← Quay lại trang sách

- 13 - 5 giờ 21 phút

Cô nghiêng người trong bóng tối, bị trói nghiến, bất lực. Giờ thì họ chẳng bao giờ có thể lên kịp chuyến xe bus được nữa. Quinn tội nghiệp chắc chắn sẽ đợi cô tại nhà Graves với cái xác làm bạn đồng hành, cho tới khi trời sáng, tới khi có người tình cờ phát hiện ra anh ở đó, báo động, và người ta sẽ bắt anh vì vụ án mạng. Và thế là hết; anh sẽ chẳng bao giờ minh oan được cho bản thân. Nói cho cùng, ả Bristol này và gã đồng phạm của ả đã không để lại bất cứ manh mối nào mang tính tội phạm chỉ bằng một nửa so với hành động đục tường cạy chiếc két của anh. Cô có thể cáo buộc bọn họ mọi tội trạng cô muốn sau đó – nghĩa là nếu cô qua khỏi kiếp nạn bị nhốt trong cái tủ tường này – nhưng thế cũng chẳng ích gì. Cô đâu có tận mắt chứng kiến chuyện đó. Lời chứng của cô sẽ vô giá trị.

Từng phút quý giá trôi qua. Từng giọt máu trong tim cô cũng nhỏ xuống. Bây giờ chắc đã năm giờ ba mươi phút rồi. Mười phút nữa là thời điểm muộn nhất cô và Quinn cần lên đường tới bến xe. Bây giờ thì cơ hội đó mới lớn làm sao! Có lẽ cô vốn đã biết thành phố này rồi sẽ qua mặt họ. Nó luôn làm được điều đó. Chỉ là một anh chàng tỉnh lẻ và một cô nàng tỉnh lẻ... Cơ hội nào cho họ khi đối đầu với một đối thủ như thế? Anh sẽ vào tù, sau đó là ghế điện. Và cô sẽ trở lại là một gái nhảy chai sạn theo thời gian ở một vũ trường, không có trái tim, không còn hy vọng, thậm chí chẳng có lấy một giấc mơ.

Những phút quý giá tuồn tuột trôi qua, đó là thứ không thể dừng lại, không thể lấy lại.

Đột nhiên cánh cửa ra vào lại mở ra và ai đó đang có mặt trong phòng. Trong chốc lát, hy vọng điên rồ lan khắp tâm trí cô. A, đoạn kết có hậu, cảnh cuối, giống như trong các cuốn kịch bản, như trong các bộ phim! Ai đó đến cứu cô vào khoảnh khắc cuối cùng. Gã trực đêm mụ mị của khách sạn mò lên tìm hiểu, trở nên nghi ngờ khi không thấy cô xuất hiện lúc hai kẻ kia rời khách sạn chăng? Hay thậm chí có thể chính là Quinn, được dẫn dắt tới đây bởi giác quan thứ sáu kỳ diệu nào đó...

Thế rồi một giọng nói cất lên, khàn khàn với vẻ tức giận cố kìm nén, và mọi hy vọng của cô xẹp xuống. Đó là Griff, gã đồng bọn của Bristol. Bọn chúng đã quay lại. Có lẽ là để thanh toán cô, ngay lập tức và ngay tại đây.

“Tại sao cô không nghĩ tới chuyện đó sớm hơn hả, đồ gà thiểu năng trí tuệ? Có chuyện gì thế, đầu cô bị rơi mất ốc à?”

“Tôi sẽ hỏi cô ta ngay bây giờ.” Giọng Bristol dữ dằn đáp lại. “Đáng lẽ tôi phải làm thế ngay từ đầu, chỉ tại anh ra khỏi đó quá nhanh khiến tôi không kịp làm. Chắc chắn phải có thứ gì đó mách bảo cô ta tìm đến tôi. Chắc chắn cô ta không moi được tên và địa chỉ của tôi từ một cái mũ thần kỳ...”

Cửa tủ tường mở toang và ánh sáng chói lòa ập vào, khiến cô phải nhắm tịt mắt lại trong giây lát. Cô cảm thấy mình đang được gỡ khỏi cái móc đã giữ chặt lấy mình. Cô bị hai kẻ tòng phạm xốc hai bên lôi ra ngoài thêm một lần nữa. Cái khăn tắm bịt miệng được kéo xuống đủ thấp để cô có thể nói được.

