← Quay lại trang sách

Chương 2

6/1990, Tokyo

Thứ Hai, ngày 25 tháng Sáu năm 1990.

Hôm đó, sau khi trao đổi với khách hàng bên ngoài, hơn 1 giờ chiều Kawaminami về tới văn phòng. Cậu hiện đang làm việc tại nhà xuất bản Kitansha đặt tại Otowa, quận Bunkyo, thành phố Tokyo.

Kawaminami năm nay 25 tuổi. Mùa xuân năm ngoái, bảo vệ thạc sĩ xong, cậu gia nhập Kitansha.

Ban đầu, cậu được phân vào phòng biên tập nguyệt san CHAOS,

chẳng bao lâu sau, trong một lần đi thực địa cho dự án đặc biệt do tạp chí tổ chức, cậu bị cuốn vào một sự kiện không ai ngờ tới. Đó là vụ giết người quy mô lớn gây chấn động dư luận xảy ra ở Thời Kế Quán, thành phố Kamakura. Trong nhóm chín người đến lấy tin thì tám người bị giết hại, bản thân Kawaminami cũng gặp nguy hiểm, nhưng may mắn thoát chết.

Một thời gian sau, cậu được điều khỏi ban biên tập CHAOS.

Cấp trên cho rằng Kawaminami phải chịu cú sốc tinh thần rất lớn vì vụ việc không may kể trên, nên đặc cách chuyển công tác, phân cậu vào ban biên tập sách văn học. Đây là ban Kawaminami nhầm tới ngay từ đâu, không ngờ án mạng lại giúp cậu đạt nguyện vọng sớm, thật dở khóc dở cười. Kawaminami cũng chẳng phải loại người vô cảm, không vì vậy mà quên đi trải nghiệm đáng sợ trước kia. Suốt một năm nay, hễ nhớ tới thảm kịch xảy ra ngay trước mắt mình hồi đó, cậu vẫn thấy khiếp đảm vô cùng.

Tạm không bàn về án mạng nữa.

Hôm đó, Kawaminami đang lật giở bưu kiện trên bàn. Hằng ngày, văn thư sẽ phân loại bưu kiện rồi chuyển tới các bộ phận khác vào buổi sáng, trong đó có cả thư bạn đọc viết cho tác giả. Thư từ và bưu thiếp sẽ được chuyển đến tận tay tác giả vào thời điểm thích hợp.

Lẫn trong đống thư hôm ấy là một lá thư cá nhân gửi Kawaminami. Nói thế nhưng tên người nhận trên phong bì lại không phải cậu.

Gửi biên tập viên của nhà văn Shishiya, ban biên tập sách Kitansha.

Trên bì thư viết thế, nét chữ nhìn như của trẻ con.

Shishiya là nhà văn trinh thám mà Kawaminami đang phụ trách, đồng thời cũng là một người bạn của cậu. Anh vốn là con trai của trụ trì của một ngôi chùa tỉnh Oita, dù đã tầm bốn chục tuổi đầu nhưng vẫn chưa có việc làm ổn định, chưa lập gia đình, suốt ngày phiêu bạt nay đây mai đó, trong một lần ngao du đã quen Kawaminami. Và thật tình cờ, Kitansha xuất bản tác phẩm đầu tay của anh ta vào năm kia, tháng chín năm 1988.

Đến nay, Shishiya đã xuất bản tổng cộng bốn tiểu thuyết dài, tất cả đều là trinh thám cổ điển, lượng tiêu thụ tốt hơn hẳn các sách cùng loại. Một số biên tập viên còn động viên Shishiya rằng nếu đẩy nhanh tốc độ sáng tác, tiết chế độ dài tiểu thuyết đế chuyển thể thành kịch bản phim với thời lượng gần hai tiếng, khắc họa nhân vật chính là một thám tử nghiêm túc, đi khắp nơi bằng tàu hỏa, thì Shishiya sẽ nhanh chóng trở thành nhà văn hàng đầu. Thế nhưng anh ta không hứng thú với ý tưởng đó, đừng nói kiếm tiền, anh ta thậm chí còn chẳng đam mê nghiệp viết lách. Shishiya thường nói với Kawaminami, “Ông cụ mà mất, tôi sẽ tiếp quản ngôi chùa, không làm nhà văn nữa.” Và hài hước đùa rằng, “Trụ trì một ngôi chùa lại có nghề tay trái là viết truyện giết người, đúng là nghiêm túc tới mức cười không nổi.”

