Chương 1
Ghi chép của Ayuta Toma (1)
Đây là những ghi chép tôi viết cho chính mình.
Tạm thời, tôi không muốn bất kì ai đọc được nội dung bên trong. Trừ phi phát sinh tình huống đặc biệt nào đó, nếu không kể cả về sau cũng sẽ như vậy.
Cuốn sổ ghi chép này tường thuật lại chính xác sự việc xảy ra cách đây một tháng, tức mùng 1 đến mùng 4 tháng Tám năm 1989, trong ngôi nhà mang tên Hắc Miêu Quán.
Trước khi viết, người ghi chép là tôi, Ayuta Toma, đã nghiêm túc thề với chính mình, tuyệt đối không thêm thắt bất cứ tình tiết hư cấu nào. Với tư cách quản gia của ngôi nhà, tôi sẽ ghi lại đúng sự thật những điều tai nghe mắt thấy, đây cũng chính là mục đích hàng đầu của tôi khi quyết định cầm bút. Với những chỗ cần thêm tưởng tượng và suy đoán của bàn thân, tôi sẽ cẩn trọng hết sức để những thành kiến và mong đợi cá nhân không chi phối nội dung ghi chép. Nói tóm lại, tôi sẽ cố gắng tường thuật toàn bộ quá trình một cách tỉnh táo và khách quan.
Cần nhấn mạnh thêm rằng, đây là ghi chép tôi tự viết cho mình. Tôi chỉ mong giữ kín mãi mãi được sự việc đáng sợ đó dưới hình thức quá khứ.
Tuổi tác đã cao, gần đây trí nhớ còn sa sút rõ rệt, nếu để thêm mười năm nữa, chỉ e sự việc mới xảy ra rồi cũng sẽ bị lãng quên. Đối với tôi của mười năm sau, cuốn sổ ghi chép này chắc chắn sẽ trở thành một tài liệu thú vị. Về mặt ý nghĩa, nó cũng được xem như một cuốn tiểu thuyết (có thể xếp vào thể loại trinh thám) mà tôi viết cho chính mình ở tương lai. Đúng, chính vì thế, tôi dứt khoát sẽ giữ vững thái độ này khi viết.
Nên bắt đầu từ đâu đây?
Có lẽ vẫn nên theo trình tự thời gian thì hơn. Để ghi chép lại toàn bộ, không bỏ sót một chi tiết nào trong vòng một tháng trước, đây chính là phương pháp tốt nhất.
Trước hết, tôi sẽ bắt đầu từ lúc nhóm người kia xuất hiện ở Hắc Miêu Quán…
Tôi nhận được một cuộc điện thoại vào thượng tuần tháng Bảy năm 1989, chính xác hơn là khi mới bước sang tháng Bảy, nhớ không nhầm thì khoảng mùng 2 hoặc mùng 3.
Chủ nhân bấy giờ của ngôi nhà là giám đốc một công ty bất động sản ở tỉnh Saitama. Nhưng thực tế đất đai và vật dụng trong nhà đều do người đại diện Adachi Hideaki quản lý. Nay ông chủ muốn biến nơi đây thành nhà nghỉ dưỡng, chính Adachi đã gọi điện thông báo với tôi rằng cố một nhóm người sắp tới chơi ở ngôi nhà này.
Cụ thể là, đâu tháng tới, con trai chủ nhà sẽ đến đây nghỉ hè. Cậu ta định cùng bạn bè đi thăm thú xung quanh, nên tiện đường ghé qua nhà nghỉ dưỡng của cha ở mấy ngày. Adachi dặn tôi chuẩn bị vài căn phòng và sắp xếp cho họ ăn uống ngủ nghỉ thật tốt trong thời gian lưu trú.
Thành thực mà nói, đối với tôi, đây chẳng phải tin tốt lành gì. Tôi vốn không thích giao lưu với người khác, mấy năm nay cũng đều như vậy. Lúc đó, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, ước gì đám thanh niên ồn ào đó đừng lộ diện.
Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ làm thuê, không có quyền từ chối yêu cầu của họ, nên buộc phải làm theo ngay tức khắc.
Suốt sáu năm tôi làm quản gia, ngôi nhà cũ này chun bao giờ được sử dụng làm nhà nghỉ dưỡng, tự dưng lại thay đổi mục đích sử dụng, quả thật rất khó hiểu. Nhưng thôi, trước hết vẫn phải dốc lòng tiếp đãi đám thanh niên này đã. Không biết con trai ông chủ là người thế nào, nếu là một công tử ăn chơi hư hỏng, tiêu tiền như rác, tôi buộc phải chú ý cẩn thận, không thì sẽ phiền phức lắm. Cậu ta mà về bảo cha Đuổi lão già chết tiệt ấy đi, số phận tôi sẽ rất thê thảm, thậm chí còn liên lụy tới cà Adachi nữa. Sáu năm trước, may mà có anh ấy đứng ra dàn xếp, tôi mới có thể trở thành quản gia của nơi này. Tôi vô cùng biết ơn.
Bình thường, Hắc Miêu Quán hầu như không có khách.
Họa hoằn Adachi mới ghé qua, ngoài ra không còn bất kì ai khác. Ngôi nhà đã cũ lại còn ẩn sâu trong núi rừng heo hút, xung quanh không người ở, nếu không chủ động liên lạc với bên ngoài thì ngay cả nhân viên tiếp thị cũng chẳng thèm mò tới. Nhưng với một người thích ở ẩn như tôi, môi trường sống kiểu này là thích hợp nhất.
