Chương 1739 Ngày tận thế không giải pháp (2)
Neuss khẽ cười khổ, nói: “Nhưng đôi khi, ngươi nói ngươi không cần, những người khác chưa hẳn tin rằng ngươi không cần, ngươi nói ngươi không đánh hắn, nhưng dấu bàn tay in ở đó, những người khác cũngsẽ không tin ngươi! Hơn nữa, nếu bệ hạ chết đi thì bí mật về việc thành Thần cũng sẽ rơi vào trong tay bọn họ, ai mà không muốn sống mãi? Ai không muốn sống mười ngàn năm, một trăm ngàn năm, một triệu năm? Ngay cả khi trái đất bị hủy diệt, thì vẫn có thể tồn tại với vũ trụ.”
“Nhưng mà...” Kiawe chua chát nói: “Cho dù bệ hạ chết rồi, vị Oa Thần kia vẫn còn ở đây, nàng coi bệ hạ như cha mẹ ruột thịt, há có thể không báo thù cho bệ hạ sao? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn giết Thần sao? Chỉ bằng bọn họ?”
“Cho nên thời điểm hành động của lần này, Oa Thần cũng không có ở đây, theo ta được biết, nửa tháng trước nàng đã rời khỏi trái đất, ra ngoài không gian du ngoạn, đoán chừng là nhận được mệnh lệnh gì đó, phải đi ra ngoài vũ trụ có việc rồi, cho nên vẫn chậm chạp chưa về.” Neuss nhẹ giọng nói: “Nếu như hành động ám sát thành công, chờ nàng khi trở lại, vừa hay bọn họ có thể đổi mận thay đào, dệt nên một phần ký ức cho thi thể của bệ hạ, mượn xác của bệ hạ làm con rối để khống chế vị Oa Thần này, vẹn cả đôi đường.”
“Nói như vậy, Oa Thần là do bọn họ cố ý điều đi?”
“Nếu không làm thế nào họ có gan mà dám hành động?”
Kiawe há to miệng, cuối cùng lại thở dài một tiếng, chua xót nói: “Thật ngu xuẩn, sống tốt mỗi ngày lại không muốn, cứ nhất định phải nghĩ đến thất loạn bát nháo như vậy, lẽ nào rượu ngon và phụ nữ không tốt, không hấp dẫn được bọn họ sao, tại sao lại không chịu thỏa mãn!”
Neuss nhìn hắn một cái, quay đầu chỉ về phía hai đứa nhỏ đang chơi đùa trong đống cát bên cạnh, nói: “Ngươi có muốn chơi với bọn chúng không?”
Kiawe ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy hai đứa nhỏ ở đám cát bên cạnh đang dùng cát xây pháo đài, không khỏi bật cười, nói: “Ta đang nói chuyện chính sự với ngươi, ai mà rảnh để chơi những trò ấu trĩ như vậy với con của ngươi!”
Hai đứa trẻ này đương nhiên là con của Neuss.
Hắn nghe nói như vậy cũng không tức giận, mà cười nhạt, nói: “Ngươi cũng biết, chuyện như vậy quá ấu trĩ, cho nên ngươi sẽ không làm, chuyện này không hấp dẫn được ngươi, nhưng lại có thể hấp dẫn bọn chúng, cũng giống như vậy, những chuyện mà bây giờ ngươi cho là thú vị, có lẽ ở trong mắt bọn họ, giống như chuyện hai đứa nhỏ đang xây pháo đài rất ấu trĩ buồn cười, bọn họ làm sao có thể vui vẻ giống như ngươi đang trong đó?”
Kiawe giật mình.
“Trên đời này người có chung sở thích vốn dĩ rất ít, người người đều yêu tiền, không phải là vì sự quyến rũ của tiền, mà là bởi vì tiền có thể mua được những thứ khác mà bọn họ muốn, tiền chỉ là một công cụ.” Neuss chậm rãi nói: “Kinh nghiệm, tính cách, sở thích khác nhau, đương nhiên sẽ có những sự theo đuổi khác nhau, ngươi không thể hiểu được họ, họ đương nhiên cũng không thể hiểu ngươi, vì vậy, đương nhiên bọn họ cũng không thể hiểu được bệ hạ.”
“Tại sao?” Kiawe sững sờ nói.
“Bởi vì bệ hạ là Thần, còn chúng ta chỉ là con người, làm sao con người có thể hiểu được Thần? Con người sẽ chỉ phán đoán về Thần, suy đoán Thần, và phỏng đoán Thần, nhưng không bao giờ có thể thực sự hiểu được Thần.” Nói đến đây, Neuss khẽ thở dài, nói: “Nhưng mà, chúng ta là động vật quần cư, luôn cần một thủ lĩnh, thủ lĩnh chính là duy nhất, chính là chí cao, phong cảnh ở trên đỉnh cao cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, khi hắn có được thiên hạ, thì cũng quyết định hắn đã mất đi thiên hạ, thoát ly khỏi quần thể, giống như con dê đầu đàn, con ngựa kéo xe, đi ở phía trước, thứ mọi người nhìn thấy chỉ có thể là bóng lưng.”
“Leo lên đến đỉnh cao nhất, không phải là đi tới đường cùng rồi sao?”
Sắc mặt Kiawe khẽ biến hóa, do dự nói: “Ý ngươi là, trong mắt của bệ hạ, suy nghĩ và theo đuổi của tất cả chúng ta, đều giống như một đống cát điêu khắc nhàm chán?”
“Có lẽ vậy.”
“Đó là lý do khi ngươi càng lớn lên thì bạn bè lại càng ít đi?”
“Khi ngươi là hạt cát, thì ngươi sẽ cùng những hạt cát khác tạo thành sa mạc, khi ngươi là hòn đá, ngươi sẽ cùng những hòn đá khác tạo thành núi cao, còn khi ngươi là chim, ngươi sẽ cùng những con chim khác bay thành đàn.” Neuss hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng khi trở thành chim, ngươi sẽ không bao giờ làm bạn với cát và đá, ngươi cũng sẽ không bao giờ đánh giá cao chúng, hay nhìn bọn chúng nhiều hơn một ánh mắt, chúng cũng sẽ không hiểu ngươi, cũng sẽ không biết ngươi, càng không rõ, ngươi đã từng là hạt cát và đá, chúng sẽ chỉ nghĩ rằng, khi ngươi được sinh ra đã là chim, bởi vì trên người của ngươi không thể tìm thấy những đặc điểm tương tự như chúng.”
“Nếu ngươi không gặp được đàn chim, thì ngươi sẽ chỉ trở thành một con chim cô đơn, và nếu ngươi không gặp được bất kỳ hòn đá nào khác thì người sẽ chỉ là một hòn đá cô đơn trong sa mạc.”
Kiawe im lặng.
Hắn không ngu ngốc, hắn đã hiểu rồi.
Nhìn chén trà trước mắt, lá trà bên trong đang xoay tròn nhẹ nhàng rơi xuống, tựa hồ giống như vận mệnh của hắn, hắn im lặng một lát rồi hỏi: “Có vẻ như từ lâu ngươi đã biết chuyện này sẽ xảy ra?”
Neuss lắc đầu nói: “Chỉ là ta đã có dự cảm, nhưng không nghĩ tới thật sự sẽ xảy ra, hổ không sống cùng chó, cho dù mãnh hổ này có dịu dàng ngoan ngoãn, che chở cho chó, nhưng chó cũng sẽ cảm thấy bị đe dọa, sợ hãi, sau đó sủa về phía hổ.”