← Quay lại trang sách

Chương 065 Tri âm sao giờ mới gặp.(3)

Nhìn Giản Phàm như đứa bé muốn ăn cái bánh tay trái lại không nỡ bỏ cái bánh tay phải, không thể phủ nhận loại nam nhân đáng hận này đôi khi ngốc tới đáng yêu, Thành Mạn Đình hơi cúi đầu xuống, nén cười rất lâu mới nói: “Tôi có thể lý giải tâm tính của anh, nhưng đại đa số không vượt qua được hiện thực trừ khi vợ anh mãi mãi không biết hoặc đã không còn tình cảm với anh, nếu không đừng, đừng bao giờ ngốc nghếch tin rằng có nữ nhân nào bao dung tới mức chấp nhận gian tình của chồng mình... Anh có thể đổi vị trí mà nghĩ, nếu anh biết vợ anh ngoại tình thì sao? Thử hình dung lúc này đây anh không có nhà, cô ấy đang ở trong vòng tay nam nhân khác...”

Mộng đẹp trong lòng Giản Phàm tan nát, không khác gì bị hất một gáo nước lạnh, đúng thế, đương nhiên là không thể chấp nhận, nhưng...

“Tôi vô cùng đồng tình với tinh thần chủ nghĩa đại nam tử của anh, hi hi.” Thành Mạn Đình tuy cười vẫn giữ nghi thái trang trọng, không để không khí trò chuyện quá nặng nề: “Có điều giữa ngoại tình và gia đình, rất khó tìm được con đường dung hòa để giữ cả hai, có muốn nghe ví dụ tôi thường tiếp xúc không? Hay nói là tôi cho anh biết kết quả, để anh tham khảo.”

Giản Phàm máy móc "ừm" một tiếng, chờ đợi nữ nhân tuổi tác tương đồng với mình, trí tuệ và thấu hiểu mà cô thể hiện ra, cùng khả năng quan sát tinh tế hiếm thấy, đối diện với cô gái trí tuệ cao, rõ ràng cảm giác là chính bản thân tinh trùng của mình không dám leo lên não.

“Tục ngữ nói giấy không gói được lửa, ngoại tình bị phát hiện, kết quả thứ nhất mà ai cũng phải trải qua là nghi kỵ chiến tranh lạnh, rồi chỉ cần có chút không hài lòng thay vì cảm thông sẽ là bới móc công kích lẫn nhau, đến khi tình cảm dần dần biến thành thù hận, dẫn tới thứ tất yếu, ly hôn.” Thành Mạn Đình nhẹ nhàng nói.

Giản Phàm không nói cũng không hỏi gì, giống như ngồi trên bàn chông.

“Anh hiểu ly hôn là gì không, đó là chuyện tàn khốc với cả hai bên, hơn nữa bóng ma tâm lý sẽ đổ lên con cái. Sau khi ly hôn sẽ xuất hiện hai tình huống, anh và nhân tình đang độc thân, sẽ thành gia đình mới, nhưng nó kiến lập trên sự đổ vỡ của gia đình khác. Nhân tình của anh sau khi thành vợ, anh có dám nói cô ấy hơn được vợ hiện giờ của anh không, hay cô ấy đã hiểu con người anh rồi, nên tăng cường đề phòng? Hạn chế tự do của anh, đó là cái còng mà anh tự đeo lên người... Còn nếu tình nhân không thành gia đình, anh lại vất vả đi tìm một nửa khác, hoặc độc thân... Chỉ cần anh yêu vợ, yêu gia đình, yêu con cái thì bất kể lựa chọn thế nào đều là nuối tiếc cả đời không thể bù đắp.” Thành Mạn Đình nói tới đó giọng điệu nghiêm túc hơn.

“Tôi, tôi không ly hôn.” Giản Phàm lắc đầu dứt khoát.

“Không ly hôn? Vậy khi vợ anh phát hiện, dù cô ấy miễn cưỡng tha thứ cho anh, thì cũng phủ bóng đen lên hôn nhân.” Thành Mạn Đình cố ý dừng lại mấy giây, tăng thêm ngữ khí: “Bóng đen này sẽ theo cả đời.”

Giản Phàm ngồi trơ ra khúc gỗ hồi lâu, sau đó bị một cuộc điện thoại đánh thức khỏi trầm tư, lấy ra nhìn thấy số của Ngũ Thần

Quảng, hồ nghi nhận điện thoại.

.“. Chú Ngũ

... Sao xác nhận rồi ạ? Cháu biết rồi... Cháu tới làm gì, không thân không quen. Được, 4 giờ cháu tới.”

Thân phận Giản Nhị Lư đã được xác nhận, sắp chính thức nhận người thân, không biết vì sao tốn tới 4 ngày xác nhận, mấy ngày qua y tránh thật xa, vì y luôn linh cảm đây không đơn thuần là tìm người thân.

“Có chuyện sao?”

Nghe Thành Mạn Đình hỏi, Giản Phàm ngẩng đầu lên, nhận ra toàn thân thư thái như mới chợp mắt một lúc vậy, nhìn lại Thành Mạn Đình, khuynh quốc thì chưa tới, khuynh thành vẫn còn kém, nhưng nữ nhân thông minh như vậy làm nam nhân ngưỡng mộ, mái tóc vấn cao, tư thế ngồi tự nhiên tao nhã, nếu không phải bác sĩ tâm lý thì đã buột miệng trêu ghẹo rồi.