Chủ nhà sống ở Saitama chỉ tới đây đúng một lần vì công việc (từ tận bốn năm trước), đến cách gọi nhà nghỉ dưỡng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Nghe nói gần đây giá nhà đất lên cao, lẽ nào ông ta cho rằng một ngôi nhà cũ giữa nơi hoang vu hẻo lánh rất có giá trị đầu tư? Hay do nhất thời nông nổi nên mới mua nó về? Tôi rất muốn biết động cơ mua nhà của ông chủ, nhưng lại không tiện hỏi cho lắm.
Cuối cùng, tôi vẫn vui vẻ (tuy chỉ là bề ngoài) tiếp nhận nhiệm vụ này, anh Adachi ở đầu dây bên kia vẫn thấy hơi bất an, “Chỉ sợ ông sẽ vất vả, nhưng chỉ mất vài ngày thôi, ông cứ nhẫn nhịn một chút là được. Khi nào có thời gian cụ thể, tôi sẽ báo lại ngay…”
Nghe nói bọn họ có tổng cộng bốn người. Phòng ốc và giường đệm đều có thừa, nhưng việc dọn dẹp mới là vấn đề lớn. Đã rất lâu rồi tôi chẳng quét tước gì hết.
Sức khỏe đột ngột giảm sút chỉ là cái cớ của kẻ nhu nhược. Tất cả đều do tôi không làm tròn bổn phận của một quản gia, người ta có chỉ trích thế nào cũng không hề quá đáng. Tôi cũng luôn mong rằng có thể giữ cho ngôi nhà này thật sạch sẽ, không một hạt bụi. Nhưng quét dọn cả ngôi nhà lớn này, đối với lão già sáu mươi như tôi quả là việc lực bất tòng tâm.
Cho nên, kể từ khi nhận được thông báo, ngày ngày tôi đều lui cui quét dọn phòng ốc và chuẩn bị thật tốt các thứ cần thiết. Đúng như dự đoán, toàn việc nặng nhọc.
Bốn phòng tầng hai được sử dụng làm phòng nghỉ cho khách, gian nào cũng bụi bặm, ẩm thấp và vô cùng lộn xộn, mới quét sơ qua mà đã mệt mỏi rã rời. Cứ hai phòng lại dùng chung một buồng tắm, đều ở tình trạng cần được sửa sang.
Ngôi nhà kiểu Tây xây được gần hai mươi năm nay, vẫn để đó chẳng ai dùng tới, giờ đã đến lúc trục trặc.
Hạ tuần tháng Bảy, con trai ông chủ gọi điện thẳng tới đây.
Cậu ta (hiện là sinh viên khoa Thương mại Đại học M, đang sống một mình ở Tokyo) dự định sẽ xuất phát từ Tokyo vào ngày 24 tháng Bảy, còn thăm thú vài nơi trước rồi ngày 31 mới đến đây. Cậu ta nói, tối hôm đó cả nhóm sẽ ngủ lại khách sạn trong thị trấn, rất mong tôi đến đón ngày hôm sau, tức mùng 1 tháng Tám.
Vội đưa ra kết luận về người khác chỉ qua một cuộc điện thoại thì có vẻ hơi chủ quan, nhưng trong lúc nói chuyện, tôi nghĩ cậu ta giống hệt như tôi tưởng tượng, thuộc kiểu thanh niên đầu óc đơn giản, sống trong căn hộ cao cấp, đi xe thể thao đời mới nhất, hơi tí là ngửa tay xin tiền gia đình, không để tâm việc học hành, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nghĩ tới việc cả ba người còn lại cũng có tính cách tương tự, lòng tôi càng thêm chán nản.
Tại sao cứ phải tới chốn thâm sơn cùng cốc này làm gì? Bọn họ đâu có thiếu chỗ chơi bời phù hợp hơn…
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ bộ dạng vừa ngồi tưởng tượng vừa thở ngắn than dài của mình lúc đó.
Thứ Ba, mùng 1 tháng Tám.
Trong cuộc điện thoại tối qua, bọn họ muốn tôi tới khách sạn đón vào lúc 3 rưỡi chiều hôm nay. Từ đây vào thành phố hết một tiếng rưỡi lái xe. Để thong thả thời gian, tôi thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi rời nhà lúc 1 rưỡi chiều. Lâu rồi mới có sương mù thế này, lái xe phải cẩn thận. Sương khói mông lung, cảnh vật vốn đã quen thuộc bỗng ít nhiều phi thực, khiến người ta cảm thấy như lạc lối nơi đất khách. Tiếng còi tàu từ bến cảng vọng vào, làm tôi không khỏi nhớ tới những năm tháng trước kia, cái thời tới đây lần đầu, còn trai trẻ.
Tôi đến khách sạn lúc 3 giờ 20 phút. Sảnh khách sạn khá nhỏ nhưng bài trí lịch sự, chỉ lác đác vài người, chưa thấy bóng dáng bốn người cần đón đâu. Tôi ngồi xuống sofa, lật xem tờ báo đặt ở sảnh. Mới hút thuốc chưa được bao lâu thì bên tai vang lên một giọng nam trầm ẩm.
“Chú Ayuta phải không ạ?”
Nghe không giống giọng con trai ông chủ trên điện thoại. Tôi ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thanh niên cao ráo với gương mặt dài, đeo kính gọng vàng, mái tóc xoăn màu nâu hơi hơi dài.
