← Quay lại trang sách

CHƯƠNG II

LỆ-CHI đi học về. Bước vào cửa nhà trọ, một tiệm buôn tơ lụa giàu có vào bậc nhất ở phố hàng Ngang, cậu con trai của bà chủ, đứng đón ở giữa nhà, tươi cười đưa cô một bức thư:

- Cô có thư của Quan lớn gởi ra sáng nay.

Lệ-Chi nghiêm nghị, cầm phong thư đóng dấu nhà bưu điện Q. N. thấy nét chữ của cha:

- Cám ơn anh.

Rồi cô đi thẳng lên lầu, nơi đây cô có một phòng ở chung với hai cô con gái bà chủ.

Lệ-Chi ngồi bàn, mở thư ra xem:

"Q. N..., ngày... tháng 5, 1928.

"Con gái yêu quý của Thầy,

"Cùng với thư này, thầy gởi cho con Mandat 100$ để con tiêu vặt. Thầy tin cho con mừng thầy vừa được giấy ban khen của Quan Khâm-sứ vì thầy vừa khám phá được một Hội kín làm việc chính trị phi pháp, và thầy bắt được một lũ phiến loạn. Thế nào thầy cũng sẽ được thăng quan tiến chức. Nghe nói ở Hà-Nội độ này cũng chộn rộn lắm. Mấy đứa làm việc quốc sự nghe theo bọn Phan-Bội-Châu và bè đảng của chúng nó, đều khinh thường Luật pháp và dám tơ tưởng việc châu chấu đá voi.

Con là con gái, còn trẻ tuổi, con chớ nhẹ dạ a tùng kẻ bất lương mà một ngày kia bị tù tội nhục nhã suốt đời. Con đừng quên rằng con là con nhà thế phiệt danh giá, ông nội con làm quan đại thần, thầy con cũng là một vị quan trung thành với Nhà-nước Bảo-hộ, con phải gìn giữ thể thống của gia đình.

Sẵn đây thầy cũng tin cho con biết có hai nơi muốn dạm hỏi con. Quan Tuần-Vũ tỉnh ta góa vợ, muốn lấy con làm kế thất, và cụ Thượng Trần cũng sai quan Huyện Tri để nói chuyện muốn làm mai dong cho con trai của cụ. Con cũng biết cậu Ấm-Sĩ, con thứ của cụ Thượng hiện đang học trường Cao-đẳng Y-học ở Hà-Nội. Thầy chưa nhận đám nào, muốn để hỏi ý kiến con trước đã. Vậy được thư này, con trả lời cho thầy biết. Thầy rất thương nhớ con."

Lệ-Chi gấp thư, bỏ vào ngăn kéo riêng, rồi khóa lại. Sắc mặt nàng không thay đổi. Nàng muốn lấy một quyển sach, bất cứ là quyển gì, để đọc. Nàng vớ ngay trên ngăn tủ một bộ Légende des Siècles, dở ra xem một bài.

Vừa lúc Mỹ-Liên và Mỹ-Huệ, hai cô gái của bà chủ đi học về. Mỹ-Liên nhanh nhẩu cười:

- Lệ-Chi hôm nay về sớm nhỉ!

Mỹ-Huệ bỏ cặp sách trên bàn, vỗ vai Lệ-Chi:

- Thế nào, tối nay có Bal des Étudiants, đi chứ Lệ-Chi? (Bal des Étudiants: Dạ hội khiêu vũ của Sinh viên).

Mỹ-Liên chụp nói tiếp:

- Lệ-Chi chả đi thì còn ai đi! Có phải không, hở cô Tú tài Triết học kiều mộng của em?

Liên và Huệ cười. Liên bá cổ Lệ-Chi có vẻ âu yếm lắm. Huệ vịn tay trên vai nàng. Lệ-Chi ngồi giữa, lặng lẽ không nói gì. Mỹ-Liên cúi xuống nhìn Lệ-Chi:

- Lệ-Chi đẹp thật đấy chứ! Đôi mắt mơ mộng làm sao ấy!

Mỹ-Huệ:

- Làn sóng gợn của Sông Hương mà lị!

Chả trách tụi sinh viên trường Cao-đẳng đua nhau làm thơ tặng chị!

- À, thế nào, độ này sao tụi em ít gặp Trần-Bá nhỉ? Coi bộ anh ta chăm học ghê!

- Mình xem Trần-Bá với Lệ-Chi cũng na ná như Đạm-Thủy với Tố-Tâm trong tiểu thuyết ấy!

- Tối nay, Lệ-Chi với Trần-Bá khiêu vũ, thế nào mình cũng chụp cho được một tấm hình mới nghe!

Con ở đứng dưới cầu thang gọi lên:

- Mời ba cô xuống xơi cơm ạ!

Liên và Huệ kéo tay Lệ-Chi đứng dậy. Từ nãy đến giờ, Lệ-Chi không hề nói một lời.

Tối hôm ấy, Lệ-Chi viện lẽ nhức đầu, không đi dự dạ hội Sinh viên. Nhưng Mỹ-Liên và Mỹ-Huệ nhất định không nghe. Hai chị em rủ mãi, Lệ-Chi cũng từ chối mãi. Mỹ-Huệ bực mình, nói đùa:

- Lệ-Chi hôm nay làm nũng lạ!

Bỗng Lệ-Chi phá lên cười:

- Nào, thì đi! Một năm chỉ có một hai lần có Dạ hội khiêu vũ của Sinh viên, dại gì mà không đi nhỉ!

Huệ và Liên cũng vui mừng, cười ồn cả lên:

- Thế chứ! Dạ hội đêm nay mà không có Lệ-Chi, thì dạ hội sẽ biến ra bãi sa mạc còn gì!

Mỹ-Huệ tiếp:

- Và Trần-Bá sẽ biến ra cái tượng đá mất thôi!

- Riêng gì Trần-Bá!

- Thôi, sửa soạn nhanh lên, các bà!

- 7 giờ rồi nhe!

- 8 giờ đi cũng vừa. Còn dư thì giờ trang điểm chán!

8 giờ hơn, Lệ-Chi, Mỹ-Huệ và Mỹ-Liên cùng ra đi vui vẻ. Đi qua nhà dưới, cậu con trai bà chủ nhà, là anh của hai cô kia, đứng dựa nơi tủ hàng, ngắm nghía Lệ-Chi và nói:

- Chà! Cô Lệ-Chi đẹp như một nàng tiên giáng thế!

Nàng đang vui cười với Liên và Huệ, liền nghiêm mặt làm thinh. Mỹ-Liên không để ý, hỏi đùa lại anh:

- Còn chúng em, sao anh không khen?

- Hai cô thì đẹp như hai nàng em!

Ra đường, Mỹ-Huệ nói với Lệ-Chi:

- Anh Bính của em hay vui tính và nhanh mồm nhanh miệng, Lệ-Chi đừng giận nhe!