Joan Bristol giữ mu bàn tay ả chĩa về phía đôi môi cô đầy đe dọa, sẵn sàng vung tay tát cô. “Giờ nếu mày định gào lên tao sẽ nện vỡ mõm mày!”

Cô ả không thể làm thế, dù ả có muốn đi chăng nữa. Tất cả những gì ả có thể làm là thở hổn hển và kiệt sức khom người tựa vào gã đàn ông đang giữ cô đứng thẳng.

Bristol đưa một bàn tay lên mái tóc cô, túm lấy và xoay nửa vòng, rồi kéo giật đầu cô ra sau. “Giờ thì đừng có giở trò. Điều tao muốn biết là cái gì ở chỗ Graves đã đưa mày tìm tới đây? Làm thế nào mày biết là tao biết hắn ta, và làm thế nào mày biết phải tìm tao ở đâu? Tao sẽ cho mày nếm đòn, và tao sẽ tiếp tục làm thế cho tới khi mày chịu nói!”

Bricky trả lời với giọng nghèn nghẹt, nhưng không chút do dự. “Cô đã đánh rơi hóa đơn khách sạn ở đó. Tôi tìm thấy nó trên sàn, gần xác anh ta.”

Khi cú đòn được tung ra, thật điên dại và đi kèm với một âm thanh giống như cái túi giấy đựng đầy nước rơi xuống từ cửa sổ lầu ba, nhưng nó không phải do Bristol tung ra nhắm vào Bricky, mà là từ gã đồng bọn dành cho Bristol. Cô ả loạng choạng lùi lại năm, sáu bước.

“Sao cơ, cô...!” Hắn nổi điên gắt lên. “Đáng ra tôi phải biết rằng thế nào cô cũng gây ra chuyện! Chẳng khác nào nhét danh thiếp của cô vào túi áo vest của hắn! Tôi đáng ra phải cho cô một trận nhừ tử!”

“Cô ta nói láo!” Joan Bristol rít lên lanh lảnh, một bên mặt cô ta đỏ lựng như bị mẩn. “Tôi có thể thề là tôi vẫn thấy nó trong xắc tay sau khi quay lại đây...!”

“Cô có lấy nó ra cho hắn xem không? Trả lời tôi đi! Cô có làm thế không? Có hay không?”

“Có, tôi có làm... tôi... anh biết đấy, như một phần của việc dàn cảnh, để hắn ta thấy tôi cần tiền tới mức nào. Đó là lúc đầu, trước khi hắn hiểu ra câu chuyện. Nhưng tôi chắc chắn đã cất hóa đơn vào túi rồi, Griff! Tôi biết là tôi đã mang nó về đây!”

Bricky lắc đầu. Vòng tay hắn vẫn đang ghì chặt lấy cô như một con trăn siết mồi. “Nó đã rơi ra. Hóa đơn yêu cầu thanh toán mười bảy đô la và tám mươi chín cent. Nó có dấu ‘quá hạn’ đóng trên đó, bằng mực tím. Thậm chí trên đó còn ghi số phòng của các người nữa.”

Hắn lắc cô không chút khoan nhượng. “Mày có mang nó đến đây không? Mày đã làm gì với tờ hóa đơn đó? Nó đâu rồi?”

“Tôi đã để nó ở nguyên chỗ cũ. Tôi sợ phải chạm vào bất cứ thứ gì. Tôi đã để mọi thứ y nguyên như khi tôi tìm thấy chúng.”

Bristol lại bước đến gần, cơn đau của cú đòn trừng phạt hẳn đã dịu bớt. “Đừng nghe lời con khốn đó, có thể cô ta mang theo tờ hóa đơn trong người đấy. Khám người cô ta và tìm xem nó có ở đó không.”

“Cô làm việc đó đi, cô là đàn bà. Cô hẳn phải biết chỗ nào... Tôi sẽ giữ cô ta.”

Hai bàn tay cô ả lập tức lanh lẹ và cẩn thận vào việc. Cô ta chỉ chệch mất chỗ cần tìm chút ít. Dù sao thì hai chân Bricky cũng đang bị trói chặt. Cô giữ hai chân mình như vậy, áp sát vào nhau. Tờ hóa đơn nằm trên một bên tất của cô, ở mé trong đùi. Cô ả Bristol đưa một ngón tay xuống sờ dọc mé ngoài của mỗi bên chân.

