← Quay lại trang sách

Chương 255 Tiếng sấm vô thanh. (2)

Giản Phàm phất tay tỏ ra không mấy hứng thú: “Nói đi, đừng vòng vo, tao chẳng muốn nhìn cái mặt mày đâu.”

“Ha ha ha, mười mấy thằng ngốc lần trước thẩm vấn tao, đã ngu lại còn muốn lừa tao, định dụ tao khai báo còn kiếm chác công trạng, nói chuyện với bọn ngu chán quá, tao muốn nói chuyện với người ngang cơ một chút... Tao còn muốn hỏi mày, tên cảnh sát bị tao bắn chết, trúng đầu phải không, mặt nó chắc toi luôn rồi hả, mày chắc là chưa thấy nhiều người chết đâu nhỉ? Chuyện đó nhìn một cái đủ khiến người ta gặp ác mộng, mày mất ngủ bao nhiêu đêm rồi?” Tề Thụ Dân nhìn Giản Phàm mặt sa sầm có vài phần hả dạ, tiếp tục trêu ghẹo: “Còn nữa, bọn mày truy đuổi tao lâu như thế, cuối cùng người thì chết, đồ cổ thì hỏng, có được kẻ sắp chết như tao, chúng mày chẳng được gì hết, còn làm trò hề lớn.. Tao muốn xem cái mặt xui xẻo của mày, nhìn thấy mày có thành tựu hơn toàn bộ bọn ngốc kia, ha ha ha ha...”

Tiếng cười truyền qua loa như tiếng quỷ khóc hồn kêu, người ta nghe rợn hết da đầu.

Trò cũ lặp lại rồi, đám dự thẩm viên bị chửi vào mặt đều không biết dấu mặt vào đâu, mấy phen thẩm vấn đều bị coi như đám ngốc, Tề Thụ Dân nhiều lần đòi gặp Giản Phàm, bọn họ mãi không hỏi ra được gì mới đành thảo luận xin ý kiến tổ trưởng, cuối cùng được phê duyệt. Dù sao chàng cảnh sát này từng tiếp xúc với hắn, hai người giao lưu nói không chừng phản ánh ra tin tức nào đó giá trị, ai ngờ tên nghi phạm biến thái này sớm hiểu dụng tâm của bọn họ, càng được thể sỉ nhục một phen, dù không đối diện vẫn thấy bẽ mặt.

Tề Thụ Dân trên màn hình lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy, cười tới khi thở hổn hển, chỉ Giản Phàm ngồi trơ ra đó, dù ho liên hồi cũng vẫn vui không tả. Cảnh sát đứng bên cạnh lúng túng, không biết xử lý ra sao, ánh mắt hướng về phía camera, đợi lệnh dẫn phạm nhân đi.

Đợi được một màn sỉ nhục, Nghiêm Phục Thanh không chịu được nữa, định nói vào micro thì Trương Anh Lan ngăn lại: “Khoan đã.”

Mọi người đều quay sang nhìn bà già mặt đen có tư lịch lẫn cấp bậc cực cao này, thực quyền tuy không mấy, nhưng địa vị trong giới thì ngay cả sở trưởng cũng phải tôn trọng.

“Đợi thêm chút nữa đi, loại người bị ám ảnh cưỡng chế cần phải được phát tiết, nghi phạm áp lực quá lớn, cần giải tỏa, cho hắn tận tình biểu diễn, nói không chừng sẽ có kết quả... Đợi đi, Giản Phàm không phải chàng trai bình thường đâu.” Phân tích tâm lý là sở trường của Trương Anh Lan, nhưng đối phó với nghi phạm ra sao thì bà không làm được, giống như không phải cứ cầm súng trong tay là thành chiến sĩ, có điều bà tìm được chiến sĩ xuất sắc, đã trao súng vào tay chàng trai đó, tin tưởng y sẽ làm nên chuyện.

Mấy thẩm vấn viên nhìn lên màn hình, 4 camera đều chĩa thẳng vào nghi phạm, không thấy nét mặt của y ra sao, nhưng mà từ đầu tới giờ luôn là Tề Thụ Dân biểu diễn, Giản Phàm bị động, chẳng thấy chàng trai này có biểu hiện gì hơn người.

“Kỳ thực mày nói hộ tao lời tao muốn nói rồi, chúng ta đều thấy thành tựu trên người nhau.”

Hồi lâu sau một câu nói bình tĩnh phát ra làm nụ cười của Tề Thụ Dân ngưng bặt, khuôn mặt nhợt nhạt chớp mắt có chút thiếu tự nhiên, Giản Phàm khẽ thở dài: “Mày nói đúng lắm, cảnh sát rất ngu ngốc, nhiều người vì chút tiền lương mà liều mạng, cả đời tích góp chẳng mua nổi một món đồ cổ trong tay mày. Cảnh sát bên cạnh tao, bao gồm cả tao và người chết trong tay mày, đều không nhiều tiền như mày, tao đọc qua hàng ngàn hồ sơ vụ án, rất khó tìm được nghi phạm có cả tiền bẩn, quý kế, bạo lực tập trung vào một như mày. Tao cũng có một nghi vấn, chấy nhiều chẳng sợ bị cắn, nghe nói mày nhận đúng một tội bắn cảnh sát à? Tội này đủ cho mày chết rồi, nhưng nói cho mày nghe nhé, giết một cảnh sát nhỏ như bọn tao cũng chẳng phải chuyện oanh động gì đâu, đây là cái nghề nguy hiểm, mỗi năm phải hơn trăm người chết khi tại nhiệm.”

