← Quay lại trang sách

Chương 064 Tri âm sao giờ mới gặp. (2)

“Vấn đề thứ bảy, anh có thu nhập riêng mà vợ anh không biết không?”

Giản Phàm gật đầu, có chứ, đương nhiên rồi, đưa hết tiền cho vợ không có chút ít lận lưng là hành vi não tàn.

“Vấn đề thứ tám, khi anh ngoại tình, cảm giác mới mẻ, kích thích, đạt cao trào rất cường liệt, đúng không?”

Gật đầu, đương nhiên là có, không thì có ai lại đi ngoại tình? Giản Phàm mỗi lúc trả lời dễ dàng thuận lợi hơn.

“Vấn đề thứ chín, giả sử vợ và tình nhân của anh đều mắc bệnh, anh sẽ quan tâm tới ai nhiều hơn?” Thành Mạn Đình lại đưa ra câu hỏi khó, chi tiết mới có thể phản ánh tâm thái, trách nhiệm của nam nhân, đa số nam nhân ngoại tình sau kết hôn đều không thiếu trách nhiệm, sau khi châm chước, luôn luôn chọn vợ.

Giản Phàm không châm chước, nói ngay:”

Vợ.”

Thành Mạn Đình khẽ mỉm cười, tiếp theo đó đi sâu hơn vào cuộc sống riêng, như mùi cơ thể vợ, thái độ với cha mẹ, lúc nghiêm túc, lúc cảm thông, khi uyển chuyển, kết thúc trắc nghiệm, nói: “Thông qua trắc nghiệm này, tôi không dám nói đã hiểu anh, nhưng có chút thấu cảm rồi, tiếp theo tôi cởi bỏ nghi vấn cho anh... quay lại, sau lưng anh có một hàng tủ, ở tủ chữ M, mở ra, trong đó có đáp án của anh.”

Đáp án? Giản Phàm hứng thú ngày càng lớn với bác sĩ tâm lý, trong ánh mắt cổ vũ của đối phương, đi tới mở cái tủ chữ M, trong đó có những hòm giấy cao nửa người của y, phải mười mấy quyển, quay đầu lại tỏ ý không hiểu.

“Trong đó có 4682 đáp án tương đồng với trắc nghiệm của anh, nếu anh có hứng thú, có thể tự đọc, thống kê là 89.2% có hành vi tình dục trước hôn nhân, sau hôn nhân là 74.3% người tương đồng với anh. 92.4% ngoại tình trong tâm tưởng. Còn trách nhiệm gia đình khi vợ và nhân tình mắc bệnh, lựa chọn của anh giống 88.5% nam nhân.. Nói

cách khác anh giống với tuyệt đại đa số nam nhân, yêu vợ, yêu gia đình, nhưng khó tránh khỏi lén lút có quan hệ hoặc ảo tưởng tình dục ngoài luồng...”

“Khoan khoan!” Giản Phàm đưa tay ngăn cản: “Điều ấy nói lên cái gì, tôi biết đặc tính của tôi không ra gì rồi, tôi tới tìm cô để giải quyết vấn đề mà.”

“Thế sao, nghe tôi nói đã.” Thành Mạn Đình cười thần bí vén màn: “Theo con số đánh giá khoa học ấy, cho thấy anh không khác biệt gì với nam nhân bình thường, nếu không khác biệt số đông, vậy anh còn thấy mình có vấn đề tâm lý sao?”

Giản Phàm khẽ ồ một tiếng, tức thì tâm lý hoàn toàn cân bằng, hiểu dụng tâm của cô bác sĩ tâm lý rồi, đó là anh chẳng có vấn đề gì, mà anh tưởng tượng ra vấn đề thôi. Nghĩ thế trong lòng Giản Phàm vui vẻ, lấy một trắc nghiệm không biết của người anh em nào xem thử, càng xem càng hí hửng, giống mình thế?

Đúng rồi, quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, sao mình phải mặc cảm cơ chứ?

“Lợi hại, lợi hại... Không uổng chuyến đi này, cám ơn bác sĩ Thành.” Giản Phàm hết sức trịnh trọng khom người.

Thành Mạn Đình cười khúc khích: “Tâm thái và tâm lý mà anh đang trải qua là vấn đề đại đa số nam nhân trưởng thành đều có, chỉ khác là cảm giác trách nhiệm của anh lớn hơn. Tuy tôi nói thế giúp anh trút bỏ được gánh nặng nâm lý, nhưng cuối cùng giải quyết vẫn phải dựa vào bản thân anh. Nếu muốn đơn giản, tôi tin anh đã biết, đó là ghìm cương trước vực thẳm, tôi có thể tư vấn cho anh làm sao tăng thêm lạc thú giữa vợ chồng, kéo dài cảm giác mới mẻ trong sinh hoạt... Í sao thế, có vấn đề à?”

Thấy Giản Phàm có vẻ khó xử, trầm ngâm không nói, Thành Mạn Đình thoáng dừng lại, sau đó hiểu ra: “Xem ra anh không đồng ý với phương án giải quyết của tôi, anh muốn có cả tay gấu và vây cá rồi.”

“Chuyện này... Khụ khụ... Chuyện này không phải là suy nghĩ của số đông à? Chẳng lẽ không có khả năng?” Giản Phàm gãi đầu gãi tai hỏi.