← Quay lại trang sách

Chương 7

Ghi chép của Ayuta Toma (4)

Sáng thứ Sáu, mùng 4 tháng Tám.

Cảm giác khó chịu khi tỉnh dậy còn tệ hơn hôm trước. Mặc dù tôi vẫn không nhớ bản thân đã mơ thấy gì, nhưng cũng không khó hình dung ra cảnh tượng trong giấc mơ.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tsubakimoto Rena, chiếc khăn đỏ như máu quấn quanh cái cổ mảnh mai, hốc mắt đen ngòm của bộ xương nhìn tôi trong bóng tối tầng hầm, cả bộ xương mèo nằm bên cạnh nữa… Cho dù sự việc đã trôi qua được một tháng, những cảnh tượng đó vẫn liên tục tái hiện trước mắt tôi, mãi không chịu biến mất. Nếu dỏng tai lên, tôi dường như còn nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào đây cô độc của cô gái trẻ và tiếng gào của con mèo vọng lại từ dưới tầng hầm.

Bởi vậy, tôi càng vui mừng khi mình không nhớ nổi nội dung của giấc mơ. Nếu nhớ rõ những cảnh trong mơ giống như bao người bình thường khác, chắc chẳng đêm nào tôi dám đi ngủ, hoặc lại bị chứng mất ngủ hoành hành như hồi còn trẻ.

Xét về mặt nào đó, suy nghĩ này của tôi kế cũng đáng buồn. Tôi từng muốn được tới thế giới trong mơ, nhưng giờ thì ý muốn đó đã biến mất. Tôi buộc phải thừa nhận rằng, mình không thể ao ước thế giới trong mơ được nữa, tâm hồn cũng mục ruỗng từ lâu rồi. Kể cả khi vụ việc này không xảy ra, thì sự thay đổi của tôi cũng là tất yếu. Đây chính là số mệnh của kẻ muốn từ bỏ thế giới thực tại, nhưng cuối cùng lại bị thế giới thực tại ruồng rẫy!

Quay trở lại vấn đề chính.

Để tôi kể lại các diễn biến vào sớm mùng 4 tháng Tám.

Đêm hôm trước ngủ chưa đủ giấc, sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy mặt mũi mình vô cùng thê thảm. Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, tôi ra đứng trước gương của bồn rửa mặt. Lúc soi gương, tôi còn nghi ngờ đó không phải khuôn mặt mình. Mí mắt sưng như đựng nước bên trong, gò má hóp như bị ai khoét mất miếng thịt, môi thâm đen, nếp nhăn tăng lên thấy rõ.

Sau một đêm mà như già đi cả chục tuổi. Tôi chậm rãi rửa mặt, nhìn bộ dạng lọm khọm của mình trong gương, bất giác thở dài. À, tôi nhớ ra rồi, khi nhìn vào gương, thấy mèo mun Kalo đi theo mình, tôi căng thẳng đến cứng người.

Tôi bế nó lên, sắp sửa rời buồng tắm thì nghe tiếng nước chảy. Không phải tôi quên khóa vòi nước, mà hình như có ai đang dùng nước trên buồng tâm tầng hai nằm ngay vị trí này. Bấy giờ tôi không hề nghi ngờ chút nào.

Khoảng 9 rưỡi sáng, tôi ra khỏi phòng ngủ, đi sang phòng sinh hoạt. Ở đó có một thanh niên đang ngồi ỉu xìu nhìn màn hình ti vi không phát tiếng. Là Shin.

“A… Chào chú quản gia.” Shin lúng túng tránh ánh mắt tôi, sau đó lôi từ túi áo ngực ra cặp kính đen gọng tròn.

“Tâm trạng cậu ổn định hơn chưa?”

Tôi bước vào phòng. Thanh niên kia ngượng ngùng nhìn tôi.

“Hôm qua… Vô cùng xin lỗi chứ.” Cậu ta lí nhí, “Cháu…”

“Việc đã qua đừng nên nhắc lại, không cần quá để bụng đâu.”

Shin vẫn chán nản ủ rũ, tôi ngắm nghía bộ tóc xõa tung của cậu ta.

“Về nhà rồi, cậu hãy quên hết những chuyện xảy ra ở đây đỉ. Thời gian sẽ khiến con người ta dần lãng quên tất cả.”

“Cháu hiếu rồi.”

Cậu ta gật đầu tỏ ý nghe lời, cầm cốc trên bàn lên uống nốt chỗ nước còn lại. Nhìn đôi tay run rẩy của Shin, tôi thầm tưởng tượng ra bộ dạng đáng sợ của con quái vật mà cậu ta đã nhìn thấy trong cơn ảo giác tối qua.

Shin đặt cốc nước về chỗ cũ, bất cẩn đụng phải bình đựng đá cầm tay làm nó lăn xuống đất, nước bên trong tràn ra vấy ướt nền gạch trắng đỏ. Shin vội vàng đứng dậy khỏi sofa, nhặt bình đá lên.

“Xin lỗi chứ.” Cậu ta ngoan ngoãn nói.

“Dù sao cũng không vào thảm, không sao đâu.” Tôi an ủi cậu ta rồi ra khỏi phòng sinh hoạt.

Tôi vào bếp lấy giẻ lau nhà, tiện thể ra tiền sảnh kiểm tra cánh cửa khỏa đêm qua. Không có dấu hiệu gì bất thường. Đúng lúc đó, Hayato từ tầng hai đi xuống.

“Chào chú.” Hayato nhã nhặn cất tiếng, mặt mệt mỏi thấy rõ. Cậu ta đeo cặp kính gọng vàng, quanh đôi mắt dài hẹp đã xuất hiện quầng thâm, trông mà ái ngại.

“Cậu Shin đang ở phòng sinh hoạt.” Tôi rời khỏi cửa, nói với cậu ta, “Xem ra đã bình tâm, không phải lo giở mửng giống hôm qua đâu. Tôi đi pha cà phê, cậu cũng uống một cốc chứ?”

“Cảm ơn chú.” Nói đoạn, Hayato lần mò trong túi quần, móc ra hai chiếc chìa cậu ta nhận giữ tạm tối qua. “Cái này, trả lại cho chú.” Cậu ta đưa cho tôi. “Biết nói sao đây? Đúng là chúng cháu đã gây ra cho chứ không ít phiền phức…”

“Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi. Ban nãy, tôi cũng nói với Shin, những việc đã qua thì không cần nghĩ lại làm gì.” Tôi giơ tay trái nhớn một trong hai chìa, quay lại cửa. Tôi muốn hít thở bầu không khí tươi mát bên ngoài lắm rồi.

Đêm qua, hình như trận áp thấp đã đi mất, thời tiết dần trở lại như trước, tầng mây dày tản ra, vầng dương đã lên cao. Nắng rọi mặt đất, phàn chiếu chói chang rất nhức mắt. Tôi vươn vai, giơ hai tay lên cao, hít thở thật sâu, muốn đem hết những muộn phiền còn tích tụ trong lòng xả hết ra ngoài.

10 rưỡi sáng, Yuki xuống phòng sinh hoạt, trông tiều tụy không khác gì hai người kia. Nhưng cậu ta khá đờ đẫn, tình trạng còn không bằng cả Shin và Kenjiro chứ đừng nói là Hayato. Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã kêu đói bụng, muốn ăn cơm.

“Kenjiro còn đang ngủ sao?” Yuki nhìn đồng hồ trên tường, “Shin, lên gọi cậu ta dậy!”

Shin đang ngẩn ngơ hút thuốc lá, nghe thấy Yuki gọi, cậu ta nghiêng đầu thắc mắc, “Kì lạ nhi. Tôi vẫn cho rằng tên nhóc đó đã dậy từ lâu rồi chứ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi nghe thấy tiếng cậu ta đi tắm.”

“Gì cơ?”

“Tôi nghe thấy cậu ta đi tắm mà.”

“Thật không?”

“Sáng sớm hôm nay, tôi định đi vệ sinh thì nghe thấy bên trong có tiếng vòi sen. Tôi gọi mấy lần nhưng cậu ta không trả lời. Tôi còn tưởng cậu ta đang tắm nên không nghe rõ… Không còn cách nào khác, đúng lúc anh Hayato vừa dậy, tôi bèn đi nhờ buồng tâm bên anh ấy.” Shin nhìn Hayato, thanh niên đeo kính gọng vàng lâng lặng gật đầu. “Cho nên, cậu ta phải dậy rồi chứ.”

