← Quay lại trang sách

Phần Kết

Những ghi chép đã mất

Đây là cuốn sổ thứ hai.

Tôi đã ghi chép cặn kẽ ngọn ngành sự việc diễn ra ở Hắc Miêu Quán từ mùng 1 đến mùng 4 tháng Tám năm 1989. Nhưng mỗi khi đọc lại, tôi đều không khỏi cười gượng trong lòng.

Ở đoạn đầu của cuốn sổ thứ nhất, tôi đã viết rằng đây là cuốn tiểu thuyết (có thể xếp vào thể loại trinh thám) mà tôi tự viết cho chính mình. Câu này liệu có được xem là lời tiên tri tự ứng nghiệm mà các nhà xã hội học vẫn hay nhắc tới? Ngôn từ của tôi có ảnh hưởng rất lớn tới suy nghĩ, cuối cùng, thể loại của ghi chép lại hơi có màu sắc của tiểu thuyết trinh thám.

Nếu mười năm sau tôi quên hết mọi sự kiện xảy ra ở Hắc Miêu Quán, khi tìm thấy sổ ghi chép (tập đầu) trong ngăn kéo bàn, tôi sẽ suy nghĩ thế nào? Liệu tôi có nói được chính xác chân tướng sự việc hay không?

Mới nghĩ thế thôi mà tôi đã thấy rất thú vị rồi.

Cân nhắc từ góc độ này, tôi quyết định viết tiếp tập hai. Nội dung bên trong có thể xem như phần phá án mà tôi viết cho chính mình ở thời tương lai. Kenjiro tự sát thật ư? Còn nếu bị kẻ khác giết, thì hung thủ là ai?

Dưới đây là kết luận tôi tự rút ra.

Khi thi thể của Kenjiro được phát hiện, hiện trường tức buồng tắm tầng hai đang trong tình trạng phòng kín. Có hai cửa ra vào, mà cả hai đều đóng chặt, không một kẽ hở, vì vậy không thể giở trò bằng cái kim sợi chỉ. Trên then và chốt không có dấu vết khả nghi. Khả năng hung thủ lợi dụng sáp nến que diêm để tạo hiện trường phòng kín cũng đã bị loại trừ. Bởi vì chất liệu của then và chốt là đồng thau nên càng không thể giở thủ thuật bằng nam châm ở bên ngoài cửa. Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, tôi đã điều tra rất kĩ càng, khẳng định hung thủ không hề lợi dụng lỗ thông gió và lỗ thoát nước để bày trò.

Tôi còn nghĩ tới một phương pháp tương đối nguyên thủy, chính là dựng thẳng then cửa lên trên, cố gắng giữ cho nó đứng yên, sau đó sập cửa thật mạnh để nó xoay xuống, rơi vào chốt cài. Tôi còn tự thử nghiệm, thì nhận ra then buồng tắm rất khó duy trì trạng thái dựng thẳng, trục xoay cũng lỏng lẻo, khả năng giữ then hướng lên trên gần như bằng không.

Qua kiểm chứng trên đây, đáp án đã rõ như ban ngày.

Trong số ghi chép trước, tôi có viết thế này.

“Có thể cậu ta bị ai đấy giết chết chẳng hạn. Tôi đã nghĩ thế. Không, chính xác hơn là tôi không thể không nghĩ thế.”

Vì sao tôi lại không thể không nghĩ thế? Dĩ nhiên tôi có chứng cứ. Bản thân trạng thái phòng kín không hề có sơ hở, nhưng di thư xuất hiện lại khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.

Trong thư, Kenjiro tự nhận đã giết Tsubakimoto Rena, không những thế còn nhớ rất rõ tình hình hành sự. Nhưng… nhưng tôi biết Tsubakimoto Rena không hề bị sát hại.

Rena không phải do Kenjiro giết, không ai trong số bọn họ giết chết cô ta.

Khi quan sát thi thể của Rena trong đại sảnh, tôi đã hiểu ngay ra sự thật. Cô ta không bị bóp cổ đến chết, mà đột tử vì chứng liệt tim.

