Chương 1736 Cô Vương
Có Vương giả muốn chui xuống lòng đất, lẩn trốn rời đi, nhưng xuống đến lòng đất mới phát hiện, sâu trong lòng đất cũng bị tơ bạc quấn quanh, Lồng Thần này rõ ràng là một quả cầu hoàn chỉnh!
“Lý do của ngươi cũng giống như Patton sao?” Đỗ Địch An không để ý tới vị Vương giả đang kinh hoảng thất thố kia nữa, hắn cúi đầu nhìn xuống Aurora.
Hốc mắt của Aurora hơi phiếm hồng, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, chồng của ta đã phạm phải sai lầm lớn, ta biết hắn bị người ta mưu tính, nhưng nếu bị ngươi biết được, nhất định ngươi sẽ không bỏ qua cho hắn, cho nên ta chỉ có thể giúp bọn họ một tay, là ta có lỗi với ngươi, chỉ cầu xin có thể dùng tính mạng của ta để đổi lấy một cuộc sống bình yên cho bọn họ, cho dù là làm một người dân bình thường cũng được, hy vọng ngươi không nên giận chó đánh mèo với bọn họ, ta...”
Nói đến đây, bóng tối sau lưng nàng bỗng nhiên phun trào, hóa thành một lưỡi dao Cát Liệt bén nhọn, từ sau lưng đâm thủng đến trái tim nàng.
Máu tươi từ khóe miệng nàng trào ra, đó là vì trái tim nứt toác dẫn đến huyết tương toàn thân bắn ra.
“Ngươi cho ta cơ hội, để ta thay chị gái mình báo thù, ta vẫn luôn khao khát có một gia đình, con của ta bọn chúng thật sự vô tội, bệ hạ, cầu xin ngươi đó…” Aurora bi thương nhìn Đỗ Địch An, nhìn gương mặt lạnh lùng không chút dao động nào của hắn, trong mắt nàng tràn ngập sự tuyệt vọng.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào nàng.
Giống như một bức tượng điêu khắc chăm chú nhìn nàng
Mãi đến khi nhìn thấy hai mắt của nàng dần dần tan rã, khí tức dần dần yếu ớt, sinh mệnh dần dần trôi qua, hắn cũng không có một tia dao động.
Cho đến khi nàng ngã xuống đất, cơ thể đã chết hoàn toàn.
Hắn yên lặng không nói, chỉ có trường thương tơ bạc ở phía chân trời không ngừng bắn ra mãnh liệt, thế nhưng khu vực rộng trăm mét quanh hắn, lại chẳng hề bị công kích ảnh hưởng tới, tựa hồ phong ba bão táp của toàn bộ thế giới, đều không liên quan đến nơi này.
“Gia đình …” Hắn lẩm nhẩm trong sự im lặng.
“Ngươi, chẳng lẽ ngươi phải giết sạch tất cả mọi người mới chịu bỏ qua sao!” Một giọng nói tràn ngập oán khí và căm phẫn từ sau lưng vang lên, sau một khắc mặt mũi Đỗ An Ny đã tràn ngập phẫn nộ, hai tay hóa thành lưỡi dao Cát Liệt đỏ tươi, phóng nhanh tới phía sau lưng của Đỗ Địch An
Đỗ Địch An không quay lại, như thể hắn không nghe thấy lời của nàng.
Mãi đến khi Đỗ An Ny cách lưng hắn chưa đầy mười mét, bỗng nhiên từ áo vest của hắn có một lưỡi dao Cát Liệt như một lưỡi liềm bắn ra, phốc một tiếng, xuyên qua lồng ngực Đỗ An Ny, xen kẽ vào giữa không trung.
“Ngươi...” Đỗ An Ny kinh ngạc nhìn hắn, sau một khắc nàng bị năng lượng quỷ dị trên Cát Liệt công kích xâm nhập vào trong cơ thể, xé rách lục phủ ngũ tạng bên trong, cơn đau khiến toàn bộ gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên vặn vẹo.
“Cuộc sống vĩnh cửu, thực sự quan trọng như vậy?” Sau lưng Đỗ Địch An chậm rãi hiện ra một khuôn mặt, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt đang đau đớn giãy dụa.
Đỗ An Ny đau đớn đến mức thân thể uốn éo, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi lưỡi dao Cát Liệt, nhưng bên trong Cát Liệt giống như có một lực hút, cứ liên tục hút thân thể nàng lên trên, nàng vừa giãy dụa, vừa đau đớn phát ra tiếng thét chói tai: “Ngươi chính là một con quái vật, ngươi hồi sinh bọn ta, cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng trong nội tâm của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ giết bọn ta!”
“Chị à, từ nhỏ đến lớn, ngươi là người yêu thương ta nhất, tại sao ngươi lại như vậy?” Đỗ Địch An nhìn nàng, sâu kín hỏi.
Đỗ An Ny như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân ma hóa ra tứ chi dữ tợn xấu xí, đập vặn vẹo trên lưỡi dao Cát Liệt, thét chói tai nói: “Quái vật, ngươi chết đi!!”
Đỗ Địch An im lặng một lát, một lúc sau, thân thể Đỗ An Ny đang giãy dụa trên Cát Liệt bỗng trở nên cứng đờ, tiếp theo bỗng nhiên vỡ ra, hóa thành vô số thịt vụn, bắn tung tóe khắp nơi.
“Chị à, ngươi căn bản sẽ không tổn thương đến ta, ngươi là một vật thất bại…” Đỗ Địch An hờ hững nhìn lướt qua đám thịt vụn trên mặt đất, ánh mắt đảo lại nhìn cha mẹ đang sợ hãi đến toàn thân run lên ở phía sau, “Các ngươi, cũng vậy...”
Vèo!
Thân thể hắn chợt lao ra vùn vụt, Cát Liệt trên toàn thân không ngừng bay múa.
“Trốn đi!” Người cha hét lớn một tiếng, toàn thân hóa thành ánh sáng, giống như tia laser bắn ra, nhưng trên người Đỗ Địch An cũng đẩy ra mấy Cát Liệt sắc bén, giống như phóng ra, cũng đồng thời hóa thành ánh sáng, tốc độ nhanh hơn hắn, trong nháy mắt đã đuổi theo, đánh xuyên qua thân thể hắn, đóng đinh trên mặt đất.
“Vật thất bại!”
“Vật thất bại!”
Đỗ Địch An thấp giọng lẩm bẩm, Cát Liệt sắc bén bay múa, chém rách thân thể của người mẹ đang chuẩn bị lẩn trốn, sau đó lại vọt tới trước mặt người cha đang bị đóng đinh trên mặt đất, mấy lưỡi dao Cát Liệt hoá thành ánh sáng, nhưng bên trong lại còn lượng năng lượng khác, xé rách thân thể của hắn.
Sau khi giết chết bọn họ, Đỗ Địch An ngẩng đầu lên nhìn đám Vương giả đang hốt hoảng chạy trốn ở phía xa, hắn lại vọt tới.
Màn giết chóc kéo dài trong lồng giam, một đám Vương giả phát ra tiếng kêu thảm thiết, có người hoàn toàn tuyệt vọng, thấy Đỗ Địch An vọt tới đã trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đau khổ cầu xin, nhưng vẫn không may mắn thoát khỏi, bị trực tiếp giết chết.