“Cô ta không mang nó trên người.”

“Vậy là chúng ta phải trở lại đó lấy tờ hóa đơn! Chúng ta không thể để nó ở đó, đấy là một đầu mối chết người. Đồ ngốc, lẽ ra tôi phải vặn cổ cô!”

Ánh mắt đe dọa hướng tới kẻ đồng bọn của hắn không hề được để ý. Cô ta đang suy nghĩ. “Đợi chút, tôi nghĩ ra rồi, Griff”, cô ta nói với giọng gấp gáp, hồi hộp. “Chúng ta sẽ mang theo cô ta và để cô ta lại đó cùng hắn. Dàn xếp để trông như thể cô ta giết hắn. Anh biết đấy...” Cô ả hất hàm về phía Bricky với ngụ ý không thể nhầm lẫn. “Làm điều mà anh đã muốn ngay từ đầu, có điều là thực hiện nó ở đó. Cho họ một vụ án mạng kép để cố gắng phá giải. Như thế chúng ta sẽ vô can. Sẽ không liên quan gì tới chúng ta hết.”

Gã đàn ông suy nghĩ về điều đó, mắt nheo lại.

“Đó là lối thoát duy nhất cho chúng ta, Griff. Xóa sạch dấu vết của sai lầm này bằng cách kết liễu cô ta ở đúng nơi mọi chuyện đã bắt đầu.”

Hắn gật đầu, mỗi lúc một nhanh dần. Hắn hoàn tất việc gật đầu – cũng rất nhanh – và chuyển sang hành động. “Được rồi, sửa sang lại cho cô ta để có thể qua được bàn lễ tân dưới nhà. Cô ta say khướt, hiểu chưa, và cô phải đỡ cô ta. Tôi sẽ dụ gã trực đêm ra chỗ khác theo cách tôi đã nói với cô. Chúng ta đưa cô ta về nhà, vậy thôi. Cứ để hai tay cô ta nguyên như thế, nhưng hãy cởi trói chân để cô ta có thể tự đi được.”

Hai bàn chân Bricky tê dại đi vì bị trói, thoạt đầu cô không thể sử dụng được chúng, ngay cả khi chúng đã được tự do.

Bristol lấy áo khoác của cô ta choàng lên vai Bricky, che giấu hai cánh tay bị trói. Chuyện này chẳng có gì quá kệch cỡm, có một phong cách mới gần đây đã được du nhập từ London, theo đó phụ nữ chỉ choàng áo khoác như vậy, bỏ hai cánh tay không xỏ vào trong ống tay áo.

“Gỡ cái khăn tắm ra.” Gã đàn ông nói. “Đây, dùng cái này đi.”

Hắn lấy thứ gì đó ra, đưa cho Bristol. Một thứ gì đó màu đen. Nhiều khả năng là khẩu súng đã được dùng để bắn Graves.

Nó biến mất dưới tấm áo khoác trùm bên ngoài, và Bristol gí nó sát vào cột sống Bricky, lún sâu vào như thể một liều thuốc gây tê tủy sống đang được tiêm vào nhờ kim bấm.

“Giờ hãy đợi ở đây cùng cô ta. Tôi sẽ xuống trước và đánh xe ra khỏi chỗ đậu và giải quyết gã trực đêm ở bàn lễ tân. Hãy cho tôi khoảng mười phút, nhà để xe nằm cách đây hai khối nhà. Tốt hơn hãy đi bằng cầu thang bộ.”

Cửa đóng lại, và chỉ còn hai người phụ nữ với nhau.

Họ không nói gì; không một lời nào được trao đổi. Họ đứng đó, cứng đờ một cách kỳ lạ, một người ở ngay sau lưng người kia, chiếc áo khoác trùm xuống giữa hai người, nhô lên ở giữa như một mái lều tại nơi bàn tay Bristol lùa qua.

Không biết liệu cô ta có bắn không nếu mình đột nhiên bước một bước sang bên, cố gắng tránh khỏi nòng súng? Bricky nghĩ. Dù sao thì cô cũng không thử làm thế, và cũng không hoàn toàn là vì sợ. Bọn họ sắp đưa cô về đúng nơi cô muốn dẫn hai kẻ này tới: hiện trường của vụ án mạng. Một kết quả có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ tự mình đạt được, nhất là với gã đàn ông đó. Tại sao lại không đợi chứ? Đó là nơi tốt hơn để thử tháo thân. Đúng là cơ hội này rất có khả năng sẽ không tái diễn tại đó... nhưng tại sao lại không đợi thử xem? Vẫn còn có Quinn cơ mà.

