Chương 137 Năm mới chuyện chẳng vui. (2)
Khục khục khục... Phí Béo cười gian như nhìn trộm nữ nhân tắm rửa, hai tay liên tục chà vào nhau, lòng thầm nhủ, mẹ nó, hôm nay chim khách không kêu mà vẫn có phúc ăn. Chẳng cần suy nghĩ, tay trái lấy bát, tay phải cầm đũa, xông tới bên bếp, mở nắp vung, mùi thơm tràn ra ngoài, chu choa, Phí Béo nuốt nước bọt, dùng cái đũa dài gắp ngay miếng thịt lớn nổi bên trên, cho vào bát, là thịt đầu heo, một miếng thịt đầu heo thật là lớn, lớn bằng nửa cái đầu luôn, Phí Sĩ Thanh bất kể ba bảy hai mốt há mồm ngoạm luôn.
Úi ui, nhai thật là đã, vị thịt với vị nước dùng từ cổ họng chảy vào bụng, ngon quá, Phí Béo hít hà kệ cả nóng, ăn như chết đói.
“Nghẹn này!” Thình lình có tiếng quát như sấm nổ, Phí Sĩ Thanh đang ngồm chồm hỗm ăn vụng bên bếp đứng phắt dậy, giật mình "ặc" một tiếng, đúng là nghẹn rồi, vừa vỗ ngực vừa quay đầu nhìn thấy cái mặt Oa ca ở trong phòng thực phẩm thò ra.
Buộc tạp dề, mặc thường phục cười ha hả, Phí Béo bị nghẹn ra sức nuốt miếng thịt lớn. Giản Phàm hiểu thằng ăn trộm này cực, múc nửa gáo nước lạnh đưa tới, Phí Béo vồ ngay lấy tu ừng ực vài cái, sau đó vuốt ngực thở hồng hồng như vừa chạy nước rút về, mồm nhoe nhoét mỡ, mắt cứ nhìn lên bàn.
Thịt đã bị ăn quá nửa, phần nạc, phần nửa nạc nửa mỡ đều ăn rồi, Giản Phàm nheo mắt chỉ thằng béo mắng: “Học cái hay không học, giờ học cả ăn trộm, mày làm cán bộ chính phủ kiểu gì thế? Thịt chưa chín đâu, còn uống thêm nửa gáo nước lạnh, mày đợi tiêu chảy đi.”
Phí Sĩ Thanh cười hì hì ngốc nghếch, chẳng bận tâm tới lời chửi mắng lẫn dọa nạt: “Ngon thật đấy, tiêu chảy cũng đáng.. Oa ca, vớt cho tao một miếng nữa đi.”
“Sáng mai tới, thịt chín hẳn, sau đó để nguội ngon hơn nhiều, giờ vị chưa ngấm hết vào thịt đâu. Phí Béo, cả Tết mày làm cái gì thế, sao không tới thăm tao?” Giản Phàm vừa nói vừa cho miếng thịt ăn dở vào nồi, đóng nắp lại.
Phí Béo không đáp mà thần bí hỏi: “Oa ca, chú có nhà không?”
“Không, đi đặt than với củi rồi, có chuyện gì?”
“Không sao, tao chỉ muốn hỏi mày cái chuyện lần trước, mày không sao chứ?” Phí Béo ngập ngừng: “Hồi Tết Dương ấy, bọn mình tới Thịnh Đường, làm chuyện đó đó...”
“À, vẫn còn đang điều tra! Này, Béo, tao tới giờ vẫn không khai ra mày đâu nhé, mày xem mà làm.” Giản Phàm trêu ghẹo cho thằng béo sợ một phen.
“Tao biết, mày đợi chút.” Phí Béo chạy ù
đi, lát sau nghe thấy thấy tiếng đóng mở cửa xe, Giản Phàm cười thầm, thằng béo có thứ hay cho mình rồi, quả nhiên Phí Béo quay lại với hai chai rượu: “Oa ca, hiếu kính mày, của chú thì tao mang tới nhà rồi, mày giữ mà uống.”
Hai chai rượu Phần 30 năm, lễ vật này Giản Phàm thu không cần khách khí, nhận qua rồi lại còn hăm dọa người ta: “Phí Béo, mấy ngày qua mày mua chuộc cha tao, lấy lòng mẹ tao, nịnh em gái tao, tao nghĩ mày sắp tới tặng quà tao rồi... Nói đi, có chuyện gì Oa ca đây đỡ cho.”
“Đúng thế, đúng thế, tao lên thành phố phải nhờ Oa ca mày che chở.” Phí Béo cười híp cả mắt vỗ mông nịnh bợ.
“Sau này thành thật chút, nghe tao đi, mấy chỗ giải trí đó là nơi hủy hoại người ta nhanh lắm, hôm đó mà bị đồn công an mang đi, đừng nói vào Đảng hay đề bạt, sinh mệnh chính trị của mày cũng toi luôn... À phải, đây là cái thóp của mày, bị tao tóm được rồi, mau mau thăng quan tiến chức, mày làm quan rồi tao còn lấy ra uy hiếp.” Giản Phàm nói chuyện đáng hoàng luôn chẳng đi tới cùng được.