Lệ-Chi khẽ lắc đầu:

- Không, tôi có giận anh ấy bao giờ đâu.

Mỹ-Liên tiếp:

- Anh ấy thành thật lắm cơ.

Dạ hội Sinh viên năm ấy tổ chức tại nhà Hội Khai-Tri Tiến-Đức. Ba cô vừa vào cửa thì một làn mưa hoa giấy và một trận vỗ tay xen với tiếng cười dòn nổi lên đón tiếp. Người ta thấy trong phòng khánh tiết trang hoàng những ngọn đèn điện xanh, trắng, đỏ, và những lá cờ Pháp treo phất phới trên những cánh dừa lá tỉa ra xanh um. Có đông đủ sinh viên trường Cao-đẳng Hà-Nội, và các trường Trung học, cùng các vị Nam Nữ giáo sư Pháp và Việt.

Bên phái phụ nữ Việt, rất đông các cô sinh viên các trường lớn đều được mời đến dự. Mỹ-Liên và Mỹ-Huệ thấy Trần-Bá, sinh viên trường Cao-đẳng, đứng cười đùa với một sinh viên khác. Chàng thắt nơ đen, tóc chải bóng mướt, y phục màu xanh nước biển có vẻ bảnh trai lắm. Có điều Liên và Huệ hơi ngạc nhiên là Bá không lúc nào đến gần Lệ-Chi, mà Lệ-Chi cũng không để ý đến Bá. Hôm nay xem nàng không vui vẻ như trước. Bao nhiêu sinh viên bu lại quanh nàng, trò chuyện cười đùa, nàng chỉ mỉm cười để đáp lại. Sau những tiệc ăn uống phá phách và các bài diễn văn khôi hài, khiến cho cả phòng khánh tiết đều vang dậy những tiếng cười và tiếng vỗ tay ồ ạt, một vị giáo sư Pháp và một cô nữ sinh Việt bắt đầu khai mạc buổi khiêu vũ. Hai người ôm nhau nhảy, rồi từng cặp trai gái ôm nhau nhảy kế tiếp theo bài đàn trầm bổng du dương. Tất cả các cô nữ sinh kiều diễm Việt-Nam hôm ấy đều nhảy giỏi và thướt tha uyển chuyển, mềm mại, trong tay các cậu sinh viên bảnh bao phong nhã. Lệ-Chi ngồi riêng một bàn với một cốc kem. Nàng không nhảy. Nàng đã từ chối tất cả những sinh viên đến nhã nhặn mời nàng. Huệ và Liên để ý Trần-Bá không có lần nào lại gần Lệ-Chi và chàng đang nhảy với Ngọc-Minh ở trường Thuốc. Ngọc-Minh thì không đẹp, người mập và thô. Hầu hết những sinh viên nam nữ đã biết chuyện tình duyên giữa Trần-Bá với Lệ-Chi từ sáu tháng nay đều phải ngạc nhiên. Họ đoán rằng hai người đã giận nhau rồi.

Bỗng, giữa lúc các cặp khiêu vũ đang say sưa quay cuồng theo điệu nhạc tưng bừng, thì Mỹ-Huệ không thấy Lệ-Chi nơi bàn nữa! Nàng đưa mắt tìm kiếm khắp phòng, không trông thấy Lệ-Chi đâu.

Hết bài đàn, Huệ gặp Liên:

- Lệ-Chi đi đâu nhỉ?

Rồi từ miệng này qua miệng khác, hầu hết các cặp thanh niên trong đêm dạ hội đều hỏi nhau:

- Lệ-Chi đã về rồi à?

Riêng Trần-Bá vẫn khiêu vũ cho đến tàn cuộc, vui cười với các cô, không để ý gì cả.

Liên bảo khẽ Huệ:

- Chắc Lệ-Chi thấy Trần-Bá nhảy với Ngọc-Minh, cô ả nổi ghen, bỏ về chứ gì!

Nhưng lúc hai chị em trở về nhà gần hai giờ sáng, hỏi con ở, nó nói Lệ-Chi vẫn chưa về. Mỹ-Huệ ngạc nhiên bảo:

- Ít nhất Lệ-Chi cũng phải về ngủ chứ đi đâu đêm nay?

Mỹ-Liên nhún vai:

- Lần đầu tiên Lệ-Chi đi ngủ lan chạ!

Hai chị em nằm trên giường bàn tán suốt đêm. Hai cô đều quả quyết rằng Lệ-Chi đã"bỏ rơi" Trần-Bá. Thái độ của họ trong đêm dạ hội đã chứng tỏ cuộc đoạn tuyệt ly kỳ bí mật ấy. Và chắc chắn Lệ-Chị đang yêu một người khác, và yêu say mê, cho nên không thiết gì vui chơi và khiêu vũ nữa. Nhưng người tình nhân mới của Lệ-Chi là ai? Cả cái bí mật là ở chỗ đó. Họ biết chắc rằng Lệ-Chi không có cớ gì để đi đêm cả, trừ phi đi với một người đàn ông nào. Nhiều lần, nhất là trong hai tháng sau đây, Lệ-Chi nói đi xem chớp bóng, nhưng không lần nào rũ hai chị em Mỹ-Huệ, Mỹ-Liên. Nàng thích đi những buổi chớp từ 9 đến 12 giờ khuya, nhưng nàng chưa đi suốt đêm như đêm nay. Con gái tự do lãng mạn như 2 cô, cũng không bao giờ dám đi khuya, nữa là đi cả đêm không về nhà! Không ngờ Lệ-Chi hư hỏng đến thế nhỉ!

Mỹ-Huệ thở ra:

- Thế là xong cả cái đời người con gái còn đâu là tiết hạnh? Mà rồi đây, sẽ ra sao nhỉ? Một đêm nay, Lệ-Chi sẽ còn là Lệ-Chi nữa không? Một vài tháng nữa, nhỡ cô nàng... to bụng thì làm thế nào?

Mỹ-Liên và Mỹ-Huệ nói đến hai chữ"to bụng", không dám nói lớn. Chính hai chị em lúc nghĩ đến chuyện ghê gớm ấy, cũng đã thấy đỏ bừng hai má rồi! Họ trề môi, khinh bỉ người bạn gái mà lâu nay họ không ngờ đốn mạt như thế ấy! Học giỏi mà làm gì? Uổng công đèn sách bấy lâu! Đỗ được bằng tú tài Tây để rồi một đêm sa ngã về xác thịt, mang danh nhơ nhớp suốt đời ư? Thế mà dạo này Lệ-Chi làm ra vẻ trầm ngâm đạo mạo lắm chứ!

