← Quay lại trang sách

Chương 1737 Cô Vương (2)

Mười phút sau.

Đỗ Địch An đứng ở trước mặt vị Vương giả cuối cùng, vị Vương giả này quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, sớm đã sợ tới mức nước mắt ướt đẫm mặt mũi, khôi giáp trên đầu rơi xuống đất, là một gương mặt xa lạ không quen biết.

Toàn thân Đỗ Địch An ướt đẫm máu, mỗi một Cát Liệt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, mùi máu tươi lan toả nồng nặc, dường như làm cho vị Vương giả này hít thở không thông, tâm can run rẩy dữ dội, hắn liều mạng dập đầu, tiếng dập đầu vang lên bang bang, phát ra tiếng khóc nức nở cầu xin: “Bệ hạ, cầu xin ngươi, ngươi bảo ta làm gì cũng được, cầu xin ngươi đừng giết ta, cầu xin ngươi đó...”

“Đầu quân cho cha mẹ ta, lẽ nào quy thuận ta không tốt bằng sao, chẳng lẽ hơn trăm Vương giả các ngươi đều bị bọn họ nắm được nhược điểm?” Đỗ Địch An chậm rãi mở miệng, từ sau khi hắn tàn sát đến bây giờ, lại một lần nữa mở miệng nói chuyện.

Vương giả trên mặt đất đang dập đầu xuống đất, hai má gần như dính đầy đất cát, run giọng nói: “Bệ, bệ hạ, đều là bọn họ uy hiếp bọn ta, chúng ta là do bọn họ âm thầm bồi dưỡng, nếu, nếu như không nghe lời bọn họ, sẽ bị bọn họ xử lý, hơn, hơn nữa, bệ hạ ngươi là Thần, ta, bọn ta không hiểu ngươi, ngươi có thể làm cho người chết sống lại, tính mạng của chúng ta đối với ngươi mà nói là vô cùng nhỏ bé, ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi...”

“Vậy à...” Đỗ Địch An lẩm nhẩm một tiếng.

Phốc!

Một Cát Liệt sắc bén chém xuống, chặt đứt thân thể vị Vương giả này, giết chết tại chỗ.

Hơi gió mang mùi máu tươi nhẹ nhàng thổi, lẩn quẩn bên cạnh hắn, trong vòng mười dặm của Lồng thần, không còn một người nào sống sót, bất kể là Vương giả hay là dân chúng bình thường, những kiến trúc nơi này cũng bị phá hủy nát bét, giống như một chiến trường luyện ngục, chỉ còn lại hắn lẻ loi một mình, đứng lặng im trong núi thây biển máu này.

Phía tây Vương triều có một Tường Lớn.

Tường Lớn này nằm ở một vùng núi hẻo lánh, cách hoàng đô khá xa, cho dù là ở thời đại cộng hưởng thông tin như hiện nay, thời đại giao thương giữa các Tường Lớn, thì bên ngoài Tường Lớn này cũng không nhìn thấy đường ray gì, càng không có mở ra phong cảnh du lịch tuyệt đẹp, vẫn là cỏ dại mọc um tùm, vùng đất nguy hiểm hoang vu đầm lầy và đồi núi hỗn tạp.

Đối với những người trong Tường Lớn mà nói, Tường Lớn mà họ đang sinh sống chính là cả thế giới của họ.

Ở trung tâm của thế giới này, hạch tâm của Tường Lớn chính là Vương đô, kiến trúc hùng vĩ khí phái nối liền thành rừng, ở giữa những kiến trúc này là Đế cung hoành tráng cao vút, hậu hoa viên của Đế cung, hoa tươi đầy vườn, kiều diễm ướt át, trong đó có một chỗ đất cát, có hai đứa trẻ chừng ba bốn tuổi đang nằm sấp trong cát, dùng cát xây thành pháo đài, chơi đến quên cả trời đất.

Ở bên cạnh cách đó không xa có một người trung niên khí vũ hiên ngang, khoanh tay đứng yên lặng, dáng người cao thẳng, một đầu tóc vàng cực kỳ thuần túy, một thân trường phục đen tuyền giống như áo đuôi tôm, mặt trên khảm mấy sợi xích màu bạc trang trí, rất có khí chất quyền quý.

Hắn lẳng lặng nhìn về phía trước, tầm mắt hướng về phía chân trời.

Thời tiết trên Tường Lớn này rõ ràng là một bầu trời xanh trong vắt, nhưng ở phía cuối chân trời lại là một mảnh sương mù xám xịt, dường như đang có mưa lớn bao trùm.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm, dần dần xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tường chủ đại nhân.” Một tiếng gọi khẽ từ hoa viên phía sau truyền đến, là một thanh niên dáng người cân xứng, sắc mặt hơi trắng bệch, có vẻ kinh hoàng, ba bước đi hai bước chạy vội vàng tới bên cạnh người trung niên, nói: “Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!”

Người trung niên từ trong suy nghĩ trống rỗng tỉnh táo lại, chậm rãi xoay người, thần sắc bình tĩnh, không nổi gợn sóng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng đô bên kia xảy ra chuyện lớn rồi!” Thanh niên phát ra giọng nói run rẩy, nói: “Vừa có tin tình báo truyền đến, có rất nhiều Vương giả xuất hiện ở hoàng đô, bọn họ thừa dịp Đế vương đi tuần, tập kích bệ hạ, nghe nói người tham gia trong đó, hình như là cha mẹ ruột của bệ hạ, hiện giờ cả hoàng đô đang lâm vào hỗn loạn, diện tích chiến đấu trải rộng trên một khu vực lớn, nghe nói mấy chục dặm đều bị san thành bình địa, người chết không đếm xuể!”

Người trung niên hơi ngẩn ra, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng vẫn đến ngày này sao?”

Tên thanh niên hơi giật mình khi nghe những lời của hắn, hỏi: “Tường chủ đại nhân, ngươi đã sớm biết rồi?”

Người trung niên khẽ lắc đầu, vừa chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên một giọng nói hào sảng từ ngoài hoa viên truyền vào: “Neuss, không phải ngươi nói ở đây có rượu hoa hồng sao, rượu đâu?”

Trong lúc đang nói chuyện, một người trung niên dáng người vạm vỡ khôi ngô đi vào, đầu cạo trọc, đỉnh đầu tỏa sáng, giờ phút này trên đỉnh đầu lại có mấy dấu hôn do đôi môi đỏ mọng lưu lại, vô cùng bắt mắt.

Người trung niên tóc vàng này chính là Neuss, hắn khẽ giật mình một chút, cười khổ nói: “Kiawe, trước tiên ngươi nên lau sạch đầu đi.”

Kiawe đưa tay ra sờ sờ vào đầu, chùi mấy dấu son dính lên tay, không thèm để ý chút nào, cười nói “Cũng chỉ là một chút quyến luyến của phụ nữ thôi, có cái gì đâu mà sạch sẽ với không sạch sẽ, mau mang rượu hoa hồng của ngươi ra chia sẻ đi.”

Neuss ra hiệu cho thanh niên bên cạnh lui ra, sau đó ngồi xuống trước bàn trà trong vườn hoa, bàn trà này là bàn trà đen trắng theo phong cách châu u, bình thường hay được các quý bà dùng để uống trà chiều ở trong hoa viên.