- 12 - 5 giờ 1 phút
Ngồi trên taxi đi tới địa điểm thứ ba và cuối cùng, Quinn nghĩ anh đã hiểu được lý do ẩn sau sự dàn xếp lằng nhằng này. Holmes không muốn đặt chân vào một cái bẫy. Vậy nên, để tránh chuyện đó, trước hết ông ta đưa Quinn rời khỏi nơi anh đã có mặt ban đầu để tới địa điểm thứ hai. Ông ta đã theo dõi anh ở đó mà không bị trông thấy. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn là Quinn chỉ có một mình, dù có vẻ là như vậy, ông ta tiếp tục chuyển điểm hẹn tới nơi thứ ba. Điều này cho ông ta cơ hội là kẻ có mặt trước, qua đó sẽ chắc chắn rằng khu vực xung quanh an toàn. Để bố trí một kẻ đồng mưu, Quinn sẽ phải làm việc đó trước sự quan sát của con mồi.
Anh tới nơi sau bảy hay tám phút, không hơn. Quán Owen’s này nhìn bề ngoài có rất nhiều nét giống một địa điểm bán rượu lậu hồi hai thập niên trước. Nó tọa lạc tại tầng trệt của một tòa nhà xây bằng đá nâu, và lối vào dưới tầng hầm. Nơi này có một biển hiệu bằng đèn neon, nhưng lúc này đã quá giờ đóng cửa theo luật và tấm biển đã bị tắt đi. Phần lớn mọi người cũng đã ra về. Nhưng anh vẫn nhảy xuống và đi vào.
Có một người đàn ông ngồi một mình, trong một lô ngăn riêng, quay mặt ra phía trước. Mái tóc người đó đã hoa râm ở quanh rìa, nhưng vẫn còn đen ở giữa đỉnh đầu. Ông ta đeo kính không vành, và cặp mắt kính khiến cái nhìn của ông ta trở nên điềm tĩnh. Quá điềm tĩnh để có thể ngồi một mình trong quán cà phê lúc năm giờ sáng. Ông ta trông giống kiểu người ngồi nhà gật gù nhìn xuống một tờ báo dưới ngọn đèn, với thời hạn ấn định vào lúc mười một giờ. Ông ta mặc bộ đồ màu xám nhạt, trên chiếc móc đính trên tường gần bàn có treo một chiếc mũ cũng màu xám nhạt. Một bàn tay của ông ta đang ôm quanh cốc whisky pha soda, bàn tay còn lại không cầm nắm gì, đặt ở phía đối diện chiếc bàn.
Khi Quinn bước vào, ông ta kín đáo giơ một ngón tay lên, rồi lại đặt tay xuống mặt bàn.
Quinn đi tới, đứng nhìn người đàn ông. Ông ta ngồi đó nhìn lên.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng lạ lùng mà khoảng cách gần sát giữa họ làm cho nó trở nên thật lố bịch, trôi qua. Hai người nhìn nhau chằm chằm không nói không rằng.
Người đàn ông ngồi tại bàn lên tiếng trước.
“Tôi đoán anh là Quinn?”
“Tôi là Quinn, còn ông là Holmes?”
“Hóa đơn taxi của anh tốn bao nhiêu?”
“Sáu mươi cent.”
“Tiền đây.” Ông ta để những đồng xu rơi ra từ một lỗ hổng dưới bàn tay đang nắm lại, như thể chỗ tiền lẻ là một thứ chất lỏng gì đó.
Quinn trở lại sau giây lát. Ông ta không hề nhúc nhích, vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Quinn dừng lại ở vị trí lúc trước, bên mép bàn.
Holmes đưa tay hờ hững ra dấu về phía băng ghế ở mé bàn đối diện. “Ngồi đi.”
Quinn dè dặt ngồi xuống, tận ngoài mép ghế, cách xa bức tường.
Một lần nữa họ lại nhìn nhau, người trẻ hơn ngoài hai mươi, người kia đã gần hết tứ tuần hoặc thậm chí đã ngũ tuần. Holmes lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn. Điều đó tự nó bộc lộ ra gần như ngay lập tức. Ông ta làm chủ tình hình hơn; cho dù tình hình này đáng lẽ phải bất lợi cho ông ta. Thậm chí cả phẩm cách và việc ở bên chính nghĩa cũng không bù đắp lại được sự thiếu kinh nghiệm.