Nếu chết vì ngạt thở do khăn siết quanh cổ, sắc mặt không thể trắng bệch không chút huyết sắc như vậy, mà phải tím tái vì tắc máu giống như Kenjiro. Hơn nữa, cô ta cũng không hề có dấu hiệu đại tiểu tiện mất kiểm soát trước khi chết, điều này chứng minh phán đoán của tôi là đúng. Đa số các trường hợp bị bóp cổ đến chết đều phát hiện thấy tình trạng này trên thi thể.

Nguyên nhân cái chết không phải do bóp cổ. Lúc đó, mấy thanh niên đã phê pha nên không thể phân biệt được thực hư. Căn bản họ chẳng thèm để ý, thậm chí một trong số họ còn quấn khăn lên cổ cô ta. Đây chính là chân tướng vụ việc.

Tuy biết rõ sự thật, nhưng tôi không tiết lộ. Khi Hayato tới gần cái xác, tôi còn cố tình phủ quần áo lên mặt Rena, bởi không muốn họ hiểu ra vấn đề. Tôi muốn phóng đại sự việc thành án mạng, từ đó ngăn cản bọn họ đi báo cảnh sát. Cho dù cô ta chết vì bệnh tật hay sốc thuốc, cứ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều cảnh sát kéo tới điều tra. Đối với tôi mà nói, đó chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, thậm chí còn có thể xem như mối họa.

Chính vì vậy, tôi không dễ dàng bỏ qua cho di thư. Tôi nghĩ là thư không phải do chính tay Kenjiro viết, mà là người khác bắt chước nét chữ đặc trưng của cậu ta để ngụy tạo chứng cứ.

Dưới đây sẽ tiếp tục suy luận về phòng kín.

Rốt cuộc tôi muốn làm gì thông qua những quan sát và thử nghiệm được thuật lại ở trên? Tôi chỉ muốn chứng minh, thủ thuật tạo ra phòng kín chỉ có một. Sau khi loại trừ các khả năng khác, giờ chỉ còn lại một mánh khóe duy nhất. Đây chính là điều tôi muốn chứng minh. Vậy mánh khóe đó là gì?

Khỏi nói cũng biết, hung thủ đã lợi dụng đá viên để gây tội ác.

Ngả then cửa sang, kê một viên đá bên dưới, chèn cho chắc rồi cứ thế đóng cửa. Sau khi đá tan, then sẽ rơi xuống chốt cài nhờ sức nặng của chính nó. Đúng là hung thủ đã sử dụng phương thức cũ rích này đấy. Sở dĩ hắn để mở vòi sen, là vì muốn tia nước bắn ra xóa sạch vết nước dưới sàn sau khi đá tan.

Tuy nhiên, hung thủ đã phạm phải một sai lầm.

Hắn định dùng đá viên để tạo trạng thái phòng kín, nhưng chính vào cái đêm hắn thực hiện kế hoạch, trong Hắc Miêu Quán lại thiếu mất đạo cụ quan trọng là đá viên.

Bởi vì đêm đó, tủ lạnh trong bếp bị hỏng. Yuki đã dùng hết đá trong bình đựng đá cầm tay, tuyết trong ngăn tạo đá cũng tan hết. Chí ít thì trong Hắc Miêu Quán không thể làm ra đá.

Như vậy, khả năng chỉ có một.

Hung thủ đã chạy ra ngoài, bỏ tuyết vào bình đựng đá rồi lại đem vào.

Đêm đó, do đợt áp thấp mạnh tiến vào khu vực này, từ chiều thời tiết đã thay đổi dữ dội. Trong lúc mọi người bàn cách xử lý cái xác của Rena, tôi vào bếp pha cà phê cho họ. Khi đó, tôi có quan sát cảnh vật bên ngoài cửa kính, tới giờ kí ức vẫn rành mạch như thể mới đây thôi.

