← Quay lại trang sách

Chương 138 Có sinh con mới biết lòng cha mẹ. (1)

“Thằng đó là chủ nhiệm chi nhánh ngân hàng ở Đại Nguyên, năm nay 30 tuổi, cha mẹ công nhân viên bình thường thôi, không có gia thế gì hết, hắn thuộc loại tay trắng lập nghiệp đấy, vậy là đáng nể lắm. Trước Tết hai nhà gặp nhau rồi, cha mẹ bên đó rất thích Hương Hương, nghe nói chọn ngay rồi, 2 tháng nữa sẽ kết hôn.” Phí Sĩ Thanh không lấy chuyện này đả kích Giản Phàm như mọi khi nữa, buông một tiếng thở dài buồn rười rượi, hắn là người chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương của hai người đó, có gập ghềnh lên xuống, có trắc trở ly biệt rồi lại dính lấy nhau, tưởng tu thành chính quả rồi, đùng một cái lại đổ vỡ không đáng: “Hai đứa chúng mày thật là... nếu lúc đó ngồi lại nói chuyện tử tế đã khác, trải qua bao chuyện rồi... đáng tiếc, chúng mày vốn là một đôi đẹp như thế.”

Nghe tới đó Giản Phàm dừng tay lại, nhìn ra thằng bạn đúng là thực sự thấy tiếc, không phải trêu mình, nhưng Giản Phàm không còn nhiều phẫn nộ bất bình như trước, đa phần chút buồn hoài niệm kỷ niệm đẹp đã trôi xa. Y lạ gì Hương Hương nữa, cực kỳ thích so bì, không chịu được thua kém người khác, không hẳn là xấu, là cá tính của cô ấy. Giản Phàm có thể chấp nhận được những thứ đó, nhưng thực tế là hai người có mắt nhìn cuộc sống quá khác nhau, y cũng không có năng lực thỏa mãn hư vinh đó của Hương Hương: “Có gì mà tiếc, cô ấy tìm được một người đẹp trai hơn tao, có tiền hơn tao, bản lĩnh hơn tao, tao mừng cho cô ấy. Nếu còn theo tao, có khi tao vẫn đạp xe đạp chở cô ấy đi tìm nhà để thuê, ai cũng có quyền mưu cầu cuộc sống tốt hơn... Bỏ đi, tao không muốn nghe nữa, Phí Béo, mày thì sao, sao không mang bạn gái tới đây cho tao xem?”

“A, mày đợi đấy, tao đi gọi bạn gái tao cho mày chảy nước dãi.” Phí Béo nghe thế phấn chấn chạy ngay, lát sau quay lại trịnh trọng nói: “Oa ca, bạn gái tao cực kỳ sùng bái tao đấy, nói trước, mày không được nói xấu tao, không được hủy hình ảnh huy hoàng của tao, nếu không đền em gái mày cho tao...”

“Cút mẹ mày đi, muốn Lỵ Lỵ đánh mày à?”

Phí Béo cười ha hả chạy đi đón bạn gái, trong quán khôi phục yên tĩnh.

Cuộc sống nơi này luôn yên tĩnh như thế, Đệ nhất oa chưa mở hàng im ắng vẫn tràm ngập mùi thức ăn, Giản Phàm vẫn lặp đi lặp lại một công việc, tìm lại được tâm cảnh vốn có.

Kỳ thực y biết tâm lý mình có vấn đề, luôn trong lo lắng cáu gắt, không cách nào bình tĩnh lại được, ngay cả ăn cũng không ngon miệng, nhưng ở nơi này, không cần thuốc Cảnh Văn Tú kê cho, Giản Phàm tìm lại được sự yên bình trong lòng từ cuộc sống tĩnh lặng quý giá.

Tới tối 30 Tết khi chương trình mừng xuân của đài truyền hình TW phát rồi mới về tới nhà, mùng 3 về đội trả xe, đúng như dự đoán, mấy vụ án đã gộp lại do tỉnh trực tiếp chỉ huy, tiếp theo là điều phối lực lượng cảnh sát các nơi truy bắt, chi đội thành thứ yếu. Giản Phàm lấy giấy của Cảnh Văn Tú ra xin phép nghỉ 20 ngày, được Ngũ Thần Quảng bật đèn xanh, thế là liền quay về cuộc sống bình dị mà y muôn phần lưu luyến.

Lạ tay rồi, khi Giản Phàm cầm lấy dao thái thịt đã mất đi cảm giác, thịt thái ra dày hơn trước, trình độ sụt giảm mạnh, đến cả Lỵ Lỵ cũng nhìn ra là mình thụt lùi, đen hơn nữa một lần lơ đễnh thái vào tay, giờ vẫn còn dán băng dính thuốc. Mất mấy ngày mới tìm lại được cảm giác cũ, rửa, thái, băm, chặt rồi xào, nấu, chưng, hấp, bất kể làm gì cũng tập trung toàn bộ tinh thần không để ý tới bất kỳ cái gì khác.