Mỹ-Huệ và Mỹ-Liên định từ nay tẩy chay Lệ-Chi, "không thèm chơi với nó nữa". Và hai cô định sáng ngày nói với mẹ đuổi Lệ-Chi đi, đừng chứa"nó" ở trọ làm gì cho xui xẻo trong gia đình...

Suốt đêm, Liên và Huệ chỉ nói xấu Lệ-Chi. Chán rồi kết luận:

- Đốn đời mạt kiếp đến thế thì thôi!

Sáng hôm sau cả thành phố Hà-Nội thức dậy đều ngạc nhiên kinh hoàng. Không biết truyền đơn ai rải từ lúc nào mà đầy đường đầy phố!

Người ta không dám lượm công khai. Ai nấy cũng len lén cúi xuống nhặt rất nhanh, rồi đem vào nhà xem rất nhanh. Xem xong, bỏ vào bếp dốt ngay. Không một người nào dám để lại hoặc giấu cất nơi nào. Truyền đơn in bằng động sương, chữ viết bằng mực tím và nét chữ theo kiểu chữ in, khó biết được nét chữ của người nào. Đây là trích một đoạn nguyên văn tờ giấy bí mật ấy:

Hỡi anh em chị em Đồng bào!

Nước Việt-Nam ta trải mấy nghìn năm xưa đã mấy lần bị quân Tàu đô hộ, nhưng mấy lần khởi nghĩa, cả một khối Dân tộc đều đứng dậy, lẫm liệt anh hùng, đuổi quân xâm lăng ra khỏi biên thùy, dựng cờ Độc lập. Một cô gái như Trưng-Trắc, một vị hoàng tử như Trần-Hưng-Đạo, một anh dân cày như Lê-Lợi, một chàng đi buôn như Nguyễn-Huệ, một nho sĩ như Phan-Bội-Châu, đều là tượng trưng vẻ vang của tinh thần Ái quốc mãnh liệt của con cháu Hùng-Vương... Ngày nay nước Việt-Nam ta...

Truyền đơn dài một trang giấy lộn. Dưới ký:

"Việt-Nam Cách-Mạng Đảng"

Tuy nhiên, thành phố Hà-Nội sáng hôm ấy chỉ có một không khí xáo động nhất thời. Một giờ sau không còn nghe ai nói đến truyền đơn bí mật kia nữa. Người ta sợ hãi không dám nói đến thì đúng hơn, vì ai nấy đều hiểu ngầm rằng đó là một"Hội Kín" làm về"Quốc sự" có tính cách nguy hiểm. Thanh niên nam nữ chỉ lo ăn chơi, ham mê tiểu thuyết kiếm hiệp và ái tình lãng mạn, bán mỗi tập 3 xu. Cho nên truyền đơn rải ra của một đảng cách mệnh để thức tĩnh đồng bào, ít người dám đọc.

Trong nhà hai cô Mỹ-Huệ, Mỹ-Liên, cũng có thằng ở nhặt được một tờ. Bà cụ bảo đem vào bếp dốt ngay. Cậu con cả hăng hái giật tờ giấy trong tay đứa ở:

- Đưa tao xem nào!

Tưởng cậu lấy xem, ai ngờ cậu đánh bật lửa đốt liền. Cậu không dám đọc trọn một câu nào, mới thấy hai chữ"Đồng-bào" đã mất hồn mất vía! Cậu lại sợ đứa ở đem dấu cất đi đâu, nhỡ nhà chức trách thấy được thì nguy, nên tự tay đốt lấy.

Vào khoảng 9 giờ, một em bé gái độ 10 tuổi đến đưa bà chủ nhà một phong thư.

Cô bé rất lễ phép, đưa xong thư cúi đầu chào. Bà cụ chưa kịp hỏi thư của ai, cô bé đã đi mất. Bà mở ra đọc:

Thưa cụ,

Khi hôm cháu ở trong Dạ hội sinh viên đến 10 giờ tự nhiên bị chóng mặt quá, cháu về ngay nhưng chắc giờ ấy cụ đã đóng cửa đi nghỉ, nên cháu thuê xe đến nhà bà thím của cháu ở Chợ Hôm. Hiện cháu bị sốt rét vẫn còn nằm đây. Chiều cháu khỏe cháu sẽ về nhà.

Xin cụ tha lỗi cho. Thân ái chào Mỹ-Liên, Mỹ-Huệ.

Kính thư,

Lệ-Chi

Bà cụ đưa thư cho Liên và Huệ xem. Huệ bảo:

- Lệ-Chi nói dối đấy, Me ạ! Chị ấy chả có bà thím nào ở Chợ-Hôm đâu. Chắc chị ấy đi với anh chàng nào rồi. Sợ tụi con cười, chị ấy nói dối để che lấp đấy! Tụi con còn lạ gì! Chiều nay chị ta về, tụi con vặn hỏi thế nào cũng lòi đuôi chuột cho Me xem!

Nhưng chiều, Lệ-Chi không về. Đêm, vẫn chẳng thấy bóng. Ngày hôm sau cũng biệt tích.

Cô Huệ nói đúng: Lệ-Chi chẳng có bà thím nào ở Chợ-Hôm cả. Nhưng có điều không đúng là Lệ-Chi đâu phải hạng gái hay đi lang chạ vẩn vơ. Tối hôm qua cô vờ đi dự Dạ Hội sinh viên để khuya cô lén đi rải truyền đơn cho dễ đó thôi.

Lệ-Chi rải gần hết năm trăm tờ truyền đơn, quẹo xe đạp ra đường Bờ sông. Đồng thời, khắp thành phố Hà-Nội có bốn người cùng làm việc ấy. Mọi người đi riêng một khu vực mà họ đã phân công từ trước. Song họ đều là đàn ông, trừ Lệ-Chi. Nàng đạp xe dọc theo bờ sông về miệt cầu Sông-cái, ung dung như người dạo mát đêm, mặc dù chung quanh nàng gió thổi buốt xương và sương mù dày dặc, đến nỗi cách nhau độ năm chục thước không còn trông thấy gì. Cảnh vật như chìm lịm trong sương mù. Trời đất như một bầu sương đục ngầu, làn mưa bụi lấm tấm bay ngập tràn khắp cả. Thỉnh thoảng một chiếc xe hơi từ đằng xa chạy tới, hai ngọn đèn pha đỏ rực chiếu rọi trong sương, Lệ-Chi đạp xe né bên lề đường. Nàng rải nốt tờ truyền đơn cuối cùng rồi quẹo xe lên Hồ Trúc-Bạch. Bỗng một người cảnh sát Pháp và một người cảnh sát Việt đạp xe rượt theo rất mau, đến kịp chặn Lệ-Chi lại. Nàng điềm nhiên xuống xe. Viên cảnh sát Pháp hỏi người tòng sự Việt:

- Có phải nó không?

- Dạ phải.

