Chương 254 Tiếng sấm vô thanh. (1)
Trước Giản Phàm, tổ phẩm vấn 12 người do Nghiêm Phục Thanh đứng đầu chia làm ba tổ, tổ thứ nhất tới từ cục công an Đại Nguyên, một chủ thẩm, một phó, một thư ký. Lần đầu tiên thẩm vấn chính nghĩa đường đường, còn Tề Thụ Dân trừ chuyện đấu súng ra thì không thừa nhận gì hết, lại còn cùng thẩm vấn viên bàn luận về tôn giáo tín ngưỡng cùng với vấn đề pháp chế không còn phù hợp với tình hình, trong cái xã hội đã không còn tính người này không khả thi nữa, trích dẫn một phen làm thẩm vấn viên trình độ triết học không cao mãi mới hiểu ra ý của hắn: tao không sợ chết, bọn mày dọa được ai?
Tổ thứ nhất thất bại, tổ thứ hai thay đổi sách lược, thẩm vấn viên tới từ sở công an tỉnh tán gẫu với Tề Thụ Dân, ý đồ từ cải thiện điều kiện sinh hoạt và y tế để dụ hắn khai báo, dù sao là tử tội, không cách nào thoát. Không ngờ Tề Thụ Dân khinh bỉ chỉ trích, pháp luật không phải dùng để báo thù hay ban phát ân huệ, chỉ ra tiến trình chấp pháp có chướng ngại lớn nhất là những người chấp pháp lại không tuân thủ luật pháp, ví dụ như mớm cung mình, vì dụ giam mình bí mật ở đây đều là phạm pháp, mắng chửi tổ hai xấu hổ.
Chủ nhiệm Nghiêm ra tay cuối cùng, châm chước rất lâu dùng thân phận người bình thường biểu thị đồng cảm với cảnh ngộ của Tề Thụ Dân, chiêu này chỉ càng làm Tề Thụ Dân phản cảm, chửi thẳng mặt chủ nhiệm Nghiêm lòng dạ đàn bà, không phải là người thực thi pháp luật. Chủ nhiệm Nghiêm tức tới uống liền ba cốc nước lọc mới áp được lửa giận xuống.
Tiếp đó mấy tổ luân phiên thẩm vấn, ai ngờ tên này lớn lối không ngớt, nói pháp chế hóa nô dịch là quái thai của thời đại công nghiệp, đám người mặc cảnh phục là công cụ tiết dục của cường quyền lên trên người nhân dân, thái độ chính khí ngút trời biện luận với thẩm vấn viên, không ai đủ miệng lưỡi giao phong với ngôn luận chống đối xã hội này.
Thế là thẩm vấn bị dừng lại.
Cái giá tiếp tục là yêu cầu gặp người dụ bắt mình.
Cửa sắt mở ra, âm thanh kim loại va chạm làm người ta sởn gai ốc, một viên cảnh sát dẫn Giản Phàm vào phòng thẩm vấn, người kia lập tức khiến máu Giản Phàm sôi lên. Ngày hôm đó thiếu một chút y đã có thể đập chết hắn rồi, giờ không thể làm vậy, hít thật sâu áp chế ác quý muốn trỗi dậy trong lòng, kiềm chế bản thân không xông tới, trước mặt là kẻ giết Trương Kiệt.
Má tóp vào nên mắt rất to, mặt dài, nhợt nhạt, nếu chỉ nhìn mặt ai bảo đây là kẻ tiền án tiền sự chồng chất, từng giết cảnh sát, giống doanh nhân thành đạt hơn, Tề Thụ Dân rất bình tĩnh, ánh mắt không có ai khác, chỉ có chàng trai trước mắt: “Mày là Giản Phàm à?”
“Xem ra chúng ta hợp tác thật ăn ý.” Giản Phàm lạnh lùng đáp, ngồi xuống tự giới thiệu: “Tao là Giản Phàm, Giản trong đơn giản, Phàm trong bình phàm.”
“Ha ha ha ha.” Tề Thụ Dân cười dài một hồi, mắt nhìn chằm người trước mặt, ghi nhớ khuôn mặt này, giọng hơi gằn xuống mang theo sự thù hận đặc sệt: “Mày lớn mạng lắm, 6kg thuốc nổ, 2 phát súng mà không giết được mày.”
“Tề Thụ Dân, thành thật chút.” Cảnh sát đứng bên quát.
Tề Thụ Dân không thèm để ý, ung dung dựa lưng vào ghế, Giản Phàm liền nhìn rõ, tay trái và hai chân còng vào ghế, tay phải đã mất, nhưng không hề có chút thê thảm nào, ngược lại còn dùng tư thái của kẻ thắng lợi nhìn Giản Phàm.
Giản Phàm cũng cười: “Ha ha ha, tao cũng thấy mạng mình lớn, đáng tiếc, thiếu chút nữa là thành anh hùng rồi, mày tệ quá, chút chuyện nhỏ ấy mà không thành toán cho tao... Nói đi, mày muốn gặp tao làm gì?”
“Tao muốn bóp chết mày, muốn giết cả nhà mày.” Tề Thụ Dân bất thình lình ngả người về phía trước rống lên như thú điên.
