CHƯƠNG VII
TRONG thời gian một tháng, Tổng-bộ C.M.Đ. ngưng hoạt động tạm thời, vì có vụ Lê-Vinh phản đảng, và bị người lạ bắn chết. Lệ-Chi vẫn tiếp tục đi học như thường. Nàng được đưa qua tập sự tại nhà thương Bạch-Mai. Nàng là một cô nữ hộ sinh vừa xinh đẹp, vừa vui vẻ, siêng năng, rất tận tụy với người đẻ.
Thỉnh thoảng, nàng đến thăm Trần-Sĩ, con trai của cụ Thượng Trần ở Q.N., người đang say mê nàng, và đã dạm hỏi nàng nhưng nàng đã từ chối, viện lẽ còn đi học. Trần-Sĩ phàn nàn với Lệ-Chi rằng mỗi tháng chàng phải đóng góp 200 đồng cho "Đảng-Cách-Mạng" nào đó, mà chàng không dám nói cho ai biết. Chàng cũng giấu cả với Cụ Thượng, phải nói dối là xin thêm tiền mua sách. Lệ-Chi cười:
- Anh tưởng chỉ có một mình anh phải nộp tiền cho họ sao? Tôi cũng nộp mỗi tháng 100$, vì tôi nghèo hơn.
Lệ-Chi không ở nhà phố Hàng-Ngang nữa nhưng lâu lâu nàng vẫn đến chơi với hai chị em cô Mỹ-Huệ và Mỹ-Liên, rủ đi xem chớp bóng.
Cuộc đời sinh viên của cô bề ngoài vẫn thản nhiên như thường, không tiết lộ ra một điều gì bí ẩn.
Một tháng sau, tình thế hơi êm, Lệ-Chi phái người đến biên giới báo cáo với Ủy- ban Chấp-hành để về Hà-Nội hoạt động trở lại. Cùng một lúc, Lệ-Chi được tin các đồng chí ở Huế đã phải gởi cô Liên B theo một ghe nước mắm đi đường biển vào Saigon, vì không thể ra Vinh được. Liên B sau này qua Xiêm, đến năm 1946 mới đến Hà-Nội.
Lệ-Chi dạo này mới quen thân với một thiếu nữ khác, học trường Thăng-Long, tên là Kim-Xuyến. Kim-Xuyến, 18 tuổi, mặt trái xoan, người thon thon, có một nốt ruồi đen ở môi dưới. Nàng tính nết rất thùy mị, đứng đắn, không đẹp lộng lẫy như Lệ-Chi, nhưng có cặp mắt quyến rũ lạ lùng. Học trò con trai ở Thăng-Long, nhiều cậu đeo đuổi Kim-Xuyến chỉ vì "đôi mắt quỷ-thuật" theo như lời họ khen tặng nàng.
Kim-Xuyến tìm cách làm quen với Lệ-Chi trước. Bắt đầu gặp gỡ là một buổi tối thứ bảy, đi xem chớp bóng ở Philharmonique, Lệ-Chi vừa mua vé, thì một thiếu nữ đứng gần đấy, hỏi mua số vé kế tiếp. Vào phòng, hai cô ngồi hai ghế gần nhau.
Trong khi xem chương trình, thiếu nữ lân la nói chuyện với Lệ-Chi về tài tử Charles Boyer đóng bi kịch trong một phim trước khiến nàng cảm động, ngồi xem ứa nước mắt. Ngay lúc mới quen với Lệ-Chi, nàng đã tỏ ra một tính tình rất đa sầu đa cảm. Lệ-Chi tự nhiên mến nàng:
- Chị học trường nào?
- Em học Thăng-Long, chị ạ. Còn chị?
- Tôi học trường Thuốc.
- Chà, chị giỏi quá nhỉ! Em vừa thi Diplôme trượt, chị ạ!
- Tên chị là gì?
- Kim-Xuyến. Còn chị?
- Lệ-Chi.
Hai người thân mật chuyện trò cho đến lúc tan rạp. Kim-Xuyến hỏi địa chỉ của Lệ-Chi để sáng mai nàng đến chơi.
Sáng chủ nhật, Kim-Xuyến đến nhà Lệ-Chi. Đây là một căn phố lầu ở Bạch-Mai. Lệ-Chi ở riêng một gác lầu. Dưới nhà là một gia đình công chức mà Lệ-Chi giới thiệu là ông anh họ và bà chị dâu, với hai cháu nhỏ. Ông làm Tham-tá Phủ toàn-quyền.
Kim-Xuyến thích văn chương, thi phú, thấy trên bàn Lệ-Chi nhiều sách Việt-ngữ và các tập thơ Pháp của Mallarmé, Baudelaire, Rambaud, nàng tỏ vẻ khoái trá lắm, hỏi Lệ-Chi:
- Chị cũng thích đọc thơ nhỉ?
- Vâng. Đọc thơ không bao giờ chán, chị ạ.
Đôi bạn mới quen nhau, vì yêu thơ mà trở nên thân nhau.
Lệ-Chi rút một quyển đưa Kim-Xuyến:
- Chị có đọc quyển này chưa?
- Gì đây chị? À, André Chénier! Em đã đọc nhiều bài.
- Chị thích bài nào nhất?
Kim-Xuyến lật mấy trang, rồi mỉm cười, chỉ:
- La Jeune Captive. Em thuộc lòng bài này.
Lệ-Chi cười:
- Sao chúng mình tâm đầu ý hợp thế! Tôi cũng ưa bài này lắm.