Phí Sĩ Thanh nhảy dựng lên chỉ mặt Giản Phàm: “Cái gì mà nắm thóp, mày dám nói, tao mách mẹ mày trước, mày đưa tao tới hộp đêm, còn kiếm cho tao hai tiểu thư, xong việc không trả tiền xúi tao chạy... Để xem tao không chịu nổi hay mày không chịu nổi.”
“Ha ha ha, mày mà có gan đó thì đã không phải đi nịnh tao.” Giản Phàm đá Phí Béo một cái, đá hụt cũng thèm đuổi theo, vào phòng thực phẩm, xem ra là có việc đang bận.
Biết rằng không sao nữa rồi, chỉ hỏi thế thôi, Phí Béo tất nhiên chẳng sợ Giản Phàm nói ra, dù sao thì hai thằng làm chuyện xấu không phải chỉ một hai lần, Phí Béo ngửi mùi thịt là không đi nổi nữa, kệ cảnh cáo của Giản Phàm, vớt luôn một miếng to nữa, vừa ăn vừa vào phòng thực phẩm trò chuyện. Giản Phàm đang đang chặt thịt cừu, tới mùng 10 mở quán, 12, 13 tấp nập Nguyên Tiêu, đó là thời điểm làm ăn tốt nhất trong năm, xương cừu cho vào nồi từ giờ, ninh tới hôm đó là có nồi nước dùng mỹ vị.
“Oa ca, Oa ca, thịt gì đấy? Sao mà ngon thế?” Phí Béo vừa nhai nuốt nhồm nhoàm vừa hỏi.
“Thịt đầu heo, mày biết mà.” Giản Phàm nói đểu.
“Sao trước kia không ngon như thế?”
“À, lợn càng nuôi càng béo, ăn cũng càng ngày càng ngon.”
“Chửi gà mắng chó chứ gì, cho mày chửi, hôm nào đó tao vác luôn một nồi đi.”
“Béo, dù ngon đến mấy mày cũng đừng ăn tởm như vậy chứ, mày ăn bao năm rồi mà không học được tí văn hóa ẩm thực nào à?”
“Mày biết đếch gì, đây là cách ăn có văn hóa nhất, ăn sao tận hưởng hết cái ngon là được, đỉnh cao ẩm thực đấy.”
Một người chuyên tâm chặt thịt, một người thì chạy ra chạy vào lấy thịt ăn, đại khái thằng béo ăn nhiều thịt quá ngấy rồi, nhìn trái nhìn phải, lấy mấy qua ớt xanh nhai rau ráu. Giản Phàm nhìn cái kiểu ăn như lợn đó chỉ muốn phi dao vào mặt, cái thằng này đồ sống đồ chín ăn sạch, chả kiêng kỵ gì, cầm tinh con lợn có khác, ở cái quán này nó tùy tiện hơn ở nhà.
Mọi khi hai anh em mà tụ họp một chỗ là cái miệng nói không ngừng, lần này Phí Béo ngạc nhiên, hỏi gì thì Giản Phàm mới đáp, không thì thôi.
Phí Béo tìm kiếm đề tài: “Oa ca, hôm nọ tao gặp Hương Hương đấy, mày gặp chưa? Còn dẫn bạn trai đi dạo phố, gặp tao chuyên môn giới thiệu là cán bộ cấp cao ở ngân hàng, lái chiếc Buick Lacrosse, cao lớn đẹp trai, còn nho nhã... Nhìn bề ngoài ăn đứt mày rồi.”
Giản Phàm vẫn chặt thịt không thèm ngẩng đầu lên: “Phí Béo, ra ngoài đường tùy tiện kéo một người cũng cao lớn đẹp trai nho nhã hơn mày... Ý nghĩa tồn tại của mày là để làm nền cho người khác, ai đứng cạnh mày cũng thấy tự tin, mày không phát hiện ra à?”
“Ài, đừng trút giận lên tao... Tao thấy không đáng cho mày thôi, Hương Hương cũng thật đúng là, cố ý ở trước mặt tao ôm ấp tình tứ với người ta... Tao xem chừng muốn tao nhìn thấy để về chuyển lời cho mày, cố ý chọc giận mày làm mày ghen đấy... Này Oa ca, nói không chừng vẫn nhớ mày, chỉ là không bỏ sĩ diện xuống được.” Phí Béo thở dài, cảm giác Hương Hương vẫn rất để ý tới Giản Phàm, nếu không đã chẳng làm vậy: “Ê Oa ca, trước mặt tao cần gì giả vờ giả vịt làm gì, mày bình thản được như thế tao đi đầu xuống đất.”
“Không thì mày bảo tao phải tỏ thái độ gì? Đằng nào cũng chẳng thay đổi được.” Kỳ thực Giản Phàm loáng thoáng nghe người trong tiểu khu bàn tán rồi, chỉ là thấy y tới gần là lảng sang chuyện khác, cứ nghĩ qua rồi, thản nhiên rồi, té ra không phải vậy, hít một hơi, tiếp tục chặt thịt, rõ ràng mạnh tay hơn hẳn: “Mày nghe ngóng được gì, nói nốt ra đi, muốn cười tao thì cười cho đã đi.”