“Có một cốc dành cho anh đấy.” Ông ta nói. “Tôi đã phải gọi trước để được phép ở lại đây. Đã quá giờ đóng cửa rồi.”
Quinn thầm nghĩ, nhưng không để tâm nhiều đến nó, Sẽ vui lắm đây, nếu ông ta đã cho thứ gì đó vào trong cốc. Nhưng đó là một ly 1910. Anh không coi chuyện đó là nghiêm túc.
Holmes gần như đọc được ý nghĩ của anh. “Vậy hãy dùng cốc của tôi đi.” Ông ta nói. “Tôi vẫn chưa chạm môi vào đâu.” Ông ta cầm cái cốc trước mặt Quinn, đưa lên môi uống một ngụm lớn.
“Bất cứ lúc nào.” Ông ta giễu cợt.
Quinn kín đáo nhìn quanh, thầm nghĩ, Đây không phải chỗ để hăm dọa, buộc hắn phải thừa nhận. Tại đây mình không thể làm được gì nhiều. Đáng lẽ mình không nên để hắn chọn địa điểm.
Một lần nữa Holmes dường như lại đọc được ý nghĩ trong đầu anh. “Anh muốn ra ngoài xe thay vì ở đây chăng?”
“Tôi không biết là ông có xe. Tại sao ông không dùng xe đón tôi ngay từ đầu, thay vì bắt tôi phải chạy ngược chạy xuôi như thế?”
“Tôi muốn tìm hiếu về anh trước đã. Tôi không biết mình đang nói chuyện với ai.”
Ông vẫn chưa biết đâu, Quinn cay cú nghĩ thầm.
Holmes uống cạn cốc rượu tới tận đáy, rồi đứng dậy, cầm cái mũ màu xám nhạt, đội nó ngay ngắn lên đầu với sự căn chỉnh cẩn thận và chuẩn xác, như thể ông ta đang rời khỏi một bữa tiệc bàn chuyện làm ăn vào giữa trưa, chứ không phải một cuộc hẹn bị ép buộc vào lúc sắp tảng sáng. Ông ta trông bớt điềm tĩnh hơn với cái mũ trên đầu, nhưng chỉ một chút thôi; ông ta vẫn nguyên xi là một doanh nhân tôn quý, khắc khổ, cao đạo. Ông ta bắt đầu bước về hướng lối ra, nắm chắc sợi dây cương vô hình của tình thế.
Quinn đứng dậy, bước theo sau ông ta, để lại cốc đồ uống không hề động đến. Thế rồi anh liếc mắt nhìn nó. Mình có thể cần đến nó cho những gì sắp tới, anh thầm nghĩ, mình cảm thấy trong người đang chùng xuống. Anh quay lại bàn trong chốc lát, uống cạn cốc rượu bằng hai, ba hơi dài, rồi theo sau Holmes ra ngoài. Gần như ngay lập tức anh cảm thấy khá hơn, có khả năng đối phó tốt hơn với tình huống mà anh sắp lâm vào.
Chiếc xe đậu cách đó vài căn nhà. Holmes đã đứng sẵn bên cạnh, đợi để chỉ cho anh thấy chỗ.
“Tôi không có ý gây sức ép với anh.” Ông ta lịch thiệp nói và ra hiệu mời anh vào xe.
Quinn để ông ta nổ máy cho xe chuyển bánh. Sau đó anh hỏi ngắn gọn, “Ông đi đâu thế?”
“Chỉ loanh quanh chút thôi, tôi nghĩ vậy. Chúng ta không thể ngồi trong xe nói chuyện bên lề đường vào giờ này, rất có thể sẽ có một tay cớm tìm tới chõ mũi vào.”
“Thế thì có gì không ổn chứ?” Quinn cắt ngang.
Holmes dịu giọng nói. “Tôi không biết. Anh thấy sao?”
“Tôi đang hỏi ông.” Quinn đáp.
