Chương 147 Lộ ra manh mối. (2)
Mấy tiểu tổ thực địa bí mật điều tra trừ gây ra đủ loại tin đồn thì không có bất kỳ hiệu quả gì cả, giờ chỉ còn cách giám sát thôi, cả gian kỹ thuật có hơn 20 chiếc màn hình, hình ảnh từ các camera giám sát liên tục truyền về, một đặc cảnh đã truy tung một chiếc Audi...
Đường vành đai, đường Tây Quản, Bắc Doanh... Chiếc xe như bóng ma khi ẩn khi hiện, làm nhân viên kỹ thuật liên tục căng mắt nhìn.
“Cái xe này đúng là có vấn đề, tổ trưởng Mạnh, anh xem đi, xe lái vòng quanh Đại Nguyên, ý thức chống điều tra rất cao.” Dương Phong xem bản đồ phát biểu một câu.
“Cô ta mà đi quanh vài tiếng thì phiền, chúng ta tra tới bao giờ?” Mạnh Hướng Duệ mày nhíu thành cục giữa trán.
Còn một vị nữa càng lo hơn là chủ nhiệm Điêu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại không biết bao vòng, bắt nhầm người, xác định nhầm hiện trường, một đống sai lầm, giờ không ra kết quả, trách nhiệm này đổ lên đầu, ông ta gánh sao nổi.
Trong tay còn đang giữ một củ khoai nóng, không dám thả tùy tiện, mà càng giữ thì càng chột dạ.
Không khéo sự nghiệp kết thúc ở đây.
“Biến mất rồi, ở gần tòa nhà Thiên Long.” Nhân viên kỹ thuật sau hơn một tiếng điều tra, đưa ra kết quả.
“Chỗ nào?” Chủ nhiệm Điêu vội vàng chạy tới.
“Đây, một bãi đỗ xe công cộng, có camera, phải tới hiện trường để lấy. Có điều nơi này ở khu thương nghiệp, lượng xe qua lại lớn, là nơi thường xuyên xảy ra vụ đập cửa xe cướp của, tỉ lệ phá án chưa tới 20%.”
“Dương Phong, thông báo tổ ba lập tức đi lấy băng ghi hình, Lão Mạnh theo tôi, đi xem xem vị nghi phạm kia của chúng ta có được hầu hạ thư thái không.”
Ra lệnh xong chủ nhiệm Điêu đi nhanh khỏi phòng kỹ thuật, lên tầng hai.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giản Phàm có ổn không?
Có gì mà không ổn, quá ổn ấy chứ, chi đội an bài cho chỗ ở, đầu tiên là tắm nước nóng, thay bộ cảnh phục không có huy hiệu, cảnh hàm, đây là trang phục huấn luyện. Được hai đặc cảnh mời tới phòng tiếp khách, ở đó còn có em cảnh sát mời trà nước, người mời thuốc lá, nhiệt tình quá độ.
“Định làm cái gì thế, mỹ nhân kế à, đã dùng mỹ nhân kế sao còn dính hai tên nam này làm gì nữa?” Giản Phàm ngạc nhiên lắm, thế này hơi quá rồi, từ bao giờ cảnh sát sử dụng cả thủ đoạn này chứ, mình lạc hậu rồi à?
“Tiền bối anh đùa rồi, anh là thần tượng của chúng tôi mà.” Nam cảnh sát bên trái đen nhẻm, nhưng mà răng rất trắng, nụ cười rất tươi.
“Anh ăn chuối đi.” Em cảnh sát chớp chớp mắt, xinh xắn đấy, nhưng mà gượng gạo quá, rõ ràng không quen làm việc này.
Bà nó, lại còn mời mình ăn chuối, mình không đút chuối cho thì thôi, Giản Phàm lúc này không có thời gian dây dưa: “Này, vậy giúp thần tượng một việc được không?”
“Anh cứ nói.” Em cảnh sát mau mắn hỏi.
“Cho gọi cuộc điện thoại.”
Ba cảnh sát trẻ đều khó xử, người bên trái chép miệng: “Tiền bối, phong tỏa đội rồi, anh biết quy củ mà, ngay bọn em cũng không được liên hệ với bên ngoài.”
“Vậy tôi thoát khỏi hiềm nghi chưa? Nếu rồi thì thả tôi đi chứ, nếu không thì nhốt vào phòng tạm giam, các người làm thế này là sao? Nịnh bợ tôi được cái gì, không thăng chức thăng lương được...” Giản Phàm thở dài, không biết người kia loạn thành thế nào rồi, tay cầm quả táo cho vào mồm, ăn mà không có vị gì hết.
Ba người kia ra sức nịnh nọt lấy lòng, Giản Phàm nằm trên ghế sô pha, chân gác thành ghế, dáng vẻ lưu manh, trả lời câu được câu chăng. Đến khi chủ nghiệm Điêu đẩy cửa đi vào mới ngồi bật dậy, đối viện vị cảnh sát trán rộng mặt vuông vài phần uy nghiêm này, Giản Phàm không có ác cảm gì, đương nhiên cũng không có thiện cảm, càng không việc gì phải khách khí: “Chủ nhiệm Điêu, toàn thân trên dưới bị các anh lột sạch rồi, chắc phải có kết quả rồi chứ?”
“Có rồi.” Chủ nhiệm Điêu gật đầu.
“Tốt, vậy thì hoặc thả hoặc bắt tôi đi, các anh làm thế này là sao?”
Mạnh Hướng Duệ ở bên quan sát còn ý đồ muốn nhìn ra điều gì từ mắt Giản Phàm, đáng tiếc, không có gì cả, rất thản nhiên, hơn nữa cùng với tiến triển điều tra, nghi ngờ hướng vào y ngày càng ít. Kiểm tra máu của Giản Phàm đã xác nhận có tồn dư chất gây mê, mà camera giao thông chụp được trên chiếc xe bán tải của Giản Phàm có một hòm gỗ, vốn cho rằng nơi chứa con tin, nhưng qua kiểm tra quần áo Giản Phàm thay ra, sơ bộ nhận định, người bị nhốt trong hòm gỗ chính là Giản Phàm.
Nói tóm lại là, bắt nhầm người rồi, nhầm 100% rồi.
Đương nhiên chủ nhiệm Điêu không nói ra là bên mình nhầm, đồng nghĩa phải thả Giản Phàm ngay, như thế e gặp phiền toái lớn, ai biết quan hệ giữa y và bí thư Ngũ ra sao, bắt thì dễ thả thì khó. Huống hồ Lục Béo nói có lý lắm, bất kể thế nào cứ giữ đủ 48 tiếng rồi tính sau, củ khoai nóng thì củ khoai nóng, ông ta cũng bị dồn vào chân tường rồi, chỉ có thể đánh cược một phen, vì thế nói: “Kết quả là không có kết quả gì.”