Âm thanh mà tôi nghe thấy lúc rửa mặt có thể chính là tiếng động khi cậu ta tắm gội.

Tôi nhìn thấy Shin ở phòng sinh hoạt vào lúc 9 rưỡi, trước đó vài phút, tôi đang rửa mặt. Xét về mặt thời gian, lời của Shin có thể tin được.

“Chắc không đến nỗi vừa tắm xong đã lăn ra ngủ lại đấy chứ?” Yuki nói có vẻ không tự nhiên, nhìn lên trần nhà. “Gọi nó dậy ngay, Shin!”

“Được rồi, để tôi lên xem.”

Shin uể oải đứng dậy, bước ra khỏi phòng sinh hoạt. Yuki ngồi vào chỗ cậu ta, lấy một điếu trong hộp thuốc Shin để trên bàn, đưa lên miệng ngậm. Cậu ta chán nản cào cào mái tóc dài, lé mắt nhìn sang người anh họ đang im lặng uống cà phê.

“Anh Hayato!” Yuki ngập ngừng thăm dò, “Tối qua, em đã nghĩ rồi…”

“Chuyện gì?” Hayato lãnh đạm hỏi.

Giọng Yuki nhẹ nhàng hơn, “Chúng ta đều cho rằng, ai đó trong số bốn người đã giết Rena, em thấy không nên chấp nhận lối suy nghĩ này.”

“Tôi không hiểu ý cậu.”

“Chúng ta không có lỗi, mà lỗi là do cô ta. Đó không phải án mạng mà là tai nạn, anh hiểu không? Là tai nạn! Trách nhiệm thuộc về cô ta. Anh bảo có đúng không?”

“Sao giờ lại nói vậy?” Hayato nhíu chân mày thanh mảnh, đôi mắt đỏ ngầu thấp thoáng nét cười mỉa mai.

“Dù có giải thích thế nào thì cô ta cũng đã chết. Không khẳng định cô ta tự sát, nhưng cũng không cần nói là tại chúng ta…”

Đúng lúc đó, Shin chạy vào phòng sinh hoạt. Kính đen tuột xuống mũi, cậu ta chưa kịp đẩy gọng lên đã hét lớn, “Lạ quá!”

“Có chuyện gì?” Mặt Yuki bỗng sa sầm, mắt trợn lên. “Kenjiro á hả? Vẫn đang ngủ à?”

“Không, không phải.” Shin lắc mạnh đầu, “Tiếng nước trong buồng tắm vẫn không dứt, cửa khóa trái. Tôi gọi đến mấy cũng không ai trả lời. Tôi sang phòng cậu ta xem thì không có ai cả.”

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ. Nếu đúng như Shin nói thì kì quái quá đấy. Tại sao cậu ta lại ở trong buồng tắm một mình lâu như vậy…

“Cùng lên xem sao.” Hayato đứng dậy, thúc giục Yuki đang thừ người bên cạnh. “Chú Ayuta, chứ cũng lên với cháu nhé?”

Kenjiro ở phòng trong cùng, bên tay phải cầu thang đi lên, ứng với vị trí Đông Nam của ngôi nhà, bên dưới chính là phòng ngủ của tôi. Phòng đối diện, nằm ở tay trái cầu thang, là phòng Yuki. Phòng của Shin và Hayato nằm bên ngoài, cách hai phòng kia một buồng tắm*. Chúng tôi xông vào phòng Shin, chạy đến cửa buồng tắm. Đó là một cánh cửa gỗ màu đen, nắm đấm cửa hình tròn bằng đồng thau, không có ổ khóa, chỉ chốt trong được.

Cửa đóng im im. Tiếng nước vòi sen chảy xè xè nghe rất rõ.

“Kenjiro!” Hayato đập cửa, hét tên cậu ta, “Kenjiro, cậu có đó không?”

“Kenjiro!” Yuki đứng cạnh cũng hét theo, “Này, Kenjiro!”

Đáp lại vẫn là tiếng nước chảy.

Hayato vặn mạnh tay nắm thêm lần nữa, nhưng vẫn không mở được, bên trong đã chốt rồi.

“Sang phòng bên cạnh xem sao.” Hayato vội vàng chạy ra khỏi phòng. Ba chúng tôi lập tức theo sau.

Phòng của Kenjiro cũng không có gì bất thường. Các cửa sổ ở đối diện và bên trái cửa ra vào đều buông rèm, ô lật phía trên hai cửa sổ đều đóng kín. Đèn vẫn bật, ban nãy từ lúc Shin vào đã như vậy rồi.

“Cửa phòng cậu ta không khóa sao?”

Tôi hỏi Shin. Thanh niên đeo kính đen gật đầu, sau đó Hayato mới chạy tới cửa buồng tắm.

Giống như bên kia, cửa buồng tắm bên phòng Shin cũng chốt chặt, không mở ra được. Hayato gọi mấy lần liền, bên trong vẫn không ai đáp.

Cẩn thận hơn, Hayato còn mở tủ để đồ ở bên cạnh cửa buồng tắm, nhìn vào trong, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Tôi đứng bên cạnh, nghĩ cách mở cửa buồng tắm, và mau chóng nhận ra chỉ còn một cách duy nhất là phá cửa. Lúc đó, tôi chủ động kiểm tra tình trạng cửa phòng, thấy rằng giữa cửa và khung cửa không hề có khe hở, dù là sợi chỉ mỏng không phẩy mấy li cũng không len qua được. Không có lỗ khóa, nắm đấm cửa cũng khó bề tháo xuống. Cửa buồng tắm mở vào trong, nên bản lề cũng lắp trong đấy, không tài nào tháo cả cánh cửa ra được. Cửa buồng tắm phía phòng bên cạnh cũng vậy.

“Tông cửa xem sao!” Hayato đề nghị.

“Cửa chỉ lắp một chốt thô sơ, chưa biết chừng lại được. Yuki, cậu tới giúp tôi một tay. Chú Ayuta, chú lùi ra sau đi.” Hayato dùng tay ra hiệu, hai người cùng huých vai vào cánh cửa buồng tắm. Nhưng chốt trong chắc chắn hơn Hayato tưởng rất nhiều, huých ba bốn lần vẫn không thấy suy suyển. So ra, thà xuống tầng hầm lấy dao chặt củi và búa lên còn hơn. Tôi vừa nghĩ vậy thì cố gắng của hai người kia đã được đền đáp.

Cùng một tiếng sựt như thể đinh gi trên cửa vừa bị nhổ ra, cánh cửa đổ vào trong. Tiếng nước chảy càng to hơn. Hayato xoa bóp vai phải, nhìn vào buồng tắm, đột nhiên hét lớn.

“Ôi, Kenjiro…”

Tôi hiếu ngay trong buồng tắm xảy ra chuyện gì. Yuki kinh hãi đứng sau lưng Hayato và Shin đang quan sát từ bên ngoài cũng nhận ra vấn đề.

“Kenjiro!” Yuki kêu rất nhỏ, thanh âm run rẩy, “Sao cậu lại…”

Tôi bước vào theo bọn họ, chú ý kiểm tra tình trạng cánh cửa.

Cấu tạo của cái chốt rất đơn giản, chỉ cần xoay then đồng thau gắn trên khung cửa vào chốt cài trên cánh là được. Do cứ huých mạnh của Hayato và Yuki, đỉnh vít gỗ dùng để cố định đã long một nửa, cụm chốt cài đã xệ xuống ở mặt trong cửa.

Tôi cố tình quan sát để xem chốt có dấu vết bị ai mó máy hay không, bởi vì tôi rất nghi ngờ trạng thái phòng kín của buồng tắm. Kết quả là, cả then và chốt cài đều không có dấu hiệu khả nghi, cánh và khung cửa cũng vậy, không sót lại đâu dây quấn quanh, không có vết cọ xát mới, then và chốt cài đều không dính nến hay tàn tro… Kiểm tra cả cửa bên kia, cũng không thấy chi tiết nào đáng ngờ. Ngoài ra, Yuki và Hayato khi đẩy của xông vào cũng không thừa cơ tôi lơ đãng mà giở trò với hai cánh cửa. Tôi có thể chịu trách nhiệm về lời khẳng định này.