Holmes mỉm cười nhìn về phía mặt đường rải nhựa trải ra trước thanh chắn bùn trước của chiếc xe đang không ngừng lao tới, như thể ông ta đã khám phá ra điều gì thú vị về nó. Chẳng có gì hết; nó cũng hệt như mọi mặt đường rải nhựa khác mà thôi.
Chiếc xe chạy về phía Tây; phải thế thôi, Năm Mươi Mốt là một con phố chạy về phía Tây. Không ai nói gì. Quinn thầm nghĩ, Mình sẽ để hắn bắt đầu trước; tại sao mình lại phải khiến chuyện này dễ dàng hơn cho hắn chứ? Sớm muộn gì hắn cũng phải bắt đầu. Trò chơi này phụ thuộc vào hắn; mình đang mang theo chiếc vé vào tù và lệnh hành quyết của hắn... cứ cho là vậy đi. Dù Holmes nghĩ gì, ông ta cũng đang giữ kín điều đó trong đầu; ông ta không để suy nghĩ ấy lộ ra ngoài.
Ông ta lái xe ngoặt lên hướng Bắc, rẽ vào phố Sáu. Họ đi ngược lên con phố này, rồi lại rẽ về hướng Đông một cách ngẫu nhiên qua một con phố mang số chẵn. Một cú rẽ không dự tính trước, Quinn dám chắc điều đó qua cú đánh lái đột ngột ông ta thực hiện vào khoảnh khắc cuối cùng. Họ đi thẳng tới đại lộ Một, rồi lại rẽ lên hướng Bắc thêm một đoạn nữa. Cuối cùng ông ta dường như đã quyết định. Ông ta dừng lại ở một con phố dốc thoai thoải dưới đường East River và dừng lại sát mép nước, một nơi giống như bến đỗ hay thềm nổi không có bờ chắn hay bất cứ hình thức bảo vệ nào.
Ông ta chỉ dừng xe khi hai lốp trước đã đè lên bờ đá thấp bên rìa.
Quinn im lặng. Trò chơi giờ đã bắt đầu, anh nghĩ.
Holmes tắt máy và ánh đèn pha cũng biến mất. Những vệt sáng lăn tăn trên mặt nước đã tắt ngóm, song bản thân nó thì vẫn còn đó. Họ có thể ngửi thấy nó trong mỗi nhịp thở, và đôi lúc còn nghe thấy. Mặt nước thỉnh thoảng lại phát ra một âm thanh khe khẽ như tiếng chép miệng, chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh.
“Ông dừng xe sát mép nước quá nhỉ?” Quinn nhận xét.
“Các bánh xe được chặn lại rồi. Anh đang lo lắng sao?”
“Tôi không lo.” Quinn bình thản nói. “Tôi cần phải lo sao?”
Holmes hơi quay đầu sang bên.
“Anh nhìn đồng hồ đeo tay làm gì vậy?”
“Tôi đang cố tính xem chúng ta đã gặp nhau trong quán Owen’s bao lâu.”
“Hai mươi phút”, Quinn nói, “đáng lẽ đến lúc này mọi việc đã xong xuôi rồi.”
“Sẽ như thế. Anh có tấm séc chứ? Anh muốn bao nhiêu để đổi lấy nó?”
Có gì đó không ổn, Quinn nghĩ. Mình đã không xử sự đúng. Mình đang rơi vào tình huống bất lợi. Làm sao, và từ lúc nào mà hắn đã chiếm được thế thượng phong?
Anh bóp chặt sống mũi mình một lúc.
Holmes đang khom người về phía trước, hai tay đặt trên bảng táp lô. Có tiếng sột soạt của giấy phát ra. “Đây là hai trăm đô la”, ông ta nói, “giờ thì đưa tôi tấm séc.”
Quinn không trả lời.
Holmes quay sang nhìn anh. “Hai trăm năm mươi.”
Quinn không trả lời.
“Anh muốn bao nhiêu?”
Quinn nói thật khẽ và chậm rãi. Giờ đến lượt anh. “Điều gì khiến ông nghĩ rằng tôi muốn tiền?”
Holmes chỉ nhìn anh.