Lệ-Chi nhìn đăm đăm vào mặt người Pháp và hỏi bằng tiếng Pháp:

- Ông muốn gì?

- Cô đi đâu giờ này?

- Tôi đi chơi.

- Đi chơi trong sương mù gió lạnh, lúc 4 giờ sáng à?

- Tôi thức khuya quá, trong người mệt, muốn đi một vòng xe máy cho tỉnh táo một chút.

Viên cảnh sát Pháp thấy trên đầu tóc nàng còn dính đầy những hoa giấy, nói:

- Cô làm gì khi đêm?

- Tôi dự Dạ hội khiêu vũ của Sinh viên.

- Cô là sinh viên?

- Tôi là vợ sinh viên.

- Chồng cô học ở đâu?

- Trường Cao-đẳng Y-khoa.

- Nhà cô ở đâu?

- Đường Jacquin, số nhà 24.

- Được, mời cô đi theo tôi về bót Cảnh sát.

Lệ-Chi trố mắt giận dữ:

- Tại sao?

- Tại vì người ta đã thấy cô rải truyền đơn ở phố Hàng Bạc.

- Tôi? Tôi rải truyền đơn, ông bảo thế? Truyền đơn gì cơ chứ?

Nàng quay lại hỏi người cảnh sát Việt, với một nụ cười gằn:

- Thầy cũng có thấy tôi qua phố Hàng-Bạc lúc nãy? Thật hay bỡn?

Cô nói lại tiếng Pháp với viên cảnh sát Pháp:

- Tôi lại tưởng rằng tôi đã đạp xe từ nhà tôi ở đường Jacquin lên đường Bobillot, qua trước trường Cao đẳng, quẹo ra Bờ sông rồi thẳng lên đây. Tôi đang quay trở về thì gặp ông. Nếu ông không sợ mất thì giờ, thì nhờ ông đưa tôi về phố Jacquin..., thì ông sẽ biết rõ sự thật. Nếu tôi được hân hạnh ông đưa về đến nhà, chồng tôi sẽ cám ơn ông lắm.

Lệ-Chi trẻ, đẹp, nói tiếng Pháp giỏi. Một nụ cười ngoại giao của nàng khiến cho viên cảnh sát Pháp khoan khoái rung động. Y mỉm cười tỏ vẻ bằng lòng:

- Được. Chúng tôi đưa cô về nhà, để xem cô có nói dối không.

Ba người cùng lên xe đạp. Nàng phóng đi trước, hai viên đội xếp chạy theo, kèm sát hai bên.

Đến đường Jacquin, số nhà 24, trong nhà còn đèn điện. Cửa khép kín, nhưng không khóa, Lệ-Chi đẩy vào. Hai viên đội xếp bước vào theo.

Ngó qua gian nhà, biết ngay là nhà một sinh viên. Bàn ghế, đi-văng đầy sách vở nhà trường.

Trên tường bày la liệt những bức tranh các cô đào chớp bóng Pháp và Mỹ.

Một chàng thanh niên đẹp trai, mặc pyjama, đang nằm ghế dài, hút thuốc thơm Craven A, đọc một tạp chí tranh ảnh Pháp. Trông thấy hai người đội xếp vào, chàng vội vàng đứng dậy chào một cách sợ sệt. Mặt chàng tái mét. Nhưng Lệ-Chi vụt cười rất tự nhiên, chạy lại âu yếm để tay lên vai chàng, với một nụ cười rất đáng yêu. Nàng giới thiệu bằng tiếng Pháp:

- Chồng tôi.

Xong, nàng quay nhìn chàng thanh niên, cười và cũng nói tiếng Pháp:

- Anh biết không, ông Cò và thầy đội xếp này thấy em đi xe đạp một mình trên bờ Hồ Trúc-Bạch, hai ông có lòng tốt đưa em về...

Chàng thanh niên, ngơ ngác, vẫn còn vẻ lúng túng và sợ sệt, cười ngượng nghịu, nói với ông Cò:

- Các ông tử tế quá...

Lệ-Chi nhanh nhẩu chạy lại tủ, lấy một chai rượu tây, và bốn cái cốc đem ra bàn:

- Mới hai ông ngồi, và dùng tạm một ly rượu cho ấm. Trời hôm nay sao lạnh quá nhỉ?

Nàng rót bốn ly, mời khách hai, đưa chàng thanh niên một:

- Anh uống một tý?

Chàng gật đầu. Bốn người ngồi quanh bàn. Viên đội xếp tây nâng cốc:

- Chúc ông bà khỏe mạnh!

Lệ-Chi đáp:

- Chúc các ông khỏe mạnh.

Lệ-Chi rất vui vẻ nhã nhặn, và nói tiếng Pháp rất thạo.

Trò chuyện vớ vẩn độ mười lăm phút, Lệ-Chi nói toàn những chuyện liên hoan trong buổi Dạ hội sinh viên. Viên đội xếp Pháp nghe say mê. Cạn ly rượu, hai viên đội xếp đứng dậy lễ phép chào về.

Ra đường, viên đội xếp Pháp bảo với người tòng sự Việt:

- Coi bộ anh chồng ghen, vì cô vợ đẹp quá!

Người Việt gật đầu:

- Dạ. Cô vợ vừa đẹp vừa nói tiếng Tây giỏi!

Sực nhớ vụ rải truyền đơn, người Pháp bảo:

- Lúc nãy mày nhầm. Một thiếu phụ kiều diễm và sang trọng như thế không phải sinh ra để đi rải truyền đơn cách mạng!

- Tôi thấy một thiếu nữ vừa đạp xe vừa rải truyền đơn, giống na ná như cô ấy.

- Tại có sương mù, mày không phân biệt được một con tướng cướp với một nàng Tiên! Nó đẹp hơn vợ tạo một nghìn lần, mày không thấy sao!

Người cảnh sát Việt đáp:

- Vâng. Có lẽ tôi nhầm thật đấy!

Tôi xin trở lại chuyện Lệ-Chi và chàng thanh niên mà nàng đã giới thiệu là chồng.