“Quả nhiên là chú!” Thấy biểu hiện của tôi, thanh niên cười nhã nhặn. “Chào chú ạ, cháu là Hikawa Hayato, anh họ của Kazama Yuki. Cảm ơn chú không quản đường xa tới đón chúng cháu.”
“Không, không có gì.” Tôi hơi lúng túng trước thái độ lễ phép của cậu ta. “Những người khác đâu rồi?”
“Họ đang ở phòng chờ bên kia, sẽ qua đây ngay thôi.” Dứt lời, Hikawa giơ ngón giữa lên ấn vào sống mũi thẳng tắp rồi khẽ khịt mũi. “Chú Ayuta, chứ vẫn luôn sống ở đây sao?”
“Sáu năm nay thì đúng là vậy.” Nói xong, tôi đứng dậy khỏi sofa.
“Trước sáu năm chú sống ở đâu?”
“Nay đây mai đó. Tôi cũng từng ở Tokyo, nhưng cách đây mười năm rồi.”
“Tuy mới tới lần đầu nhưng cháu thấy nơi này cũng không đến nỗi.” Hikawa nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cảnh vật thật hùng vĩ. Miêu tả nghe hơi cổ lỗ, nhưng tóm lại là khả quan hơn cháu tưởng.”
“Cậu thấy thế thì tốt quá.” Tôi lại rít một hơi thuốc, tiện thể dúi đâu mẩu xuống gạt tàn. “Khách sạn này thế nào?”
“Không lớn lắm, nhưng rất thoải mái. Bắt đầu từ tối nay là phải phiền chú rồi.”
“Tôi không chu đáo bằng khách sạn này đâu.”
“Không sao cả. Chỉ cần một căn phòng yên tĩnh và cà phê nóng là đủ, ít nhất là với cháu.”
“Tôi xin đảm bảo phần yên tĩnh. Cả khu rừng chỉ có duy nhất một ngôi nhà thôi.”
“Cháu đã nghe nói.”
“Nó nằm sâu trong rừng, xung quanh chẳng có gì. Miễn sao các cậu không cảm thấy thất vọng là được.”
“Ba tên kia chắc sẽ chán lắm đây.” Hayato khẽ nhún vai. “Ý tưởng này do cháu nghĩ ra. Cháu nói nếu đã tới đây thì cũng nên ghé thăm nhà này. Thấy bảo chủ nhân hiện tại là cậu cháu, tức cha Yuki.”
“Ra vậy.” Tôi quan sát cậu ta kĩ hơn. “Cậu có hứng thú đặc biệt với ngôi nhà cũ đó sao?”
“Có đôi chút.”
“Cậu hứng thú vì điều gì?”
“À…”
Hayato đang định trả lời thì trong sảnh bỗng vang lên âm thanh chói tai quen thuộc.
“Ui chao, tới rồi tới rồi.” Cậu công tử ăn chơi cuối cùng đã lộ diện.
“Xin chào.”
Một thanh niên mặc áo đỏ nổi bật vừa giơ tay vừa bước tới. Mái tóc uốn xoăn lượn sóng bù xù tới ngang vai, mũ xanh lá đội ngược sau đầu, nhìn từ xa tôi còn tưởng là con gái.
“Cháu là Kazama Yuki. Vất vả cho chú rồi.” Hơi thở của cậu ta toàn mùi cồn. Xem ra đám người này đã uống không ít bia vào bữa trưa.
Tôi lặng lẽ gật đầu. Yuki đút sâu hai tay vào túi quần.
“Phía sau còn hai người nữa.” Cậu ta hất cằm.
“Để cháu giới thiệu với chứ.” Hayato tiếp lời. Cậu ta lần lượt trỏ hai người phía sau Yuki rồi nói, “Đây là Asao Kenjiro, còn đây là Kinouchi Shin.”
“Rất, rất mong được chứ giúp đỡ.”
Cậu trai tên Kenjiro hơi cúi người, lắp ba lắp bắp chào hỏi, vóc dáng bé nhỏ, còn thấp hơn cả tôi. Kenjiro có khuôn mặt to, gò má cao, tóc cắt ngắn kiểu bình thường, mắt hai mí mở to dáo dác ngó quanh, khiến người ta liên tưởng tới mấy loài bò sát nhút nhát như thằn lằn.
Shin thì bằng tuổi Yuki, tóc dài thả xõa đến vai, đeo kính đen mắt tròn trông như người khiếm thị chuyên tẩm quất. Shin rất cao, dáng vóc khỏe khoắn, miệng khẽ dẩu ra nhìn không đứng đắn cho lắm. Cậu ta vuốt vuốt cái cằm rộng vuông vức, tạm xem như chào hỏi tôi.
“Các cậu đều là sinh viên Đại học M sao?” Tôi hỏi.
“Không đâu ạ.” Hayato mỉm cười, dang rộng tay như phủ nhận. “Mọi người học ở các trường khác nhau. Cháu vừa vào Viện Đào tạo Sau đại học của Đại học T hồi mùa xuân năm nay.”
“Thật sao? Viện Đào tạo Sau đại học ư?”
“Anh Hayato là người duy nhất chịu học hành tử tế trong số chúng cháu. Cấu tạo não của anh ấy hình như khác với cả nhóm.” Yuki trêu chọc anh họ. “Mấy đứa bọn cháu đều là thành phần chậm tiến của trường đại học dân lập hạng ba.”
“Chúng cháu từng thành lập một ban nhạc rock, nhưng vừa giải tán hồi tháng sáu năm nay.” Hayato tiếp tục giải thích với tôi.
“Ban nhạc? Các cậu chơi với nhau nhờ âm nhạc?”
