← Quay lại trang sách

Chương 1713 Cần gì có đó (2)

“Đi, chúng ta đi tìm thiếu gia!” Neuss chợt cắn răng, quyết định chắc chắn, hắn không thể xem Đỗ Địch An cứ cố chấp cực đoan như vậy được nữa, bây giờ có lẽ còn có thể thức tỉnh hắn, cho dù có phải trả giá là bị đuổi ra khỏi Đế Đô, tước đoạt sức mạnh, hắn cũng sẽ không hề hối tiếc, hắn không thể để thiếu niên một tay che chở nâng đỡ bọn họ đến hôm nay lại bị sức mạnh mơ hồ tâm trí đi lạc phương hướng!

“Thiếu gia?” Kiawe hơi sửng sốt, vừa muốn nhắc nhở hắn bây giờ không thể tiếp tục dùng xưng hô này, lại thấy Neuss đã bước đi.

“Chính là như vậy, bây giờ ta đã thống nhất tất cả người người may mắn còn sống sót, loài người sẽ không tiếp tục tiêu hao vì nội đấu nữa, chúng ta có thể từng bước dọn sạch đám ma vật trên mặt đất, sau đó lại dọn dẹp đám ma vật trên đại dương, để trái đất khôi phục lại hình dáng như cũ.” Trong thư phòng, Đỗ Địch An nhẹ giọng nói với Đỗ Sinh.

Sau khi nghe Đỗ Địch An kể xong chuyện tai hoạ trong ba trăm năm qua, ba người Đỗ Sinh cực kỳ chấn động, không ngò thế giới bây giờ lại nguy hiểm như vậy, virus mà Ma Trùng chế tạo lại đem cả trái đất của bọn họ biến thành động ma!

Điều đáng buồn nhất là, nhân loại lại bị Ma Trùng và Hoang Thần biến thành nô dịch, trở thành nguyên liệu thí nghiệm, đã vậy còn luôn đấu tranh lẫn nhau không ngớt.

“Thì ra là vậy, những năm nay ngươi vất vả rồi.” Đỗ Sinh thở dài nói.

Đỗ Địch An mỉm cười lắc đầu, đang định nói gì đó bỗng nhiên nhướn mày, lập tức thấy cửa thư phòng bị đẩy ra, Neuss và Kiawe vội vàng đi đến.

“Thiếu gia, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.” Neuss hít một hơi thật sâu, hai mắt nhìn thẳng Đỗ Địch An nghiêm túc nói.

Đỗ Đich An lẳng lặng nhìn hắn một cái, nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chưa từng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.”

Neuss ngẩn ra, nhìn tròng mắt đen nhánh hồ nước sâu của Đỗ Địch An, cảm thấy khó có thể hiểu rõ nội tâm của người thân thuộc trước mắt, hắn im lặng vài giây mới nói: “Thiếu gia, xin tha thứ cho ta, ta muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi một lúc.”

Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, đứng dậy nói với cha mẹ phía bên cạnh: “Ta đi một lúc sẽ trở lại, mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát, chị, ta đi nha.”

“Ừ, mau đi đi, công việc quan trọng hơn.” Đỗ An Ny cười hỳ hỳ nói.

Đỗ Địch An đứng dậy đi cùng Neuss và Kiawe vào bên trong chủ điện.

“Nói đi.” Đỗ Địch An ngồi trên đế vị, nhìn Neuss và Kiawe trong đại điện rộng rãi, tròng mắt cực kỳ bình tĩnh.

Neuss bỗng nhiên quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An nói: “Thiếu gia, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặt mặt không?”

Đỗ Đich An lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là nhớ, ta bị vu oan phải tiến vào ngục Kim Cức Hoa, phòng giam của ngươi cách ta không xa, lúc đầu người đi theo ta từ ngục giam ra ngoài đến nay dư lại cũng không quá nhiều, cũng chỉ có ngươi và Kiawe là được lòng ta nhất.

Trong lòng Neuss hơi nóng bỏng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nghiêm túc nói: “Thiếu gia có thể nhớ được những chuyện này, ta vô cùng cảm động, ta từng âm thầm thề rằng cả đời này vĩnh viễn sẽ đi theo cạnh ngươi, dù cho đi nơi nào cũng tuyệt đối không phản bội! Nhưng mà, năng lực của ta thấp kém, không thể giúp cho thiếu gia được việc lớn gì, chỉ có thể làm chân chạy của ngươi, bây giờ được ngươi ban thưởng, thoáng cái bò đến trên mây, trở thành Vương giả, cao cao tại thượng.”

Đỗ Địch An chăm chú nhìn hắn, nói: “Các ngươi đã cứu ta, đi theo ta, đây chính những thứ các ngươi nên có được.”

Neuss cười khổ nói: “Mặc dù rất xấu hổ, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cự tuyệt, cảm giác làm Vương giả đúng là không tồi, nắm giữ sức mạnh cường đại, tùy ý không chế sinh tử của người khác, cần cái gì có cái đó, hoàn toàn không hề thiếu thứ gì.”

Đỗ Địch An im lặng.

“Ta mới hiểu được một điều, lúc một người cái gì cũng có được, hoặc là lúc mất đi toàn bộ, thì động lực sống sót cũng sẽ mất đi.” Trong mắt Neuss có mấy phần bi thương, nhìn chăm chú vào Đỗ Địch An, nói: “Thiếu gia, nếu một ngày chúng ta chết trận, người có thấy đau buồn vì chúng ta không?’

Kiawe bên cạnh kinh hãi, vội vàng nói: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!”

“Các ngươi sẽ không chết trong trận chiến đâu!” Sau một hồi im lặng, Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Ta sẽ tiêu trừ mọi nguy hiểm trên trái đất, các ngươi chỉ cần thay ta quản lý vận hành của vương triều là được, mà với sức lực hiện tại của các ngươi, những thứ mà có thể giết chết các ngươi cũng chỉ lác đác vài thứ, miễn là các ngươi không luyến chiến đấu liều mạng đến chết, thì sẽ không có gì xảy ra.”

Neuss nhấn mạnh: “Nếu bọn ta chết rồi, ngươi có cảm thấy buồn đâu cho bọn ta không?”

Kiawe vội vàng nói: “Ngươi im đi!”

“Có chứ!” Đỗ Địch An nói thẳng thừng.

Neuss sững sờ, không ngờ Đỗ Địch An lại trả lời dứt khoát như vậy, hắn muốn hỏi thêm, lại bị bàn tay của Đỗ Địch An cắt ngang.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi lo lắng ta bị quyền lực làm cho mất lý trí, quên mất chính mình, nhưng đó là ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giọng điệu Đỗ Địch An bình thản nói: “Quyền lực đối với ta, chỉ là công cụ thôi, thống trị lục địa, hay Trái đất, đối với ta mà nói đều không có hứng thú, ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi quyền lực, thân phận và địa vị hiện tại của ta, sẽ không ảnh hưởng đến tâm lý của ta một chút nào.”