Kim-Xuyến chậm rãi phê bình bài thơ:
- Tả tâm trạng một thiếu nữ trẻ đẹp bị nhốt trong lao tù, với những câu thơ kiệt tác làm cho ta phải rung động! Chỉ bài thơ ngắn thôi, cũng đủ ghi lại những tiếng rên rỉ bi thương của một tâm hồn bị áp bức.
- Cả một mối hận của tuổi trẻ, chị nhỉ?
- Biết đâu bọn thiếu nữ vô tội như chúng ta tuy đang tự do bay nhảy dưới trời xanh, nhưng cũng khác nào cô thiếu nữ bị bắt giam trong tù bên cạnh buồng giam của Thi-sĩ!
Lệ-Chi và Kim-Xuyến chuyện trò thân yêu nhau lắm. Trong đám bạn gái, Lệ-Chi chưa gặp được ban trị âm như Kim-Xuyến. Đôi bạn tin nhau và mến nhau ngay. Từ hôm ấy, nói đúng hơn là từ bài thơ La Jeune Captive, Kim-Xuyến và Lệ-Chi gặp nhau rất thường, và đi đâu cũng có nhau.
Mới một tháng mà hai cô thiếu nữ thân nhau như đã năm mười năm.
Kim-Xuyến cho Lệ-Chi biết mẹ nàng buôn bán ở Hải-Dương. Cha nàng bị tù chính trị và chết trong tù, lúc nàng 10 tuổi. Nàng là con thứ ba, hai người chị lớn đã có chồng ở Nam-Định và Hà-Nội. Hiện nàng ở với hai vợ chồng người chị thứ hai ở phố Hàng Cót. Chồng làm công chức ở sở Tài chánh. Nàng định nếu đỗ bằng tú tài năm nay thì sang năm thi tú tài toàn phần rồi cũng xin vô học trường Thuốc. Hồi nhỏ, nàng không hiểu sao cha bị tù, sau này, lớn lên nàng đọc Sử và mẹ nàng nói rõ cho biết, nàng cảm thương cha chết vì Tổ-Quốc, và tâm tình ấy cứ vấn vương mãi trong tâm trí nàng.
Lệ-Chi cảm động rưng rưng nước mắt, nhưng làm thinh. Kim-Xuyến hỏi, nàng cũng nói lý tưởng cách mạng của nàng, nhưng không muốn cho bạn biết rõ về gia đình.
Lệ-Chi thỏ thẻ bảo:
- Nếu có ai rủ tôi vào một đảng cách mạng, có lẽ tôi theo liền, chị Xuyến ạ.
- Em cũng thế. Phần chị thì vì Tình Tổ-Quốc, vì Dân-tộc, vì giòng máu nóng của 2000 năm lịch sử. Phần em, lại còn thêm một mối hận gia đình. Vì cha em đã bị tù cách mạng và đã chết trong tù.
Sau đó hai tháng, Lệ-Chi đã hoàn toàn tin Kim-Xuyến, là người bạn tâm phúc đủ tin cẩn được và cùng một chí hướng với nàng. Một hôm nàng nói thầm thì với Kim-Xuyến, vừa tủm tỉm cười:
- Tôi thú thật với chị nhé: tôi đang học Lớp Nhì.
- Sao lại chị học Lớp Nhì? Em không hiểu.
- Lớp Nhì là Cours Moyen ấy mà!
- Là thế nào hả chị?
- Là C.M. chị không hiểu à?
- Em chịu! C.M. là thế nào, hở chị?
- Là Cách-Mạng.
- À! Gớm, chị khéo tìm chữ bí mật, thế mà em chả nghĩ ra.
- Tôi đã được giới thiệu vào một đảng cách mạng.
- Thế thì hay quá! Em phục chị lắm, nhưng em không ngạc nhiên tí nào.
- Lâu nay tôi giấu chị, vì tôi mới vào Đảng. Nay mới thiệt thọ là Đảng viên, chị ạ!
- Sao chị còn giấu em?
- Đảng chúng tôi là C.M.Đ. Luật lệ trong đảng nghiêm khắc lắm. Muốn cổ động một bạn đồng chí mới, phải hoàn toàn tin người bạn ấy đã.
- Lâu nay chị chưa tin em sao?
- Tin lắm chứ! Nhưng nay tôi mới thật là hoàn toàn hiểu chị, và muốn mời chị vào đảng, để chị em mình làm việc với nhau.
- Thế thì có gì bằng! Em sung sướng lắm. Em vẫn ao ước có thế, như chị đã biết.
- Hôm nào, tôi sẽ giới thiệu chị với Thành-bộ.
- Vâng. Nhưng chuyện này quan trọng lắm. Em xin phép chị cho em suy nghĩ rất kỹ nội trong hai hôm, em sẽ trả lời chị biết.
- Sao lại còn suy nghĩ? Chị chưa tin tôi sao?
- Chị tin em, hay em tin chị là việc hẳn nhiên rồi. Nhưng cũng chưa đủ. Em cần phải tự tin em trước đã. Em muốn để hai ngày thảnh thơi, suy nghĩ thật chín chắn, tin tưởng hoàn toàn nơi năng lực của em rồi em sẽ quyết định.
- Vâng. Việc này rất bí mật và nhiều nguy hiểm. Kim-Xuyến muốn nghĩ kỹ cũng phải.