Người trong phòng hội nghị nghe có hơi chướng tai, giọng điệu này chẳng khác gì nghi phạm, nhưng nghe vào tai Tề Thụ Dân lại khác: “Mày dụ cung tao à? Ha ha ha, quả nhiên là thông minh hơn bọn rác rưởi trước đó.”

“Người muốn dụ cung mày nhiều lắm, tao là người duy nhất không thèm dụ mày, mày chưa chắc đã hiểu tao đâu, nhưng tao hiểu mày lắm. Thập niên 80 cha mày bị xử bắn, khi đó pháp chế không nhân từ như bây giờ, trói lại cắm thẻ vong mệnh sau gáy rồi đem đi giễu phố, người xem đông nghìn nghịt, hai người khiêng, sau đó vũ cảnh chĩa súng vào gáy. ‘Đòm’, đỉnh đầu bị hất tung, não trắng tung tóe... Sư phụ tao chính là một đao phủ, ông ấy kể với tao, rất nhiều tên tội phạm hung ác tàn nhẫn, đến lúc đó đều nhũn ra hết, không kiểm soát nổi ỉa đái nữa, có khi bất đắc dĩ trước khi xử bắn còn phải buộc chim chúng lại, để khi ra pháp trường khỏi phải đái ra quần.” Giản Phàm nhìn khuôn mặt âm trầm của Tề Thụ Dân có chút co giật, ác độc chọc một câu: “Tề Thụ Dân, lúc đó mày có nhìn thấy cha mày đái ra quần không?”

Tề Thụ Dân chỉ tích tắc đã phát cuồng, hai mắt rực lửa, muốn xông tới, có điều bị còng khóa vào ghế không nhúc nhích được, thêm vào cảnh sát phía sau áp vai, vùng vẫy rất lâu mới từ từ thở bình thường.

Giản Phàm lặng lẽ nhìn ngắm con thú bị chọc vào chỗ hiểm, đợi hắn bình tại mới nói tiếp: “Hồi nhỏ tao đúng một lần xem xử bắn phạm nhân, cách quá xa, vậy mà về nhà sợ mấy ngày không ngủ ngon. Người bàng quan còn như thế, huống hồ bị xử bắn là cha mày, tao tin bóng ma tâm lý này ám ảnh mày cả đời không thoát được, đặc biệt ở thời đại đó, sống được là không dễ dàng... Mày chẳng những sống mà còn sống rất tốt, ông trời rất chiếu cố mày đấy, mày và Đồng Cô Sơn từ chôn người chết tới đào mộ làm giàu, đáng nể lắm. Lưới trời mênh mông, kẻ lượn lờ ngoài rìa quy tắc nhiều lắm, nếu mày biết dừng tay, với trí thông minh của mày, chắc cả đời không bị bắt đâu... Tiếc là thù hận tích lũy trong lòng mày không tan được, mày thù hận cả xã hội, mày muốn khống chế tuyệt đối vận mệnh, cả của mày lẫn người bên cạnh, để mày tìm cảm giác an toàn, nhưng mày không khống chế được, nên mày mới ở đây.”

Vẻ mặt Tề Thụ Dân biến đổi liên tục, vẫn thái độ ngạo mạn khinh thường: “Tao vẫn khống chế sinh mạng rất nhiều người trong tay, bao gồm cả tiền đồ của bọn ngốc trong tòa nhà này cũng ở trong tay tao, rất nhiều vụ án mà chỉ trời biết, đất biết, tao biết. Cho nên chúng nghe tao như chó, gọi mày tới đây chứng tỏ tao vẫn là người điều khiển cuộc chơi này. Có điều nhìn bộ dạng mày bây giờ, với lại tao tốn công như thế mới gặp được mày, tao nghĩ mày không ở trong cuộc nữa.”

“Thông minh, tao đúng là không ở trong cuộc nữa, có điều chuyện khác thì mày nhầm, chuyện mày làm, tao nhắm mắt cũng kể ra được, mày tin không?”

“Thế sao?” Tề Thụ Dân không tỏ chút thái độ nào rõ ràng.

“Cái tập đoàn tội phạm chúng mày bị tiêu diệt toàn bộ rồi, tao không biết mày còn ảo tưởng gì nữa. Tao nói từ vụ án 14 năm trước khiến mày vào tù, toàn bộ nghi phạm tao đều có thể kể ra.” Nói tới vụ án Giản Phàm tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ, sự tự tin của người từng cầm dao cầm súng.

“Nhưng có một người mày khẳng định là không biết.” Tề Thụ Dân đánh đố.

“À, mày nói chủ mưu chứ gì, chẳng qua là một nữ nhân thôi, đừng nghĩ trên đời chỉ có mày thông minh chứ, đó là kiểu của bọn ngu tự phụ đấy.” Giản Phàm cũng trả lời kiểu mập mờ.