Chương 1717 Đăng đỉnh
Nhìn thấy cấu trúc cơ thể kỳ lạ này, không ít nhân vật lớn trợn to mắt sáng lên, nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là những xác sống, và là những Thi Vương cực kỳ mạnh mẽ, đã trải qua nhiều lần đột biến và tiến hóa, sức mạnh của họ rất phi thường.
Trước mặt những Thi Vương này, có một gã thanh niên mặc áo trắng hơn tuyết, so với những Thi Vương cao khoảng bốn năm mét, hầu như không nổi bật, nhưng tất cả các Thi Vương đều đi theo phía sau lưng hắn ta, như thể hắn ta là một nhà lãnh đạo.
“Thi Đế Phương Bắc!”
“Hắn cũng đến nữa à!”
“Sao có thể được, chả lẽ vị Đại Đế này đến Thi quốc cũng đã trấn áp thuần phục rồi sao?”
Đám nhân vật to lớn nhìn thấy điều này, trong lòng đã vô cùng sửng sốt và kinh hãi.
Sau khi Berlin vào sân, hắn ta khẽ liếc nhìn những trưởng lão của các thế lực khác nhau có mặt, tùy tiện kiếm một chỗ đứng vào. Xung quanh hắn ta, những nhân vật to lớn của các thế lực khác bất giác nhờ ra một chỗ, mặc dù biết rằng những Thi Vương này sẽ không gây rắc rối trong buổi lễ lên ngôi của tân đế, nhưng vẫn không muốn đến quá gần, trong lòng vẫn kiêng kỵ.
Sau khi lãnh đạo các lực lượng tiến vào địa điểm, thời gian dần dần tiến đến khoảnh khắc bắt đầu buổi lễ.
Trong Đế cung, đám người Patton và Kiawe đứng trong đại điện, nhìn vào hình dáng phía trên ngai vàng với những ánh mắt đầy phấn khích, tuy rằng sớm đã biết là ngày này sẽ đến, nhưng đến lúc đến thật, vẫn bị không khí náo nhiệt vui nhộn và hàng vạn ấy nhìn bao vây làm cho kích động, ai có thể ngờ được rằng, cái bóng dáng nhỏ bé vừa bước ra khỏi cô nhi viện lúc trước, giờ lại có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay, nhìn ra quần hùng thế giới và chỉ bằng một tay che trời!
Trước mặt đám người, Neuss trầm mặc cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng tràn đầy chua xót.
“Nếu ngươi cũng ở đây thì thật tuyệt...” Đỗ Địch An nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, trong mắt có chút hoài niệm và tiếc nuối, khi bên ngoài thông báo thời điểm giờ tốt tháng lành đã đến, hắn thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, trong sát na có khí thế của quân lâm thiên hạ.
Hắn bước xuống khỏi ngai vàng, từng bước từng bước, thuận theo bậc tam cấp, mỗi bước một bước, trong lòng không khỏi không nghĩ đến bóng dáng thấp kém khi từng ở Sylvia.
Thân hình đó đã bị giam trong xà lim, vươn tay với về bầu trời, nhưng không thể nắm bắt tự do.
Thân hình đó chỉ có thể cúi đầu chịu đựng khi đối mặt với lời nói khinh thường và lạnh lùng của các vị quý tộc.
Thân hình đó đã từng một mình bước đi trong khu Vực Sâu, đối mặt với ma vật mạnh mẽ như chú chim mắc cung, đang nhanh chóng chạy trốn.
Những thân hình bóng…vụt nhanh trong đầu hắn, tưởng chừng như hắn đang vùng vẫy đi xuống trên những bậc thang, lại bò lên lại, nhưng thượng đế lại dập tắt mọi hy vọng không chừa một cánh cửa nào.
Khi hắn bước xuống bậc thềm, phảng phất trong tâm trí hắn như bắt gặp những hình bóng đang vật lộn, rồi chồng chất lên nhau, rồi hòa lại làm một.
Đã từng thấp kém, bây giờ vinh quang, trong tương lai...
Tất cả những nỗ lực, cuối cùng đã có được ngôi vương ngày hôm nay.
Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên, lạnh như băng, nhưng không kiềm chế được tự phụ, ánh mắt nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm từ từ cháy lên ngọn lửa thiêu rụi nuốt chửng cả thế giới, ngọn lửa này còn nóng bỏng thiêu đốt hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu, thiêu đốt con người, cho nên dù hắn đã bước ra khỏi cung điện, đôi mắt vẫn long lanh và sáng ngời trên bầu trời xanh tươi.
Ùng ùng!
Bên ngoài quảng trường, một con quái thú khổng lồ bị kéo tới.
Đây là một con ma vật biển, các vây và vảy trên thân đều không phải là đặc điểm của thủy quái, tuy có móng vuốt, nhưng không thích hợp để bò, chiếc đuôi khổng lồ phía sau giống cá mập, nhưng sắc bén như dao.
Những người ở giữa quảng trường nhanh chóng bước sang một bên nhường đường, kinh ngạc nhìn con ma vật biển khổng lồ này, ánh mắt của bọn họ có thể so sánh với người phi thường, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy con vật khổng lồ này vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ là bá chủ cấp Vương giả trong đại dương!
Chỉ là lúc này một con ma vật hải vực cấp độ này, đã bị bắt sống dở chết dở.
Phải biết rằng, bắt ma vật biển cấp Vương giả, còn khó hơn săn thực vật đột biến đỉnh cao, ngay cả bảy tám vị Vương giả cũng chưa chắc đã làm được!
Đỗ Địch An chậm rãi bước lên tế đàn cao, lúc bóng dáng của hắn hiện lên trên tế đàn của quảng trường, âm thanh náo động nhẹ bỗng im bặt, mọi người ngẩng đầu, hướng ánh mặt trời hơi chói mắt, nhìn về phía dáng người gầy gò thẳng tắp, chỉ cảm thấy hắn cả người như bị bóng tối bao trùm, khó có thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng toàn thân lại có một cảm giác ớn lạnh quái dị.
“Hôm nay, ta tuyên bố, thiên hạ là một!” Đỗ Địch An chậm rãi nói, giọng nói trong trẻo, nhưng lại truyền đến khắp quảng trường.
Trong lòng mọi người đều chấn động, dù sao cũng biết giờ phút này cũng đã đến, Liên bang cùng Đế quốc chiến đấu hai ba trăm năm, cùng Hỏa Long Đế quốc cũng không thể làm gì lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn là thống nhất.
Ai có thể ngờ đến cục diện như thế này sẽ xuất hiện?
Nhưng sự thật ngay trước mắt.
“Trảm long kình sa, tế trời!” Đỗ Địch An lãnh đạm nói.
Mọi người mới biết, con ma vật dưới biển đó tên là long kình sa, không khỏi liếc mắt nhìn hai lần.
Đợi khi lôi con long kình sa lên khán đài, Patton đứng phía sau đưa con dao chiến đã chuẩn bị sẵn.