- Về việc bí mật, Lệ-Chi cứ tin em. Chỉ chị và em biết thôi. Về việc nguy hiểm, em không ngại. Đã là cách mạng, nguy hiểm là chuyện đáng khinh thường. Em suy nghĩ, là để xét về năng lực và hoàn cảnh của em. Dù sao sang ngày mốt, em cũng trả lời để Lệ-Chi rõ quyết định của em.
- Tôi hy vọng nơi chị.
- Em cũng tin tưởng vào chị.
Sang ngày hẹn, Kim-Xuyến tươi cười vui vẻ, trả lời Lệ-Chi:
- Chị ạ, em đã quyết định rồi.
- Thế nào?
- Em theo học Lớp Nhì với chị!
Lệ-Chi sung sướng, ôm lấy Kim-Xuyến, không nói được. Đôi bạn đều cảm động, nhìn nhau, tủm tỉm cười.
Kim-Xuyến được Lệ-Chi giới thiệu vào Thành-bộ. Kim-Xuyến được đề cử lịnh một công tác có thể gọi là... rất nguy hiểm. Lệ-Chi ở Tổng-bộ, chứ không ở Thành-bộ. Nhưng việc gì, Kim-Xuyến cũng cho Lệ-Chi biết. Lệ-Chi bảo:
- Chị ở Thành-bộ, vì chị mới vào Đảng. Chị công tác được có thành tích đẹp, sẽ được lên kỳ-bộ. Nhưng tôi tin rằng đối với công tác nào khó khăn nguy hiểm đến đâu, Kim-Xuyến cũng sẽ thành công.
Một dạo, đang C.M.Đ. cần tiền để mua thêm khí giới. Theo quyết định mới rồi của Tổng-bộ và theo biến chuyển của tình thế, toàn thể đảng viên đều phải được võ trang.
Thành-bộ có đề nghị lên Kỳ-bộ một số danh sách ba người triệu phú có tiếng ở Hà-Nội có thể "quyên tiền giúp đảng". Trong số ba người này có ông K, là một ông nhà giàu có lớn ở phố H.B. Vừa là nhà giàu, lại vừa là tay ăn chơi xa xỉ, có con trai cho sang Pháp cũng chuyên môn học nhảy. Người ta lại còn đồn ông có cô con gái lớn thi bằng Brevet mấy lần đều trượt, đã 18 tuổi, mà ông thường đến thuê một phòng trên Nhà hàng Métropole để tập cho cô khiêu vũ với ông.
Buổi sáng ngày lễ 14-7, thành phố đang lúc náo nhiệt động đảo thì một chiếc xe traction còn mới đổ trước cửa nhà ông.
Một người đàn ông ôm cặp da và một thiếu nữ, rất sang trọng ra vẻ một cặp vợ chồng quý phái bước vào nhà, đi thẳng lên gác. Ông K. ở nhà một mình. Cô con gái còn nằm phòng kế cận, xem tiểu thuyết. Ông K. ngac nhiên thấy khách sang không quen, tưởng rằng khách mua đồ cổ. Vì ông K. vẫn buôn bán đồ xưa. Ông K. hỏi:
- Xin lỗi, ông bà đến chơi, có việc gì?
- Chúng tôi ở Thái-Bình lên xem hội 14 juillet. Nghe tiếng nhà ông có nhiều đồ cố quý giá, muốn đến xem.
- Vâng, mời ông bà ngồi chơi ạ.
Nhưng người đàn ông liền rút trong túi ra một khẩu súng lục chĩa ngay vào mặt ông.
- Nhân tiện chúng tôi cũng yêu cầu ông cho Đảng vây món tiền 5000$ để mua khí giới.
Ông K. tái mặt, làm thinh.
Người thiếu nữ mỉm cười.
- Xin ông đừng ngại. Chúng tôi không phải là kẻ cướp.
Ông trọc phú run run, ấp úng, muốn mở miệng nói, nhưng người khách đàn ông bảo:
- Ông khỏi phân trần vô ích. Số tiền 5000$ Đảng nhờ ông giúp chỉ là số tiền nhỏ so với các món tiêu pha xa xỉ rất vô ích của ông. Nay, chúng tôi không có nhiều thì giờ. Ông mở két ngay cho. Đảng sẽ nhớ lòng tốt của những người giúp Cách-mạng.
Nói xong chàng bước lần tới, tay vẫn chĩa súng sáu vào ngực ông nhà giàu, ông này đi dật lùi đến trước két bạc. Thiếu nữ cầm súng lục đi theo. Ông mở két lấy ra mấy gói bạc, không dám đếm. Thiếu nữ chỉ lấy đủ 5 gói là 5000$ cất trong cặp da, còn bao nhiêu để lại.
"Cặp vợ chồng" này lại nhờ chủ nhà tiễn họ xuống nhà dưới, sau khi căn dặn:
- Nếu ông cho nhà chức trách biết ông có giúp tiền cho Đảng, ông sẽ bị coi như là kẻ thù của Đảng. Vả lại, chúng tôi cho ông hay rằng cô gái lớn của ông đã đi với chúng tôi rồi... Trong một tháng, nếu ông không tố cáo, và không có việc gì xảy ra, cô ấy sẽ trở về với ông bình yên vô sự. Nếu ông tố cáo, cô ấy sẽ biến mất luôn. Giờ, xin ông đưa chúng tôi ra đến tận xe, ông vui vẻ thân mật bắt tay chào chúng tôi đàng hoàng, khi nào xe chúng tôi rồ máy chạy, ông hẵng trở vào làm thinh, không nói gì cho ai biết.