Chàng thanh niên không phải người xa lạ. Trong bức thư của ông Phó Mật-thám Q. N., gửi cho con gái ông là Lệ-Chi, mà bạn đọc đã thấy rồi, ông Phó Mật-thám đã tin cho Lệ-Chi biết có hai người đã đến xin hỏi nàng: ông Tuần-Vũ góa vợ, và cụ Thượng Trần hỏi cho con trai của cụ là cậu Ấm-Sĩ, hiện đang học trường Cao-đẳng Y-khoa Hà-Nội. Chàng thanh niên chính là cậu Ấm-Sĩ, đúng tên là Trần-văn-Sĩ. Lúc bấy giờ học sinh đỗ bằng Cao-đẳng tiểu học Pháp-Việt, hay gọi là bằng Thành chung, có thể thi vào trường Cao-đẳng Hà-Nội, không cần có bằng Tú-tài. Cậu Trần-văn-Sĩ đỗ bằng Thành chung ở Huế, ra Hà-Nội thi vào trường Thuốc. Năm ấy, cậu mới vào học năm thứ nhất. Cậu học dỡ lắm, chỉ ăn chơi lêu lỏng. Con nhà quan, được cụ Thượng Trần chìu chuộng, cậu xài tiền rất phung phí. Cậu thuê nhà ở riêng một mình, để dễ bề phóng túng. Vì người cùng tỉnh, cậu quen biết Lệ-Chi từ lúc học ở Huế. Ra Hà-Nội, cậu lại gặp Lệ-Chi và thường mời cô về nhà. Trước, Lệ-Chi không bao giờ đến, nhưng từ hai ba tháng nay, Lệ-Chi đến thăm chàng hai lần. Thật ra nàng không có cảm tình gì với chàng thanh niên ấy cả. Nhất là từ khi nàng đã giác ngộ tư tưởng ái quốc, và được giới thiệu vào Việt-Nam Cách-Mạng-Đảng, nàng đã liệt cậu Sĩ vào hạng"không có đầu óc", hạng"thanh niên mục nát". Cậu Sĩ, trái lại, thấy nàng đẹp, đem lòng say mê, và nói với cụ Thượng có nhờ người mai mối. Được tin cha cho biết, nàng không thèm để ý. Nhưng nàng định lợi dụng chàng thanh niên si tình và ngây ngô này trong các cuộc hoạt động bí mật của nàng.

Đêm Dạ hội sinh viên, nàng lén ra đi lúc 10 giờ, thuê xe kéo đến một đường phố vắng. Nàng xuống xe, đi bộ một khoảng, rẽ vào một ngõ hẻm. Đến một căn nhà lầu, nàng gõ cửa gọi:

- Ngọc ơi, mở cửa cho chị.

Trong nhà có tiếng em bé hỏi:

- Chị Vinh đấy à?

- Vâng. Chị Tuyết còn thức chứ, hả em?

- Thưa chị, vâng a. Để em mở cửa mời chị vào chơi. Chị Tuyết em còn thức làm bài ạ.

- Em bảo chị Tuyết đưa chị mượn bài toán chép lúc chiều rồi sáng mai chị mang giả.

Cửa mở. Một thiếu nữ ra, chạc tuổi Lệ-Chi, cố mời nàng vào:

- Bài toán khó ghê, chị Vinh ạ. May có chị đến, thế nào đêm nay chị cũng phải ở lại đây với em, làm cho xong để mai chủ nhật tụi mình đi chùa Láng chụp hình chơi.

Hai thiếu nữ cười nói, rồi Ánh-Tuyết kéo Lệ-Chi vào, đóng cửa lại.

Hai người ngó nhau mỉm cười, nụ cười bí mật, vì đã khéo đóng tấn kịch vừa rồi cốt để cho hàng xóm láng giềng không ai nghi ngờ chuyện gì khác. Bạn đọc đoán biết rằng"Vinh" là cái tên mượn, đã sắp đặt từ trước để đừng thổ lộ tên thật của Lệ-Chi, và câu chuyện bài toán cũng chỉ là một câu chuyện vờ vĩnh để che mắt thế gian.

Tuyết và Lệ-Chi giả bộ cười nói bô bô, đi thẳng lên lầu, qua một gian phòng ở phía sau. Trong phòng đã có bốn chàng thanh niên ngồi chung quanh một chiếc bàn dài. Họ đang lặng lẽ viết và in truyền đơn.

Lệ-Chi vừa bước vào, một chàng lớn tuổi đứng dậy:

- Chào đồng chí!

Lệ-Chi ngồi xuống một chiếc ghế trống để chờ sẵn, bên cạnh Ánh-Tuyết.

Sáu người đều im lặng, làm việc. Ba thanh niên viết. Họ chắc 18, 19 tuổi, nét mặt đều thông minh, lanh lợi. Họ tận tụy vui vẻ trong công việc làm. Trước mặt họ là ba bình mực tím, một thứ mực đặc, hay động lại ngòi bút. Lâu lâu phải chùi ngòi bút mới viết được. Họ nhìn theo một bản đã in rồi, chép lại nguyên văn trên một tờ giấy trắng. Họ chép theo lối chữ in trong sách, xong mỗi tờ họ để riêng một bên cho khô mực.

Lệ-Chi lấy tờ nào đã gần khô, đặt sấp mặt có chữ trên mâm đông sương. Đợi một lúc mực tím rút hết xuống mặt đông sương, cô lấy bỏ tờ ấy ra, và đặt một tờ giấy trắng lên. Đưa bàn tay vuốt nhè nhẹ trên lưng giấy cho mực ăn đều, rồi gỡ giấy ra, thành bản in rõ ràng. Mỗi mặt đông sương có thể in ra được 15 tờ. Mấy tờ đầu thật đậm, tờ thứ 15 còn rõ, tờ thứ 16 đã hơi lu mờ, không đọc được. Xong lớp đông sương ấy, một chàng thanh niên hốt ra, lấy dao hớt mặt có chữ vứt đi, đổ mặt dưới vào son nấu lại cho chảy ra, để trút lại trên mâm.

Mỗi giờ đồng hồ, sáu người thanh niên bí mật này in được 400 tờ truyền đơn. Đến 2 giờ sáng hết giấy, họ đếm lại tất cả được 2000 tờ, chia cho 4 người, mỗi người nhận 500 tờ để đi rải ngoài phố. Lệ-Chi tình nguyện lãnh một phần, và nhận công tác khu tư, tức là từ chợ Hôm dọc theo đường Huế, đường Đồng Khánh, lên Bờ Hồ, Hàng Đào, Hàng Ngang, chợ Đồng Xuân, vòng sau chợ Đồng Xuân, trở xuống Hàng Bạc, Hàng Bè, ra Bờ Sông cho đến cầu Sông Cái, lên Yên Phụ. Ánh Tuyết ở nhà. Chàng thanh niên lớn tuổi, là anh ruột của Tuyết, cũng ở nhà. Đáng lẽ chàng đi, nhưng Lệ-Chi xin tình nguyện đi thế.

Họ quyết định tắt đèn nằm nghỉ đến 4 giờ sáng hãy đi làm nhiệm vụ. Nhưng Lệ-Chi nói:

- Phần tôi, tôi xin đi ngay.

- Sớm quá, chị ạ. Mật-thám và lính cảnh sát sẽ đi lượm hết những truyền đơn của chị. Không biết chừng họ sẽ lượm luôn cả chị nữa đấy!

- Tôi cũng đợi đến 4 giờ mới làm phận sự chứ. Nhưng tôi cần phải ra đi bây giờ. Có phải 2 giờ chưa anh?