“Vâng. Ba người này quen thân ở sân khấu. Có lần, nhóm của họ thiếu người chơi piano nên lôi cháu vào thay thế đấy…”
Tôi chẳng hiểu gì về rock. Nếu là nhạc cổ điển hay nhạc đồng quê ngày xưa, họa may tôi tham gia được dăm câu ba điều. Chứ mấy thể loại khác, kể cả nhạc Nhật thịnh hành tôi còn chẳng nghe hẳn hoi chứ đừng nói đến rock. Cùng lắm chỉ biết một vài cái tên như Elvis Presley hay The Beatles mà thôi.
Tôi ngầm đánh giá lại bốn người trước mặt mình. Sau khi nghe Hayato giới thiệu, rồi nhìn cách ăn mặc như dân hippie của Yuki và Shin, tôi mới thấy cũng có vẻ nghệ sĩ thật.
Chắc hẳn bộ dạng ngơ ngẩn của tôi bấy giờ trông rất hài hước nên Yuki khẽ nhếch mép cười. Sau đó cậu ta đưa tay phải ra, giơ ngón trỏ và ngón út về phía tôi rồi hô Yes một cái, tôi thực sự không hiểu như thể là có ý gì.
“Tóm lại, đây là chuyến du lịch kỉ niệm ngày ban nhạc chúng cháu giải tán, dù rằng có mỗi bốn thanh niên với nhau xem ra cũng hơi buồn tẻ. Được rồi, ba ngày tới nhờ cả vào chú.”
Tôi lái xe đưa bốn người về trên con đường phủ đầy sương mù. Xe van hiệu Toyota, cố nhồi nhét thì phải ngồi được bảy người.
“Đường sá ở đây đẹp thật, cháu thích lắm.” Hayato ngồi ở ghế phụ lái, vừa thoải mái ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện với tôi, “Cháu sinh ra và lớn lên ở Tokyo, chỉ khi nào có dịp rời khỏi 23 quận như bây giờ, mới thực sự cảm nhận được rằng đường phố thủ đô quá khác thường. Nếu nhìn từ góc độ đô thị hóa, Tokyo quả giống con quái vật trong mê cung.”
Ba người ngồi phía sau khá ồn ào, lúc thì chỉ trỏ qua cửa kính, lúc lại đọc to mấy chữ in trên biến chỉ dẫn và bảng hiệu các cửa hàng bên đường. Làm như dân tiểu học đi picnic vậy, tôi không khỏi chửi thầm trong lòng.
Tuy biết rằng không nên kết luận quá sớm, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong số bốn người này, chỉ có thanh niên ngồi cạnh mình là trò chuyện còn hợp ý.
“Hôm qua các cậu đi chơi những đâu?” Tôi hỏi Hayato.
“Cháu đi một mình tới di tích nhà tù nổi tiếng.” Cậu ta sụt sịt mũi. “Trước đây, cháu cũng từng tham quan nhà tù Abashiri* nhưng phong cách ở đó khác hẳn. Dĩ nhiên so sánh hai nơi với nhau có vẻ không phù hợp cho lắm.”
“Không đâu, chưa biết chừng lại là một sự so sánh rất thú vị. Ba bạn đằng sau không đi cùng cậu sao?”
“Không ạ. Họ nói muốn vào thành phố chơi, xem có chài được em nào không.” Hayato nhún vai lè lưỡi, “Nhưng hình như chẳng thu hoạch được gì.”
“Ha ha, họ ngại tiếng địa phương hả?”
“Vâng, lúc mới đến đúng là khó chịu chết đi được.”
“Giờ đã quen hơn chưa?”
“Đành cố chịu thôi ạ.” Hayato lại sụt sịt mũi lần nữa. Cậu ta móc bao thuốc ra, nghĩ ngợi một lúc rồi lại cất vào túi áo.
“Cậu bị cảm à?”
“Không.” Cậu ta lắc đâu. “May mà chưa ạ, chủ yếu là tại khác biệt khí hậu ở đây.”
“Ở đây ấy à, dù có vào hè, nhiệt độ vẫn thấp cả ngày lẫn đêm.”
“So với đêm hè nóng nực của Tokyo, đây mới thực sự là vùng đất dành cho cháu. Cháu ghét nhất bị ra mồ hôi.”
“Nghe nói năm nay thời tiết Tokyo rất nóng.”
“Gần như năm nào cũng vậy. Nếu không có điều hòa, người cháu sẽ tan thành nước chỉ trong một đêm.”
Xe rời khỏi phố thị, rẽ sang lối nhỏ xuyên qua khu rừng rộng mênh mông. Sương dày đã tan bớt, cảnh quan âm u xung quanh dần rõ nét hơn.
Ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ, không biết vì buồn chán hay mệt mỏi, cuộc đối thoại của ba người phía sau thưa thớt dần. Tôi liếc qua kính chiếu hậu, Kenjiro đang nhắm mắt, yếu ớt dựa lên cửa sổ. Shin thì đeo tai nghe, liên tục lắc lư vai, thi thoảng vẫn nghe loáng thoáng tiếng nhạc.
“Đúng là nơi khỉ ho cò gáy.” Yuki có vẻ không vui lắm, cậu ta chọc chọc sau ghế tôi hỏi, “Chú ơi, còn bao xa nữa ạ?”
“Được nửa đường rồi.”
“Mới được nửa đường?” Than vãn chán chê, cậu ta vươn vai. “Chẳng may đến nơi lại thấy một ngôi nhà vừa nhỏ vừa không có điện thì xong đời.”