- Vâng... vâng...
Ông chủ nhà đưa hai khách quý ra đến tận xe đậu ngoài lề đường. Mọi người ngoài đường và hai bên hàng phố đều trông thấy ông niềm nở tiễn cặp vợ chồng sang trọng ra xe. Ông chồng lên xe, rồ máy. Chủ nhân đứng trước cung kính chắp tay vái chào:
- Kính ông bà ạ.
- Kính ông.
Ông chủ nhà vào đóng cửa lại. Nhớ người khách bí mật có nói một câu mà ông không hiểu: "Cô gái lớn của ông đã đi với chúng tôi..." Thế là thế nào? Cô gái lớn của ông ở nhà chứ đi đâu? Mới lúc bảy giờ sáng, cô còn hát "J'ai deux amours" ở bên phòng cô, tiếng véo von vang qua đến phòng ông. Còn cặp vợ chồng lạ chỉ ở trong phòng ông từ lúc mới bước vào đến lúc ra đi không đầy 10 phút, không hề thấy họ sang phòng cô con gái.
Tuy vậy, ông nghi ngờ vì câu nói của người khách, nên vội vàng lên lầu. Ông vừa bước lên cầu thang, vừa gọi:
- Lan! Lan!
Không nghe tiếng cô Lan đáp lại, ông chạy vào phòng cô, không thấy cô. Ông goi:
- Lan! Lan!
Ông đi tìm khắp các phòng, biệt có bóng dáng cô.
Ông xuống bếp gọi anh bồi. Anh này đã đi chợ.
Ông triệu phú định đến trình sở mật-thám. Nhưng ông nhớ lại người khách lạ đã dặn ông, nên ông do dự, rồi sau cùng nhất định giấu kín vụ này, đợi một tháng nếu con gái ông không về thì ông sẽ đi tố cáo.
Ông suy nghĩ nhức óc: con gái ông bị đảng Cách-mạng bắt lúc nào? Hay là cô ấy có đồng mưu với họ? Hai câu ấy cuồn cuộn trong đầu óc của nhà trọc phú ngày đêm, khiến ông ngồi thừ người, lo sợ, bỏ ăn, bỏ ngủ.
.
Ông hồi tưởng lại tỷ mỉ từng chi tiết nhỏ, việc vừa xảy ra rất nhanh chóng như một giấc mộng ly kỳ. Ông cũng còn chưa tin hẳn là sự thật. Ông mơ ngủ chăng?
Ông đứng dậy lại tủ kiến, nhìn vào kiến, rõ ràng ông đang thức, đôi mắt ông mở rộng, chứ đâu phải ông đang ngủ mê! Ông để tay lên trán bình tĩnh tự hỏi: "Nào, ta nhớ lại xem nào, có phải rõ ràng là sự thật không? Phải! Phải! Không phải ta nằm mê! Rõ ràng có thật! Hai người ấy vào... họ đưa súng ra..."
Ông rùng mình: "Nếu ta cưỡng lại, chắc họ đã bắn ta chết rồi! Thế mới biết nhà ta còn phúc đức lớn mới khỏi bị giết ghê rợn trên vũng máu!..."
Ông lại tủ sắt, cánh cửa tủ còn mở, bàn tay yêu kiều của nàng Tiên bí mật đã lấy 5 xấp... Ông đếm lại bạc và tự nhủ: "Phải rồi! Họ đã lấy 5000$". Nhưng tại sao họ không lấy hết nhỉ? Kể ra họ cũng quân tử đấy chứ! Thảo nào người đàn bà đẹp đã bảo: "Chúng tôi không phải là kẻ cướp!" Vâng, nếu họ là kẻ cướp, thì họ đã vơ vét sạch sành sanh, chứ họ dại gì để lại cho mình những 20.000$, và đồ nữ trang quý giá của Lan! Thôi! Thôi! Đích thị họ là Cách-mạng. Họ chỉ cần 5000$ để làm việc cho họ, thì ta cũng nên cúng số tiền ấy cho xong. Miễn là họ giữ chu toàn tính mạng của Lan là may phúc rồi!"
Nhưng ông cụ đánh đầu hỏi lớn: "Lan ra đi lúc nào, mà ông không hay không biết? Không có một tiếng động? Không thấy một bóng người? Lạ quá nhỉ! Lạ thật nhỉ!"
Thật là một việc vô cùng bí mật đối với ông, khiến ông cứ băn khoăn, thơ thẩn, đi ra, di vào, thở dài, thở ngắn như người mất trí.
Tuy nhiên, suốt một tháng trời, nhà trọc phú giữ kín miệng, biệt dám hở môi cho ai về vụ bí mật ly kỳ quái gở này. Ông có hỏi người bồi. Anh này cũng tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức:
- Thưa ông, con đi chợ lúc 8 giờ, thì cô Lan hãy còn ở nhà cơ mà!
- Mầy ra đi có đóng cửa không?
- Con vẫn khép cửa như mọi lần. Theo như lệ quen, mỗi buổi sáng còn đi chợ xong, thì chị hàng hoa đem hoa đến, cô Lan xuống chọn hoa rồi cô đóng cửa. Hôm nay con về, thấy bó hoa đã để trên bàn.
- Thôi, mầy đừng nói cho ai biết là cô Lan đi vắng nhé.
- Hay là cô ấy đi chơi đâu, chốc trưa cô về?
- Không. Tao biết. Nó bỏ nhà ra đi không nói với tao.