Bristol hơi nhúc nhích một chút, cuối cùng cũng lên tiếng. “Đủ lâu rồi đấy. Bây giờ bắt đầu bước tới cửa. Hãy để tao cảnh cáo mày lần cuối cùng. Nếu mày hó hé ra một lời, trên cầu thang hoặc trên đường qua tiền sảnh, hoặc ngoài đường khi chúng ta đi tới chỗ chiếc xe, phát đạn này sẽ nhắm thẳng vào đầu mày. Và đừng nghĩ tao đang đùa. Tao chưa bao giờ đùa về bất kỳ chuyện gì trong đời. Tao được sinh ra mà không có khiếu hài hước.”

Bricky không trả lời. Về chuyện đó, cô ngẫm nghĩ, nhiều khả năng cô ta đúng là như vậy. Hẳn thật kinh khủng khi phải như thế mọi lúc; hoàn toàn nghiêm túc với thế giới và với hiểm nguy.

Họ rời khỏi phòng và đi dọc theo dãy hành lang ẩm mốc. Đằng sau một trong những cánh cửa đó, tiếng reng reng khe khẽ, rời rạc của một chiếc đồng hồ báo thức vang lên sau khi họ đã đi quá vài bước chân, và một cảm giác sốc lan từ người này sang người kia, gần giống một dòng điện được truyền đi với khẩu súng là vật dẫn.

Cô nghe thấy Bristol thở ra một hơi dài đằng sau mình. Cô biết mà không cần phải được cho hay, rằng tiếng chuông xa lạ bất ngờ đó đã tiến gần đến chỗ khiến khẩu súng khai hỏa như thế nào.

Họ rẽ ở nơi có một bóng điện đỏ quạch đánh dấu lối ra đang bật sáng, đi qua một cánh cửa chống cháy có bản lề, rồi bắt đầu đi xuống cầu thang thoát hiểm khẩn cấp. Những bậc thang ở phía dưới sáng lên rõ hơn một chút nhờ ánh sáng dưới sảnh hắt lên. Họ đã có thể nghe thấy giọng nói của Griff, nghe có vẻ trầm trầm và âm vang trong không gian mở bên dưới, trước khi có thể nghe đủ rõ.

“Uống một ly nữa nào. Thoải mái đi, đừng sợ, thứ này vốn là để uống mà.”

“Đợi chút.” Bristol thì thào đầy căng thẳng sau lưng cô, giữ cô đứng yên dưới chân cầu thang. Từ chỗ đó, bàn lễ tân ở khuất ngoài tầm nhìn, sau một khúc ngoặt hình chữ L. Tuy nhiên, họ sẽ phải đi thẳng qua đó để ra ngoài phố.

Ai đó ho khẽ, và giọng của Griff lại vang lên. “Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng ực cả chai thế.”

“Đi.” Bristol khẽ ra lệnh, và thúc cô tiến lên bằng khẩu súng, như thể đó là một thứ tay nắm để điều khiển cử động của cô.

Gã đàn ông đang ở đó một mình, tựa người vào bàn nhô về phía trước, chống cả hai cánh tay lên mặt bàn. Phía trước mặt hắn là từng dãy ngăn hộc chắn tầm nhìn phía sau quầy lễ tân.

Thứ tạo vật hai đầu bốn chân với cái lưng gù kỳ dị mà trên thực tế là hai người phụ nữ và một khẩu súng, hối hả lướt nhanh qua. Gã đàn ông không quay đầu lại hay tỏ ý nhận ra sự có mặt của họ, nhưng hắn khẽ phất một bàn tay ở sau lưng, phẩy phẩy nó lặp đi lặp lại về hướng lối ra, như thể một cái đuôi ngắn cũn tức cười.

Hai người phụ nữ đã yên vị trong xe khi hắn tới gia nhập cùng họ. Chiếc xe đỗ ở chỗ xa hơn về phía cuối phố, cách xa lối vào khách sạn, và Bristol khống chế cô trên băng ghế sau.