“Đừng lo, đến điều hòa còn có cơ mà.”
Tiếng bật lửa vang lên, làn khói thuốc ngòn ngọt phà ra chẳng chút kiêng dè. Yuki chán nản tặc lưỡi.
“Chú ơi!” Cậu ta lại chọc chọc lưng ghế tôi, “Gần đây có cửa hàng tiện lợi nào không?”
“Cửa hàng tiện lợi?”
“Ở đây không có chỗ bán thuốc sao? Cháu quên không mua dự phòng rồi.”
“Chà, quanh đây không có đâu. Trừ phi quay đầu lại lái xe khoảng nửa tiếng nữa. Nếu cần mỗi thuốc lá thì tôi cũng có, để tôi chia cho các cậu một ít.”
“Thế có rượu không?”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Chẳng bao lâu, xe đã tới con đường nhỏ về ngôi nhà cũ. Vì là đường đất nên hơi khó đi, rừng rậm hai bên tối đen như mực, chẳng có nổi một ngọn đèn đường. Xe chầm chậm đi giữa sắc chiều đang dần u ám.
“Cậu Hayato,” tôi tranh thử thắc mắc trong khi thanh niên ngồi ghế phụ lái đang sụt sịt chảy nước mũi, “Vừa rồi khi ở sảnh khách sạn, cậu nói là có hứng thú với ngôi nhà cũ này, rốt cuộc là vì sao?”
Hayato A một tiếng, liếc nhìn tôi rồi móc điếu thuốc thơm ban nãy ra ngậm trong miệng.
“Amo Tatsuya.” Cậu ta bất ngờ thốt ra một cái tên.
“Amo…” Tôi ngầm quan sát vẻ mặt cậu ta, chỉ thấy cậu ta vẫn thản nhiên hút thuốc.
“Cháu đang học Hình thái học ở khoa Khoa học Tự nhiên, đây là một nhánh của ngành Sinh học, vì vậy mới có cơ hội nghe danh tiến sĩ Amo Tatsuya.”
“Vậy à.”
“Chú biết tiến sĩ Amo không?”
“Tôi mới nghe tên thôi.”
“Thầy tốt nghiệp khoa Khoa học Tự nhiên trường cháu, từng công bố vài luận án có quan điểm độc đáo. Học thuyết của thầy cho thấy trước về ‘công nghệ mới’ rất phổ biến dạo gần đây, tuy chưa được giới học thuật công nhận nhưng vẫn có một vài người khen ngợi, cho rằng các thí nghiệm khoa học của thầy đều là nghiên cứu mang tầm Nobel. Cháu cũng nằm trong số những người này.”
“Nghe nói ông ấy từng là giảng viên Đại học Sapporo.”
“Cũng có người nói thầy là phó giáo sư Đại học H, vì gặp biến cố nên mới từ chức, biến mất khỏi giới học thuật. Sau này không ai hay tin tức gì của thây nữa.” Hayato ngừng lại, thong thả rít một hơi thuốc. “Khi biết nhà này do tiến sĩ Amo xây hai mươi năm trước, cháu đã không nén nổi thôi thúc muốn tới xem.”
“Ra vậy.”
Đúng như Hayato nói, khoảng hai mươi năm trước, tức năm 1970, học giả thiên tài nhưng lập dị Amo Tatsuya đã cho xây ngôi nhà này. Sau khi hoàn công, hầu như năm nào ông cũng tới đây nghỉ hè. Về sau ông bán nó cho người khác, qua nhiều lần mua đi bán lại, cuối cùng ngôi nhà đứng tên ông Kazama. Trên giá sách tại đại sảnh của ngôi nhà, tới nay vẫn còn lưu lại rất nhiều sách của Amo.
Nghe tôi kể, đôi mắt dài hẹp của Hayato ánh lên vui mừng, liên tục chớp chớp.
“Cháu muốn xem quá. Không uổng công lặn lội đường xa tới đây.”
Đã qua 5 rưỡi chiều, xe càng tiến sâu vào rừng, quang cảnh càng thêm tăm tối. Hayato tiếp tục hỏi tôi, “Tên ngôi nhà là Hắc Miêu Quán đúng không ạ?”
“Cậu biết cũng nhiều đẩy nhi.”
“Cháu nghe Yuki nói. Tên gọi này có nguồn gốc từ đâu ạ?”
“Kia…” Nói rồi, tôi hất cằm ra trước.
“Dạ?”
“Kia chính là Hắc Miêu Quán.”
Trước mặt xuất hiện một điểm sáng nhỏ màu trắng. Đó là ngọn đèn cổng tôi đã bật sẵn khi đi. Bên kia cánh cổng lớn bằng đồng đen, sâu trong khoảng sân rải rác bụi cây lớn nhỏ, lờ mờ hiện lên tòa kiến trúc màu đen.
“Cũng có vài ý kiến khác nhau.” Tôi vừa đảo vô lăng vừa giải thích với Hayato, “Có người cho rằng hình dáng ngôi nhà giống một con mèo đang ngồi, lại có người nói những bụi cây trong sân đều rất giống mèo, nhưng đã lâu chưa tỉa tót nên hình dạng đều thay đổi.”
“Nó được gọi là Hắc Miêu Quán ngay từ lúc xây xong ạ?”
“Tiến sĩ Amo mà cậu vừa nhắc đến, tôi nghe nói ông ấy đã gọi nó bằng cái tên này ngay từ đầu.”
“Tiến sĩ Amo thích mèo ạ?”