Người thanh niên xem đồng hồ đeo tay, gật đầu. Lệ-Chi tiếp:

- Dạ hội sinh viên cũng đã gần tàn vào giờ này. Các đồng chí đừng hỏi gì hơn, để tôi ra đi, kẻo trễ.

Hai giờ sáng, thành phố Hà-Nội đang ngủ say mê. Sương mù bao phủ ba mươi sáu phố phường của Đô thị nghìn năm văn vật. Ánh-Tuyết toan lấy chiếc xe đạp của anh, trao Lệ-Chi. Nhưng Lệ-Chi lắc đầu. Ánh-Tuyết tỏ vẻ ái ngại: "Rải truyền đơn mà đi bộ?" Lệ-Chi mỉm cười: "Chị để mặc tôi". Nàng đi bộ ra dốc Hàng Gà, tay ôm gói giấy truyền đơn bọc kín. Nàng băng qua đường Doudart de Lagrée. Vừa trông thấy trong sương mù hai bóng lính cảnh sát từ xa đến, nàng vội đi sát vào một bức thành của một tòa biệt thự, chạy nhanh đến một cổng sắt, nấp vào bóng tối, dưới dàn hoa ang-ti-gôn. Con chó trong nhà sủa rùm lên. Hai người lính cảnh sát trùm áo lên đến nửa mặt đạp xe đi qua. Một người nói:

- Con chó nhà ai thính hơi nhỉ! Mình đi êm ru ngoài này mà trong nhà nó sủa!

Bóng họ đã xa, Lệ-Chi bước nhè nhẹ ra đi. Con chó càng sủa dữ. Nàng đi rất nhanh, qua mấy lộ vắng teo, xuống đường Jacquin. Đến số nhà 24, nàng gõ cửa:

- Anh Sĩ ơi! Anh ngủ rồi à? Lệ-Chi đây.

- Cô Lệ-Chi hả?

- Vâng, tôi đây.

Đèn điện trong nhà bật lên. Tiếng Sĩ hỏi lại:

- Thật Lệ-Chi hả?

Lệ-Chi cười:

- Anh cứ mở cửa ra xem thì biết mà!

Cánh cửa hé mở. Lệ-Chi đẩy cửa bước vào, cười và tự khóa cửa lại. Trần-văn-Sĩ vui mừng quấn quít được gặp Lệ-Chi một cách bất ngờ. Chàng cũng ngạc nhiên sao Lệ-Chi đến chàng vào giờ này? Nhìn thấy đầu tóc nàng còn dính đầy hoa giấy, chàng hỏi:

- Cô ở Dạ hội Sinh viên về đây?

Lệ-Chi mỉm cười:

- Anh đoán giỏi đấy? Còn anh? Sao tôi không thấy anh ở Dạ hội? Hình như anh không có đi hả?

Trần-văn-Sĩ đánh diêm châm điếu thuốc thơm hút:

- Cô làm tôi mất hồn! Tôi nói chuyện này cho cô nghe... Cô uống tí rượu gì cho ấm đã nhe?

- Thôi cảm ơn anh. Tôi đã uống nhiều lắm rồi.

Sĩ ngồi xuống ghế, đối diện với Lệ-Chi. Chàng nhìn Lệ-Chi một cách say mê, và mỉm cười tình tứ. Chàng nghĩ thầm rằng Lệ-Chi đến đây với chàng trong giờ phút này, có lẽ vì Lệ-Chi... đã yêu chàng chăng? Có lẽ vì Lệ-Chi không thấy mặt chàng trong Dạ hội nên đến đây để tỏ tình thương nhớ chăng?... Chàng lại tủ lấy chai rượu bổ"con mèo" và hai cái ly, đem đến bàn. Chàng rót mời:

- Chắc cô đi ngoài đường rét lắm. Cô uống một tí cho ấm...

- Cảm ơn anh. Tôi không thể uống được nữa.

Chàng khẽ bảo:

- Cô có nhọc không, mời cô nằm tạm trên đi văng nghỉ cho khỏe?

Nhưng Lệ-Chi nhã nhặn từ chối:

- Cảm ơn anh. Tôi ngồi ghế được rồi.

Nàng đang xem một quyển tạp chí tranh ảnh lấy trên bàn. Nàng vừa lật xem, vừa hỏi:

- Sao anh không đi Dạ hội?

Trần-văn-Sĩ cười, nghĩ thầm rằng quả thật Lệ-Chi đã chú ý đến mình:

- Tôi rất buồn đêm nay không được khiêu vũ với cô. Vì nếu tôi có đi dự Dạ hội Sinh viên, là cốt để được nhảy với cô thôi. Tôi mong mỏi Dạ hội từ một tuần lễ nay. Tôi đã sẵn sàng để đêm nay hưởng tất cả hạnh phúc và vinh dự được ôm cô mà quay cuồng theo điệu đàn huyền ảo du dương...

Lệ-Chi cười rất tự nhiên:

- Chà! Anh này cũng thi sĩ ghê nhỉ!

Sĩ càng phấn khởi, nâng ly rượu uống, rồi đặt ly xuống bàn, nhìn Lệ-Chi với tất cả đắm mê rạo rực:

- Cô Lệ-Chi à, chính cô là Nàng Thơ... của tôi...

Lệ-Chi trở lại nghiêm trang:

- Tôi chả dám. Anh đừng nói thế, tôi không thích.

Nhưng Sĩ tấn công riết:

- Chắc cô cũng biết chứ, cô Lệ-Chi? Chìu theo lòng ao ước thiêng liêng và... và..., tôi muốn nói gì đây nhỉ?... và... thành thật, và nhiệt liệt, và nồng nàn của tôi. Thầy tôi là cụ Thượng Trần hình như đã có nhờ một quan Huyện đến xin được làm suôi gia với Thầy cô, Quan Phó Mật-thám tỉnh ta.

Lệ-Chi đỏ mặt, dở giọng cáu kỉnh:

- Tôi không bằng lòng anh nói đến chuyện ấy. Tôi đến đây cốt là để... thăm anh, vì ở Dạ hội ra khuya quá, tôi không về nhà trọ được. Tôi định ghé lại đây ngồi xem sách xem báo chơi cho đến sáng. Nhân tiện ngày mai là chủ nhật, thức đêm một bữa không sao... Anh nói chuyện học hành nghe vui hơn...

- Nhưng mà lúc nãy cô Lệ-Chi hỏi tôi chuyện khác...

- Tôi có hỏi anh gì đâu?

- Có! Cô hỏi tôi sao đêm nay tôi không dự Dạ hội?

- Ờ nhỉ! Tại sao anh không đi?

Sĩ cười, đứng dậy mở tủ lấy ra chiếc cà vạt đỏ tươi, khoe với Lệ-Chi:

- Cái cà vạt này làm ở Paris, bán ở Grands Magasins Réunis, tôi mới mua một tuần nay, chưa đeo tới. Tôi định đợi đêm Dạ hội này đeo vào để cô trông thấy. Không biết màu này có vừa ý cô không?