Còn về trạng thái phòng kín của buồng tắm, sau này tôi có điều tra thêm. Tạm thời chưa bàn ở đây vội.

Buồng tắm hình chữ nhật, không có cửa sổ, sàn và tường đều ốp gạch men đỏ xen trắng. Bước qua cửa sẽ thấy bên trái có bồn tắm màu đen, dưới bồn tắm là bốn chân trụ theo phong cách cổ điển. Kenjiro đứng trong bồn tắm. Không, chính xác thì không phải đứng, nhưng ban đâu tôi đã tưởng vậy.

Cậu ta mặc áo ngủ màu nâu nhạt, đầu gục xuống bất lực, hai cánh tay buông thõng. Nước lạnh (không phải nước nóng) tuôn ra từ đâu vòi sen giống như cơn mưa xối xả, làm ướt đẫm cơ thể hơi xoay ra ngoài của cậu ta. Nước bắn tung tóe tới bồn rửa mặt, bồn cầu và gần cửa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người xông vào trước là Hayato và Yuki đứng sát nhau giữa căn buồng nhỏ hẹp, trân trối nhìn người bạn đã không còn nói cười được nữa. Tôi đẩy cả hai ra, đi tới cạnh bồn tắm bất chấp những giọt nước bắn ướt quần áo.

Kenjiro không hề đứng, bởi vì cậu ta không dùng chân để chống đỡ trọng lượng cơ thể, mà dùng cổ…?

“Cậu ấy treo cổ.” Hayato ngoảnh lại nói với Shin, người bước vào cuối cùng và đang bật khóc thảm thiết. “Cậu ấy tự sát.”

Kenjiro đã chết. Tôi ấn tay trái lên ngực mình, cố gắng trấn tĩnh lại, đồng thời quan sát thi thể đang treo trước mặt.

Thít chặt cổ họng Kenjiro là một sợi dây bọc nhựa đen, hình như là dây nối máy quay 8mm với ti vi. Một đầu dây được cố định trên thanh treo rèm bồn tắm cách mặt đất hơn hai mét, đủ để treo cổ. Nhưng Kenjiro không bị treo hẳn lên vì mũi chân chạm đáy bồn tắm, đầu gối hơi cong, giống như đang kiễng chân.

Từ góc độ chuyên ngành, treo cổ chia làm hai loại: dây treo gánh toàn bộ sức nặng cơ thể, gọi là treo cổ định hình; và dây treo không gánh toàn bộ sức nặng cơ thể, gọi là treo cổ phi định hình*. Trạng thái treo cổ của Kenjiro rõ ràng là loại thứ hai, mặt cậu ta sưng tím, rõ ràng là hiện tượng tụ máu do động mạch nối từ cơ thể lên đầu chưa tắc nghẽn.

Ở đằng sau, Yuki bỗng kêu lên, quay về bồn rửa mặt, hai tay ấn bụng, bắt đầu nôn. Tiếng ọe và mùi nôn của cậu ta rất kinh tởm, tôi chịu không nổi, phải chạy ra.

“Chú quản gia.” Shin đã rời buồng tắm từ trước, bấy giờ gọi tôi lại, “Cái này…” Tay giơ một mảnh giấy, cậu ta hất cằm về phía bàn đầu giường. “Ở đằng ấy. Di thư… của Kenjiro.”

“Thật sao?” Tôi nhận lấy mảnh giấy gấp đôi và mở ra xem, giấy viết thư màu trắng với dòng kẻ ngang. “Ôi, cái này…” Tôi nhìn lướt và nhận ra ngay. “Đúng là cậu ta viết…”

Tôi vẫn còn chút ấn tượng về nét chữ viết bằng bút bi đen này. Nét chữ rất ngay ngắn, nhìn thoáng qua còn tưởng không phải viết tay, giống y như chữ trên băng mà hôm qua tôi tình cờ trông thấy.

Tôi không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.

Đầu óc tôi đã trở nên rất kì lạ.

Tối hôm qua, chính tôi đã giết cô ta.

Kí ức vẫn như vừa mới đây.

Tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi, cứ thấy trong lòng áy náy không yên, xin hãy tha thứ cho tôi.

Asao Kenjiro

Xin được kể vắn tắt diễn biến tiếp theo.

Ngay từ đâu Kenjiro đã biết rằng hung thủ giết chết Tsubakimoto Rena không phải ai khác mà chính là mình. Đêm đó cậu ta cũng dùng thuốc gây ảo giác, không biết cậu ta có tự ý thức trong lúc hành sự không, nhưng về sau vẫn nhớ rõ rằng chính mình đã giết người. Hôm qua, khi mọi người thảo luận về sự việc, cậu ta không hề hé răng. Bởi vì kí ức của ba người còn lại đều rất mơ hồ, cậu ta bèn thừa cơ đục nước béo cò. Nhưng về đêm, cậu ta sinh lòng day dứt, không thể giải thoát bản thân khỏi tội ác do mình gây ra, cuối cùng đành lựa chọn tự tìm đến cái chết…

Cách giải thích trên là kết luận do ba thanh niên còn lại đưa ra sau khi bàn bạc. Bọn họ dĩ nhiên sẽ giải thích như vậy, điều này là rất bình thường. Tôi cũng không muốn đưa ra ý kiến nào khác. Là người đứng ngoài cuộc, tôi có thể thấy rất rõ mọi thay đổi nhỏ nhặt nhất trên nét mặt của họ. Có thể nói rằng: tuy rất đau lòng khi bạn mình tự sát, nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy vui mừng khi biết mình không phải hung thủ giết người.

Tiếp theo, họ buộc phải thảo luận xem có nên báo việc Kenjiro tự sát với cảnh sát hay không. Tôi tham gia bàn bạc với họ, cùng chọn ra kế hoạch vẹn cả đôi đường.

Khác với cái chết bất ngờ của Rena mấy ngày trước, việc tự sát của Kenjiro là không thể giấu giếm. Ai ai cũng biết cậu ta tới đây du lịch cùng đám bạn trong ban nhạc của mình. Nếu chủ quan giữ kín không nói ra, sẽ rất dễ gây nghi ngờ.

Đã vậy, chỉ còn cách tiêu hủy di thư đề cập đến cái chết của Rena, tất cả những chuyện khác vẫn giữ nguyên như cũ, sau đó báo cho cảnh sát. Đây là ý kiến thống nhất cuối cùng của chúng tôi.

Kể cả nói rằng Kenjiro tự sát khi đi du lịch, dù không để lại di thư thì mọi người đều biết vì sao cậu ta tự sát. Cách đây không lâu, mẹ cậu ta vừa qua đời. Một người quấn quýt mẹ từ nhỏ như Kenjiro đương nhiên càng suy sụp nặng nề. Tinh thần của cậu ta chịu đả kích quá lớn, sau khi tới đây, cứ gặp phải chuyện gì là lại ngấm ngầm ám chỉ rằng mình muốn tự sát. Nếu tất cả mọi người đều thống nhất khai như vậy, cảnh sát sẽ tin ngay. Hơn nữa, hiện trường tử vong là nhà tắm quả thật ở trạng thái phòng kín. Cậu ta treo cổ tự tử trong đó, theo suy nghĩ thông thường thì cũng chỉ có khả năng tự sát.

Cứ thế mà làm thôi.

Tôi đem di thư và máy quay mà Hayato đưa cho hôm qua ra lò thiêu ở sân sau để đốt, sau đó bảo mấy thanh niên đối chiếu một lượt lời khai, xác định rõ xem nên nói gì, không nên nói gì, cuối cùng mới báo cảnh sát.

Sau khi gọi điện, cảnh sát lập tức kéo tới. Họ căn cứ theo tình hình hiện trường và lời khai của bốn người, nhanh chóng đưa ra kết luận tự sát, nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi.

Pháp y giải phẫu thi thể xong cũng nhận định là tự sát (thời gian tử vong nằm trong khoảng 1 đến 4 giờ sáng mùng 4). Cảnh sát cũng không xuống tầng hầm, trái tim đang treo lơ lửng của chúng tôi cuối cùng cũng được hạ xuống. Vài ngày sau, ba thanh niên còn lại trở về nhà một cách suôn sẻ.

