← Quay lại trang sách

Chương 1710 ‘Chúa cứu thế’

Người thứ nhất cử động là mẹ, sau khi tiếp nhận toàn bộ trí nhớ, bộ phận ký ức đó giống như bị đại não của nàng tiêu hoá hấp thu, đang dần hợp nhất với thân thể nàng, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác của nàng dần dần khôi phục sức sống, giống như đang tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn Đỗ Địch An trước mắt, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai, ở đây là đâu? Đỗ Sinh, ngươi mau tỉnh lại, An Ny, ngươi cũng ở đây, thật tốt quá!”

Lúc nàng lay động hai người, cha và chị An Ny của hắn cũng tỉnh táo lại, sau khi cha Đỗ Sinh thấy mẹ con các nàng bình an cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thấy người duy nhất đứng quanh đây là Đỗ Địch An, cau mày nói: “Nơi này là đâu, ngươi lại là ai?”

Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn bọn họ, giọng nói quen thuộc này, vẻ mặt biến hoá quen thuộc này, tất cả đều chân thực như vậy, phảng phất như hắn đang ở trong mộng vậy!

“Ta là Đỗ Đich An đây…” Hắn nhịn không được tiến lên vài bước, bởi vì sợ cấu tạo thất bại, hắn không truyền ký ức những biến đổi sau khi tai hoạ thế giới xảy ra vào ba trăm năm trước cho bọn họ, cũng chưa kịp thay đổi hình tượng của mình trong đầu bọn họ, nói: “Cha, ta là Đỗ Địch An đây, ta vẫn còn sống đây, ngày tận thế đến nhưng ta núp ở trong kho đông lạnh nên còn sống!”

Đỗ Địch An vừa mới nói xong những lời này, tất cả ba người đều khiếp sợ, trên dưới cẩn thận đánh giá Đỗ Đich An, nhưng lại phát hiện ở giữa chân mày hắn loáng thoáng có mấy phần tương tự như hồi bé, chỉ là bây giờ lớn lên càng đẹp trai hơn.

“Ngươi thật sự là Đỗ Đich An?” Cha Đỗ Sinh ngạc nhiên nghi ngờ, biết rõ rất ít người sống sót chui ra từ kho đông lạnh, việc này là trái với toan tính của quốc gia, tự tiện dùng thành quả nghiên cứu áp dụng lên con trai của mình, mặc dù đứa con trai là một trong những thành quả nghiên cứu của bọn hắn trong phòng thí nghiệm.

Đỗ Địch An gật đầu lia lịa, cật lực nói: “Cha, bây giờ đã là sau ngày tận thế, chính phủ các nước cũng đã bị phá huỷ, ta nghe lời của ngươi, giúp những người may mắn còn sống sót sau tai nạn xây dựng nhà cửa mới, hơn ta ta còn nắm giữ được khoa học kỹ thuật của sinh vật ngoài hành tinh, mới để mọi người người sống lại lần nữa.”

Ba người tiếp tục khiếp sợ lần nữa, không thể tin được liếc nhìn nhau, đợi đến khi thấy phong cách kiến trúc khác lạ xung quanh, mới nhận ra có lẽ tình huống bây giờ không khác gì những gì Đỗ Địch An đã nói, trí nhớ của bọn họ cũng dừng lại ở hình ảnh cuối cùng lúc bỏ Đỗ Đich An vào kho đông lạnh, hiển nhiên cũng biết được tai nạn mà trái đất sắp sửa gặp phải lúc đó to lớn như thế nào, chỉ là bọn họ không ngờ rằng, nhân loại lại không thể chống cự đợt tai nạn này, chính phủ các nước vậy mà cũng bị phá huỷ!

Thử xem xem thế lực mà các quốc gia nắm giữ trong tay khổng lồ hùng hồn biết bao, Đỗ Sinh không nhịn được rùng mình, các quốc gia có thể lực mạnh mẽ đầy đủ thiết bị như vậy mà cũng bị phá huỷ, như vậy có thể thấy được quái vật xâm lấn trái đất hung tàn cỡ nào.

Nhưng mà, nhìn Đỗ Địch An đang đứng trước mắt, trong lòng hắn cũng có mấy phần may mắn và tự hào, mặc dù chính phủ thế giới bị huỷ diệt rồi nhưng nhân loại lại không hề bị diệt vong!

Làm một nhà khoa học, mặc dù việc mà Đỗ Đich An nói ra khiến hắn không thể tưởng tưởng nổi, nhưng hắn vẫn rất nhanh chóng tin lời Đỗ Địch An nói.

“Ngươi thật sự là tiểu Địch An?” lúc này, bé gái nhỏ nhắn hoạt bát Đỗ An Ni đang đứng bên cạnh ôm tay bước đến, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, đổi lại là trước kia, cùng một tư thế, bình thường toàn là nà cúi mắt nhìn xuống.

Đỗ Địch An đã từng thấy qua bộ dáng đáng yêu của nàng, không kìm được khẽ mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi, chị, ta đã trưởng thành, nhưng mà chị vừa mới sống lại, cơ thể vẫn nhỏ như trước đây, ta vẫn còn nhớ lúc ta sáu tuổi làm đổ bình axit sunfuric trong phòng thí nghiệm, vẫn là chị thay ta nhận lỗi khiến mẹ mắng chị một trận.”

Đỗ An Ny khẽ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự là tiểu Địch An?”

Đỗ Địch An cười khà khà, duỗi tay niết khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mập mập như trẻ sơ sinh của nàng: “Đương nhiên là phải rồi, hơn nữa bây giờ ta có thể tuỳ tiện bắt nạt chị, hừ hừ!” các động tác này chính là động tác mà Đỗ An Ny từng dùng để niết mặt Đỗ đich An.

Nàng vỗ lòng bàn tay của Đỗ Đich An ra, thở hồng hộc chuồn về bên cạnh Đỗ Sinh, lên án nói: “Cha, mọi người nhìn kia, bây giờ hắn lớn hơn ta, bắt nạt ta!”

Đỗ Sinh thấy bộ dáng trêu đùa của hai tỷ đệ bọn họ, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh lại, thở dài nói: “Ban đầu ta đã chuẩn bị đủ năng lượng trang bị cho kho đông lạnh, dự tính là có thể dùng được trên dưới ba trăm năm, không ngờ bây giờ thực sự xuất hiện ở ba trăm năm, hơn nữa khoa học còn có thể phát triển đến mức khiến cho người chết sống lại, đúng là thật không thể tin nổi, Địch An, chúng ta ra ngoài xem một chút, xem thế giới của ba trăm năm sau rốt cuộc đã biến thành hình dạng như thế nào!”

Đỗ Đich An hết sức ngoan ngoãn nói: “Vâng, cha.”

Hắn chủ động tiến lên dẫn đường, đẩy cửa ra mở đường cho phụ mẫu và chị.