.

Mà sở dĩ hắn không tiếp tục khống chế chính mình nữa, hắn biết, bây giờ cả thiên hạ này đều là của Đỗ Địch An, không cần phải kiêng kị bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào, cũng không cần phải kiểm soát khống chế hành vi của mình?

Chỉ là, nếu một người không tiếp tục kiểm soát chính mình thì cuối cùng sẽ biến thành dạng người như thế nào?

Aurora bây giờ cũng không phải là một cô gái nhỏ đơn thuần chỉ muốn báo thú cho chị như lúc trước, sau khi rèn luyện ở Tường lơn Sylvia, sau chuyến nhập thế rèn luyện ở Tường Lớn Polka, lại chứng kiến quá trình chìm nổi bão táp của Đế Đô, trong lúc giao thế bấp bênh của Tân vương, vô số thế gia sớm đã có âm mưu dự kiến riêng lẻ, nghe thấy lời nói của Neuss, nàng liếc nhìn người mà thầy quen thuộc tin tưởng nhất này một cái, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hơi lo lắng bất an.

“Có lẽ là do cứ mãi không tìm được tiểu thư Helisha…” Aurora nhỏ giọng nói.

Neuss yên lặng gật đầu, nghĩ thầm trong lòng, hy vọng nhanh chóng tìm được nàng, đại khái cũng chỉ có nàng mới có thể khiến hắn bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh cơ trí lúc trước.

Một đêm trôi qua.

Hình như vẻ u ám trên bầu trời Đế Đô bị nắng sớm xua tán đi không ít, trong thư phòng, Đỗ Địch An chán chường ngồi dưới đất, hai mắt ảm đạm vô thần, ánh mắt cực kỳ mơ hồ nhìn chằm chằm một chỗ trong không khí, sau khi phát tiết nguyên một đêm, đầu óc của hắn cũng tĩnh táo lên một chút, chỉ là phần thống khổ và hối hận đó vẫn ở mãi trong lòng hắn không đi.

Một hồi lâu, hồi lâu.

Đầu óc chết lặng của hắn từ từ chuyển động, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trong, nếu chị của hắn bị Hoang Thần xâm chiếm thì cha và mẹ hắn đi đâu rồi?

Nghĩ đến đây hắn chợt tỉnh táo lại, đứng lên từ mặt đất, nhanh chóng đi tìm Neuss để hắn đưa đến tất cả các tài liệu về Tường Lớn. một lúc sau những tài liệu này đã chất đầy thành một đống, lại chống thêm mấy chồng khác ở trong thư phòng.

Hắn nhanh chóng lật sách, ngắn ngủi mười mất phút đồng hồ đã xem đến lần thứ năm, nhưng cũng không nhìn thấy tung tích của cha mẹ hắn, không biết tại sao trong lòng hắn vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy hơn mất mát.

“Thần không gì không làm được, nếu có thể không cần đùng thứ gì cũng phục hồi khiến bọn họ sống lại thì tốt rồi…” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, nhưng lý trí nói cho hắn biết chuyện này không thể nào, cho dù hắn có thể tái tạo lại cha mẹ chị, thì cũng chỉ là dựa vào ký ức của hắn mà tái tạo ra, bao gồm cả hành động, tất cả suy nghĩ của bọn họ cũng do mình rót vào đại não của bọn họ.

Chuyện này tương đương với việc hắn tại tạo ra cha mẹ, nhưng chỉ là cha mẹ của ba trăm năm trước, mà không phải là người đã trải thế sự luân chuyển đến hôm nay sau ba trăm năm.

Cũng có lẽ, như vậy cũng được tính là chân thật?

Suy cho cùng cha mẹ của ba trăm năm trước cũng là cha mẹ của hắn, về phần cách ăn nói, suy nghĩ thay đổi, tất cả chỉ cần căn cứ vào phản ứng tính cách vốn có của cha mẹ hắn là được.

Nghĩ đến đây, tim hắn bỗng dưng nhảy thình thịch, lập tức bắt đầu thử nghiệm.

“Cha, mẹ, chị, ta phải khiến mọi người sống lại.” Đôi mắt Đỗ Địch An toả sáng, từng tế bào khắp toàn thân cũng đang khỏi động, một đống bướu thịt ma hoá từ vùng quanh cánh tay, từ từ ma hoá thành gân cốt, biến thành hình người.

Hình tượng ma hoá đầu tiên chính là người mẹ đã sáng tạo ra hắn, một vị nữ bác sĩ thông minh.

Một lát sau, mẹ xuất hiện trước mặt hắn, trên người nàng còn có quần áo cấu tạo bằng bông, là dùng pháp thuật chuyên dụng tạo nên.

Người thứ hai chính là cha hắn, một người trung niên gương mặt gầy gò, vẻ mặt hơi nghiêm túc đứng trước mặt hắn.

Sau đó người thứ ba là chị trong trí nhớ của hắn, một cố bé hơn mười tuổi, môi hồng răng trắng, từ nhỏ cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân trong tương lai.

Ba người giống như ba tượng thịt điêu khắc, đứng không nhúc nhích.

Dỗ Địch An bước lên, rót trí nhớ vào trong đầu họ.

Một lát sau Đỗ Địch An truyền tất cả ký ức vào trong đầu của bọn họ, trong lòng hắn đột nhiên cực kỳ khẩn trương lo sợ, luì về phía sau hai bước, trong lòng hơi chờ đợi, thấp thỏm, còn có chút hơi sợ hãi nhìn bọn họ.

Giờ phút này người hắn không còn một chút sự lạnh lùng khi xem hàng vạn người là quân cờ mà bày mưu tính kế nữa, cũng không có chút uy nghi cao cao tại thượng của bậc Đế Vương nào nữa, chỉ giống hệt một thiếu niên ngây thơ không rành thế sự, tất cả cảm xúc lo lắng đều đặt hết ở trên mặt.