Chương 1757 Linh hồn bị xé rách (Đại kết cục) (3)
Đỗ Địch An dắt tay nàng, trên mặt hắn cũng không còn râu ria, chẳng những như thế, khuôn mặt cũng thay đổi rất nhiều, từ dáng vẻ một người trung niên ban đầu, trở về dáng vẻ của thiếu niên trước kia, mày kiếm mắt sáng, hai mắt sáng ngời, trên người mặc một bộ âu phục được đặt may đặc biệt, nhẹ nhàng tuấn lãng.
“Nếu thế giới chỉ còn lại hai chúng ta, ngươi sẽ cảm thấy cô đơn chứ?” Helisha nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt tựa hồ có thể tan chảy thành nước.
Đỗ Địch An nở ra một nụ cười đẹp trai, nói: “Chỉ cần có ngươi thì sẽ không cô đơn.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Helisha cười, tựa đầu vào vai hắn, vô cùng lưu luyến.
Đỗ Địch An cũng đứng im lặng, giống như một cây cột để nàng dựa vào.
“Hình như người còn chưa chính thức cầu hôn ta.” Bỗng nhiên, Helisha ngẩng đầu lên, bĩu môi nói.
Đỗ Địch An sửng sốt, bất giác cười lên, nhưng rất nhanh biểu tình đã nghiêm túc lại, đỡ nàng đứng vững, lập tức lui ra sau một bước, quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, ngước nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp không tỳ vết kia.”Tiểu thư Helisha, ngươi có muốn gả cho ta không?”
Trong lúc nói chuyện, tay hắn lấy ra một cái hộp từ trong túi âu phục, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn đặc chế độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Helisha chỉ dừng lại chốc lát trên chiếc nhẫn cưới trị giá cả một Tường Lớn này, rồi chuyển dời đến gương mặt Đỗ Địch An, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng, nhưng rất nhanh nàng hít một hơi thật sâu, đè xuống những giọt nước mắt sắp tràn ra trong đáy mắt, gương mặt giãn ra cười nói: “Ta sẵn sàng, rất sẵn sàng!”
Đỗ Địch An mỉm cười, chỉ cảm thấy rằng cuộc sống này chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Hắn đưa tay che lấy bàn tay của nàng, cúi đầu tỉ mỉ, lại vô cùng cẩn thận mang nhẫn cưới cho nàng.
Đến lúc ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy chính là biểu tình hạnh phúc của Helisha đang cố nén nước mắt.
Ánh mắt Đỗ Địch An dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi!”
“Ta cũng yêu ngươi!” Những giọt nước mắt trong mắt Helisa vỡ òa, ngay lập tức bổ nhào vào ngược hắn, hai tay vòng quanh, ôm lấy cổ hắn, ôm hắn thật chặt, “Ta thực sự rất yêu ngươi, rất rất yêu ngươi!”
Đỗ Địch An không nghĩ phản ứng của nàng lại mãnh liệt như vậy, trong lòng vô cùng xúc động, ôm chặt lấy nàng, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có trong đời này nói từng chữ từng chữ: “Ta cũng yêu ngươi, cả đời này của ta, không bao giờ phụ bạc ngươi!”
Nói xong, hắn cảm thấy bóng dáng yếu đuối trong ngực nhẹ nhàng rung động.
“Ta…” Helisa hơi há miệng, giọng nói ở bên tai Đỗ Địch An mang theo một chút nức nở.
Đỗ Địch An cho rằng đằng sau nó sẽ là “Ta cũng vậy”, nhưng ngay sau đó thứ hắn nghe được lại là: “Ta xin lỗi.”
Hắn ngây người một lúc.
Ngay sau đó, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn khẽ run rẩy, đưa tay sờ về phía giữa lưng Helisha, chỉ cảm giác sờ được một vật cứng lạnh như băng, mặt trên dính chất dịch ấm nóng, bàn tay hắn khẽ nâng lên, nhìn thấy máu tươi đầy tay.
Một lưỡi dao khổng lồ nhô lên, từ sau lưng Helisha đâm ra, xuyên thấu sau lưng kéo dài ra hai ba thước, xuyên thấu hoàn toàn qua thân thể mảnh khảnh mềm yếu của nàng!
Mà cán cầm của lưỡi dao lại xuyên qua từ sau lưng Đỗ Địch An.
Thanh kiếm khổng lồ này, đồng thời xuyên qua bọn hắn!
“Ngươi…” Đỗ Địch An ngơ ngác nhìn lưỡi dao khổng lồ nhếch lên từ sau lưng của Helisha, cảm giác cả não bộ đều rơi vào một khoảng trống rỗng, trong nháy mắt tất cả tư duy đều biến mất
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cánh tay Helisa dùng sức, ôm Đỗ Địch An càng chặt hơn, nàng rơi lệ đầy mặt, vùi đầu thật sâu vào cổ Đỗ Địch An, “Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể không làm như vậy, ta nhớ lại tất cả rồi, gia tộc của ta, em gái của ta, bọn họ đều đã chết, ngươi vì làm cho ta sống lại đã giết quá nhiều người, đếm cũng không đếm hết, tội nghiệt như vậy, ta chịu không nổi, ta thà chết còn hơn nhìn thấy ngươi biến thành như vậy...”
Đỗ Địch An kinh ngạc ôm nàng, nghe nàng kể lại, bỗng nhiên hắn cảm giác trong lòng một nỗi đau đớn dằn xé.
Dường như linh hồn đều bị xé rách, đau đến tủy xương, cơ hồ hít thở không thông!
“Ký ức của ngươi đã được khôi phục, vì vậy ngươi muốn giết ta?” Đỗ Địch An cắn răng, hàm răng cắn đến vang lên khanh khách, thế giới trước mắt hắn phiếm hồng, máu cả người như bị đóng băng, lại giống như sôi trào!
Máu của một người, là đông lại hay đốt cháy?!
Nhiều năm rồi hắn đã không rơi nước mắt, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy hốc mắt ướt át mông lung.
Helisha ôm chặt lấy hắn, không ngừng nói “xin lỗi”, nhưng trong đầu Đỗ Địch An vẫn còn dừng lại trong đoạn lời nói đó.
Ngươi nhớ về gia tộc của ngươi...
Ngươi nhớ đến việc hãm hại em gái ngươi...
Ngươi nhớ đến vô số người mà ta đã tàn sát...
Vì vậy, ngươi cảm thấy ta nên chết đi.
Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta đáng chết!!!
Đỗ Địch An ngửa đầu nhìn lên trời, muốn cười ha ha, nhưng trong cổ họng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ khiến cho bộ mặt có vẻ dữ tợn đáng sợ hơn, nhưng lại mang theo sự bi ai và tuyệt vọng vô hạn!
Tất cả mọi người đều kiêng kỵ ta, hy vọng ta chết.
Cha mẹ ta muốn ta chết...
Bạn bè của ta muốn ta chết…
Bây giờ, ngay cả ngươi cũng cảm thấy rằng ta đáng chết!!
Ha, ha ha...
Đỗ Địch An nhìn lên bầu trời, phát ra tiếng cười không nói nên lời, hắn càng cười càng dùng sức, rất nhanh liền bật cười ha ha, chỉ là càng cười nước mắt rơi càng nhiều, thế giới trước mắt chợt giống như mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đen và trắng.
Ta đáng chết…
Nếu đó là điều mà ngươi muốn, ta chết đi thì có làm sao?
Người làm ebook: zalo 076 9417982