“Đây là điều tôi muốn: Tôi muốn một bản thú nhận viết tay rằng ông đã giết Stephen Graves tối nay. Nếu ông không đưa nó cho tôi, tôi sẽ đưa cả ông lẫn tấm séc, tới chỗ cảnh sát.”
Quai hàm của Holmes cố khép lại, nhưng rồi nó lại há ra. “Không, đợi...” Ông ta nói đi nói lại hai, ba lần. “Không, đợi...”
“Ông đã không ở trên đó tối nay sao, ông Holmes?”
Hàm dưới của ông ta đột nhiên ngậm chặt lại và không há ra thêm nữa; chặt tới mức không từ nào lọt ra được nữa.
“Anh ta đã chết. Và ông là kẻ đã gây ra chuyện đó. Ông không nghĩ rằng tôi đã tìm thấy tấm séc khi lang thang khắp thành phố trên một chiếc taxi, phải không? Ông nghĩ tôi đã tìm thấy tấm séc ở đâu? Ở nơi tôi tìm thấy xác Stephen Graves nằm trên sàn!”
“Anh đang nói dối. Anh đang tìm cách áp đặt cho tôi một điều mà anh không hề biết.”
“Tôi đã ở đó.”
“Anh đã ở đó ư? Anh đang nói dối.”
“Ông và anh ta đã ngồi đối diện nhau trên hai chiếc ghế bọc da, trong căn phòng trên lầu hai, phòng làm việc ở phía sau nhà. Anh ta có một ly đồ uống, nhưng chẳng buồn mời ông một ly. Anh ta có một điếu xì gà, nhưng chẳng buồn mời ông một điếu. Ông đã nhai nát điếu xì gà của chính mình. Thậm chí tôi sẽ nói cho ông hay đó là loại gì. Corona. Thậm chí tôi sẽ nói cho ông hay ông đã mặc thứ gì. Lúc ấy ông mặc một bộ đồ màu nâu. Ông mặc một bộ màu xám để ra ngoài gặp tôi, nhưng lúc ấy ông mặc một bộ màu nâu. Ông bị gãy mất nửa khuy áo trên ống tay áo bên trái. Đừng mất công thu bàn tay của ông về làm gì. Dù sao thì tôi cũng đã biết rồi. Giờ có phải tôi đang nói dối không? Giờ ông tin tôi đã ở đó rồi chứ? Giờ ông tin tôi đã thấy anh ta nằm chết ở đó... và biết rằng ông giết anh ta rồi chứ?”
Holmes không trả lời. Ông ta lại nghiêng đầu sang bên.
“Đừng bận tâm xem đồng hồ nữa. Đồng hồ của ông không cứu được ông đâu.”
Holmes bỏ nó xuống. Cuối cùng ông ta lên tiếng, “Có, đồng hồ của tôi có thể. Anh bạn chỉ là một cậu nhóc thôi, phải không nào? Quả thực tôi gần như thấy ái ngại cho cậu đấy, con trai. Tôi đã không biết là cậu còn trẻ thế này, qua điện thoại.”
Quinn chớp mắt.
“Cậu đang gặp phiền toái lớn với đôi mắt của mình, phải không nào? Đèn trên bảng táp lô có những quầng sáng bao quanh chúng, phải không? Như những bong bóng xà phòng thật to. Đúng rồi.”
“Đó là gì vậy?”
“Thấy không, cậu đã nói quá nhiều. Nhiều tới mức đưa cậu xuống mồ. Giá như cậu biết giữ mồm, có lẽ tôi đã thực sự tin rằng cậu tìm thấy tấm séc trên một chiếc taxi. Cậu đã có thể tới đây, ngủ một giấc trong xe và tỉnh dậy sau vài giờ nữa, ở đây, bên bờ sông, không còn tầm séc, nhưng ngoài ra thì không hề hấn gì. Có thể với một tờ mười đô la trong túi, để cậu nuốt trôi trải nghiệm này. Đầu cậu đang nặng như đeo đá, phải vậy không? Quá nặng cho cái cổ của cậu. Cậu cứ liên tục gục xuống, như thể nó làm bằng đá khối vậy.”
Đầu Quinn đột nhiên gục xuống và giữ nguyên tại đó.