Kawaminami cũng không rõ trong những lời anh ta nói, rốt cuộc câu nào thật, câu nào giả…

Gửi biên tập viên của nhà văn Shishiya…

Kawaminami xem lại lần nữa, xác nhận mình không đọc nhầm rồi mới xé phong bì ra. Nội dung bên trong có thể là góp ý lỗi sai, cũng có thể là bày tỏ quan điểm cá nhân.

Mặt sau bì thư chỉ viết họ tên người gửi: Ayuta Toma, không đề địa chỉ. Cái tên thật hiếm thấy. Hai chữ Toma nghe như một người đàn ông tới từ thế kỉ trước. Nét chữ rất xấu. Đây là phong bì của khách sạn Parkside ở Shinjuku, chưa biết chừng lúc viết thư, người này cũng đang ở đó. Giấy viết thư cũng của khách sạn này, chữ viết bằng mực xanh, nguệch ngoạc như giun dế, rất khó đọc.

Xin chào,

Tôi có vinh dự được đọc tác phẩm Mê Lộ Quán

của nhà văn Shishiya. Khi đang tĩnh dưỡng tại một bệnh viện ở Tokyo, tôi vô tình nhìn thấy nó trên giá sách phòng trà và đã say mê thưởng thức.

Tôi rất xin lỗi vì làm phiền anh/chị. Nhưng quả thật, bản thân đang có một yêu cầu cấp bách nên mới đánh bạo viết thư này. Tôi rơi vào một tình huống đặc biệt, muốn gặp trực tiếp nhà văn Shishiya để xin lời khuyên. Tôi biết, đề nghị vội vàng thế này chẳng khác nào làm khó người khác, không biết anh/chị có thể giúp tôi sắp xếp một cuộc hẹn với nhà văn được không?

Sau khi thư đến nơi, tôi sẽ gọi điện thoại. Tới lúc đó, tôi sẽ trao đổi cụ thể với anh/chị.

Rất mong được giúp đỡ!

Thứ Sáu, ngày 23 tháng Sáu năm 1990

Trân trọng,

Ayuta Toma

Chiều tối hôm đó, người đàn ông tên Ayuta Toma gọi điện tới ban biên tập. Kawaminami đang đọc bông thì anh U ở bàn bên cất tiếng gọi Conan. Anh U là một biên tập viên lão làng, phụ trách bản thảo của Shishiya cho tới năm ngoái, chính anh là người động viên Shishiya viết tác phẩm đầu tay Mê Lộ Quán.

Anh U đã nghe kể về Kawaminami từ lâu, cho nên cũng bắt chước Shishiya gọi tên cậu thành Conan.

“Cậu có điện thoại, người ta nói muốn tìm biên tập của nhà văn Shishiya.”

“Cảm ơn anh.”

Kawaminami đặt bút xuống rồi ra nghe điện, bụng bảo dạ chắc là Ayuta Toma. Thật ra, cậu vẫn luôn nghĩ về lá thư suốt cả chiều nay.

Kawaminami thấy lá thư này không chỉ là thư xin gặp mặt tác giả của bạn đọc thông thường. Câu Tôi rơi vào một tình huống đặc biệt khiến cậu cứ suy nghĩ mãi, không tài nào dứt ra được. Chẳng hiểu sao, cậu thấy trong lòng bứt rứt, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ người này viết vậy chỉ để thu hút sự chú ý của họ?

“Xin lỗi đã để ông đợi lâu, tôi là biên tập viên của nhà văn Shishiya.”

“Tôi là Ayuta. Tôi có gửi thư cho các anh, không rõ bên đó đã nhận được chưa?”

Giống y như tưởng tượng của Kawaminami khi nhìn thấy hai chữ Toma, giọng nói trong điện thoại vừa khàn vừa yếu ớt, có vẻ là một ông lão tầm sáu mươi tuổi.

“Tôi đọc rồi.” Kawaminami trả lời.