Về trạng thái phòng kín của buồng tắm đã được đề cập trước đó, tôi muốn bổ sung thêm một chút.

Cho dù xem xét thế nào, hiện trường vụ tự sát của Kenjiro cũng trong trạng thái khóa kín. Cửa hai bên buồng tắm đều khóa từ bên trong, lại không có cửa sổ. Tôi biết trong buồng tắm không có lối đi bí mật. Nơi có thể tiếp xúc với không khí bên ngoài chỉ có quạt thông gió nhỏ gắn trên trần nhà và lỗ thoát nước dưới sàn.

Hai chỗ này tôi đều đã kiểm tra.

Lỗ thông gió thông với bên ngoài nhờ ống dẫn nối từ trần nhà tới bức tường phía Nam ngôi nhà. Để tăng tốc độ lưu thông không khí, cạnh lỗ thông gió còn lắp quạt chạy bằng điện. Khi chúng tôi phát hiện ra thi thể của Kenjiro, quạt vẫn đang chạy. Công tắc quạt và đèn chiếu sáng đều ở cạnh bồn rửa mặt.

Lỗ thoát nước nằm cạnh bồn tắm, miệng lỗ đậy nắp lưới bằng thép, mắt lưới cũng rất nhỏ. Do dùng đã lâu, rìa nắp đều bị gì, phải dùng tua vít mới tháo ra được. Tôi đã thử tháo ra nhưng muốn lắp lại nguyên trạng cũng không dễ dàng.

Tình trạng của hai cánh cửa giống hệt như ghi chép ở trên. Khóa cửa và xung quanh đều không có dấu vết khả nghi, giữa cửa và khung cửa cũng không hề có khe hở. Sau này, tôi lại quan sát và thí nghiệm kĩ càng hơn, một lần nữa chứng minh rằng hai cánh cửa này chưa từng bị ai đụng vào. Tôi phải xác nhận lại hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là muốn chứng minh điều gì, tự kết quả đã nói lên tất cả.

Kenjiro cố tình tự sát. Từ động cơ và di thư cho đến hiện trường tự sát trong phòng kín… đều nói lên điều này. Nhưng tôi vẫn ngờ ngợ là còn khả năng khác, có thể cậu ta bị ai đấy giết chết chẳng hạn. Tôi đã nghĩ thế. Không, chính xác hơn là tôi không thể không nghĩ thế.

Tôi đã nhiều lần suy nghĩ về trạng thái phòng kín của buồng tâm, cuối cùng đã có một đáp án chính xác. Nhưng tôi không muốn trình bày kết luận với bất cứ ai, tôi thấy điều này cũng chẳng cần thiết.

Đã một tháng trôi qua, Hắc Miêu Quán lại trở về với vẻ yên tĩnh thường ngày, nhưng suy nghĩ của tôi chưa hề thay đổi. Hơn nữa, sau này nếu không cố biến động gì to lớn, tôi sẽ giữ kín bí mật này mãi mãi.

Những cô gái như Tsubakimoto Rena sẽ không bao giờ tới đây nữa.

Kenjiro tự sát vì lý do cá nhân.

Đây chính là sự kiện xảy ra ở Hắc Miêu Quán vào tháng Tám năm 1989.

Mọi chuyện đã kết thúc, và đây cũng là kết thúc tốt nhất cho tất cả.

Chương 8

7/1990, Akan

Gió lớn thổi qua, cây trong sân kêu xào xạc. Màn sương dày lảng vảng tản bớt đi, chỉ trong chớp mắt, vầng thái dương trên vùng trời phía Nam đã trở nên vô cùng chói chang.

“Được rồi, chúng ta vào thôi!”

Shishiya cất cao giọng, bước về phía hàng hiên được mặt trời chiếu rọi của Hắc Miêu Quán. Kawaminami liếc nhìn cái chong chóng mèo lạch cạch đổi hướng hên tục, rồi cùng ông Ayuta đuổi theo Shishiya.

Đúng như dự đoán của Kawaminami, cửa tiền sảnh đã khóa. Shishiya túm lấy tay nắm cửa bằng cả hai tay, vừa đẩy vừa kéo một hồi mà cửa vẫn không nhúc nhích. Anh quay ra nói với hai người còn lại, “Tôi ra xe lấy đồ,” rồi chạy khỏi Hắc Miêu Quán.

Bước lên vài bậc thềm là tới dưới mái che hàng hiên, Kawaminami và Ayuta đứng chờ Shishiya ở đó. Ayuta không nói năng gì, tay phải cầm ba toong gõ gõ xuống đất, đồng thời quan sát cửa ra vào trắng xám và các ô cửa Số khảm kính màu. Kawaminami hỏi ông với tâm trạng phức tạp, “ông đã nhớ ra điều gì chưa?”

Ông ta không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đâu.

Chẳng mấy chốc, Shishiya đã mang dụng cụ sửa xe vào. Khoảng mười phút sau, cuối cùng anh cũng cạy được cửa ra.

“Xong.” Shishiya đắc ý lẩm bẩm, đưa mu bàn tay quệt mồ hôi trán rồi bước vào trước tiên. Bên trong tan hoang hơn Kawaminami tưởng, không khác gì nhà hoang. Sàn đầy bụi bặm, khắp nơi giăng mạng nhện, chứng tỏ đã không ai sống ở đây từ rất lâu rồi.

Ba người tiến đến cửa tiền sảnh. Ánh mặt trời bên ngoài rọi qua cửa sổ kính màu, đan xen với những tia sáng lờ mờ trong phòng càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng và trong suốt đây huyền bí. Họ đẩy cửa bước vào trong.

Shishiya tiến vào giữa tiền sảnh, đảo mắt quan sát một lượt rồi khoanh tay đứng đó, ư ử trong cổ. Kawaminami tìm được công tắc điện trên tường, bật thử nhưng đèn không sáng. Xem ra không phải bóng đèn cháy, mà là ngôi nhà không được cấp điện.

Tiến thẳng vào trong là một cánh cửa lớn màu trắng nhờ, hân là cửa dẫn vào kho? Bên trái là cầu thang có tay vịn màu trắng dẫn lên tầng hai… Giống như Shishiya, Kawaminami cũng khoanh tay ngắm nghía căn phòng tối tăm, thầm hồi tưởng những miêu tả về tiền sảnh trong ghi chép của Ayuta.

Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng cửa kêu ken két, Ayuta đang đẩy cánh cửa phòng màu trắng nằm bên trái lối vào. Thấy ông ta bước vào, Shishiya vội vàng đi theo, Kawaminami cũng nhanh chóng nối gót hai người.

Đây là đại sảnh, trần rất cao. Hành lang gấp khúc ở độ cao tương đương tầng hai bao quanh ba mặt của căn phòng chữ nhật. Bên dưới hành lang có rất nhiều đồ đạc (giá trang trí, ghế nằm…), tất cả đều phủ vải trắng. Nắng rọi vào qua lớp kính màu trên tường, biến đổi thành nhiều màu sắc, khiến nơi đây sặc sỡ hơn hẳn tiền sảnh ngay bên cạnh.

Ông Ayuta bước tới chính giữa đại sảnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi cứ thế xoay cổ, từ từ di chuyển, dường như đang tìm kiếm lỗ nhìn trộm mà mình từng nhắc tới trong ghi chép. Shishiya dừng ở cửa, cổ họng lại rên ư ử.

“Sao vậy?” Kawaminami hỏi, nhưng anh ta không đáp, lại đan tay vào nhau, chỉ nhăn nhó mặt mày mà không hề nhúc nhích.

Kawaminami vượt qua Shishiya để vào trong, đi tới cạnh ông Ayuta, thầm đánh giá căn phòng rộng lớn này một lượt.

Kính màu quanh phòng được làm theo hình mẫu trên bộ bài Tây, thứ tự lần lượt là Hậu Rô, Vua Bích… Trên hành lang gấp khúc có rất nhiều giá sách đứng chân trước lớp kính màu. Nhìn từ đây sẽ thấy các giá sách đều trống không, chẳng có quyển sách nào.

Kawaminami quay người lại định nói gì đó với Shishiya, chợt nhận ra bức tranh sơn dầu treo cạnh cửa ra vào được nhắc đến trong ghi chép hiện cũng không thấy đâu.