“Chết mẹ mày đi.” Giản Phàm cũng không vừa vỗ bàn: “Tao mà không mặc cảnh phục thì đã bóp chết mày.”
“Bóp đi.”
Tề Thụ Dân vươn cổ ra.
“Phì... Mẹ mày chứ, tao vui thì nói với mày vài câu, không vui thì nhổ nước bọt vào mặt mày, giờ mày chỉ là con chó bị xích thôi, tư cách gì mà thách tao?” Giản Phàm làm thật, nhổ phẹt bãi nước bọt vào mặt Tề Thụ Dân.
Vừa mới mở miệng đã có phần mất kiểm soát, âm thanh truyền về phòng hội nghị, lời tục tĩu dơ dáy tuôn ra không ngớt, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu mọi người, chủ nhiệm Nghiêm và một đám thẩm vấn viên nhìn Ngũ Thần Quảng.
Vốn tổ thẩm vấn nghĩ là nhân vật ghê gớm lắm, nhưng nhìn gương mặt non choẹt của Giản Phàm thì rất thất vọng, đến khi hai bên chửi nhau chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ "lưu manh đấu lưu manh", biết trình độ của Tề Thụ Dân, ai nấy mang đủ loại tâm tư nhìn màn hình, đợi xem sự thái phát triển.
Ngũ Thần Quảng không muốn nhiều lời, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, ông ta có đầy đủ lòng tin vào Giản Phàm chỉ màn hình: “Mọi người cứ đợi đi, không phải là hắn chịu nói rồi sao, nói nhiều sai nhiều thôi, Giản Phàm có cách của cậu ấy... Sắp bắt đầu rồi.”
Chửi nhau một tràng, sau đó là trừng trừng mắt nhìn nhau, cứ như muốn dùng ánh mắt giết chết nhau vậy, nhìn nhau tới hơn 10 phút, không nói không rằng, chẳng giống thủ đoạn thẩm vấn mà như kẻ thù đối diện, đám thẩm viên đều sốt ruột, thì mới nghe Giản Phàm mở màn: “Ê, trừng mắt nửa ngày trời rồi, có lời lẫn có rắm thì phun ra hết đi, tao bận lắm.”
Phòng thẩm vấn lạnh băng như cái hộp bê tông.
Ghế cố định dưới sàn của thẩm vấn viên và nghi phạm cách nhau vài mét, dưới ánh đèn sợi đốt, vẻ mặt hai người đều hiện lên rõ ràng, đã quá quen mấy cái trò giả dối của đám thẩm vấn viên, đối diện với biểu hiện lưu manh có chút cuồng của Giản Phàm, Tề Thụ Dân đột nhiên mỉm cười, rất ôn hòa nói: “Kỳ thực tao chỉ muốn hỏi mày, sao mày biết tao lại đi đường Tiểu Chương Hà, người khác tao có thể nghĩ là ăn may là trùng hợp, nếu là mày thì không phải rồi.”
Giống như bạn cũ gặp nhau, lần đầu tiên Tề Thụ Dân có thái độ tốt như vậy.
Giản Phàm mặt lạnh tanh nhìn ánh mắt có chút mong đợi của Tề Thụ Dân, thầm nghĩ Trương Anh Lan nói rất đúng, tên này là tập hợp của tự đại, tự luyến, là loại phạm tội chỉ là hành vi thỏa mãn khoái cảm thôi, nói đơn giản một chút là: Biến thái.
“Trùng hợp thôi, từ Đại Nguyên tới Giới Hưu, Du Thứ, Trấn Trung, Vân Thành, toàn bộ bị phong bế, có cảnh sát chặn đường, toàn bộ lực lượng trung kiên của Đại Nguyên đều điều ra ngoại thành để chặn đường mày đấy. Cấp bậc mày đủ cao rồi đấy.”
Mắt Tề Thụ Dân thoáng qua chút tự đắc: “Đây là câu nói thật đầu tiên tao nghe được từ khi tỉnh lại, xem ra mày có vẻ hận tao lắm.”
“Tao hận mày giống như mày hận tao vậy.” Giản Phàm thuận theo cảm giác mình vừa nắm bắt được nói tiếp: “Có điều thẳng thắn mà nói, tao phải phục mày... Tuy chuẩn bị đầy đủ nghĩ mày là cua trong rọ rồi, không ngờ tao vẫn xem thường mày, ở tình huống bao vây như vậy còn cắn trả được, dựa vào vụ nổ thoát khỏi vòng vây, giết một đồng đội của tao, thiếu chút nữa chạy mất. Chuyện này nói ra, e không ai tin. Mẹ kiếp, mày khá đấy.”
“Cám ơn, xem ra cuối cùng có thể thấy được một cảnh sát nói thật rồi, mày cũng ghê gớm đấy, tao tưởng lừa được mày rồi cơ.” Tề Thụ Dân cười rất tươi, thực sự tán thưởng Giản Phàm, có điều chưa đủ thỏa mãn: “Mày nói thật, tao cũng sẽ nói thật, có biết mục đích thật sự tao muốn gặp mày không?”