Ayuta ngừng một lát rồi nói, “Biết bắt đầu từ đâu đây…”

“Ông viết trong thư rằng mình rơi vào một tình huống đặc biệt…”

“Phải rồi, phải rồi, điều tôi muốn nói chính là nó.” Hình như Ayuta đang gật đầu lia lịa ở đâu bên kia. “Tôi đột ngột viết thư xin gặp tác giả, chắc các anh đều coi tôi là một độc giả phiền phức phải không? Tôi bất lực rồi, ngoài cách này ra, tôi không nghĩ được biện pháp nào khác. Nói sao nhỉ… Lời đề nghị này có liên quan tới ý nghĩa tồn tại của tôi…”

“Ông có thể nói cụ thể hơn không?”

Kawaminami thấy người này không hề giống bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng hay mất trí. Giọng nói điềm tĩnh tạo ấn tượng là một ông lão biết nhìn xa trông rộng. Tóm lại, cậu phải nghe ông ta nói hết đã.

“Anh có biết vụ cháy khách sạn ở quận Shinagawa hồi tháng Hai không?”

“Hả? À, tôi nhớ ra rồi, tôi có biết vụ đó.”

Vào hạ tuần tháng Hai vừa qua, khách sạn Golden Japan gần ga JR Shinagawa xảy ra hỏa hoạn. Khách sạn bị thiêu rụi, hơn hai mươi người thiệt mạng bao gồm cả khách và nhân viên.

“Lúc đó, tôi đang ở khách sạn này, vì không kịp chạy ra nên bị thương nặng, đúng lúc nguy cấp thì được cứu thoát.”

“Ồ…” Kawaminami nhìn lá thư đặt trên bàn. “Nên sau đó ông đã nhập viện?”

“Đúng vậy. Do bị bỏng và gãy xương, phân đầu bị va đập mạnh nên tôi hôn mê rất lâu.”

“Chuyện này đúng là…” Kawaminami không biết nên nói sao cho phải. Đây đúng là tình huống đặc biệt, nhưng có liên quan gì đến Shishiya?

“Cuối cùng tôi vẫn vượt qua, vết thương đã khỏi, tuần trước được cho xuất viện.” Ayuta ngừng một lúc rồi tiếp, “Thế nhưng, tôi bị mất trí nhớ. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi nhận ra mình không còn nhớ nổi những việc trước kia.”

“Mất trí nhớ?”

Kawaminami kinh ngạc nhắc lại. Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài.

“Hình như gọi là mất trí nhớ toàn bộ. Bản thân sống ở đâu, làm nghề gì, tôi đều quên hết sạch.”

“Ông quên cả tên của mình sao?”

“Máy tính và sổ sách trong khách sạn đều bị lửa thiêu rụi, quần áo và hành lý của tôi cũng cháy thành tro. Hỏa hoạn xảy ra giữa đêm, khi được cứu ra ngoài, trên người tôi chỉ khoác áo choàng tắm, hầu như không có cách nào giúp chứng minh thân phận.”

“Vậy làm sao ông biết mình tên là Toma?”

“Trong tay tôi chỉ có duy nhất một thứ tạm coi là manh mối.”

“Manh mối?”

“Đó là một cuốn sổ ghi chép, hình như do tôi tự viết, trên đó đề tên Ayuta Toma. Dù vậy, biết nói sao nhi, tôi không hề có cảm giác đó là tên mình. Bác sĩ điều trị mất trí nhớ đã khám và chữa bệnh cho tôi, nhưng vẫn vô ích…”

“Ra là vậy.”

Kawaminami gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện này thì liên quan gì tới Shishiya. Nghe cậu vặn hỏi, người đàn ông thở dài, có vẻ kiệt sức.

“Trong cuốn Mê Lộ Quán,

tôi nhìn thấy một cái tên.”

“Ông nói tiếp đi.”

“Cái tên này cũng xuất hiện trong sổ ghi chép của tôi. Người đó là kiến trúc sư của Mê Lộ Quán, tên là Nakamura Seiji.”

“Nakamura Seiji?” Kawaminami bất giác cao giọng, tay giữ chặt ống nghe, “Có chuyện này sao?”

“Đúng vậy. Ít nhất trước tháng Chín năm ngoái, hình như tôi là quản gia của một ngôi nhà tên là Hắc Miêu Quán, cũng do Nakamura Seiji thiết kế.”