Chàng trở lại tủ, lấy một đôi giày mới đóng, rất đẹp, nói tiếp:

- Đôi giày này, tôi cũng định đêm nay mang nó lần đầu tiên, để khiêu vũ với cô. Nhưng, thật rủi rõ cho tôi, cô Lệ-Chi ạ. Tôi đã sửa soạn đâu vào đấy rồi, chờ đợi suốt một tuần lễ cho chóng đến đêm nay để tôi được gần gũi cô, được nhảy với cô, được hân hạnh quen biết cô một cách thân mật hơn, thì, trời ơi, ngay hồi 7 giờ tối nay, lúc tôi đang diện áo quần để đi Dạ hội, bỗng có một bức thơ của ai ở ngoài song cửa ném vào...

Lệ-Chi làm bộ ngạc nhiên:

- Ồ! Thật hả anh?

- Lúc nãy tôi ngạc nhiên hơn cô. Và tôi sợ mất hồn mất vía!

- Cái thư gì vậy anh?

- Tôi muốn lấy cô xem.

Sĩ đứng dậy lại bàn học mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì, lại gần đưa Lệ-Chi:

- Đây. Cô đừng đọc lớn nhe.

Lệ-Chi thản nhiên rút thư ra xem. Một tờ giấy như những tờ giấy thường nhưng viết lối chữ in và in đông sương:

"Bạn...

"Đảng của chúng tôi làm việc để tranh đấu phục hồi Độc lập cho Tổ quốc. Lẽ dĩ nhiên là công việc của Đảng cần dùng rất nhiều tiền. Những thanh niên ái quốc, nhất là các sinh viên con nhà giàu, có bổn phận giúp Đảng để làm tròn nhiệm vụ. Vậy chúng tôi mong rằng bạn bớt tiền xa xỉ, rượu chè, nhảy đầm, chưng diện, để góp vào ngân quỹ của Đảng. Chiều mai đúng giờ này, hai đồng chí của chúng tôi sẽ đến nhà bạn để thu số tiền ấy. Nếu bạn báo cho Sở Mật-Thám biết, bạn sẽ......."

Còn một đoạn ngắn độ 5 câu nữa. Dưới thư ký:

Việt-Nam Cách-Mạng Đảng

Lệ-Chi xem xong, giả vờ rùng mình:

- Tôi sợ mấy cái này lắm! Thôi, trả lại anh!

Sĩ cầm thư, hỏi:

- Không biết có nên báo cho Sở Mật-Thám không?

- Tùy anh. Nhưng họ đã nói như thế, anh đi báo làm gì? Nguy hiểm lắm! Nên đốt giấy đó đi, và ngậm miệng thì hơn!

- Tôi cũng nghĩ vậy, cô Lệ-Chi à.

Lệ-Chi tỏ vẻ sợ sệt:

- Anh được cái thư, rồi không dám đi Dạ hội hả?

- Chứ sao! Tôi vội vàng thay đồ ngủ, đóng kín cửa, không dám thò đầu ra. Lúc nãy cô đến gõ cửa một cách bất ngờ, làm tôi mất hồn mất vía! Nhờ cô xưng tên ngay, tôi nghe rõ tiếng cô, tôi mới vội vàng chạy ra mở cửa. Nếu không, chắc tôi sợ quá, đã chết điếng trên giường mất rồi!

- Lệ-Chi cười khúc khích:

- Nhưng anh có làm gì mà anh sợ dữ vậy?

- Tính tôi nhát lắm, cô! Thầy tôi cũng đã dặn tôi khi tôi đi Hà-Nội, là đừng có giao du với bọn"Quốc sự". Hồi ở Huế, tụi học trò Khải Định bãi khóa, làm reo này nọ trong dịp để tang cho Phan-Chu-Trinh đó, tôi ở nhà có dám dự vào với tụi nó đâu!

- Hội-kín nào biết anh ở đây mà gửi thư đến anh?

- Mình biết đâu! Chắc trong đám sinh viên Cao đẳng có cậu nào có chưn trong Hội-kín...

- Đêm nay, trong Dạ hội Sinh viên, tôi thấy ai cũng cười dòn, nô đùa, rượu chè, nhảy múa, nào có thấy Hội-kín Hội hở gì đâu?

- Công việc của họ bí mật, mình làm sao biết được hở cô!

Lệ-Chi lắc đầu:

- Sinh viên đã lớn rồi không lo học, để lập hội hè làm bậy, tôi ghét lạ!

- Tụi nó ngu ngốc mà!

- Nhưng thôi, mặc họ! Ai làm gì thì làm, mình cứ lo học là được.

- Dạo này, tôi nhảy valse giỏi lắm, cô ơi!

Lệ-Chi xem lại quyền tạp chí tranh ảnh. Nàng chăm chỉ xem một bức ảnh cô đào Marlene Dietrich. Rồi ngước lên nhìn Sĩ:

- Đốt cái thư đó, đi anh! Đừng để trong nhà không nên.

- Ừ, phải đấy. Để đây, lỡ Mật-thám họ biết thì bỏ mẹ!

Chàng quẹt diêm, đốt. Lệ-Chi hỏi:

- Anh đừng đi thưa với sở Mật-thám, thêm rắc rối. Trong thư họ đã dặn anh như thế, nếu anh không nghe chắc là nguy đến tánh mạng của anh.

- Họ không dặn, tôi cũng chả dám thưa đâu cô ơi!

- Nếu chiều mai họ đến, anh có bao nhiêu tiền nên vui vẻ tặng họ bấy nhiêu để cho êm chuyện!

Sĩ do dự:

- Thầy tôi mới gởi cho tôi bưu phiếu 500 đồng. Chắc tôi phải cúng cho Hội-kín 250 đồng! Tôi còn phải trả tiền ông giáo sư khiêu vũ, tiền thợ may quần áo tây. Tôi phải... À, tôi tính mua tặng cô lọ nước hoa Rêve d'or, và...

- Cảm ơn anh. Tôi đã có rồi. Anh đừng mua, tốn tiền vô ích!

Trong lúc trò chuyện với Sĩ, Lệ-Chi vẫn ngó chừng đồng hồ treo trên tường. Vừa đúng 4 giờ, nàng đứng dậy:

- Tôi muốn đi chơi một vòng lên Hồ Trúc-Bạch... Để cho hết buồn ngủ. Anh cho tôi mượn chiếc xe đạp nhé?

- Cô điên sao? Trời rét mướt thế này mà cô muốn đạp xe đi chơi lên Hồ Trúc-Bạch? Chúng mình ngồi trong nhà ấm áp, có thú vị hơn không?