“Bức tranh không có ở đây.” Kawaminami nói với Shishiya.

“Hả? Ồ, không có thật này.”

“Trên giá cũng không có sách.”

“Hình như là vậy.” Shishiya lơ đãng đáp rồi xoay người đi. Ông Ayuta vẫn tiếp tục nghiêng đầu mà không nói gì. Shishiya liếc nhìn ông ta, hai tay chống nạnh ngó quanh ngó quất.

“Sao lại thế?” Anh ta lẩm bẩm, “Rốt cuộc đã có chuyện gì…”

Shishiya bối rối ra mặt, dường như không thể hiểu nổi tình hình trước mắt. Kawaminami cũng không biết nói gì cho phải, đành đi đi lại lại xem xét trong phòng.

Ngôi nhà vô cùng tan hoang, giá sách trống huếch trống hoác, bức tranh trên tường cũng biến mất, khác hẳn miêu tả của Ayuta trong ghi chép về ngôi nhà hồi tháng Tám năm ngoái. Quả thật vô cùng là lạ. Một lát sau, Shishiya thở dài, lẳng lặng đi tới góc phòng, chính là góc tường nằm bên phải cửa vào.

Shishiya đặt chiếc túi xách trên vai xuống bên cạnh, quỳ gối xuống sàn, dùng tay phủi lớp bụi bám trên nền gạch men. Trông dáng vẻ đó, Kawaminami hiểu ngay anh ta đang muốn làm gì. Shishiya muốn tìm lối đi bí mật thông xuống tầng hầm.

“Xem ra chính là viên gạch này.”

Kawaminami lại gần. Shishiya vừa nói với cậu, vừa chỉ tay vào viên gạch đây bụi bẩn. Đó là một viên gạch men trắng nằm ở góc tường.

“Conan, cho tôi mượn một đồng xu.”

Như thể hai người họ đang tái hiện cảnh Hayato và ông Ayuta tìm con đường bí mật được viết trong sổ ghi chép.

Kawaminami lấy đồng xu một yên Nhật từ túi trước quần bò ra, và ngoái nhìn ông Ayuta. Hình như cũng đã chú ý đến hành động của hai người, ông ta liền bước lại gần. Shishiya lách đồng xu vào khe hở của viên gạch, bẩy mạnh, sau một tiếng động nặng nề, viên gạch chìa khóa bật lên khỏi sàn. Shishiya nhặt nó ra, trượt viên đen bên cạnh sang. Trò này quả thật giống trò chơi xếp hình 15 ô. Có thể do bụi đất đã đóng bánh vào các khe hở, nên di chuyển các viên gạch rất khó khăn, nhưng Shishiya vẫn kiên nhẫn làm, một lúc sau đã tìm thấy công tắc mở cánh cửa bí mật.

“Chắc là nó đấy.” Shishiya lẩm bẩm, thò tay ấn xuống. Cùng tiếng răng rắc, một cánh cửa nhỏ hình vuông có cạnh dài 80 phân (to bằng bốn viên gạch men) lập tức mở xuống phía dưới. Trên nền nhà lát gạch đỏ đen xuất hiện một cái hốc vuông vức, bên dưới tối om không nhìn thấy gì.

Shishiya trả đồng xu cho Kawaminami, lôi trong cặp xách ra một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, sau đó nâm bò trên sàn, thò đầu vào xem xét. Xem ra, anh đã chuẩn bị cực kì đầy đủ.

“Đúng rồi. Hình như nó thông xuống tầng hầm.”

“Chúng ta xuống thôi.”

Nghe Kawaminami nói thế, Shishiya ngẩng đầu lên, mặt buồn như đưa đám, lắc đầu nói, “Bên dưới không có thang. Cứ thế nhảy xuống thì hơi nguy hiểm.”

Sau khi ra khỏi đại sảnh, ba người đi kiểm tra các phòng khác của tầng một trước tiên.

Từ phòng khách kiêm phòng ăn cho tới phòng sinh hoạt ngay bên cạnh, cả phòng ngủ và nhà bếp… tất cả đều không chứa đồ đạc, cho dù có cũng đều được phủ vải trắng. Trên mặt đất là lớp bụi dày đặc, tường và cửa sổ đều cáu bẩn, một số ô kính màu còn có vết nứt. Cả ngôi nhà đều không được cấp điện, vòi nước ở bếp và buồng tắm đều không có nước (nếu phân tích dựa trên vị trí của ngôi nhà, có thể thấy rằng nước ở đây hình như được lấy từ nguồn máy bơm). Xem ra, nơi này đã bị người ta bỏ hoang.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông Ayuta?” Shishiya quay ra hỏi quản gia của Hắc Miêu Quán, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Ít nhất cho tới tháng Chín năm ngoái, trước khi cuốn sổ ghi chép được hoàn thành, đáng nhẽ ông vẫn phải sống ở đây. Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể…” Anh ta ngừng một lát, quan sát phản ứng của ông Ayuta.

Ông lão nhắm mắt, chậm rãi lắc đâu.

“Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, rồi ông bị ép rời khỏi ngôi nhà. Vì vậy, đồ gia dụng đều bị chủ nhà bán sạch. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đặt giả thiết như vậy. Sao rồi, ông có nhớ lại được gì không?”

“Tôi…” Ông Ayuta vẫn lắc đầu, giọng khản đặc, cố gắng trả lời, “Tôi, tôi cũng…”

“Ông nhìn phòng ốc, rồi cách bày biện trong nhà xem, vẫn chưa nhớ được gì sao?”

“Tôi chưa. À không, tôi có cảm giác rằng mình đã từng sống ở nơi này. Đại sảnh, phòng sinh hoạt ban nãy… tôi đều có ấn tượng. Như thể chuyện đã từ rất lâu rồi, nhưng quả thật…”

Sau đó, Shishiya và Kawaminami lên tầng hai.

Ông Ayuta nói việc lên gác quá tốn sức, nên ở lại tầng một, nhưng Kawaminami để ý thấy bắt đầu từ ban nãy, nét mặt và thái độ của ông ta có chút thay đổi. So với lúc gặp mặt ở khách sạn tại Shinjuku, thì thay đổi này lại càng rõ rệt. Khi ấy, ông Ayuta tha thiết được phục hồi lại trí nhớ, còn nói rằng dù cho các kí ức trước đây không như mình mong muốn, thì vẫn tốt hơn là không nhớ nổi điều gì.

Khi mới mất trí nhớ, ông Ayuta như bị buộc vào một hòn đá nặng nề rồi chìm sâu xuống nước. Nhưng giờ ông ta đã tới đây, đã bước vào ngôi nhà, các kí ức cũ rõ ràng đang dần dần trở lại. Ban đâu chỉ là chút xúc động rất nhỏ, đến giờ đã là cả một sự chấn động, chẳng mấy chốc sẽ thoát khỏi sự trói buộc của hòn đá nặng.

Hiện tại, ông ta hoảng hốt ra mặt rồi. Ông ta đang sợ hãi. Ông ta linh cảm rằng những kí ức không đẹp đẽ sắp sửa trở về, cho nên trong lòng mới sợ hãi…

Trên hành lang tầng hai, mỗi bên trái phải đều có hai cửa, trông có vẻ chắc chắn. Nền cửa trắng đã bạc màu, đâu đâu cũng bong tróc từng mảng sơn, tay nắm cửa cũng mất đi độ bóng. Shishiya và Kawaminami lần lượt mở cửa từng phòng, kết cấu các gian đều giống nhau, bên trong đều kê giường đôi bám đầy bụi bẩn.

Sau khi xem xét qua loa bốn căn phòng, Shishiya lại tới căn phòng nằm gần cầu thang nhất ở bên trái hành lang, sau đó bước vào buồng tắm dùng chung với phòng bên cạnh. Đó chính là phòng kín nơi Kenjiro treo cổ tự sát.

Phong cách ở đây khác với những buồng tắm độc lập thông thường, trần trát bùn vôi, sàn và tường lát gạch đen đỏ đan xen, bồn tắm màu trắng có bốn chân đỡ. Thanh treo rèm tắm được đóng chắc chắn vào hai bên tường, trông độ cao và tải trọng đều đủ để tự sát.