Đúng như Kawaminami suy đoán qua phong bì và giấy viết thư, ông Ayuta lâu nay sống tại khách sạn Parkside ở Shinjuku. Phía khách sạn bị cháy đã sắp xếp nơi này để ông tạm ổn định cuộc sống cho đến khi tìm ra thân thế thực sự của mình.

Sau khi đồng ý tìm cách cho Ayuta gặp Shishiya, Kawaminami cúp máy. Cậu trầm tư một hồi, tay vẫn đặt trên điện thoại, tâm trạng rất khó tả.

Nakamura Seiji.

Kawaminami có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy cái tên này, chưa biết chừng tâm trạng bứt rứt khi nhìn thấy bức thư chính là dự cảm về nó.

Kiến trúc sư Nakamura Seiji đã mất năm năm trước. Ông ta thiết kế rất nhiều công trình kì quái ở khắp nơi, mà trong các công trình đó đều xảy ra những sự việc hết sức bi thảm. Chẳng hạn như Thập Giác Quán ở Giác Đảo, Thủy Xa Quán ở Okayama, Mê Lộ Quán ở Tango… Phải rồi, còn Thời Kế Quán đã khiến nhóm thực địa của Kawaminami gặp bất hạnh vào mùa hè năm ngoái nữa, tất cả đều do Nakamura thiết kế.

Chẳng bao giờ muốn dính dáng tới những ngôi nhà do Nakamura thiết kế nữa… Kawaminami luôn nghĩ như vậy. Nhưng cậu cũng hiểu rõ tính khí của mình, một khi đã bị cuốn vào, cậu sẽ không bao giờ từ bò hay trốn tránh mà sẵn sàng dấn thân đối mặt không đắn đo.

Sắp tới 7 giờ tối.

Giờ này có khi Shishiya đang chuẩn bị chong đèn thức đêm hoàn thành bản thảo cũng nên. Anh ta đang viết một cuốn tiểu thuyết dài mới cho nhà xuất bản khác, nội dung kể về vụ giết người hàng loạt xảy ra trong một trường trung học nội trú nữ. Thứ Năm tuần trước, Kawaminami hỏi thăm tiến độ, thấy bảo còn chưa tới một trăm trang nữa là xong.

Dù gì cũng phải đợi Shishiya hoàn thành bản thảo rồi mới sắp xếp cuộc gặp với ông Ayuta Toma được. Tốc độ viết của Shishiya không nhanh lắm, e rằng sớm nhất phải cuối tuần này mới xong.

Kawaminami thoáng do dự, không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn quyết định nên gọi cho Shishiya trước. Thật ra, Shishiya cũng rất hiểu là với các công trình do Nakamura Seiji thiết kế, biết đâu anh ta lại hoàn thành công việc sớm hơn dự định.

Cách làm của Kawaminami quả nhiên hiệu quả. Đêm đó, Shishiya đã phá kỉ lục số trang sáng tác của chính mình.

Ấn tượng đầu tiên về Ayuta Toma là: một ông lão xấu xí.

Ông ta vóc người tầm thước, thân thể gầy gò, đầu hơi to nhìn rất mất cân đối. Đỉnh đầu hói, nửa trái khuôn mặt là một mảng đen khá rộng, chắc là vết bỏng do trận hỏa hoạn để lại. Mắt trái đeo chụp mắt màu trắng, hình như cũng dùng để che bớt thương tích.

“Chào hai anh.” Giọng ông ta khàn khàn y như trong điện thoại. “Tôi là Ayuta, mời hai anh vào trong.”

Khách sạn Parkside nằm trên con đường có dãy nhà cao tầng san sát phía Đông công viên quốc gia Shinjuku. 3 rưỡi chiều, Kawaminami và Shishiya tới phòng của ông Ayuta Toma như đã hẹn, ông lão ra đón họ với nụ cười hơi kì quặc.

“Chào ông, tôi là Shishiya.”

Shishiya cúi thân hình gầy nhẵng, chào hỏi bình thường lễ độ, không lộ vẻ gì là lấn cấn trước diện mạo dị hợm của ông Ayuta. Shishiya trỏ Kawaminami đang đứng ngây người bên cạnh, “Đây là Kawaminami nhà Kitansha.”