- Ông để con đi tìm cho. Con chỉ nghĩ cô đi chơi với cậu công tử nào. Để con hỏi hai bên hàng phố xem họ có trông thấy cô Lan ở nhà ra đi với ai không?
- Thôi, thôi! Tao lạy mầy! Chuyện này nếu hàng phố biết được thì sẽ có chuyện không hay. Tao cấm mầy, đừng nói với ai hết nhé! Nếu mầy nói thì mầy mất mạng đấy!
Suốt một tháng, nhà trọc phú giữ kín. Ai hỏi cô Lan. Ông cũng bảo:
- Cháu nó vừa đi chơi.
Có điều lạ, là thường thường bồi bếp hay đem chuyện nhà chủ nói tung ra ngoài, và còn phóng đại cho to chuyện nữa là khác. Nhưng anh bồi nhà này không hề thủ thỉ một câu nào về vụ bí mật vừa xẩy ra trong nhà chủ anh. Chính anh cũng có vẻ bí mật nữa. Anh bảo chủ:
- Chuyện này, ông dặn con đừng nói cho ai hay thì con đâu dám nói, vả lại nếu nói ra thì nguy hại đến tính mệnh cô Lan và cả của ông nữa. Con chỉ sợ ông nói ra, Mật-thám họ hay được thì rầy rà cho ông lắm.
Thỉnh thoảng, anh lợi dụng tính sợ sệt của chủ, mà đe dọa thêm, một cách khéo léo, để chủ ngậm miệng đừng đi tố cáo.
Suốt một tháng trời, ông trọc phú không dám ở nhà, cứ đi đến nhà bạn bè đánh tổ tôm, tài bàn, hoặc uống rượu, hút thuốc phiện, cho khuây khỏa. Chín mười giờ đêm, ông mới dám về nhà, ngó trước ngó sau, đóng cửa nẻo rất kỹ, rồi lên nằm im thim thíp trên lầu.
Ông lo sợ "người ta" đến lấy tiền của ông và bắt cóc ông nữa.
Nhưng không có gì xảy ra trong tháng ấy. Sự thực thì cô con gái của ông sau một tháng biệt tích, đã trở về nhà. Xe kéo đưa cô về đỗ trước cửa vào lúc 8 giờ tối. Cô vẫn vui vẻ, quần áo bảnh bao, son phấn đàng hoàng, như đi chơi về. Cô vội trả tiền xe, rồi chạy nhanh vào nhà. Mọi lần giờ ấy, anh bồi đã đóng cửa, ở trong nhà nằm đọc truyện kiếm hiệp, mà tối nay anh ra ngồi hóng gió ngoài vỉa hè đề cửa mở một cánh.
Thấy cô Lan về, anh bồi mừng rỡ:
- Cô đã về?
Rồi anh đứng dậy đi vào, theo sau cô.
Đêm ấy, cô Lan thuật rõ chuyện đầu đuôi cho cha nghe:
- Con không hiểu vì sao lúc bấy giờ chị hàng hoa rủ con đi chơi là con đi ngay. Con cũng chẳng nhớ là con đi đâu, nhưng con đến ở một ngôi nhà sang trọng, người nhà đối với con rất niềm nở, vui vẻ, thân thiện, con không có điều gì phàn nàn cả. Cơm nước ngày hai buổi rất tử tế. Sáng dậy ăn xôi hoặc cháo đậu xanh. Áo quần có chị ở giặt ủi sạch sẽ. Có nước tắm, có đèn điện, có phòng đọc sách và chơi bóng bàn. Con được tự do, thong thả, như ở nhà. Thỉnh thoảng họ mua quà bánh, cũng mời con ăn với họ. Con không nhớ nhà, không nhớ papa, vì ở đấy thích lắm, nhưng cả ngày không đi đâu. Con thích nhất là mỗi buổi sáng, mặt trời vừa mọc, con dậy tưới nước cho hoa. Nhiều thứ hoa đẹp lạ cơ! Xong ngồi đan áo len, hoặc nằm võng xem sách. Chiều mát, đánh bóng bàn. Tối con ngủ chung với chị hàng hoa. Giường có nệm, màn, chăn, gối, đủ cả. Con ở đấy một tháng trời, nhưng hình như mới có một tuần lễ thôi. Sáng nay, con vẫn tưới nước cho mấy cây thược dược, hoa nở bằng cái bát, đẹp ghê đi, papa! Trưa nay, khác hơn mọi hôm, con ăn cơm xong buồn ngủ quá. Con đi ngủ. Con ngủ say mê mãi đến lúc con dậy, nhìn đồng hồ thấy 7 giờ. Trời tối, đèn điện đã bật sáng các phòng, nhưng người nhà đi chơi đâu cả. Chỉ có chị hàng hoa ở nhà, chị bảo con:
- Mấy anh đi xem chớp bóng. Hôm nay cô về nhà cô ở phố H.B. kẻo ông Cụ ở nhà mong nhé.
Con mặc đồ đạc xong, chị đưa con ra đường có chiếc xe hơi đang chờ, con lên xe đi đến chợ Hàng-Da, con xuống xe hơi gọi xe kéo về đây.
- Nhà của chị hàng hoa ở chỗ nào?
- Con chả nhớ là ở chỗ nào.
- Nhưng ở trong thành phố hay ở ngoại ô?
- Con cũng chả nhớ nữa, papa à!
- Ít nhất, con cũng nhớ con đi đường nào, đến đường nào, chứ lý gì con sống ở đấy một tháng mà con quên được?