Niềm vui nấu nướng là ở đó, đơn giản, lặp đi lặp lại, khô khan, rồi tới thời khắc món ăn được làm ra, nhìn thực khách xuýt xoa khen ngợi, một chữ thỏa mãn không đủ nói hết thành lời.

Tất nhiên nếu người ăn là mình còn hạnh phúc hơn bội phần.

Không bao lâu sau Phí Béo dẫn bạn gái chính thức nhiệm kỳ đầu tới, Giản Phàm nhìn một cái mừng ngay, là một em gái béo tròn tròn, chút chút vẻ dinh dưỡng quá mức, nhìn như em gái thằng béo, mặt có vài nốt tàng nhang, không phải là xinh đẹp, nhưng trông cũng vừa mắt lắm, nhìn thấy thiện cảm ngay rồi. Giới thiệu là mới phân phối vào cục giao thông, hiểu hiểu, nói không chừng là do cha hắn làm mai rồi. Lần đầu tiên gặp Giản Phàm có chút ngượng ngùng, ba người ở trong quán ăn một bữa, đôi chim non đều có chút thân mật, lại có chút chưa tự nhiên, cái kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e, khiến Giản Phàm ghen tỵ lẫn hâm mộ.

Không nhất định cứ khoác tay mỹ nữ mới là hạnh phúc, có cô bạn gái bình thường như Phí Béo, há không phải là hạnh phúc, bất giác nhớ tới Phi Phi chăm sóc Đường Đại Đầu, hình như lại có cảm ngộ gì mới rồi.

Đúng 18 giờ, nhận được điện thoại của mẹ giục về nhà, Giản Phàm dọn dẹp quán, điều chỉnh lại bếp núc, sau đó đóng cửa về nhà.

Thế là một ngày yên tĩnh kết thúc.

“Trung Thật, em hỏi anh chuyện này, con trai có nói gì với anh không?” Mai Vũ Vận như trộm lén lút khép cửa lại, Giản Lỵ đang xem TV ở phòng khách nhảy nhót như lên cơn, Giản Phàm thì ở trong phòng ngủ, là thời cơ tốt nhất để thương lượng việc nhà.

Đang cầm một tờ giấy ghi bí phương mấy chục vị trung dược, Giản Trung Thật không chú ý, chỉ thuận miệng đáp: “Không.”

“Thế thì lạ thật, này, anh đừng có xem nữa được không, một năm có vài ngày nghỉ thôi.” Mai Vũ Vận thấy chồng chẳng quan tâm gì tới chuyện của con trai thì hơi giận, giật ngay lấy từ giấy.

Giản Trung Thật chỉ cười, ngồi thẳng lên: “Được, được, có chuyện gì cũng nghe em hết.”

“Cái đó còn phải nói à?... Này, anh không để ý sao, mọi năm tới mùng 2 thôi là nó biến mất rồi, năm nay ngay cả ra ngoài cũng ít. Mọi năm thì điện thoại cho cả đống bạn xấu, năm nay thì tắt luôn cả máy, không liên lạc với ai hết. Còn nữa, không nói chuyện ở quán, ở nhà chuyện lớn chuyện nhỏ, từ dọn dẹp tới giặt quần áo, nó lặng lẽ làm hết, khiến em bị thất nghiệp. Con trai chúng ta từ khi nào lại hiểu chuyện như thế?” Mai Vũ Vận gập tay kể hành vi khác thường của con trai.

Giản Trung Thật ngạc nhiên thực sự rồi, nhăn trán nhớ lại chuyện Giản Phàm làm, khẽ vỗ đùi một cái: “Đúng rồi, em làm anh nhớ ra rồi, con trai mình đúng là thay đổi lớn, hôm qua còn thảo luận với anh cách chế biết thịt, lòng, ngâm, có kiến giải lắm.”

“Anh đừng nói tới ăn suốt như thế được không? Em đang hỏi anh đây, có phải là vì con bé nhà họ Lưu, cho nên nó tới giờ vẫn chưa bình tâm lại được?” Mai Vũ Vận chỉ chỉ đầu mình, lo lắng con trai bị chuyện tình cảm dằn vặt.

“Không thể nào, đã hơn nửa năm rồi còn gì, sao mà chưa nghĩ thông chứ?”

“Anh đúng là đồ vô tâm, không nghĩ chúng nó yêu nhau bao lâu, biết nhau bao lâu? Con mình nó lăng nhăng, em thừa biết, nhưng nó luôn quay lại với con bé đó, con bé đó cũng chẳng lạ gì con mình thế nào, vậy mà một mực ở bên cạnh. Tất nhiên tình cảm hai đứa chúng nó không thể như người thường.” Mai Vũ Vận chỉ huy: “Anh đi hỏi nó xem.”

“Hả, chuyện này em làm mẹ nói tiện hơn, với lại anh với Tiểu Phàm ngồi với nhau, ba câu thôi là quay sang chuyện ăn uống.” Giản Trung Thật rất là thật thà.

“Hừm... Vậy, cái này có đưa nó không?” Mai Vũ Vận lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, xem ra hai vợ chồng chuẩn bị vũ khí bí mật.