Kawaminami khiếp đảm ghé vào nhìn, trong bồn tắm toàn là bụi bẩn. Cậu vẫn nhớ trong sổ viết, bồn tắm màu đen… Nhưng cậu không nghĩ tiếp nữa.

Shishiya dĩ nhiên quan tâm nhiều nhất tới cánh cửa thông sang hai phòng bên.

Bên trong cánh cửa xám trắng đều có then cài bằng đồng thau. Chốt trên hai cánh cửa đều không hư hại, có lẽ sau này ông Ayuta đã sửa lại, mà cũng có thể hiện trường vụ tự sát ở buồng tắm chung bên đối diện. Kawaminami không thể học thuộc toàn bộ nội dung trong ghi chép, nên chẳng cách nào nắm được chính xác vị trí và phương hướng mỗi căn phòng.

“Conan thấy thế nào?” Shishiya lung lay cánh cửa tứ phía, thong thả nói, “Cửa rất chắc chắn, giữa cánh và khung không có khe hở, ngay cả điểm này cũng được miêu tả rất kĩ trong ghi chép, chứng tỏ ít nhất trạng thái cánh cửa khi đó giống hệt như chúng ta đang thấy bây giờ.”

“Cũng có nghĩa là không thể có người giở trò bằng dây hoặc kim để đóng cánh cửa từ bên ngoài.”

“Đúng vậy. Không chỉ thế, trong ghi chép chẳng phải đã nói then, chốt, cánh, khung đều không có dấu vết đáng nghi sao? Còn lấy ví dụ cụ thể để giải thích, như không có đâu dây, vết cọ xát mới, sáp nến và tro tàn…”

“Đúng, trong đó có viết như vậy. Tuy nhiên, mục đích của việc kiểm tra xem có đâu dây và vết cọ xát mới không thì tôi còn hiểu được, tại sao phải kiểm tra cả dấu sáp nến và tro tàn nữa?”

“Ôi trời, ôi trời ơi.” Shishiya vung hai tay ra, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. “Conan, có phải công việc quá bận rộn nên não cậu bị lão hóa sớm không?”

“Ơ…”

“Có rất nhiều mánh khóe để giở trò với loại then chốt này, tạo hiện trường giả rằng căn phòng bị khóa kín.” Shishiya đặt tay lên then đồng thau lắp trên khung cửa, “Gạt then cửa nghiêng lên trên, gá đỡ bên dưới bằng một mẩu nến nhỏ. Sau khi đóng cửa lại, dùng cách nào đó hơ nóng từ bên ngoài làm nến chảy ra, then cửa sẽ tự rơi xuống chốt cài. Cũng nguyên lý đó, gá một que diêm bên dưới, thắp diêm xong thì nhanh chóng đóng cửa vào, diêm cháy hết cụt đi, then cửa cũng sẽ tự rơi xuống.”

“Hóa ra là như vậy.”

Nghe Shishiya giải thích xong, Kawaminami nhớ ra quả có loại mánh khóe này trong các cuốn tiểu thuyết trinh thám cậu đã đọc. Nhưng do không hứng thú nên cậu chưa bao giờ chú ý lắm, có thể vì không quá ham thích cái gọi là án mạng phòng kín. Trong một vài tiểu thuyết trinh thám còn có đối tượng tình nghi lợi dụng bảng giờ tàu chạy để chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.

Kawaminami cũng không thích loại tiểu thuyết này. Mỗi lần đọc phải các vụ án hóc búa, cậu đều nghĩ rằng kiểu gì cũng sẽ có cách phá án. Nhưng cuối cùng khi phá giải được, cậu cũng không thấy phấn khích, cùng lắm chỉ lẩm bẩm Ồ, hóa ra là như vậy.

“Ngoài ra vẫn còn một mánh nữa, nhưng ông Ayuta đã sớm gạt bỏ khả năng này. Nếu sử dụng nến để gây án thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, còn đốt cháy thứ gì chắc chắn sẽ có tro tàn… Khi nhìn thấy sách của P. D. James ở phòng Hayato, ông ta đã lập tức thốt lên, cậu ta cũng thích đọc thể loại này sao? Chứng tỏ bản thân ông Ayuta rất am hiểu về các nhà văn trinh thám, và cũng rất thích suy luận. Cho nên, việc ông ta áp dụng một số kiến thức suy luận về phòng kín cũng không có gì kì lạ. Ghi chép viết rằng không có bất cứ điểm đáng ngờ nào, còn quả quyết rằng lúc Hayato và Yuki xông vào buồng tắm cũng không có thời gian và cơ hội để phá hủy chứng cứ. Trước mắt, chúng ta chỉ có thể tin lời ông ta.”

“Có thể sử dụng nam châm để gây án không?” Kawaminami giải thích về thủ đoạn mà mình nghĩ tới. “Đứng ngoài cửa, dùng nam châm di chuyển then cửa. Như vậy sẽ không để lại dấu vết.”

“Rất tiếc, nam châm không có tác dụng với đồng thau.”

“À, cũng đúng.”

“Tiếp theo là về lỗ thông gió và lỗ thoát nước.” Shishiya rời khỏi cánh cửa, đi vào buồng tắm, lần lượt kiểm tra lỗ thông gió trên trần nhà và lỗ thoát nước bên bồn tắm. “Có thể bố trí thế này, buộc sợi dây mảnh lên then cửa, sau đó luồn qua lỗ thông gió ra bên ngoài, rồi dùng lực kéo dây là có thể khóa cửa lại. Nếu thao tác đủ khéo, còn có thể khiến sợi dây mảnh trên then cửa tuột ra ngoài rồi kéo ra.”

“Như vậy thì quá phiền phức.”

“Đúng vậy. Qua kiểm chứng của ông Ayuta, khả năng sử dụng thủ đoạn này đã bị loại trừ. Khi thi thể được phát hiện, cánh quạt ở lỗ thông gió vẫn chạy bình thường. Nếu áp dụng biện pháp ban nãy, sợi dây mảnh sẽ bị cánh quạt cuốn đứt. Hơn nữa, công tắc quạt cũng nằm trong buồng tắm, một khi đã đóng cửa, kẻ gây án khó lòng bật lại công tắc. Dĩ nhiên cũng có thể sử dụng loại dây bền hơn, như dây câu, lợi dụng lực xoay của cánh quạt để gây án, nhưng công tắc vẫn ở bên trong, muốn thực hiện sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, chỉ cần hơi lơ là, sợi dây sẽ bị quấn vào trục cánh quạt khiến hung thủ hết đường xoay xở. Như vậy sẽ để lại chứng cứ chí mạng.”

“Hóa ra là vậy.”

“Cùng một nguyên lý, cũng có thể luồn dây mảnh qua lỗ thoát nước lên then cửa để gây án… Nhưng từ buồng tắm tầng hai mà dẫn dây qua ống thoát nước ở bên ngoài thì lại không hề đơn giản. Tất nhiên cũng không phải là không có khả năng, buộc một vật nặng vào đâu dây, nhờ vào lực đẩy của dòng nước để giật dây vào lỗ thoát nước. Ông Ayuta cũng cân nhắc tới khả năng này, cho nên mới kiểm tra nắp lưới kim loại đậy bên trên lỗ thoát nước.”

“Nhưng nắp lưới không có dấu vết bị tháo ra.”

“Vấn đề nằm ở đây. Trong ghi chép chẳng phải đã viết rồi sao, xung quanh nắp lưới đã bị gỉ, không dùng tua vít thì không thể nhấc lên. Hơn nữa, một khi tháo ra, rất khó lắp lại được như trạng thái ban đâu. Mà nếu không tháo nắp lưới thì sợi dây mảnh cũng không thể lọt qua vì một đầu đang buộc vật nặng. Bởi vậy, khả năng lợi dụng lỗ thoát nước để gây án cũng bị loại trừ.”

“Vậy kết quả là thế nào?” Kawaminami hơi mất bình tĩnh. “Chẳng lẽ Kenjiro thực sự đã tự sát?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Shishiya lại đứng trước cửa chau mày suy nghĩ. “Còn có một cách gây án nữa.” Anh ta lại sờ lên then cửa. “Làm thế này, đẩy then cửa hướng thẳng lên trên. Sau đó vặn ốc vít cố định then chặt hơn một chút, đại khái có thể giữ được ở góc độ này. Cậu xem, then đã đứng yên rồi.” Sau đó, Shishiya mở cửa ra rồi đóng lại thật mạnh. Cánh cửa kêu ầm một tiếng rất to. Then cửa vẫn duy trì ở góc độ cũ, không hề trượt xuống.