- Con đã bảo là từ khi con gặp chị hàng hoa ở dưới nhà, là con quên hết cả. Con chỉ nhớ những chuyện con vừa kể papa nghe, còn chỗ nào, ngày nào, những ai ai, con quên tất!
- Có cặp vợ chồng trẻ đi xe "traction" không?
- Con đã bảo với papa là con chẳng nhớ mà lị! Con chỉ biết người nhà vui vẻ và tử tế lắm, tiếp đãi con như người bạn thân, thế thôi.
- Nhà họ có súng ống đạn dược gì không?
- Con chả thấy gì. Chỉ có bồn hoa có ba cây thược dược nở hoa sao mà đẹp thế! Lúc ra về, con muốn xin một cành, nhưng lại thôi.
- Ra về, họ dặn con những gì?
- Chả dặn gì cả. Lúc đến cũng như lúc về, đều vui vẻ tử tế cả. Con thích ở đấy ghê, papa!
- Con không nhớ nhà, không nhớ papa ư?
- Không. Con đã bảo là con chả nhớ gì tất cả.
- Thế sao con còn thuộc đường gọi xe về nhà?
- Từ lúc xuống xe ở chợ Hàng-Da, tự nhiên con biết đường về nhà.
- Có ai đe dọa gì con không?
- Ồ, sao lại đe dọa con? Họ thương con, chìu con lắm chứ!
- Papa sợ họ cho con uống bùa mê?
- Không có đâu, papa ạ! Con uống toàn nước trà mạn sen ngon lắm cơ. Trà ở đấy thơm ghê đi! Con vẫn còn nhớ mùi trà, phảng phất, con khoái uống lắm.
- Nếu con muốn trở lại chỗ ấy để thăm họ, con nhớ đường không?
- Con chịu thôi! Mù mịt tăm tăm, làm thế nào đi được, papa?
- Xa hay gần? Đi xe hơi độ mấy giờ? Đi hướng nào?
- Papa cứ hỏi con mãi, con làm sao biết được cơ chứ?
- Con còn nhớ mấy bài hát Tây con vẫn hát ấy không?
- Con nhớ lắm chứ! Ở đấy con vẫn hát luôn.
Cô Lan nói đến đây, buồn ngủ quá, đi vào phòng ngủ. Sáng hôm sau, cô lại dậy sớm như thường lệ, cô mở rộng cửa sổ, cô tập thể thao, xong cô hát: "J'ai deux amours..." Cô vào buồng tắm, vặn nước nóng và nước lạnh để tắm. Tắm rồi, cô trang điểm qua loa, mặc áo dài xuống nhà dưới, đợi chị hàng hoa.
Theo thường lệ, chị hàng hoa đến vào khoảng giờ này, đội cả một thúng hoa đi bán, ghé vào bán cho cô Lan (bán thẳng), nhưng phải để tùy ý cô ấy chọn. Sáng nay, hình như chị hàng hoa đi trễ. Cô Lan ngồi phòng khách đọc tiểu thuyết đợi mãi chị cho đến trưa. Từ hôm ấy, sáng nào cô Lan cũng đợi chị hàng hoa, nhưng chị không đến như trước nữa. Cô Lan buồn bã nhớ chị, nhớ những bó hoa thơm ngát và tươi đẹp của chị, nhất là cô nhớ mùi trà mạn sen của chị. Cô Lan lo sợ chị ấy có lẽ không đi bán hoa nữa, hay là làm nghề khác. Cô cứ hỏi anh bồi có gặp chị ở ngoài chợ không? Nhưng anh bồi không bao giờ gặp.
Một tháng sau, Lan mới quên dần dần, rồi quên hẳn.
Bạn đọc thân mến của tôi chắc không cần tôi cho bạn biết cặp vợ chồng đi xe Citroën đến nhà ông trọc phú ở phố H.B. mượn 5000$ cho đảng C.M.Đ. thật không phải là vợ chồng. Người đàn ông là một đảng viên của Thành-bộ Hà-Nội. Thiếu nữ chính là Kim-Xuyến, bạn mới của Lệ-Chi, và đã thành ra nữ đồng chí của nàng.
Chị hàng hoa là ai? Anh bồi là ai? Chắc bạn đã hiểu thừa rồi. Vâng, họ đều là đồng chí của Lệ-Chi, và Kim-Xuyến. Toàn là học trò Lớp Nhì cả đấy.
Còn nơi để cho cô Lan nghĩ hè một cách tự do, thong thả, vui chơi đầy đủ, có ba bụi hoa thược dược làm cho Lan say mê, nếu bạn tò mò hỏi tôi: "Chỗ ấy là chỗ nào?", thì tôi xin chịu lỗi, chứ tôi không nói rõ ra đây được. Vả lại, trong Bộ truyện này, có nhiều điểm bí mật khác, còn bí mật hơn, nhưng tôi cũng không thể thuật rõ hết được. Tôi giữ làm của riêng vì nhiều lý do, xin bạn miễn chấp. Bạn cũng khỏi phải lo cho tình trạng của cô Lan. Tuy lúc mới về nhà, cô ấy tỏ ra lãng trí đôi chút, nhưng qua một tháng, cô trở lại hoàn toàn như cô lúc trước. Có điều cô không nhớ những chuyện đã xảy ra từ lúc cô đi theo chị hàng hoa đến lúc cô trở về nhà cô. Đoạn đời ngắn ngủi ấy phảng phất trong trí cô, êm êm và dịu dịu, như một giấc mơ thế thôi. Và cô không bao giờ kể lại cho ai nghe. Papa của cô thường hỏi đi hỏi lại mãi về vụ ấy, nhưng cô vẫn trả lời như bạn vừa nghe lúc nãy.