“Tôi không rõ, nghe nói ông ấy từng nuôi mèo mun, tất nhiên đây chỉ là tin đồn.”
Tôi dừng xe trước cổng rồi bước xuống, đi qua cổng phụ nằm bên phải cổng chính để mở then cài từ bên trong. Giữa không gian tăm tối, ánh đèn xe rất chói mắt, tôi giơ tay che trán, nhanh chóng chạy trở lại xe.
“Ở bên này.” Xe lăn bánh trên con đường nhỏ lát gạch đỏ chạy qua sân. Tôi hất cằm về phía trước. “Ở một góc trên mái, phía Đông kia kìa, có một vật rất kì quái. Giờ trời đã tối nên không thể thấy rõ.”
“Vật kì quái?” Hayato khom mình tới trước săm soi ngôi nhà kiểu Tây trong bóng tối.
“Chong chóng mèo.”
“Tức là gì ạ?”
“Thay vì dùng chong chóng gà, người ta đúc sắt tây thành hình con mèo, sơn đen sì và gắn trên đó.”
“Ha ha, nên mới nói…”
“Đúng, có thể đây chính là nguồn gốc của cái tên Hắc Miêu Quán.”
“Hiện giờ trong Hắc Miêu Quán có mèo không ạ?” Hayato chít hai tay sau gáy, ngả người ra ghế.
“Cậu có thích mèo không?”
Tôi vừa dứt lời, cậu ta đáp ngay với vẻ nghiêm túc, “Cháu từng nuôi ba con mèo rồi.”
Tôi mừng rỡ, toét miệng cười nói, “Sau khi tới đây, tôi cũng nuôi một con mèo đực, tên nó là Kalo.”
“Kalo?”
“Tiếng Nepal, nghĩa là ‘màu đen’. Để vào nhà tôi cho cậu xem.”
“Ái chà, không tệ chút nào!
Vừa bước vào tiền sảnh, Yuki đã gào lên. Cậu ta bỏ hành lý xuống, tay nâng vành mũ, ngó quanh ngó quất.
Tiền sảnh trổ thông tầng hai, tường sơn đen, sàn lát gạch men đỏ xen men trắng, càng khiến màu đen nổi bật. Ve cơ bản, phong cách trang hoàng của tất cả các phòng trong ngôi nhà kiểu Tây này đều tương tự.
“Phòng của chúng cháu ở tầng mấy? Tâng hai ạ?”
“Để tôi dẫn đường cho các cậu.” Tôi đưa bốn người tới cầu thang nằm ở mé phải tiền sảnh.
“Lối này.”
Hết cầu thang thì bẻ ngoặt thước thợ, dẫn tới tầng hai. Hành lang rộng rãi chạy theo hướng Đông-Tây, mỗi bên có hai cánh cửa đen, mở vào các phòng dành cho khách.
“Kết cấu mỗi phòng căn bản đều giống nhau, phía bên này là cánh Bắc.” Tôi trỏ dãy phòng bên trái, ngụ ý dãy bên phải mình là cánh Nam. “Hai phòng cùng dãy dùng chung buồng tắm và buồng vệ sinh, mỗi phòng đều có cửa để tự vào. Nước nóng vòi sen luôn bật…”
Nhân đây, tôi cũng giới thiệu luôn cách bài trí của các phòng tầng một?.
Từ tiền sảnh đi sang hành lang bên trái, tức hướng Đông, là bổn phòng sắp xếp gần giống các phòng cho khách ở tầng hai. Bên cánh Bắc, đầu tiên là phòng khách kiêm phòng ăn, thông sang phòng thứ hai mà tôi thường gọi là phòng sinh hoạt. Bên cánh Nam, đầu tiên là bếp và kho thực phẩm, còn trong cùng chính là phòng ngủ của tôi.
Ở tầng một còn một phòng nữa, là đại sảnh, nằm ở phía Tây tiền sảnh, cũng thông tầng. Hồi chiều khi đang lái xe, tôi có kể với Hayato về sách vở của tiến sĩ Amo, số sách này được đặt trên giá sách ở đại sảnh.
Sau khi hẹn ăn tối lúc 8 giờ, tôi đi xuống bếp.
Phải làm xong bữa tối cho năm người (tính cả tôi) trước 8 giờ, quả là một việc không đơn giản đối với người không giỏi nấu nướng như tôi.
“Thịt gì đây? Vị hơi gây thì phải…” Yuki nhăn mũi nhìn tôi.
“Hả? Cậu không biết sao, Yuki!”
Ngồi đối diện Yuki, Shin câm dĩa xiên một miếng thịt giơ lên. Ăn cơm mà cậu ta cũng không chịu bò cặp kính đen xuống. Hay mắt cậu ta bị tật? Nhưng trông bộ dạng có vẻ không phải.
“Nơi này tên Hắc Miêu Quán, nên đây chắc chắn phải là thịt mèo rồi.”
Shin hình như đang pha trò, tự nói rồi tự cười trước tiên. Bên cạnh cậu ta, Kenjiro khẽ lẩm bẩm, miệng vẫn ngậm thức ăn. Còn Yuki thì nhún vai với vẻ cụt hứng.
“Đây là thịt cừu non. Không hợp khẩu vị của cậu sao?”
Yuki không đáp, chỉ kêu lên, “Chú mang thêm ít rượu vang vào đây.”
Ngoài Hayato, ba người còn lại có vẻ đều thích uống rượu, lúc này họ đã uống cạn hai chai rồi.
