← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Munich House là một nhà hàng nhỏ cách Tier-garten mười khu phố về phía Tây bắc và cách ngõ Dresden năm khu phố.

Willi Kohl đã ăn ở đây vài lần, ông còn nhớ mình đã thưởng thức món ragu Hungary có bổ sung thêm hạt cây carum và nho khô, ngoài những món khác. Kèm bữa ăn, ông còn uống rượu vang đỏ Blaufrankish của Áo ngon hết sảy.

Chiếc DKW của ông và Janssen đỗ trước cửa nhà hàng, Kohl quẳng thẻ cảnh sát lên bảng táp lô để chống đỡ mấy tên Cảnh sát Đô thị háo hức, được vũ trang bằng mấy cuốn sách nhỏ về tội phạm giao thông.

Gạt tàn thuốc ra khỏi chiếc tẩu bằng đất sét trắng, Kohl lao vào nhà hàng. Konrad Janssen chạy theo ông. Bên trong nhà hàng được hang trí theo phong cách Bavaria: gỗ nâu và vữa stucco vàng, với các đường viền hoa dành dành bằng gỗ ở khắp mọi nơi, được sơn và chạm khắc một cách vụng về. Căn phòng thơm mùi gia vị chua chua và thịt nướng. Kohl ngay lập tức cảm thấy đói, ông mới chỉ ăn bữa sáng hôm đó và chẳng ăn thêm gì ngoài bánh nướng và cà phê. Khói thuốc dày đặc vì giờ ăn trưa đang dần kết thúc, mọi người thay những đĩa ăn trống trơn bằng cà phê và thuốc lá.

Kohl thấy con trai ông, Günter đang đứng cạnh đội trưởng Đoàn thanh niên Hitler, và hai đứa trẻ vị thành niên khác mặc đồng phục của nhóm. Đoàn thanh niên tiếp tục đội mũ theo phong cách sĩ quan quân đội, ngay cả khi đã vào trong nhà hàng, hoặc muốn tỏ thái độ vô lễ hoặc do ngu dốt.

“Ta nhận được tin nhắn của các cháu rồi.”

Giơ cao cánh tay trong tư thế chào, đội trưởng Đoàn thanh niên Hitler nói, “Hail Hitler, Thanh tra Kohl. Bọn cháu đã nhận ra người ông đang tìm.” Nó giơ lên tấm ảnh xác chết phát hiện trong ngõ Dresden.

“Bây giờ cháu có nhận diện được không?”

“Có, thưa ngài.”

Kohl liếc nhìn Günter và trông thấy hai cảm xúc trái ngược trên mặt con trai. Nó vừa tự hào vì địa vị của mình được thăng tiến trong Đoàn thanh niên, vừa không vui vì Helmut không cho lục soát nhà hàng. Thanh tra tự hỏi liệu tình huống này có mang lại lợi ích kép không - đối với ông là xác định được người chết, với con trai, là bài học về thực tế cuộc sống giữa những kẻ Quốc Xã.

Ông quản lý nhà hàng có vóc dáng chắc nịch, hói đầu, mặc bộ vest màu đen xám nhạt, áo gi-lê sọc vàng xoàng xĩnh đứng nghiêm chào Kohl. Khi lên tiếng, rõ ràng là ông ta lo lắng. Đoàn thanh niên Hitler nằm trong số những kẻ tố cáo nhiệt huyết nhất. “Thanh tra ạ, con trai ông cùng đám bạn nó đây đang tra hỏi về người này.”

“Phải, phải. Và ông, à ngài là…?”

“Gerhard Klemp. Tôi là quản lý, làm nghề này 16 năm rồi.”

“Có phải người này hôm qua ăn trưa ở đây không?”

“Vâng, ông ta đã ăn ở đây. Và gần như ba ngày một tuần. Lần đầu tiên ông ta đến là mấy tháng trước. Ông ta nói rằng mình thích đến đây, vì chúng tôi chuẩn bị nhiều món chứ không chỉ riêng đồ ăn Đức.”

Kohl muốn bọn nhóc biết càng ít về vụ giết người càng tốt, nên ông nói với con trai cùng đám Đoàn thanh niên Hitler, “À cảm ơn con trai. Cảm ơn cháu, Helmut.” Ông hất đầu về phía những đứa khác. “Chúng ta sẽ lo tiếp từ đây. Các cháu đã ghi công cho đất nước rồi đấy.”