Đối với cô, giấc mộng ấy đã qua, không nhắc lại làm gì nữa!
Cô Kim-Xuyến sau khi công tác được kết quả mỹ mãn, theo chương trình của Thành-bộ đã vạch sẵn cho, được đưa lên Kỳ-bộ, sung vào ban Trinh-thám. Ở Kỳ-bộ 3 tháng, Kim-Xuyến còn thành đạt rực rỡ hơn nữa trong một vụ khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều.
Nhưng trước khi tiếp tục kể lại những thủ đoạn của Kim-Xuyến trong C.M.Đ. dưới quyền điều khiển kín đáo của Lệ-Chi, tôi muốn đưa bạn đọc đến một căn phòng mà bạn đã trông thấy ngay từ lúc bắt đầu bộ truyện này. Đó là căn phòng của Trần-Bá ở phố Hàng-Nón. Tại nơi đây, bạn đã thấy xảy ra 2 việc: thứ nhất là Lệ-Chi đến rủ Trần-Bá vào Đảng-Cách-Mạng, Trần-Bá từ chối với điệu bộ sợ sệt, hèn nhát, thì lại bị Lệ-Chi mắng là thanh niên ăn chơi trụy lạc, và từ đấy nàng tuyệt giao với Bá. Thứ hai, là sau khi Lệ-Chi ra về rồi, Trần-Bá xem một giấy bí mật của Tỉnh-bộ Q.D.Đ. ở Q.N. gởi ra báo tin cô Liên B bị bắt.
Hôm nay đây, cũng trong căn phố ấy, Trần-Bá đang trầm ngâm nghe một nữ đồng chí, cán bộ Q.D.Đ. báo cáo về công việc của nàng đã làm do Trần-Bá giao phó cho. Nữ đồng chí ấy cũng không phải ai xa lạ, chính là Kim-Xuyến.
Kim-Xuyến mà bạn đã biết rõ hình dung, ngồi kế bên Trần-Bá, trên chiếc đi-văng coi bộ thân mật lắm. Nàng nói chậm rãi, rõ ràng:
- ...Thế là đúng theo huấn lịnh của anh, em đã tìm được cơ hội để làm quen với chị Lệ-Chi. Em phải thú nhận rằng muốn tiếp xúc với cô bạn "Lớp Nhì" ấy, em đã chịu khó theo rõi bí mật trong một tuần lễ. Chừng một khi quen được nàng rồi em đã trở nên một người bạn thân rất mau chóng. Lệ-Chi là một thiếu nữ rất đa cảm, nhưng cũng rất cương quyết. Và nàng có một đức tính em phải khâm phục, là nàng vô cũng khéo léo trong công việc giao tiếp ở ngoài. Nàng rất lanh lợi, sáng suốt, không thể bị ai lừa gạt được...
Trần-Bá mỉm cười, ngắt lời ngay:
- Kim-Xuyến xét đoán câu sau có hơi sai. Vì chính em đã lừa gạt được Lệ-Chi!
- Trái lại, em cảm thấy chính em bị Lệ-Chi lừa gạt! Chứng cớ là lắm lúc em quên em là người của Q.D.Đ. mà em lại trung thành tận tụy với Lệ-Chi, công tác đắc lực cho C.M.Đ.! Thế mới buồn cười! Đành rằng em tìm cách lẻn vào hàng ngủ C.M.Đ. là theo huấn lịnh của anh, để dò xét tường tận những hành động của cô gái cực kỳ bí mật ấy. Nhưng một khi em đã vào đấy rồi, em có cảm tưởng như chính em là người mắc bẫy. Chứng cớ là em đã thành công trong vụ "mượn 5000$" của ông nhà giàu ở phố H.B. mà em đã tường thuật lại rõ ràng cho anh nghe lúc nãy. Trong vụ ấy, em hoàn toàn là người của C.M.Đ. Nói đúng hơn là người của Lệ-Chi! Và nay em biết rõ Lệ-Chi là linh hồn của ban Trinh-thám trong Tổng-bộ C.M.Đ. Mặc dầu Lệ-Chi giấu em sự thật quan trọng ấy, và chỉ cho em biết rằng nàng là mot nhân viên thường của Kỳ-bộ mà thôi.
Có điều Lệ-Chi không biết rằng em đã hoàn toàn giấu được nàng một bí mật quan trọng hơn vì nàng tuyệt nhiên không ngờ em là người của Q.D.Đ., một thám tử của anh!
Kim-Xuyến âu yếm nhìn Trần-Bá, khẽ nói tiếp:
- ...và là người yêu của anh.
Trần-Bá mỉm cười:
- Đừng nói chuyện ấy trong lúc này. Em nói tiếp về công việc của em đi!