“Bắt hai anh tới đây thế này, tôi thật ngại quá. Mời ngồi.”

Đợi hai người ngồi xuống sofa, ông Ayuta hạ ba toong ở tay phải xuống, với lấy điện thoại trên bàn.

“Để tôi gọi người mang đồ uống lên.”

Hôm nay là thứ Năm, ngày 28 tháng Sáu.

Tối thứ Hai, sau khi nghe điện của Kawaminami, Shishiya thức trọn hai đêm liền để hoàn thành bản thảo, chiều hôm qua giao đĩa mềm bản thảo cho bên biên tập, ngủ một mạch mười lăm tiếng đồng hồ đến tận chiều nay mới dậy. Đêm qua, trông anh chẳng khác nào bệnh nhân thoi thóp, nhưng giờ sức lực đã phục hồi, mặt mày cũng rạng rỡ trở lại.

“Chắc các anh ghê sợ bộ dạng của tôi lắm.” Ông Ayuta ngồi đối diện họ, giơ tay phải lên sờ bên má đen thui, “Bác sĩ nói nếu tiếp tục trị liệu, vết sẹo bỏng sẽ thu nhỏ lại, nhưng tôi muốn xuất viện quá rồi…”

Shishiya ngắm nghía mặt ông ta, gật đầu thông càm.

Ông Ayuta nói tiếp, “Vì chảy máu trong não nên phải phẫu thuật thêm mấy lần, để lại di chứng ở mắt trái. Bác sĩ nói nếu không cẩn thận, có khả năng còn chẳng nói được.”

“Đau lòng thật đấy.”

Nghe Shishiya nói, lông mày ông ta đã nhăn lại còn nhăn hơn. Ông khẽ lắc đầu, “Điều khiến tôi đau lòng nhất là bản thân lại không cảm nhận được một chút đau khổ nào.”

“Nghĩa là sao?”

“Vì căn bản tôi không thể nhớ nổi cảnh tượng hỏa hoạn, ngay cả dáng vẻ trước đây của mình cũng chẳng nhớ ra. Thế nên, nói sao nhỉ, tôi không hề có cảm giác mất mát, chỉ biết phó thác số mệnh cho ông trời, muốn ra sao thì ra… Nhưng đồng thời, tôi lại nghĩ mình không thể sống tiếp một cách mơ hồ thế này được, bởi vậy tôi càng ngày càng sốt ruột.”

Ông Ayuta cầm điếu thuốc trên bàn lên châm lửa, nhưng mới rít một hơi đã ho sặc sụa. “Xin lỗi,” ông ta nhổ đờm vào khăn giấy, rít thêm hơi nữa rồi nhắm mắt lại một lúc.

“Các anh thấy đấy, tôi cũng không còn trẻ.” Ông ta nói tiếp. “Sức khỏe của tôi không tốt, e chẳng sống được bao lâu. Hiện giờ tôi cũng không ao ước sống nhiều, đằng nào cũng chết, nhưng đến khi chết vẫn chẳng biết mình là ai thì ân hận lâm.”

“Tất nhiên rồi.” Biểu hiện của Shishiya hơi lạ. Anh chống hai khuỷu tay lên đầu gối, cúi người tới trước, “Ông thực sự không nhớ được gì sao?”

“Quá khứ của bản thân đúng là không nhớ gì. Nhưng ngôn ngữ, chữ viết, thường thức cuộc sống thì vẫn nhớ.”

“Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ nói trường hợp của tôi rất hiếm gặp. Có thể não bộ bị tổn thương dẫn đến tổn thương về trí nhớ, hoặc quá trình phục hồi kí ức gặp vấn đề. Cũng có khả năng do vết thương bên ngoài gây ra, hoặc thuộc loại tổn thương về mặt tinh thần. Tóm lại, muốn làm rõ nguyên nhân thì khá mất thời gian.”

“Tức là ông phải tiếp tục điều trị?”

“Trước tiên cứ chữa như thế này đã, có điều tôi cũng chẳng trông mong sẽ hồi phục.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết giải thích thế nào, có lẽ do không tin tưởng bác sĩ điều trị chính.” ông ta vừa nói vừa nheo mắt phải.