Gã đàn ông ngồi phía trước, và ba người họ vẫn chưa nói gì với nhau. Bristol lúc này đã đưa khẩu súng kề sát bên sườn cô, vì trở ngại của lưng tựa băng ghế xe. Bricky ngoan ngoãn ngồi đó, không có bất cứ động thái kháng cự nào. Cô muốn họ tới chỗ ngôi nhà đó không gặp trở ngại gì cũng nhiều như hai kẻ đó.

Màn đêm đang tan dần từng mảnh xung quanh họ, những khe, những mảng sáng xuất hiện khắp nơi mỗi lúc một nhiều hơn.

Họ lao đi theo chiếc xe, vội vã và không thể quay đầu. Ngay trước khi nó thực hiện cú rẽ cuối cùng để vào phố Bảy Mươi, Bristol cảnh báo gã đàn ông với giọng hạ thấp líu nhíu, như thể chỉ có hai người họ trên xe, “Giờ hãy để ý quan sát. Đừng dừng xe lại, trừ khi anh đã chắc chắn.”

Họ rẽ vào con phố và gã đàn ông cho xe chạy thẳng vượt quá ngôi nhà, như thể nó chẳng liên quan tới họ, như thể đích đến của họ cách nơi này hàng dặm.

Ngôi nhà vẫn giữ kín bí mật của nó; chu đáo và bền bỉ. Không có dấu hiệu nào của sự sống, bên trong cũng như bên ngoài. Mọi thứ giống hệt như buổi sáng hôm qua, cùng giờ này; buổi sáng hôm trước.

Cả ba khuôn mặt không hẹn mà gặp đều quay về phía ngôi nhà khi chiếc xe chạy ngang qua.

Anh đã trở về chưa? Anh có ở trong đó không? Ôi, Chúa ơi... Bây giờ, và chỉ bây giờ, cô rốt cuộc mới bắt đầu thấy sợ hãi.

Griff đột ngột đánh lái rẽ vào sát lề đường chỉ sau khi họ đã đi quá ngôi nhà khá xa; cài số lùi và đi qua một, hai ngôi nhà; cuối cùng phanh lại, nhưng còn cách ba đến bốn ngôi nhà nữa phía cuối phố. Rồi họ lại quan sát trong chốc lát, lúc này là từ vị trí tĩnh.

Không có gì.

“Vẫn còn đủ thời gian cho chuyến đi vào rồi chuồn ra thật nhanh.” Gã đàn ông lẩm bẩm với đôi môi mím chặt “Nào, đi thôi.”

Tim cô đập thình thịch cuồng loạn khi chúng lôi cô ra khỏi xe lên vỉa hè, kẹp cô vào giữa rồi nhanh chóng tiến về phía ngôi nhà trong màn không khí màu xám chì bao phủ trên đường phố. Chúng lôi cô lên các bậc cấp rồi bước vào gian tiền sảnh, đồng thời đưa mắt nhìn nhanh về hai đầu phố để chắc chắn rằng không có ai theo dõi. Và không có ai hết.

“Đến nơi rồi.” Joan Bristol thở ra nhẹ nhõm.

“Chiếc chìa khóa mà cô ta giữ trên người đâu? Khẩn trương lên.”

Chúng kẹp hai bên lôi cô vào trong nhà, rồi đóng cửa lại. Cô đã theo đuổi cuộc chơi tới cùng. Và giờ chính là hồi kết. Khi chúng đã đóng cánh cửa kia lại, mỗi giây trôi qua đều có ý nghĩa sống còn. Nếu anh quay lại, thậm chí chỉ sau năm phút nữa, khi đó sẽ là muộn mất năm phút; anh sẽ tìm thấy cô ở đây... trong tình trạng giống như Graves. Và dù anh có quay lại ngay lúc này, điều đó có thể cũng chẳng giúp được gì nhiều; thậm chí có nghĩa là thêm cả hai người họ, thay vì chỉ một người. Hai kẻ này có vũ khí, còn anh thì không.

Có thể... có thể anh sẽ không quay lại nữa. Có thể anh đã gặp phải điều gì đó tương tự, chỉ có điều là tại một nơi khác.