Suốt quãng thời gian sau đó, phương thức trò chuyện của cả đám chẳng hề thay đổi, cứ thế lặp đi lặp lại. Hễ Yuki nói gì, Shin sẽ tiếp lời ngay và pha trò vài câu nhạt nhẽo, Kenjiro cười khúc khích còn Hayato vờ như không nghe thấy.
Cách đây không lâu, họ vẫn còn là thành viên của một ban nhạc. Rốt cuộc là một tập thể thế nào đây? Mối quan hệ giữa họ được hình thành từ kiểu tình bạn (nếu có thể dùng từ này) nào? Thật khó mà tưởng tượng nổi. Thời đại và hoàn cảnh sống của tôi quá khác biệt với họ, mặc dù tôi không ưa họ cho lắm, nhưng chưa biết chừng hồi trẻ tôi cũng từng khiến người lớn phải đau đầu thế này.
Ăn cơm xong, bốn người cùng sang phòng sinh hoạt ngay sát vách. Lúc đó là 9 rưỡi tối.
“Chú Ayuta, chú cũng qua đây ngồi một lát nhé?”
Tôi vừa thu dọn xong bàn ăn, Hayato liền vẫy tay gọi. Cậu ta ngồi một mình trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ hướng Bắc và uống cà phê. Ba người còn lại ngồi trên sofa kê giữa phòng, chỗ rượu whisky Scotland mà tôi chuẩn bị cho họ giờ chỉ còn một nửa.
“Em Kalo đâu rồi ạ?” Hayato với lấy ly và chai rượu, vừa rót whisky vừa hỏi tôi.
“Từ lúc về đến giờ tôi vẫn chưa thấy nó đâu.”
Ở chỗ sofa, ba con sâu rượu đang nói chuyện rất to, xen lẫn âm thanh hỗn độn phát ra từ chiếc ti vi kê góc tường, khiến căn phòng trở nên ầm ĩ. Kenjiro cầm điều khiển từ xa, đổ người tới trước nhìn màn hình. Có lẽ tại ti vi toàn chiếu mấy chương trình lạ hoắc nên cậu ta chuyển kênh liên tục, mặt lộ rõ vẻ chán chường.
“Chẳng mẩy khi nhà đông người đến vậy, chắc nó sợ quá chạy mất rồi. Tính ra, kể từ khi tôi vào trông nom Hắc Miêu Quán, đây là lần đầu tiên có bốn người bất chợt tới cùng một lúc… Ôi chao, cảm ơn cậu.”
Tôi đón lấy ly rượu Hayato đưa cho và nhấp một ngụm. Lâu lắm rồi mới lại uống rượu.
“Cháu thấy nhà này trang hoàng hơi lạ.” Hayato quan sát tổng thể một vòng rồi nhận xét, “Tường đen thui phối với gạch lát xen kẽ đỏ trắng, tầng hai cũng thế. Cách bài trí thống nhất với nhau như vậy khá hiếm gặp.”
“Cậu nói không sai.”
“Cửa sổ đều không mở được.”
Hayato nhìn lên cửa sổ, giơ tay phải lên. Rèm cửa vẫn chưa được kéo ra. Cậu ta đặt ngón trỏ lên lớp kính dày lắp trên bộ khung đen, vạch một đường thẳng tắp từ trên xuống dưới.
“Hơn nữa đều tráng màu, ban ngày sẽ tạo cảm giác rất kì diệu.”
“Nếu quen rồi sẽ thấy bình thường.”
“Đây là sở thích của tiến sĩ Amo hay có ý nghĩa gì đặc biệt ạ?*
“Cái này…” Tôi nghiêng đâu ngố đường kẻ mới vạch trên lớp kính đỏ. “Tôi không hiểu rõ lắm về sở thích của tiến sĩ Amo, nhưng tôi có nghe được một số tin đồn về kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà này.”
“Kiến trúc sư ạ?”
“Đúng vậy, tên ông ta là Nakamura Seiji.”
“Nakamura… Hình như cháu đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi?”
“Vậy sao?”
Chắc Hayato đã từng nghe thấy thật, cậu ta khẽ vuốt cầm, chìm đắm vào suy tư.
Tôi nói tiếp, “Ông ta là một kẻ lập dị, sống trên một hòn đảo ở Kyushu, nổi tiếng với phong cách thiết kế cổ quái.”
“A… Phải rồi, phải rồi, có phải ông ta thiết kế ngôi nhà tên Mê Lộ Quán không?”
“Cái này thì tôi không biết.” Tôi lại nghiêng đâu. “Nhưng ông ta là một kẻ cố chấp, cố chấp một cách khác thường. Nếu chủ đề không thỏa mãn sở thích của bản thân, ông ta sẽ không nhận việc. Hơn nữa, nói sao nhi, tính tình ông ta hơi trẻ con, thích lắp đặt hệ thống ngầm trong nhà.”
“Hệ thống ngầm ạ?”
“Kiểu như lối đi bí mật hoặc căn phòng để ẩn náu.”
“Ra vậy.” Hayato hào hứng đan hai tay vào nhau.
“Trong ngôi nhà này có chỗ nào như thể không ạ?”
Tôi đang định trả lời, đằng sofa bỗng vang lên tiếng kêu, “Không thể chịu được nữa!”
Là Yuki. Cậu ta uống một hơi cạn ly whisky đây, rồi lại hét, “Tôi không chịu nổi nữa rồi!” Sau đó đặt cạch ly rượu xuống bàn.
“Con điếm Reiko… mày chết đi… cái loại đàn bà ấy…” Cậu ta tức giận đay nghiến.