“Thế này chưa được.” Shishiya lẩm bẩm, lại đóng cửa một lần nữa. Lần này dùng sức mạnh hơn, như thể đang phá cửa. Do chấn động mạnh, then mất cân bằng, đổ xuống, nhưng lại ở phía đối diện, ngược hướng với chốt cài.

“Đại loại là như thể.” Shishiya không thử tiếp mà quay đầu nhìn Kawaminami.

“Nếu làm vậy sẽ không để lại dấu vết.”

Nghe Kawaminami nói xong, Shishiya khẽ nhún vai.

“Không để lại dấu vết nhưng tiếng động lại quá lớn. Giữa đêm hôm phát ra âm thanh như ban nãy, cậu nghĩ sẽ không ai nghe thấy sao? Bên cạnh chính là phòng Shin, thẳng bên dưới là phòng ông Ayuta, hơn nữa khả năng thành công cũng không cao, cùng lắm là năm mươi năm mươi.”

“Cũng đúng.”

“Phần cuối của ghi chép, ông Ayuta nói rằng đã quan sát và thí nghiệm kĩ càng, chắc chắn ông ta đã thử cách vừa rồi. E rằng ông ta đã loại trừ khả năng này cũng chính vì lý do tôi vừa đưa ra.”

Rốt cuộc phải lý giải thế nào? Ayuta và Shishiya đã mất nhiều thời gian như vậy đê’ nghiên cứu trạng thái phòng kín của buồng tắm, rốt cuộc kết luận của họ là gì?

Kawaminami thấy đau đầu.

“Tới giờ, đáp án sắp lộ diện rồi.” Shishiya không ngừng sờ lên cẳm, tự mình lẩm bẩm, “Kenjiro thực sự đã tự sát sao? Hoặc là… Nhưng vấn đề là cái tủ lạnh… Cái… Hả?” Bàn tay sờ cằm của anh ta bỗng dừng lại. “Đúng, đúng, đúng rồi. Nếu làm như thể… Không, làm sao có thể… Ra là như vậy. Người sống ở thế giới trong gương… Là gương sao? Hóa ra là vậy. Nếu mà như thể… Vậy… Chuyện đó lại là sao… Chuyện đó… Đúng rồi, chuyện đó cũng thế, chuyện đó…”

“Sao vậy, anh Shishiya?” Kawaminami hỏi với giọng bất an, nhưng Shishiya không thèm để ý, cứ lẩm bẩm những lời không ai hiểu, giống như một hòa thượng mới quy y cửa Phật đang tụng kinh. Lúc thì mím chặt môi, lúc lại nhìn chằm chằm vào khoảng không, khuôn mặt ngăm đen cứng đờ như pho tượng đá, anh ta cứ đứng đực ra đó hồi lâu.

“Ôi…” Rất nhanh sau đó, Shishiya lại xúc động thở dài, “Thật bực mình, rốt cuộc là thế nào? Đúng là ngu ngốc! Thật là bực mình.” Anh ta rống lên, rồi đột nhiên lao ra khỏi buồng tâm như thể vừa bật khỏi lò xo.

“Anh Shishiya!” Kawaminami hấp tấp chạy theo sau.

“Anh Shishiya, anh bị làm sao vậy…”

“Cái gương, Conan! Tiến sĩ Amo chính là người sống ở thế giới trong gương!” Shishiya ra đứng bên giường, một lúc sau quay người lại nói rất to.

“Đúng vậy. Hôm trước khi chúng ta ở Sapporo…” Kawaminami nghiêng đầu nói trong hoang mang.

“Lúc đó, chúng ta không hiểu câu này nghĩa là gì, ngay cả người kể lại là giáo sư Kumashiro cũng không hiểu.”

“Nhưng…” Kawaminami càng mơ hồ hơn. “Nhưng còn những lời chúng ta nói trong phòng khách sạn tối qua? Chẳng phải đã có thể giải thích đại khái sự việc rồi sao?”

“Hả, cậu nói cái đó à.” Shishiya gật đầu nói, “Dĩ nhiên, những gì chúng ta nói với nhau tối qua quả thật có thể giải thích một số chuyện, nhưng chỉ trả lời được tám mươi phần trăm bí ẩn. Hai mươi phần trăm còn lại vẫn chưa được làm rõ, mà hai mươi phần trăm ấy mới là mấu chốt…” Dứt lời, Shishiya vòng qua giường, đi tới cạnh cửa sổ. Đó là tấm kính màu gắn trên tường, bên trên có một ô lật thông gió nhỏ. Shishiya kéo sợi dây đang buông đế mở nó ra.

“Cửa sổ phòng bên dưới cũng có cấu tạo thế này.”

Anh ta kiễng chân, định quan sát tình trạng ô lật, nhưng nó ở quá cao nên không thể với tới. Shishiya nhìn quanh, phát hiện trong góc phòng có một ghế tròn nhỏ, bèn kê lại rồi đứng lên. Không biết Shishiya đang nghĩ gì, chỉ thấy anh thò tay ra ngoài.

“Được rồi, được rồi, như vậy không được.” Shishiya hài lòng lẩm bẩm, nhảy xuống từ trên ghế.

“Cái gì không được?”

Kawaminami hỏi. Shishiya kéo dây, đóng ô lật lại.

“Trong ghi chép, chi tiết về ô lật thông gió được miêu tả thế này: Mở rộng hết cỡ cũng chỉ được khe hở chừng mười phân. Cậu còn nhớ không?”

“Anh nhớ cũng khá rõ đấy.”

“Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần.” Shishiya phủi bụi bẩn trên tay. “Quả thật giống hệt miêu tả trong ghi chép. Cho dù mở ra hết cỡ cũng chỉ hở bảy tám phân. Hơn nữa, ô lật mở xiên lên, không cách gì trèo vào được, thậm chí muốn thò bốn ngón tay ra cũng không được.”

“Thế à…”

“Được rồi, ông Ayuta chắc đợi dưới nhà lâu lắm rồi. Chúng ta không cần xem gác xép nữa, xuống thẳng tầng hầm thôi. Đi nào, Conan!

Ông Ayuta đang đứng dưới nhà đợi chúng tôi xuống.

Thí nghiệm đóng cửa buồng tắm ban nãy đã gây ra tiếng động rất lớn, hẳn cũng vọng xuống bên dưới. Ông Ayuta hỏi ngay là chuyện gì, Shishiya chỉ vòng vo cho xong chứ không giải thích.

Ba người vào kho, xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm. Do ngôi nhà không được cấp điện nên đành phải trông cậy vào đèn pin của Shishiya. Họ xếp thành hàng đi xuống dưới, Shishiya dẫn đầu, ông Ayuta theo sát anh, còn Kawaminami đi cuối cùng.

Tầng hầm tối thui, lặng ngắt như tờ, khiến người ta không khỏi run rẩy. Bóng tối đen đặc bao vây tứ phía, tưởng chừng bản thân đang bị bóng tối nuốt chửng từng chút một.

Kawaminami nhìn quầng sáng nhàn nhạt đung đưa phía trước, cẩn thận tiến từng bước. Nơi đèn pin chiếu tới là bức tường vữa và nền xi măng, không thấy món đồ gia dụng nào. Đi sâu vào trong, căn phòng ngoặt sang phải, giống y như miêu tả trong ghi chép: tầng hầm có hình chữ L. Đi qua lối rẽ, từ trên có luồng sáng lọt vào. Ở phía trước bên phải là cái hốc hình vuông trổ trên trần, cũng chính là lối vào bí mật vừa mở ở đại sảnh.

“Cái thang ở đây,”

Shishiya rọi đèn pin vào một chiếc thang cũ kĩ dựa tường.

Ông Ayuta bước đến ngay dưới lỗ hổng, ngẩng đầu nhìn đại sảnh sáng sủa bên trên. Shishiya gọi ông ta, tiếp tục đi sâu vào hầm. Chẳng mấy chốc, nhờ ánh đèn pin, họ nhận ra đã tới cuối đường hầm, trên tường có một cánh cửa màu xám vừa hẹp vừa cao. Trong ghi chép, ông lão Ayuta từng nhắc đến một cánh cửa chẳng có ý nghĩa gì. Có vẻ như đây chính là cánh cửa đó.