“Phía cảnh sát không điều tra thân thế của ông sao?”

“Coi như là rồi. Họ đã đối chiếu danh sách những người mất tích hoặc bỏ nhà ra đi, còn so dấu vân tay nữa.”

“Vẫn không có kết quả?”

“Không hề. Nghe nói họ sẽ tiếp tục đối chiếu với các tài liệu liên quan…”

Phục vụ khách sạn mang cà phê vào phòng. Ông Ayuta không thêm đường, cũng chẳng thêm sữa, chậm rãi uống hết một tách, rồi lại rót tách thứ hai. Đồng thời, ông ta vẫn chăm chú quan sát vẻ mặt hai người đối diện.

“Tiếp theo, tôi sẽ kể về nguyên nhân khiến tôi muốn gặp nhà văn Shishiya.”

“Tôi nghe Conan nói rồi.” Shishiya nheo mắt. Hốc mắt anh hơi trũng, mí mắt sụp xuống. “Cậu ấy nói việc này có liên quan tới ngôi nhà do Nakamura Seiji thiết kế.”

Ông Ayuta khẽ gật đầu, hướng ánh mắt về chiếc sofa trống không bên cạnh, trên đó có đặt một cuốn sổ nhỏ.

“Kia là sổ ghi chép mà ông nhắc đến trong điện thoại sao?” Shishiya hỏi. Ông Ayuta lại gật đầu, vươn tay phải lấy cuốn sổ, đặt lên đầu gối, thờ ơ giở nó ra.

“Trong này ghi chép sự kiện xảy ra vào tháng Chín năm ngoái. Cuốn sổ hình như rất quan trọng đối với tôi, nghe nói khi được lính cứu hỏa cứu khỏi đám cháy, tôi ngã trên mặt đất mà tay vẫn ôm chặt lấy nó. Lúc chạy khỏi phòng, tôi chẳng màng tiền bạc hành lý, nhưng lại không quên đem theo duy nhất món đồ này. Có khi hôm đó đáng nhẽ tôi có thể chạy khỏi phòng bình yên vô sự, nhưng chỉ vì muốn lấy cuốn sổ mà quay trở lại đám cháy.”

“Ra vậy.” Shishiya chăm chăm ngó cuốn sổ trên tay ông ta, “Nghe nói, sau khi nhìn thấy cuốn sổ, ông mới biết mình tên Ayuta Toma…”

“Vâng. Cảnh sát bảo đã đối chiếu vân tay, phát hiện trên đó chỉ có vân tay tôi mà thôi.”

“Nét chữ bên trong cũng là của ông chứ?”

“Bây giờ có đối chiếu nét chữ cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi thuận tay trái…”

“Cái đó thì ảnh hưởng gì?”

“Hai anh không để ý sao?” Ông Ayuta giơ tay phải chỉ vào cổ tay trái. “Tay trái của tôi tàn phế rồi, ngay cả bút cũng không cầm nổi.”

“Ra vậy… Cũng do vụ hỏa hoạn ư?”

“Không, hình như tay trái đã bị liệt từ trước. Bác sĩ nói não phải của tôi có dấu vết phẫu thuật chữa xuất huyết não, chắc đây chính là nguyên nhân.”

“Tức là năm ngoái, sau khi hoàn thành sổ ghi chép, ông đã từng bị xuất huyết não?”

“Có lẽ vậy. Mấy hôm trước, khi nhận được thư của tôi, chắc anh Kawaminami thấy khó đọc lắm phải không? Tôi phải tốn bao công sức mới viết được bằng tay phải đấy.” Ông Ayuta đóng sổ lại, hớp một ngụm cà phê rồi quan sát Shishiya lần nữa. “Rất tình cờ, tôi lại trông thấy cuốn tiểu thuyết của nhà văn Shishiya…”

“Xin lỗi vì đã ngắt lời, ông đừng gọi tôi là ‘nhà văn’, cứ gọi thẳng tên Shishiya là được rồi.”

Shishiya gãi đâu, còn ông Ayuta cười lúng túng.

“Vậy thì, anh Shishiya,” ông Ayuta đổi cách xưng hô. “Anh đã nghe thấy cái tên Amo Tatsuya bao giờ chưa?”