“Cháu sẽ làm bất kỳ điều gì vì Lãnh tụ của chúng ta, thưa Thanh tra,” Helmut nói bằng chất giọng tương xứng với lời tuyên bố. “Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài.” Một lần nữa thằng bé lại giơ tay lên. Kohl nhìn cánh tay con trai cũng giơ cao tương tự. Đáp lại, thanh tra cũng chào theo kiểu Quốc Xã thật nghiêm chỉnh “Chào.” Kohl không buồn để ý đến cái nhìn thích thú thoáng qua của Janssen trước cử chỉ của ông.

Bọn trẻ con bỏ đi, cười nói ầm ĩ, dường như sự thay đổi không khiến chúng nghi ngờ, vẫn hồn nhiên và hạnh phúc, rũ bỏ hình ảnh thường ngày của chúng - những con rô bốt máu lạnh như trong phim khoa học viễn tưởng Metropolis của Fritz Lang. Ông bắt gặp ánh mắt con trai, thằng bé mỉm cười vẫy tay chào khi cả nhóm biến mất sau cánh cửa. Kohl nguyện cầu quyết định thay mặt con trai không phải là quyết định sai lầm, Günter có thể dễ dàng bị nhóm này quyến rũ.

Ông quay lại với Klemp, gõ gõ lên bức ảnh. “Hôm qua, ông ta ăn trưa ở đây vào lúc mấy giờ?”

“Ông ta đến sớm khoảng 11 giờ, đúng lúc chúng tôi vừa mở cửa. Ông ta ra về khoảng 30 hoặc 40 phút sau đó.”

Kohl có thể thấy Klemp đang khó chịu với cái chết này, nhưng miễn cưỡng bày tỏ sự cảm thông trong trường hợp người chết lại là kẻ thù của nhà nước. Ông ta cũng thấy tò mò, nhưng cũng giống như hầu hết các công dân ngày nay, ông ta sợ không dám hỏi han về cuộc điều tra, hay tình nguyện làm bất kỳ việc gì nằm ngoài nội dung được hỏi. Dù sao ông ta cũng không bị nhiễm dịch mù.

“Ông ta đi một mình?”

“Vâng.”

Janssen hỏi, “nhưng ông có tình cờ quan sát ông ta ở ngoài để thấy ông ta có đến cùng ai, hay có thể gặp ai đó khi ông ta ra về?” Cậu hất đầu về phía những ô cửa sổ lớn, không có rèm của nhà hàng.

“Tôi không thấy ai hết, không thấy.”

“Ông ta có đi ăn đều đặn với ai đó không?”

“Không. Ông ta thường đi một mình.”

“Ông ta đi lối nào sau khi ăn xong bữa trưa ngày hôm qua?” Kohl hỏi, ghi lại tất cả vào sổ tay, sau khi chấm đầu bút chì vào lưỡi.

“Tôi tin là đi về phía Nam. Rẽ trái.”

Hướng đi về ngõ Dresden.

“Ông có biết gì về ông ta không?” Kohl hỏi.

“Chà, một vài điều. Chẳng hạn, tôi có địa chỉ của ông ta, nếu điều này giúp được.”

“Thực sự là giúp được đấy,” Kohl háo hức nói.

“Sau khi ông ta bắt đầu đến đây thường xuyên, tôi có gợi ý ông ta mở một tài khoản cùng chúng tôi.” Ông ta quay sang một hộp đựng hồ sơ bao gồm các tấm thẻ xếp ngăn nắp, viết địa chi trên một mẩu giấy. Janssen nhìn địa chi. “Cách đây hai khu phố, thưa sếp.”

“Ông còn biết gì thêm nữa không?”

“Tôi e là không nhiều. Ông ta kín miệng lắm. Chúng tôi hiếm khi nói chuyện. Không phải vì chuyện ngôn ngữ, mà chính là mối lo lắng của ông ta. Ông ta thường ngồi đọc báo, hay đọc sách hoặc xem tài liệu kinh doanh, và không thích chuyện trò.”

“Ý ông nói ‘không phải vì ngôn ngữ’ là sao?”

“À, ông ta là người Mỹ.”

Kohl nhướn một bên mày với Janssen. “Ông ta ư?”

“Vâng, thưa ngài.” người đàn ông đáp, một lần nữa liếc nhìn ảnh người chết.

“Còn tên ông ta?”

“Là Reginald Morgan, thưa ngài.”

“Và ông là ai?”

Robert Taggert giơ ngón tay ra hiệu im lặng trước câu hỏi của Reinhard Ernst. Lão thận trọng nhìn xung quanh ô cửa sổ vừa nãy lão xô Ernst ngã lăn tránh khỏi tầm bắn từ nhà kho, nơi Paul Schumann đang đợi.

Taggert nhìn thoáng qua cánh cửa đen của kho thóc, mơ hồ nhận ra họng súng Mauser đang đưa đẩy tới lui.