Bầu trời phủ mây đen dày đặc, cây cối trong rừng đung đưa trong gió giữa tiết trời ấm thấp. Mặt đất cũng âm u xám xịt đần.

Tuyết rơi rất nhiều, âm thầm tích tụ thành lớp dày trên mặt đất. Sở dĩ tôi phản đối việc quăng thi thể Rena xuống biển, là bởi không an tâm khi phải lái xe trong thời tiết và tình trạng đường đi như thế này.

Trên thực tế, phán đoán của tôi là chính xác. Màn đêm buông xuống, tuyết không có dấu hiệu ngớt mà càng lúc càng to thêm. Khi tôi cho đồ đạc của Rena vào túi nhựa rồi đem đốt trong lò thiêu, tuyết còn rơi nhiều hơn nữa. Tuy đã giương ô nhưng gần như vô ích, mỗi bước đi đều tốn nhiều sức lực, tới được chỗ lò thiêu, tôi cảm thấy đoạn đường vừa đi phải dài gấp đôi bình thường. Do tuyết lớn phủ kín, mái nhà màu đen cũng biến thành màu trắng…

Trong điều kiện thời tiết như vậy, tôi vô cùng căng thẳng khi thấy Shin chạy ra khỏi nhà, tinh thần hỗn loạn do vừa dùng thuốc. Chúng tôi vội vàng đuổi theo, khó khăn lắm mới túm được cậu ta ở cổng lớn. Lúc đó, cả người cậu ta đã chôn sâu trong tuyết, hai tay hai chân khua tán loạn. Nếu chúng tôi bỏ mặc không cứu, chỉ vài tiếng sau cậu ta sẽ đóng băng mà chết.

Lảm nhảm một hồi như thế, tóm lại chỉ muốn nói, đêm hôm đó, nếu muốn biến cái chết của Kenjiro thành án mạng phòng kín, hung thủ chỉ có thể đem tuyết từ ngoài vào chứ không còn cách nào khác. Suy ra, người có khả năng làm được việc này chỉ có một.

Thanh niên Hayato.

Cửa sổ của Hắc Miêu Quán đều được lắp cố định bên trong, không mở được. Mà ô lật bên trên có mở hết cỡ cũng không thế thò tay ra ngoài. Tôi xin khẳng định hung thủ không thể lấy được tuyết thông qua ô lật.

Vì vậy, muốn dùng tuyết, hẳn chỉ có thể ra ngoài từ cửa trước hoặc cửa sau, không còn cách nào khác. Đêm hôm đó, cửa trước và sau đều khóa, không có chìa thì không thế mở từ bên trong. Sáng sớm hôm sau, tôi cũng đã kiểm tra lại, trên cửa không có dấu vết cạy mở. Mà chìa có tất cả hai chiếc, đều do Hayato giữ suốt đêm.

Chính xác, chính là Hayato.

Nửa đêm, Hayato kiếm cớ chạy sang phòng Kenjiro. Nhân lúc cậu ta không để ý, Hayato đã siết cổ cậu ta từ phía sau bằng dây nối máy quay, kéo cao lên để giết cậu ta. Tiếp đó chuyển xác vào buồng tắm, ngụy tạo chứng cứ Kenjiro tự sát, rồi mở vòi sen, dừng tuyết ở bình đá thay cho đá viên, tạo hiện trường phòng kín. Đoán rằng sẽ không có chuyên gia giám định tới kiểm tra, cậu ta mới đặt di thư giả mạo ở phòng ngủ. Cuối cùng, cậu ta đem trả bình đá về lại bàn trong phòng sinh hoạt.

Sáng hôm sau, Shin dậy còn sớm hơn tôi và đã xuống phòng sinh hoạt ngồi. Khi cậu ta làm rơi bình đá từ trên bàn xuống sàn, bên trong vẫn lõng bõng nước. Tối hôm trước, rõ ràng Yuki đã dốc bình lấy hết đá ra dùng, vậy mà giờ bên trong vẫn còn nước, chứng tỏ đêm qua có người đã cho tuyết vào.