Holmes hơi mỉm cười kẻ cả, “Nếu cậu cứ uống cốc của cậu, thì chuyện này hẳn đã không xảy ra, hẳn là cậu đã ổn. Cậu cảnh giác, nhưng không đủ. Cậu đã chọn nhầm cốc. Cốc của tôi. Tôi là một kỳ thủ. Cậu hiển nhiên không phải. Cờ vua có nghĩa là tính được nước đi của đối thủ trước khi anh ta thực hiện nó.”
Ông ta dừng lời và quan sát anh thêm chút nữa. “Cà vạt thắt chặt quá hả? Đúng thế, nới nút thắt xuống. Đúng rồi. Nhưng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều, phải không? Không thể ngăn được chuyện đó xảy ra. Cậu sẽ ngủ. Ở đây, trong chiếc xe. Cậu sắp lao xuống sông. Và không có dấu hiệu nhận dạng nào trên người cậu. Tôi sẽ lấy tấm séc trước khi cậu chìm nghỉm, đừng lo. Tôi sẽ tìm ra nó, kiểu gì nó chẳng ở trên người cậu. Cậu không thể tới nơi thực hiện việc trao đổi mà không đem theo nó trên người. Nhiều khả năng nó được nhét trong giày của cậu. Đó là nơi đám choai choai các cậu nghĩ là chỗ cất giấu khôn ngoan nhất cho một tấm séc.”
Quinn vùng khỏi chiếc ghế, như thể đang giật những sợi dây trói buộc anh vào nó, đưa tay với lấy tay cầm mở cửa xe trong một cú lảo đảo đổ ập người về đằng trước. Holmes giữ anh khỏi ập xuống sàn xe bằng cách đưa một cánh tay đỡ dưới bụng và kéo anh ngồi vào ghế, như một cái bao tải nặng trên nhẹ dưới.
“Cố gắng để đổ nhào xuống thì ích gì chứ? Dù có ra được khỏi xe, cậu cũng khó lòng đứng nổi. Cậu sẽ chỉ lăn nhào xuống đất thôi.”
Một bên chân của Quinn cố nhúc nhắc giơ lên vài lần.
Holmes xoay cái cần nhỏ để hạ tấm kính cửa xe bên đó xuống.
“Định đạp vỡ kính hả? Cậu không còn sức lực cho một cú như thế đâu...” Ông ta đột nhiên quay lại và chộp lấy bàn tay đang vung lên của Quinn. “Anh bạn có cái gì đây? Một con dao ăn à? Cậu có thể làm gì với nó chứ? Nhìn xem tôi tước nó khỏi tay cậu dễ đến mức nào. Cậu đã mềm rũ ra vì buồn ngủ rồi.”
Ông ta ném con dao ra ngoài qua ô cửa xe để mở. “Cậu có nghe nó rơi tõm xuống không? Trước mặt chúng ta là nước, cái vệt thẳng đều đặn màu đen mà cậu thấy. Ngay đằng trước mũi xe.”
Ông ta giữ một cánh tay chống vào thành xe, với thái độ kiên nhẫn chờ đợi, giữ Quinn bị khống chế bất lực đằng sau. Một âm thanh giống như tiếng nấc vô vọng vang lên mơ hồ từ tận sâu dưới cổ họng Quinn.
“Giờ anh bạn không thể nhúc nhích nổi nữa rồi, đúng không nào? Đúng rồi, bàn tay cậu lờ đờ như đang phủi rận ấy. Đó là tất cả những gì mà cậu có thể làm. Trong một phút nữa, cậu thậm chí sẽ không thể làm được việc đó nữa. Mắt cậu đang nhắm lại rồi. Nhắm... nhắm... nhắm lại...”
Dù sao thì mình cũng đã tìm ra một thứ, Quinn lờ mờ nghĩ. Mình đã theo đúng dấu vết. Nhưng mình đã tìm ra nó quá muộn...
“Ông sẽ không thoát được với nó đâu, thưa ông.” Anh ấp úng ngà ngật, khi đầu anh gục xuống lần cuối cùng. “Bricky biết. Chúng tôi có hai người, không chỉ một...”