-... Hiện giờ Lệ-Chi tin em lắm anh ạ. Và em cũng phải thành thật thưa anh hay rằng em cũng tin Lệ-Chi lắm. Anh muốn biết rõ tung tích của người mà anh đã bảo em "Cô gái Việt-Nam bí mật nhất" thì đây, Lệ-Chi quả thật là một thiếu nữ cách mạng, có tâm hồn thanh cao, khí phách siêu việt, trái tim rất đa cảm, trong trắng hoàn toàn, và bí mật nhất. Chính vì nàng là một phụ nữ cao quý, hiếm hoi như thế, nên đôi khi em thấy hối hận đã phải lợi dụng tình thân ái của nàng để dọ thám nàng... Thành thử, em đang ở vào một địa vị không được chánh trực quang minh lắm. Vừa là đảng viên của Q.D.Đ., vừa là đảng viên của C.M.Đ. để dò la tin tức của cô Lệ-Chi! Có điều em tự nghĩ buồn cười, là ở Q.D.Đ. em trung thành với anh bao nhiêu, thì ở C.M.Đ. em cũng gần như trung thành với Lệ-Chi bấy nhiêu!
- Lệ-Chi có biết anh không?
- Không. Không bao giờ em nói việc bên đảng mình cho cô ấy nghe. Vả lại cô ấy có biết đâu rằng em là người của Q.D.Đ.?
- Lệ-Chi có yêu ai không?
- Không bao giờ cô ấy muốn nói đến việc tâm tình. Chỉ có một lần em ướm hỏi, cô ấy trả lời rằng trước kia cô có yêu, đó là tình yêu đầu tiên của cô, mà cũng là tình yêu độc nhất. Cô bảo: "Chỉ một người!"
- Em không hỏi người ấy là ai?
- Em có hỏi nhưng không bao giờ cô ấy nói. Vả lại, hình như Lệ-Chi đã đoạn tuyệt với người ấy rồi.
- Vì sao họ đoạn tuyệt?
- Vì bất đồng tư tưởng. Chàng chơi bời trụy lạc quá. Lệ-Chi buồn nên dứt bỏ. Nhưng mỗi lần nhắc đến, Lệ-Chi vẫn còn thương tiếc người ấy nhiều. Em nhớ có một lần Lệ-Chi nói với em: "Rất tiếc, người ấy là một thanh niên có tư cách, nếu chàng không bị xã hội quyến rủ vào những cạm bẫy tai hại của vật chất, thì ngày nay chàng có thể là một chiến sĩ gương mẫu cho thế hệ chúng ta. Chàng có thể là một vị anh hùng trẻ tuổi lôi kéo chúng ta trong cuộc cách mạng tranh đấu cho Độc-lập Tự-do! Nhưng thân ôi... chàng đã bị nhiễm con vi trùng trụy lạc!... Nhưng tôi không giận chàng, tôi chỉ thù ghét cái xã hội khốn nạn đã làm hư hỏng chàng thanh niên mà tôi vẫn coi như người bạn lòng duy nhất của tôi, tuy tôi đã đoạn tuyệt, để đeo đuổi lý tưởng Quốc gia. Tôi vẫn mong được trở lại với chàng khi nào chàng giác ngộ.
Trần-Bá châm thuốc hút, điềm nhiên bảo:
- Phải, tôi cũng phục cô Lệ-Chi, mặc dầu tôi không được hân hạnh biết cô ấy. Một thiếu nữ cách mạng, có tâm hồn như cô Lệ-Chi làm sao yêu được một chàng thanh niên chơi bời lêu lổng! Tôi tưởng...
Kim-Xuyến ngạc nhiên ngó Trần-Bá:
- Sao hôm nay anh xưng "Tôi" với em?
- Anh quên đấy, em ạ. Em tha thức cho anh. Anh tưởng một thiếu nữ như Lệ-Chi phải được một tình yêu xứng đáng với cô. Có điều đáng phục ở Lệ-Chi, là cô đã biết khinh rẻ một mối tình tầm thường, để lo phụng sự Tổ-Quốc. Nếu anh là kịch sĩ, anh sẽ viết một bản kịch làm cảm động tất cả những trái tim, để biểu dương đức tánh của một thiếu nữ cao quý, như cô Lệ-Chi. Nếu anh là Thi-sĩ, anh sẽ làm một bài thơ hay nhất trên thế gian, để ca ngợi mối tình thiêng liêng hy sinh cho Tổ-Quốc, của người con gái ấy...
Kim-Xuyến mỉm cười:
- Anh thử viết một bộ truyện vậy!
Trần-Bá ngẫm nghĩ một lúc:
- Biết đâu Lệ-Chi có thể là vai chính của một bộ tiểu thuyết ly kỳ và cảm động! Nhưng trong bộ truyện cách mạng, ái tình và trinh thám ấy, có lẽ cả anh và em mỗi người cũng sẽ đóng một vai tuồng, mà kết cuộc chưa biết sẽ ra thế nào!
Kim-Xuyến cười:
- Em đang vô tình sống trong một chương (không biết là chương thứ mấy!) của quyển tiểu thuyết mà không biết tác giả chính là ai!
Trần-Bá đứng dậy:
- Thôi, đây là chúng mình nói chuyện chơi cho vui. Chúng ta mong rằng quyển tiểu thuyết mà hiện chúng ta đang sống, sẽ kết cuộc trong vinh quang, trong thắng lợi của tinh thần Cách-mạng Việt-Nam!
- Em đợi huấn lịnh mới của anh.
- Anh muốn em tiếp tục dò xét tỷ mỷ các hành động của Lệ-Chi và của đảng C.M.Đ. Và nhân đó có thể biết thêm được các hoạt động của đảng T.N. toan tính làm tan rã C.M.Đ. và sẽ phá rối trong hàng ngủ Q.D.Đ. của chúng ta nữa. Anh tin tưởng hoàn toàn nơi em trong nhiệm vụ ấy.
- Em sẽ cố gắng mãi mãi để xứng đáng lòng tin cậy của anh.