Xin nhắc lại một lần nữa, hung thủ chính là Hayato.

Nhưng vì sao cậu ta lại giết Kenjiro? Muốn tìm động cơ cũng không phải chuyện gì quá khó.

Nếu khái quát lại bằng một từ mấu chốt, thì đó chính là lý trí.

Buổi chiều ngày thứ hai ở đây, trên hành lang gấp khúc của đại sảnh, cậu ta đã nói rất quả quyết, đối với cậu ta, lý trí cũng chính là một vị thần. Cho dù phạm tội cũng phải phạm tội trong tầm kiểm soát của lý trí. Lúc đó, quả thật tôi đã cảm nhận được ý chí kiên cường của cậu ta.

Nhưng một thanh niên như vậy lại không may bị cuốn vào trận phong ba ngoài dự tính, chính là sự việc đêm đó…

Nhân lúc Hayato sơ hở, Rena mớm thuốc gây ảo giác, lôi kéo cậu vào bữa tiệc thác loạn. Sáng ra, tỉnh táo lại, thấy Rena dường như đã bị ai đó bóp cổ chết trong phòng. Cửa ra vào tại hiện trường bị chặn bên trong, nghi phạm có bốn người bao gồm cả cậu.

Ắt hẳn một trong bốn người đã giết chết Rena, nhưng Hayato không biết ai là hung thủ. Ai cũng có khả năng, chưa biết chừng chính bản thân cậu đã giết cô ta trong cơn ảo giác cũng nên.

Nghĩ tới việc này, tâm trạng cậu vô cùng đau khổ, buồn bực!

Khi phát hiện trên sàn đại sảnh có lối bí mật thông xuống tầng hầm, nỗi phiền muộn trong lòng cậu ta đã giảm đi đôi chút. Bởi vì nếu hiện trường không ở trạng thái phòng kín, xác suất phạm tội của bốn người sẽ giảm đi. Nhưng khi biết cánh cửa chỉ mở được từ đại sành, cậu ta lại đau khổ như ban đầu.

Thấy Shin hóa điên, Hayato đã đề nghị khóa cửa trước và cửa sau lại, tôi nghĩ lý do cậu ta đưa ra là thật. Cả lời đề nghị được giữ chìa cũng không có ý gì khác.

Nhưng sau khi xem đoạn băng do Kenjiro quay lại, cậu ta vô cùng tức giận. Tới lúc trở về phòng và chỉ còn một mình, cậu ta không khống chế được suy nghĩ nữa, bắt đầu tập trung vào một hướng khác.

Ở thời điểm đó, chắc cậu ta nghĩ thế này: Trong lúc mụ mẫm, có lẽ chính mình đã vô tình trở thành kẻ sát nhân, dù bản thân không chịu thừa nhận nhưng những người khác đều đã mặc định đây là sự thật. Tuyệt đối không thế mặc kệ như vậy, tuyệt đối không thể…

Vì vậy, cậu ta đã đưa ra một quyết định.

Bắt buộc phải thay đổi sự thật này. Kẻ giết Rena không thể lững lờ trong số bốn người bọn họ, mà phải là một kẻ rõ ràng, và không phải cậu ta.

Hayato muốn thay đổi sự thật thành như vậy.

Cho nên, cậu ta giết Kenjiro, ngụy tạo hiện trường thành tự sát, khiến chúng tôi tin rằng Kenjiro mới chính là hung thủ giết Rena, từ đó thay đổi suy nghĩ vốn có của mọi người. Khi ý chí đã rõ ràng, Hayato giết chết một người để giải thoát bản thân khỏi nỗi muộn phiền vì bị coi là nghi phạm giết người khác. Hayato lựa chọn Kenjiro làm vật hi sinh bởi cậu ta hội tụ nhiều điều kiện thích hợp: vóc dáng nhỏ, nét chữ dễ bắt chước, đồng thời cũng có động cơ tự sát khác ngoài cái chết của Rena.

Trên đây chính là kết luận của tôi về cái chết của Kenjiro.