Bóng tối bên trong ngôi nhà vẫn mịt mùng như trước. Bristol cẩn thận dặn dò Griff như cô đã dặn Quinn vào lần đầu trên họ bước vào đây... dường như đã hàng năm trước rồi. “Từ lúc này đừng bật đèn, cho tới khi chúng ta đã lên tới trên đó.” Nhưng họ không phải là hai kẻ giết người lén lút lẩn đi trong bóng tối, họ chỉ là hai đứa trẻ cố gắng đứng dậy, tìm cho mình một khởi đầu mới.

Griff quẹt một que diêm; che nó giữa hai bàn tay khum lại thành một đốm sáng màu đỏ cam. Hắn dùng nó để dò đường. Bricky chậm chạp lê bước bám theo gót hắn, hai tay vẫn bị trói dưới chiếc áo khoác, khẩu súng vẫn dí sát sau lưng cô. Cô ả Bristol đi sau cùng. Sự tĩnh lặng xung quanh họ thật nặng nề và ít nhất với Bricky, nó mang điện áp cao tới mức dường như không khí tràn ngập các điện tích tĩnh, tạo nên những cú giật nhỏ trên mỗi bước đi.

Giả sử anh đang đợi sẵn trên đó, trong căn phòng và tắt đèn thì sao nhỉ? Giả sử anh nghe thấy họ, và lúc này bước ra, gọi, “Bricky, có phải em đấy không?” Cô sẽ mang cái chết đến cho anh. Và nếu anh không có trên đó, thì cô đã mang cái chết tới cho chính mình. Nhưng trong hai lựa chọn, cô mong muốn cái thứ hai hơn. Song, nói cho cùng thì chúng có khác biệt gì đâu cơ chứ? Giờ đã quá muộn rồi; họ đã lỡ chiếc xe bus. Thành phố là kẻ chiến thắng thực sự. Như nó vẫn luôn thắng.

Lối vào căn phòng chết chóc hiện lên đen ngòm và trống rỗng phía trước trong đốm sáng run rẩy của que diêm trên tay gã đàn ông. Hắn vẩy tắt nó đi, và trong một khoảnh khắc, xung quanh trở nên trống rỗng. Rồi hắn bật đèn lên và hai kẻ sát nhân đẩy cô vào trong với người đàn ông đã chết. Vào căn phòng trống vắng không có Quinn đợi sẵn để giúp cô.

Griff bảo, “Được rồi, giờ hãy khẩn trương lên và đi lấy tờ hóa đơn. Hãy làm những gì chúng ta phải làm rồi lập tức biến khỏi chỗ này!”

Bristol nhìn lướt trên sàn nhà, quay sang Bricky đe dọa. “Được rồi, nó đâu? Tao không... Mày nói mày đã thấy nó ở đâu?” Cô ta vẫn cầm khẩu súng, cho dù đã không còn đứng sau lưng Bricky nữa.

“Đằng kia, bên cạnh anh ta, tôi đã nói thế.” Bricky trả lời bằng giọng bơ phờ. Rồi cô nói thêm, “Và các người đã tin.”

“Vậy là mày...!” Cô ả kia gào lên. Cô ta quay ngoắt về phía gã đồng bọn. “Thấy chưa, tôi đã nói mà!”

Bàn tay còn rảnh của gã đàn ông nện thẳng vào mặt Bricky. “Mày để nó ở đâu?”

Cô lảo đảo cong người lại, rồi lại thẳng người lên, mỉm cười lạnh lẽo. “Đó là chuyện của các người.”

Giọng nói của gã đàn ông đột nhiên bình tĩnh trở lại. Giọng nói bình thản của kẻ sát nhân. Hắn luôn có vẻ bình thản nhất khi tính đến chuyện giết người. “Đưa súng cho tôi.” Hắn nói với Bristol. “Tôi sẽ làm việc đó.”

Khẩu súng lại trở về với hắn.

“Tránh xa khỏi cô ta. Dịch ra.”

Cô đột nhiên chỉ có một mình ở đó, đơn độc.

Hắn đang bước lại gần cô; hắn chắc hẳn muốn tạo ra một vết thương do súng kề sát nòng. Như thế về sau khả năng tự sát có thể sẽ được tính đến.

Hắn chỉ mất một hay hai giây để bước tới, nhưng trong tâm trí cô thì nó là hàng giờ. Giờ thì cô sắp chết. Có lẽ như vậy lại tốt hơn. Bây giờ đã quá muộn để lên kịp chiếc xe bus đó... chiếc xe bus để về nhà. Chiếc đồng hồ báo...