“Amo Tatsuya? Đừng vội, để tôi thử nghĩ xem.” Shishiya nghiêng đầu, quay sang nhìn Kawaminami, “Cậu thì sao?”

“Chưa từng.”

“Các anh đều không biết à?” Ayuta thở dài, “Đọc xong cuốn sổ ghi chép này, các anh sẽ hiếu. Trước đây, tôi là quản gia, chịu trách nhiệm trông coi một ngôi nhà. Chủ nhân đời trước của ngôi nhà này hình như tên là Amo Tatsuya.”

“Ra vậy! Ý ông là, Amo đã giao cho Nakamura Seiji thiết kế ngôi nhà có tên Hắc Miêu Quán?”

“Trong sổ ghi chép viết như thể.”

“Vậy sao? Rốt cuộc Amo là người thế nào?”

“Hình như là một học giả, từng làm phó giáo sư Đại học H ở Sapporo.”

“Sapporo?”

“Ban đầu, ông ta định sửa sang Hắc Miêu Quán thành nhà nghỉ dưỡng để ở, nhưng sau đó bán sang tay cho người khác, nên tôi mới trở thành quản gia của ngôi nhà… Thật là, thay vì nghe tôi lảm nhảm, các anh tự đọc ghi chép thì hơn.” Dứt lời, Ayuta nhẹ nhàng đặt cuốn sổ lên bàn.

Shishiya hỏi thêm, “Phía cảnh sát và bác sĩ có biết về cuốn sổ này không?”

“Hình như họ đã xem qua trong lúc tôi hôn mê bất tỉnh. Bởi lúc tôi tỉnh lại, họ đều gọi tôi là Ayuta Toma.”

“Vậy mà họ vẫn không thế làm rõ thân thế của ông sao?”

“Vâng.” Ayuta đưa đôi tay nhăn nheo bưng mặt. “Họ cứ xúm xít hỏi tôi nội dung trong ghi chép có phải thật không, lúc đó tôi lại chẳng hiểu chuyện gì. Sau khi đọc một lượt, tôi vẫn rất mơ hồ. Rồi càng đọc, tôi càng cảm thấy nội dung bên trong không chân thực, như thể hư cấu vậy.”

“Hư cấu?”

“Có khi đây chỉ là cuốn tiểu thuyết được tôi viết ở ngôi thứ nhất mà thôi. Sau khi nghe giả thuyết của tôi, cảnh sát và bác sĩ cũng tỏ vẻ đồng tình. Đến bản thân tôi cũng rất hi vọng toàn bộ chỉ là hư cấu. Câu chuyện bên trong, biết nói sao nhỉ, thực sự rất kinh khủng. Tôi chỉ mong nó chưa bao giờ xảy ra…”

“Ra vậy.” Shishiya khoanh tay, dựa người ra lưng tựa. “Nhưng sau khi đọc tiểu thuyết của tôi, ông không thể không phủ nhận suy đoán trước đó của mình, vì ông biết, tiểu thuyết của tôi dựa trên những sự việc có thật, trong đó cũng xuất hiện cái tên Nakamura Seiji. Phỏng đoán của tôi không sai chứ?”

“Vâng.”

“Rốt cuộc cuốn sổ đã ghi chép điều gì?”

“Cái này…” Ayuta định nói lại thôi, dùng tay trái đẩy cuốn sổ trên bàn ra trước mặt Shishiya. “Anh cứ đọc qua một lượt đi đã. Sau đó, tôi muốn nghe ý kiến của anh. Ghi chép cũng tương đối dài, anh có thể mang về từ từ nghiền ngẫm.”

Shishiya lâng lặng gật đầu, cầm cuốn sổ lên. Đây là kiểu số ghi chép dày thường thấy trong các trường đại học, khổ B5, bìa ngoài toàn vết cháy sém.

“Trong này có ghi lại sự việc xảy ra ở Hắc Miêu Quán từ mùng 1 đến mùng 4 tháng Tám năm ngoái.” Ayuta uống một ngụm cà phê rồi tiếp, “Chắc các anh cũng đoán ra rồi?”

“Lẽ nào lại là một án mạng?” Shishiya buột miệng.

“Đúng vậy.” Ayuta rũ mắt xuống đây mệt mỏi.