Shishiya xốc lại túi xách trên vai, đi tới cửa. Anh cầm đèn pin bằng tay trái, tay phải đang chuẩn bị mở cửa thì ông Ayuta gọi lại.

“Đợi một chút, anh Shishiya. Để tôi…” Ông bước lên trước, nói với giọng khản đặc, “Cứ để tôi mở cho.”

Kawaminami kinh ngạc, trố mắt ra nhìn ông ta. Ông Ayuta dựa cây ba toong đang cầm trên tay phải vào tường, chậm rãi vươn tay ra túm lấy tay nắm cửa, hít một hơi, từ từ mở cánh cửa ra. Đằng sau cửa đáng lẽ sẽ có một bức tường ngụy trang xây bằng gạch nung và trát vữa. Nhưng…

“A!” Kawaminami không khỏi kêu lên.

“Sao lại…” Ông Ayuta cũng vô cùng ngỡ ngàng, chết lặng tại chỗ, tay vẫn siết tay nắm cửa. “Chuyện này…” Ông ta lắc đầu quầy quậy, lẩm bẩm như thể tự nói với chính mình, “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Không có tường nào hết. Dường như cũng chưa bao giờ có. Bên kia cánh cửa là lối đi hẹp sâu hun hút.

“Đi vào xem nào.” Không thèm để ý đến Kawaminami và ông Ayuta đang trong cơn hoảng loạn, Shishiya vẫn bình tĩnh nói) “Phải điều tra tình hình bên trong mới được.”

“Nhưng anh Shishiya, cái này…”Ông Ayuta vừa nói vừa thở dốc, “Xem ra nội dung ghi chép đều là vô căn cứ.”

“Ông vẫn không nhớ ra được gì sao?”

“Tôi, tôi…” Ông lão gõ tay phải lên huyệt thái dương, như thể đang rất đau đâu.

“Đi thôi.” Dứt lời, Shishiya rọi đèn pin vào trong cửa, trên lối vào thẳng tắp không hề có dấu hiệu nào khả nghi. “Conan, cậu cũng vào trong đi.” Ba người lại xếp thành một hàng tiến vào trong bóng tối. Nước ngầm không biết từ đâu chảy ra, nền hầm vô cùng ẩm ướt. Ba người bước rất cẩn thận, chỉ sợ bị ngã. Mỗi khi cánh tay đụng phải tường hai bên, họ lại thấy lạnh thấu xương, chỉ muốn bật kêu lên.

Đi được một lúc, đường hầm phía trước dẫn tới một khúc quẹo trái.

Có thể đó chính là nơi có bộ xương cô gái và con mèo mun mà năm người trong ghi chép đã nhìn thấy. Chưa biết chừng cả thi thể của cô gái tên Rena chết trong đại sảnh một năm trước cũng nằm ở đây. Cứ nghĩ tới đó, Kawaminami lại càng thêm sợ hãi.

“Không có gì hết.” Shishiya đứng ở góc quẹo, quay đầu lại nói, “Ông nhìn xem, ông Ayuta. Trong này không có xương khô hay xác người đâu.”

“A…” Tầm nhìn của Ayuta dõi theo quầng sáng màu vàng của đèn pin, sau đó đảo khắp xung quanh.

Quả thật không có thứ gì giống như xác người. Chuyện này rốt cuộc là sao? Phải hiểu như thế nào mới đúng? Kawaminami thấy hơi chóng mặt, bất giác giơ tay lên đỡ trán, dựa bả vai vào tường.

“Ái chà?” Đúng vào lúc đó, trong bóng tối vang lên tiếng nói của Shishiya, “Kia là gì vậy?”

Tất cả đăm đăm nhìn về phía trước, trong bóng tối cách đó vài mét có một vật màu xám trắng, trông dẹt như một tấm gỗ, đang dựng vào tường bên phải.

Shishiya thúc giục hai người đi cùng, chậm rãi tiến lên phía trước. Đó hình như là một tấm gỗ, cao khoảng sáu bảy mươi phân, bên trên phủ một tấm vải trắng dơ bẩn. Shishiya vươn tay kéo tấm vải xuống. Một bức tranh đóng khung bạc hiện ra trước mặt ba người.

“Hóa ra là cái này.” Shishiya lẩm bẩm, nhìn ông Ayuta, “Đây hình như là tranh sơn dầu mà tiến sĩ Amo đã vẽ.”

Bức tranh vẽ một cô bé ngồi khoanh chân trên ghế bập bênh bằng sợi mây. Trên người cô mặc áo choàng xanh nhạt và quần yếm bò, mái tóc nâu để xõa trước ngực, đầu đội mũ nồi màu đỏ… Bức tranh này giống hệt bức tranh sơn dầu treo ở đại sảnh được nhắc tới trong ghi chép. Nhưng có một điểm không giống, trong ghi chép nói rằng trên đùi cô bé có một con mèo mun đang nằm cuộn tròn, nhưng bức tranh này lại không hề có.

Hơn nữa, bức tranh này hơi khác thường. Từ khuôn mặt cho tới ngực và bụng cô bé xuất hiện rất nhiều vết nứt màu đen, như thể có ai đã rạch nó ra. Kawaminami phát hoảng, ông Ayuta bên cạnh đột nhiên rên lên khác thường. Ông ta điên cuồng lắc đâu (Kawaminami chưa bao giờ thấy ông ta như vậy), lùi ra sau, dựa sát vào bức tường sau lưng, dường như muốn chạy trốn khỏi bức tranh. Ba toong rơi đánh cạch xuống sàn, ông Ayuta thậm chí còn không dám nhặt lên, chỉ dán lưng vào tường, vẫn lắc đầu quầy quậy, riêng đôi mắt là nhìn trân trân vào cô gái trong tranh.

“A…” Đôi môi khô nẻ của ông ta run bần bật, “Risako…”

“Ông Ayuta.” Kawaminami kinh ngạc gọi, ban nãy ông ta đúng là đã hét lên cái tên Risako, “Ông Ayuta, chẳng lẽ ông đã nhớ ra rồi sao?”

“Tôi…” Ông lão cuối cùng cũng rời mắt khỏi bức tranh, lưng vẫn dựa vào tường, đầu gục xuống. “Tôi… Aaa…”

“Đi tiếp vào trong đi.” Shishiya nhặt ba toong rơi trên sàn lên, đưa cho ông Ayuta. “Cứ đi tiếp chắc sẽ tìm thấy lối ra, ra bên kia đi.”

Đúng như Shishiya nói, tiếp tục đi trong bóng tối ẩm ướt thêm một lúc, không thấy cuối đường hầm (khác với miêu tả trong ghi chép), mà thấy một cánh cửa lớn màu xám khác. Shishiya mở cửa ra xem, ở đó có một đoạn cầu thang rất dốc hướng lên mặt đất.

“Ông có leo được không?”

Shishiya ngoảnh lại hỏi ông Ayuta. Ông lão không nói năng gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Bước lên cầu thang, lối ra bị một tấm sắt tròn màu đen trông như nắp cống thoát nước chặn lại. Shishiya đặt đèn pin dưới chân, vươn hai tay, dùng sức đẩy lên. Sau âm thanh trầm đục, một luồng sáng chói mắt lọt vào.

Cứ như thể, cả ba người bò lên mặt đất. Lối ra rất hẹp, xung quanh bị che khuất bởi bụi cây cao hơn hai mét, hình như chính là bụi cây ở sân trước. Để che giấu lối ra, ai đó đã cố tình thiết kế một vài bụi cây hình tròn.

Shishiya bẻ gãy cành lá rậm rạp, mở một con đường, bước ra ngoài. Kawaminami dắt tay ông Ayuta, mất bao công sức mới ra được bên ngoài, cánh tay xước sát do cành cây quệt qua.

“Ái chà, sương đã tan rồi.”

Bên ngoài vô cùng quang đãng, Shishiya giơ tay che ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt, quan sát tứ phía. Kawaminami móc đồng hồ quả quýt trong túi quần bò ra xác nhận