← Quay lại trang sách

Chương 1723 Thời đại săn biển

Khi đám Barton và Aurora đề xuất với Đỗ Địch An về việc chinh phạt ma vật đại dương và hải ngoại, Đỗ Địch An không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, hắn đã biết được chuyện lục địa hải ngoại từ tư liệu bí mật của Liên bang và Đế Đô, cũng biết rằng trên những mảnh đất ấy vẫn còn loài người may mắn sống sót, chỉ là những người sống sót này không bị Ma Trùng và Hoang Thần quấy phá. Họ là loài người đã bị vứt bỏ, sự phát triển của họ hoàn toàn chỉ là duy trì cuộc sống thật sự sau thảm họa của con người.

Không có bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài, hoàn toàn dựa vào nền văn minh của thời đại cũ để giãy giụa trong hơi tàn giữa tận thế, sức chiến đấu vẫn giữ nguyên trình độ dựa vào vũ khí súng ống, vẫn chưa bước vào tiến hóa.

Với thực lực của đám người Aurora, chỉ tùy tiện dẫn theo một đội quân cũng đủ để san bằng họ.

Thế nên hắn không quan tâm đến chuyện này. Còn về ma vật đại dương cũng đúng là cần diệt sạch. Nếu đám Aurora đã xung phong nhận việc thì hắn cũng sẵn lòng để họ đi rèn luyện một chút.

Được sự cho phép của Đỗ Địch An, thời đại viễn chinh đã được mở ra.

Dẫn đầu bởi đám Aurora, Barton, Kiawe, chỉ đạo đại quân tu sửa và chế tạo tàu thuyền, xâm chiếm lục địa hải ngoại, và cũng đánh dẹp cả ma vật đại dương, bắt đầu hành động săn bắt hung tợn từ những khu vực gần đó.

Khi vô số ma vật đại dương bị săn giết, thi thể của ma vật bị vận chuyển vào trong vương triều, được nghiên cứu bởi các nhà khoa học từ những lĩnh vực khác kết hợp với thiết bị khoa học kỹ thuật của Hoang Thần và cả Ma Trùng, tìm được không ít nguyên liệu quý giá từ trong đó, mang đến sự trợ giúp cực kỳ to lớn cho lĩnh vực y học, cũng sáng tạo ra một số vũ khí săn bắt kiểu mới, khiến cho giá trị của ma vật hải dương tăng cao, thu hút thêm nhiều kẻ Đi Săn truy đuổi chúng, hình thành một vòng tuần hoàn lành mạnh.

Ma vật lục địa ngày càng ít đi, những kẻ Đi Săn đành phải chuyển dời mục tiêu sang ma vật hải dương. Khi đám Kiawe và Aurora giơ cờ vương triều đánh vào khu vực gần biển, có không ít kẻ Đi Săn thuộc những nhóm tự do cũng đi theo phía sau nhặt nhạnh đồ thừa, một thời đại săn bắt hải dương mới được mở ra như thế.

Thoắt cái đã đi qua một năm ba tháng.

Trong viện nghiên cứu xác sống ở phía sau Đế cung, Đỗ Địch An tháo găng tay da cá chống khuẩn xuống rồi rời khỏi viện nghiên cứu với nét mặt tươi cười, có vẻ tâm trạng không tệ. Buổi nghiên cứu hôm nay coi như thuận lợi, hắn tìm được một loại tế bào mang tính kích thích có trong túi mật của một con ma vật khổng lồ cấp Vực Sâu sống ở vùng biển nông. Theo thí nghiệm sơ bộ thì nó có phản ứng không tệ với xác sống, đây là một chuyện cực kỳ hiếm gặp.

“Thưa bệ hạ, đây là thư Neuss gửi đến.” Kiawe bước vào thư phòng, tìm thấy Đỗ Địch An đang nghỉ ngơi ở bên trong liền cung kính hành lễ.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua lá thư trong tay hắn, thấu thị lập tức rà quét nội dung bên trong. Hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Chẳng phải hắn đang ở Tường Lớn Hainafan sao? Lẽ nào nơi đó vẫn chưa có mạng lưới liên lạc?”

Kiawe thấy tâm trạng hắn không tệ, cũng cười nói theo: “Bệ hạ, người biết mà, hắn không dùng quen thứ kia, vẫn thích thư viết tay hơn.”

Đỗ Địch An gật đầu, nói: “Ta đã đọc thư rồi, ngươi hãy viết thư nói với hắn giúp ta, rằng hắn cần nguyên liệu gì thì cứ việc yêu cầu phía ngân khố quốc gia, không cần phải báo cáo cho ta biết.”

“Ta biết rồi.” Kiawe mỉm cười chuẩn bị lui xuống.

Đỗ Địch An bỗng lại nghĩ đến một chuyện, đoạn nói: “Truyền lệnh xuống, bảo Kỳ Long Chủ đến gặp ta, ta có chuyện cần bàn bạc với hắn.”

Ánh mắt Kiawe khẽ xao động, hắn cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ý người là?”

Đỗ Địch An nói một cách thản nhiên: “Hiện nay ba đại thế lực đã hòa lẫn vào trong, tầng lớp thấp cũng đã thích nghi rồi, hắn cũng nên rút về thôi.”

Kiawe suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bệ hạ, người vẫn luôn không có cho gọi riêng hắn đến. Bây giờ người kêu hắn qua đây, liệu có khiến hắn nghi ngờ không? Có cần ta và Aurora đích thân đến dẫn hắn qua đây không?”

“Cũng được.” Đỗ Địch An hơi nghĩ ngợi một chút liền nói: “Nếu muốn đi thì bốn quân mười hai vương các ngươi đi chung đi. Nhưng hãy để những người khác che giấu thân phận, đừng đánh rắn động cỏ.”

Bốn quân, mười hai vương là thế lực cấp cao nhất vương triều hiện nay, đa số trong đó là những thân tín đã đi theo Đỗ Địch An từ lúc vẫn chưa đáng nhắc đến cho đến tận bây giờ, như Kiawe và Barton, cũng có một số thế lực lâu năm đã đến nương nhờ bày tỏ lòng trung thành trước nhất, tạo thành đỉnh nhọn kim tự tháp của vương triều.

Kiawe nghe thấy lời Đỗ Địch An nói, mí mắt hắn khẽ giật, không ngờ Đỗ Địch An lại xem trọng Kỳ Long Chủ đó như vậy, thế mà lại khiến cho hắn phải huy động tất cả “vương” cấp cường giả của vương triều ra ứng phó. Hắn hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn không nói ra nghi vấn của mình, chỉ đáp lại một tiếng nhận lệnh.

Trong ngày hôm đó.

Kiawe mang theo mệnh lệnh của Đế Vương dẫn đầu nhiều cường giả rời khỏi vương đô ngay trong đêm, tiến đến bắt giữ Kỳ Long Chủ.

Đỗ Địch An không để tâm chuyện này, đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Phóng tầm mắt ra thiên hạ thì hiện nay chuyện có thể khiến cảm xúc hắn dao động đại khái cũng chỉ có ba chuyện, đầu tiên là chuyện nghiên cứu ra cách giải quyết virus xác sống, thứ hai là tìm lại được Helisha, thứ ba chính là trở thành thần.