Hiện giờ, tôi đang ngồi ghi chép bên bàn sách trên hành lang gấp khúc trong đại sảnh. Kalo ngồi bên chân, thi thoảng kêu lên vài tiếng rồi cọ mình vào tôi.

Hắc Miêu Quán đã khôi phục vẻ thanh bình vốn có. Sự việc của một tháng trước chỉ như cơn ác mộng.

Cõi lòng đám thanh niên đã trở về Tokyo, đặc biệt là Hayato, liệu có yên ổn trở lại không, tôi cũng không biết nữa. Mỗi khi nghĩ tới thanh niên vì vị thần lý trí mà giết chết bạn mình, tôi không khỏi so sánh chuyện cậu ta với hành vi của mình ngày trước. Bấy giờ, tôi đã chẳng thế dùng lý trí để khống chế cảm xúc mãnh liệt và dục vọng của bản thân. Nghĩ tới đây, lòng lại sầu não. Đã hơn mười năm trôi qua, chính trong ngôi nhà này, chính tại căn phòng này, tôi đã bóp cổ cô bé như một kẻ điên. Ảo ảnh lúc đó lờ mờ hiện lên trước mắt tôi. Tại ngôi nhà nghỉ dưỡng ở bên kia tấm gương, tôi mang bức chân dung cô bé do chính tay mình vẽ xuống tầng hầm, điên cuồng dùng dao rạch chằng chịt. Cảnh tượng này và ảo giác ban nãy xếp chồng lên nhau, lắc lư trước mắt…

Thôi được rồi, không nên nhớ lại thì hơn.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay trái lên ngực, xác định nhịp tim của mình (tim tôi ngược vị trí so với người bình thường), tôi nghĩ rằng: những chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Từ nay tôi sẽ sống ở đây, trông mộ cho những người đang nằm bên dưới, cứ như vậy đến hết cuộc đời.

Trước khi gác bút, tôi sẽ tiện thể ghi lại một số tin tức mới được biết gần đây.

Mấy hôm trước, Adachi Hideaki từ Hobart ghé qua kể chuyện cho tôi nghe.

Thượng tuần tháng trước, khi đang ở nhà anh ruột Adachi Motoharu (vốn chơi rất thân với Kumashiro bạn tốt của tôi thời đại học, thú vị thật), Hideaki đã nhận được một tin rất đáng kinh ngạc.

Vợ của Adachi Motoharu là Adachi Terumi, trước khi kết hôn mang họ Koga, hình như là em gái ruột của Koga Michinori, chủ tịch hội đồng quản trị Công ty Đồng hồ Koga. Sau khi Michinori mất, cô ấy nhận nuôi con trai của anh mình. Nhưng tháng Tám năm nay, cháu cô ấy đã chết rất thê thảm. Cậu ta sống trong ngôi nhà mang tên Thời Kế Quán ở Kamakura. Sau khi giết vài người tới thăm ngôi nhà, cậu ta cũng tự sát theo. Ngạc nhiên hơn cả, kiến trúc sư thiết kế Thời Kế Quán lại cũng chính là Nakamura Seiji.

Cùng một thời gian, ở hai ngôi nhà do cùng một kiến trúc sư thiết kế là Hắc Miêu Quán và Thời kế Quán, đều xảy ra sự việc bi thảm như vậy, tôi nên tiếp nhận hiện thực trùng hợp này với tâm trạng như thế nào?

Mà tôi có muốn tiếp nhận hiện thực này không nữa…

Chuyện đó, tôi tạm thời không muốn viết tiếp.

Trời sắp tối rồi, cả hôm qua lẫn hôm nay, thời tiết bên ngoài đều rất xấu, mưa mãi chẳng ngừng rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của tâm lý, tôi có cảm giác tiếng mưa đã phần nào sưởi ấm cõi lòng mình.

Ngày 5 tháng Chín năm 1989.

Những ngày đông giá rét trên đảo Tasmania đang dần qua đi, nhường chỗ cho một mùa xuân ấm áp sắp tới.