Ở bên cạnh, Shin nói “Thôi nào thôi nào!”. Cậu ta đẩy kính lên, lau mấy giọt mồ hôi trên mũi.
“Nóng thật đấy.” Cậu ta xắn tay áo rồi đứng dậy, gọi về phía bên này, “Chú chỉnh giúp nhiệt độ điều hòa được không?”
Sau khi chỉnh nhiệt độ, tôi lại trở về chỗ Hayato.
“Cậu chủ Yuki thất tình sao?” Tôi cố tình gọi cậu ta là cậu chủ, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
“Thất tình ấy ạ?” Hayato rót thêm rượu vào ly, cười nhạt, “Có thể cho là vậy. Gần đây hễ uống say là nó lại giở giói ra.”
Cậu ta điệu bộ nhún vai, hạ giọng nói với tôi, “Nói em họ mình thế này thì hơi quá đáng, nhưng cháu thấy con người mất tỉnh táo là trông khó coi nhất.”
Hayato phê bình tương đối nghiêm khắc, đù thấy cậu ta tự tin bất kể thất tình hay say rượu, sẽ đều giữ được tỉnh táo.
“Nó đang hét tên Reiko mà ha! Cô ta là giọng ca chính trong ban nhạc của chúng cháu.”
“Vậy à.”
“Cô ta hát ổn, trông xinh xắn, nhưng lại quá dễ dãi.”
“Dễ dãi?”
“Nói hơi khó nghe… là bạn ai cũng lên giường được…”
“Ra thế…”
“Vì vậy, không chỉ Yuki, những người khác cũng đều mê mẩn cô ta.” Hayato lại điệu bộ nhún vai.
Tôi bỗng nghĩ linh tinh: Trông thản nhiên phê bình người khác thế này, chưa biết chừng chính cậu ta cũng cá mè một lứa với họ thôi.
“Thật ra, cũng tại cô ta mà ban nhạc phải giải tán hồi tháng Sáu.” Hayato thêm ít đá vào ly rồi kể tiếp, “Một hãng đĩa dụ dỗ cô ta gia nhập ban nhạc khác. Thế nên cô ta rũ bỏ mọi người, còn chia tay với Yuki nữa. Không có giọng ca chính, ban nhạc cũng không thể tiếp tục hoạt động, đành phải giải tán…”
“Mất hứng thật đấy!”
“Yuki và Shin vốn dĩ đều muốn ban nhạc phát triển theo hướng chuyên nghiệp, giờ gặp biến cố, hai đứa nó là người buồn nhất. Chuyến đi này thực tế là để giải sầu.”
Sau đó tôi mới biết rằng, trong ban nhạc, Yuki chuyên chơi guitar, Shin chơi trống. Kenjiro chơi guitar bass, nhưng theo lời Hayato, cậu ta cảm âm kém nhất trong nhóm, nghiêm khắc mà nói thì chính là thành phần thừa thãi.
“Cậu thì sao? Cậu không định kiếm sống bằng âm nhạc ư?” Tôi hỏi.
“Không, cháu chưa từng có ý nghĩ này.” Hayato đẩy gọng kính mạ vàng, mỉm cười, “Dù Reiko không bỏ đi, cháu cũng định sẽ rời ban nhạc sau khi tốt nghiệp cao học. Cháu muốn đi du học. Nếu có thể, cháu định đi Mỹ trong năm nay.”
“Tôi hiểu rồi. Cậu muốn theo con đường học thuật.” Tôi khẽ gật đầu, uống nốt chỗ rượu còn lại. “Mà này, ngày mai các cậu định làm gì? Có kế hoạch chưa?”
“Chưa đâu ạ.” Hayato khịt mũi lắc đầu. “Sách của tiến sĩ Amo ở đâu hả chứ?”
“Ở bên kia, trong đại sảnh đối diện phòng khách.”
“Mai cho cháu vào đấy xem nhé, giờ cháu phải ngồi với ba đứa kia trước đã.”
Bữa tiệc của các thanh niên vẫn tiếp tục. Tôi lại lấy thêm rượu trong kho thực phẩm cho họ, sau đó rời khỏi phông sinh hoạt. Đúng lúc nghe thấy…
“… Mua từ mấy hôm trước, bây giờ vẫn còn.” Yuki gào lên với Shin hoặc Kenjiro, “Chốc nữa mang L ra đây. Tôi đã nói với các cậu rồi. Không sao đâu! Ở đây chỉ có mấy người chúng ta thôi.”
Bấy giờ tôi không hiểu họ đang nói chuyện gì. Dù có hiếu, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, cùng lắm chỉ thở dài. Họ muốn hành tội tôi thế nào cũng được, miễn đừng để cảnh sát tới đây. Chứ tôi chắc chắn sẽ không trách cứ những việc họ làm.
Khi tôi về đến phòng là đã hơn 11 giờ đêm.
Con mèo mun Kalo đang nằm cuộn trên giường, chắc nó hoảng sợ vì khách hôm nay quá đông… Xem ra phỏng đoán của tôi ban nãy là đúng. Khi được tôi vuốt ve sống lưng, Kalo bất giác run rẩy, nũng nịu kêu một tiếng, thái độ có vẻ khác thường.
Có thể do lâu rồi không uống rượu nên bụng tôi trướng lên rất không thoải mái. Để dễ chịu hơn, tôi nằm nghiêng sang trái, cố gắng mặc kệ tiếng hò hét của đám thanh niên bên phòng sinh hoạt, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.