Chương 146 Lộ ra manh mối. (1)
“Không nhìn rõ thì em nói thế có ý gì, em có bệnh à?” Dường Hồng Hạnh giận muốn điên rồi, ngày hôm nay cô kìm nén quá nhiều, thêm chuyện này không khác gì cọng rơm đè chết con lừa, nói chuyện với người bạn thân cũng chẳng khách khí.
“Không phải... Em cho rằng chuyện cả đời phải thận trọng, với điều kiện của chị, tìm nam nhân nào chẳng có, việc gì dứt khoát theo anh ấy? Người như anh ấy, làm bạn cực tốt, không có gì để bàn cãi, yêu đương một phen cũng rất thú vị... nhưng làm chồng thì... Chị tự hiểu, em nghĩ, chị không nên đồng ý dễ dàng.” Lương Vũ Vân đành nói thật luôn, chuyện này nói không chừng là thời cơ để đại tỷ lựa chọn lại, Giản Phàm là chàng trai tốt, nhưng thực sự là quá rắc rối, cô chưa bao giờ thấy y có lúc nào yên ổn.
“Đừng nói nữa.” Dương Hồng Hạnh không trách thiện chí của Lương Vũ Vân, người mình thích là loại gì, cô rõ hơn ai hết: “Chị đã suy nghĩ ba năm rồi, chị biết phải làm sao.”
“Thế giờ phải làm sao?”
“Đợi chứ làm sao?” Dương Hồng Hạnh có chút bất đắc dĩ nói.
“Không phải, ý em là, mai hai người về nhà đính hôn, hôm nay anh ấy bị bắt rồi, phải làm sao?”
“Cũng thế, đợi chứ sao!”
Xem thời gian, đã là 2 giờ chiều, Quốc Khánh sắp tới, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời mùa thu vàng óng chiếu khắp nơi, dòng người qua lại tràn ngập niềm vui ngày lễ, nếu như không có những chuyện này, hai người đã lái xe lên đường về Ô Long thăm cha mẹ, về trấn Phong Lâm thăm ông bà, sau đó tổ chức tiệc, mời cha mẹ hai bên... Sau đó chọn ngày lành... Bọn họ sẽ mở tiệc cưới ở Đại Nguyên, lại về Ô Long làm lần nữa, bằng với ngày vui nhân đôi rồi, thật sướng...
Nhớ lúc Giản Phàm nói những lời ấy mặt hạnh phúc thế nào, nhớ hai người ở bên nhau triền miên nói dự định tương lai, nghĩ tới khi xe dừng lại mà không biết.
Cứ tưởng tất cả kiếp nạn bọn họ đã qua rồi, mọi khổ nạn bị bỏ lại phía sau rồi, ai ngờ chỉ còn cách một bước lại xảy ra chuyện.
“Đại tỷ, chị khóc kìa.”
“Lắm chuyện.”
Dương Hồng Hạnh gạt nước mắt, lặng lẽ xuống xe chạy về nhà, Lương Vũ Vân suy nghĩ một lúc rồi đuổi theo...
Không chỉ người không tìm thấy Giản Phàm thất vọng, mà người tìm được Giản Phàm càng thất vọng.