- Tôi ở trong Dạ hội đã mệt lắm rồi. Tôi cần đạp xe đi một vòng cho khỏe. Anh cho tôi mượn chiếc xe của anh chứ?

- Vâng... Nhưng tôi sợ cô rét...

- Anh khỏi lo.

Lệ-Chi, từ lúc bước vào nhà Sĩ, vẫn ôm luôn trong tay một gói có giấy nhựt trình bọc kín ở ngoài. Đứng dậy ra đi, cô mang gói ấy theo. Nhưng Sĩ không để ý, và cũng không hỏi.

Bạn đọc đã biết gói ấy là gói gì, và Lệ-Chi đạp xe máy đi đâu...

Sau khi hai viên cảnh sát Phát và Việt ra đi, Lệ-Chị ngồi dựa lưng ghế, uống một tý rượu. Sự thực, nàng cũng thấy lạnh. Nàng cảm thấy cơn lạnh thấm tận vào xương, vào tủy. Nhưng nàng điềm nhiên, mỉm cười ngó Trần-văn-Sĩ:

- Mấy ông đội xếp thật lọ! Mình đạp xe đi chơi sớm, mà cũng nghĩ mình trốn nhà đi tự tử xuống Hồ Bạch-Trúc! Họ bắt dẫn về nhà mới nghe! Suýt nữa nếu không có anh, tôi đã bị bắt đưa về bót rồi!

Lệ-Chi cười rất tự nhiên. Sĩ cũng cười:

- Lúc nãy, cô đóng kịch khéo quá! Cô làm y như thể cô là vợ...

Nhưng Lệ-Chi cắt ngang:

- Ở đời, phải thế anh ạ. Tôi biết tôi giới thiệu anh một cách đột ngột và sổ sàng như thế là không phải, và bây giờ tôi xin lỗi anh. Nhưng gặp trường hợp ấy, chả nhẽ tôi cứ nói dối quanh, để họ càng nghi tôi nữa hay sao? Thà tôi nói phăng ngay như thế, có phải được êm chuyện không!

Sĩ cứ nhớ lại câu Lệ-Chi giới thiệu mình là"chồng" của nàng, tự nhiên thấy sung sướng vô kể. Chàng nhìn thiếu nữ với đôi mắt âu yếm say mê:

- Lệ-Chi ạ, lúc nãy cô giới thiệu tôi với ông Đội xếp như thế, khiến tôi vui mừng, và suy nghĩ. Tôi suy nghĩ tại sao... Ừ nhỉ! Tại sao... Lệ-Chi hiểu tôi muốn nói gì chứ ạ?...

Lệ-Chi làm thinh, xem ảnh trong tập báo. Sĩ nói tiếp, giọng nói mỗi lúc mỗi run run, cảm động:

- Phải không, cô Lệ-Chi, tại sao hai chúng mình...

Lệ-Chi ngước nhìn tròng trọc vào mắt chàng thanh niên. Chàng không dám nói hết lời. Lệ-Chi bảo:

- Tôi không thích anh nghĩ những chuyện vớ vẩn ấy. Tôi coi anh như là người bạn, hay là người anh trai, thế thôi.

Sĩ ngượng nghịu đáp:

- Nhưng cô biết là tôi yêu cô...

Lệ-Chi cau mày, tỏ vẻ không bằng lòng:

- Yêu là cái quái gì? Tuổi của chúng ta là tuổi của học sinh, thì giờ của chúng ta là để học. Còn những chuyện ái tình là chuyện mơ mộng đâu đâu, tôi nói thật với anh là tôi không thích.

Mặc dầu thái độ lãnh đạm của Lệ-Chi, chàng sinh viên cũng đã bị sắc đẹp của nàng làm mê hoặc, và hoàn cảnh đặc biệt trong giờ này rất thuận lợi cho chàng để liều lĩnh tỏ nỗi lòng cuồng nhiệt, chàng chạy đến nắm tay thiếu nữ, nhìn nàng một cách si mê:

- Lệ-Chi... tôi yêu cô nồng nàn... say đắm...

Lệ-Chi dẫy dụa, gỡ được bàn tay của Sĩ, và nghiêm nghị bảo:

- Mời anh lại ngồi ghế, tôi hãy nói chuyện...

- Tôi chỉ xin Lệ-Chi một lời hứa...

- Mời anh lại ngồi ghế đàng hoàng, rồi muốn hứa gì thì hứa.

Sĩ nghe lời, lại ghế ngồi. Chàng mở hộp thuốc Craven A, rút một điếu, đánh diêm châm. Lệ-Chi ngó thẳng vào chàng, dõng dạc bảo:

- Trước hết, anh phải hứa với tôi rằng từ nay anh không được phạm vào người tôi một cách sỗ sàng và bất lịch sự như thế. Và xin lỗi anh, tôi không thích anh gọi tôi là"Lệ-Chi". Từ nay, tôi mong anh gọi tôi là"Cô Lệ-Chi" như trước. Còn tình yêu của anh, tôi xin khuyên anh không nên quá bồng bột. Tôi không phải có ác cảm gì với anh đâu. Sự tôi đến đây thăm anh rất là tự nhiên, không ngại ngùng, tỏ rằng tôi coi anh như một người bạn đáng mến, một người bạn tốt. Tôi mong anh đừng làm gì để tôi mất cảm tình đứng đắn ấy. Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm anh, như bây giờ, để chúng ta nói chuyện văn chương, nghệ thuật, nói chuyện tự nhiên, như thế tôi cho là vui hơn, và tình bạn được lâu bền hơn.

Lệ-Chi đứng dậy, ngó đồng hồ:

- Gần 6 giờ rồi. Trời đã sáng. Tôi có hẹn với mấy chị em bạn gái 6 giờ rưỡi sẽ đi Sơn-Tây chơi với họ. Chắc họ đang chờ tôi. Thôi, xin chào anh nhé. Anh có giận tôi không?

Chàng sinh viên không dám giận. Nhưng chàng ngượng nghịu:

- Cô đi sớm thế?...

- Tôi muốn để 9 giờ tan hết sương mù rồi hãy đi. Nhưng tại mấy con quỹ ấy cứ đòi đi 7 giờ! Tụi nó có xe nhà...

Lệ-Chi khẽ nghiêng đầu chào:

- Thôi anh đừng ra, rét chết! Cảm ơn anh nhé. Nếu đi Sơn-Tây về có quà, tôi sẽ mang lại biếu anh.

Nàng mỉm cười khép cửa ra đi.

Sáng hôm ấy, truyền đơn đã rải khắp các phố Hà-Nội, mà Lệ-Chi cũng không về nhà trọ ở phố Hàng Ngang, nhà của hai chị em Mỹ-Liên, Mỹ-Huệ...

Nàng đi đâu cả ngày hôm ấy, và những ngày sau?