Chương 1722 Bóng đen ập đến (2)
“Người bất khả chiến bại?” Kỳ Long Chủ ngờ vực.
“Đúng vậy, nhưng người này vẫn chưa trưởng thành, cần tiếp tục cường hóa, bọn ta cần sử dụng sức mạnh và cơ thể á thần của ngươi!” Một con Diễm Ma Trùng khác trầm giọng nói.
Kỳ Long Chủ trong lòng rùng mình, mặt không biến sắc nói: “Ý của Hiền giả đại nhân là?”
“Vì sự trường tồn của tộc ta, vì sự sinh sôi nảy nở của tộc ta, chỉ có thể thiệt thòi cho ngươi một chút.”
“Ngươi có nguyện hi sinh không?”
Khi nghe điều này, sắc mặt của Kỳ Long Chủ đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Sau một lúc, hắn ta hít một hơi thật sâu và nói: “Nếu kế hoạch của các hiền nhân đã định sẵn rồi, ta đương nhiên rất sẵn lòng.”
“Thiệt thòi cho ngươi rồi.”
“Không sao…” Kỳ Long Chủ vừa dứt lời, đột nhiên ra tay, vẻ mặt trở nên cực kỳ gớm ghiếc, “Chỉ có ta còn sống mới là sống, các ngươi có còn sống hay không có liên quan gì đến ta, đối với ta không có ý nghĩa gì, đều đi chết hết đi!!!”
“Đáng tiếc rồi…..”
Một con Diễm Ma Trùng khác than thở.
Vù!
Một bóng người mảnh mai bay xuống từ trên trời rồi lượn vào trong Đế cung.
Trong thư phòng của Đế cung, Đỗ Địch An yên tĩnh chờ đợi, nhanh chóng cảm ứng được khí tức. Sau đó hắn liền nhìn thấy Oa Thần bước vào từ ngoài cửa với vẻ mặt mỏi mệt, nàng đã khôi phục dáng vẻ thiếu nữ loài người, không thể nhìn ra được chút gì giống bản thể dữ tợn lúc đại chiến Hoang Thần trong vũ trụ trước đó.
“Không sao chứ?” Đỗ Địch An nói khẽ.
Vẻ mệt mỏi trong mắt Oa Thần vơi đi một chút, nàng nhe răng cười một cái mà dường như cả thế giới cũng sáng hơn trông thấy: “Không sao, chúng vẫn không làm gì được ta, toàn bộ đã bị ta đánh úp ngoài không gian rồi, không có tên nào may mắn thoát được.”
“Ta đã nhìn thấy rồi.” Đỗ Địch An gật đầu, xem xét nàng từ đầu đến chân rồi nói: “Lần này may mà có ngươi, nếu không là cả Trái Đất sẽ bị diệt vong. Tính ra thì ngươi hẳn được xem là Chúa Cứu Thế, đại anh hùng của mọi sinh vật và con người trên Trái Đất!”
Oa Thần khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn hắn, nói: “Ta không muốn làm Chúa Cứu Thế và đại anh hùng, ta chỉ muốn ở bên cạnh mẹ mà thôi.”
“Bây giờ Hoang Thần đã bị diệt trừ, thiên hạ thái bình, sau này chúng ta đều sẽ được ở bên nhau.” Đỗ Địch An mỉm cười, nói.
Oa Thần gật đầu thật mạnh: “Đợi lát nữa ta sẽ nghĩ cách tăng cường hệ thống đo lường của mặt trăng, để tránh sau này con Diễm Ma Trùng kia cũng dùng cách giống vậy để xâm lấn, hủy diệt Trái Đất.”
“Không tệ.” Đỗ Địch An nhìn nàng với vẻ tán thưởng. Oa Thần cũng không phải chỉ có chiến lực phi phàm mà ở phương diện mưu trí cũng không thua kém người bình thường, chỉ là nàng bị tình cảm ràng buộc, bằng lòng đi theo hắn. Nếu như nàng thoát khỏi sự trói buộc của hắn thì có lẽ sẽ nhanh chóng trưởng thành đến một mức độ đáng sợ chỉ trong thời gian ngắn.
Đợi Oa Thần đi rồi, Đỗ Địch An đã yên lòng, bèn tiếp tục tập trung vào thí nghiệm xác sống.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Trong khoảng thời gian Đỗ Địch An vùi đầu trong phòng thí nghiệm, thế lực cũ và mới trong vương triều xảy ra biến hóa long trời lở đất. Đầu tiên là nhóm quý tộc mới với người đứng đầu là đám người Barton, Kiawe, Aurora, có thể nói là dưới một người trên vạn người, họ đã phân chia một lượng lớn binh lực, lãnh địa, tàn sát không ít quý tộc đã lâu đời. Thế lực của những quý tộc cũ này vô cùng rối ren, cắm rễ ở mọi tầng lớp nhưng đã sớm thối nát.
Được Đỗ Địch An ngầm đồng ý, đám người Aurora giống như mấy con hổ con đói khát, điên cuồng cắn nuốt địa bàn và tài sản của họ để làm giàu cho bản thân, trở thành đại gia tộc mới nổi trong vương triều.
Ngoài cục diện biến động trong vương triều ra, hiệu quả sau khi tập hợp ba đại thế lực cũng dần lộ rõ. Việc trao đổi thương mại đã mang đến sự phát triển với tốc độ cao, đường ray được trải rộng ra các khu vực ở vùng Hoang Dã, hiện nay đã không còn cái gọi là khu vực Vực Sâu, toàn bộ đều được gọi chung là khu Mạo Hiểm.
Ngoại trừ Tường Lớn thì mọi người cũng gây dựng rất nhiều thành thị kiểu mới và tất yếu trong vùng Hoang Dã. Độ cao tường thành của những thành thị này không tới trăm mét, chiếm diện tích cực kỳ rộng như từng lá cờ được cắm đầy trên mặt đất.
Từ chiều hướng này có thể dự đoán được rằng về sau trên mảnh đất này, ma vật chỉ có thể lui về vùng Hoang Dã ở nơi biên giới xa xôi nhất, loài người sẽ lại thể hiện ra tính xâm lược và tính công kích bẩm sinh một lần nữa, chiếm cứ lục địa và ma vật sẽ lại lần nữa bị xem là dã thú của thời đại cũ, bị thành thị văn minh của loài người xua đuổi ra ngoài.
Trong lúc dọn dẹp lục địa, đám Aurora và Barton đã phóng ánh mắt ra phía thế giới hải ngoại.
Ở thời đại cũ, hạt nhân toàn thế giới nổ tung, tạo ra sự di động của các mảng lục địa. Lục địa hiện tại thuộc về khu vực Châu Á nhưng đồng thời cũng kết hợp với các đảo xung quanh. Những hòn đảo này bị hạt nhân và động vật biển thúc đẩy, đã va chạm với lục địa rồi gắn liền với nhau, mà phía bên kia vùng biển xa xôi vẫn còn các lục địa và đảo lẻ tẻ khác nữa, chỉ là diện tích của chúng không thể sánh bằng mảng lục địa chính này.