“Không ai được ra ngoài hết!” Taggert gọi các công nhân. “Tránh xa các cửa sổ và cửa ra vào!” Lão quay lại với Ernst đang ngồi trên các thùng đựng mấy hộp sơn. Một số nhân công đã đỡ hắn dậy từ dưới sàn và đứng gần đó.

Taggert đã đến Sân vận động muộn. Lái chiếc xe tải trắng, lão phải đi vòng khá xa đến phía Bắc và phía Tây để chắc chắn Schumann không thấy mình. Sau khi trình các chứng minh thư cho linh gác, lão chạy lên cầu thang tới phòng họp báo thì thấy Ernst đang đứng ngay trước cửa sổ. Tiếng ồn máy móc thi công, tiếng máy cưa điện rầm rĩ làm những tiếng quát không vọng được đến tai tên đại tá. Tay người Mỹ buộc phải lao xuống sảnh qua hơn chục các công nhân đang ngạc nhiên, xô ngã Ernst tránh xa cửa sổ.

Tên đại tá đang ôm lấy đầu do bị đập xuống mặt sàn được che bằng vải dầu. Trên lớp da dầu không có máu, dường như hắn không bị thương nặng lắm. Cho dù cú xô ngã của Taggert khiến hắn choáng váng, phổi như nghẹt thở.

Trả lời câu hỏi của Ernst, Taggert đáp, “Tôi đi cùng đoàn ngoại giao Mỹ tại Washington D.C..” Lão trình ra giấy tờ của mình: một thẻ chứng minh của Chính phủ và một hộ chiếu Mỹ đích thực được cấp với tên thật, không phải giả mạo tên của Reginald Morgan - nhân viên Văn phòng Tình báo Hải quân lão đã bắn chết trước mặt Paul Schumann trong ngõ Dresden hôm qua. Lão dùng luôn tên ông ta kể từ đó.

Taggert nói, “Tôi đến đây để cảnh báo ngài về một âm mưu lấy mạng ngài. Kẻ ám sát đang ở ngoài kia.”

“Nhưng Krupp… Nam tước von Bohlen có liên quan không?”

“Krupp ư?” Taggert giả đò ngạc nhiên, lắng nghe Ernst giải thích về cuộc gọi.

“Không, đó chắc là một trong những kẻ bày mưu gọi cho ngài để dụ ngài ra.” Lão chỉ ra cửa. “Kẻ sát nhân đang ở một trong những nhà kho chứa đồ dự trữ phía Nam Sân vận động. Chúng tôi nghe nói hắn là người Nga nhưng mặc đồng phục SS.”

“Người Nga ư? Đúng, đúng, có một cảnh báo an ninh về một tên như thế.”

Thực ra, dù Ernst có đứng mãi ở cửa sổ hay bước ra hàng hiên cũng sẽ chẳng có nguy hiểm gì. Khẩu súng trường Schumann đang giữ chính là khẩu gã đã bắn thử tại Quảng trường Tháng 11 Năm 1923 hôm qua. Tuy nhiên, đêm qua Taggert đã bịt nòng súng bằng chì. Dù Schumann có nổ súng thì viên đạn sẽ không bắn ra được. Thế nhưng khi chuyện đó xảy ra, tên gangster người Mỹ kia hẳn sẽ biết mình đã bị gài và có thể đã trốn thoát, ngay cả nếu có bị thương khi khẩu súng trường phát nổ.

“Lãnh tụ của chúng tôi có thể gặp nguy hiểm!”

“Không,” Taggert đáp. “Hắn chỉ đuổi theo ngài thôi.”

“Tôi?…” Ernst nhanh chóng quay đầu lại. “Cháu trai của tôi!” Hắn đột ngột đứng dậy. “Cháu trai tôi ở đây. Nó có thể cũng gặp nguy hiểm.”

“Chúng ta phải dặn mọi người tránh xa hết các cửa sổ,” Taggert nói, “và sơ tán khu vực này.” Hai người nhanh chóng lao xuống tiền sảnh. “Hitler có ở trong phòng họp báo không?” Taggert hỏi.

“Vài phút trước ngài ấy còn ở đó.”

Ôi điều này còn tốt hơn nhiều so với mong muốn của Taggert. Lúc ở nhà trọ, Schumann báo cáo rằng Hitler và các tên lãnh đạo khác sẽ tụ tập tại đây, lão đã rất phấn chấn mặc dù dĩ nhiên không hiểu rõ tại sao lại có phản ứng như thế. Lúc này lão nói, “Tôi cần nói với ông ta những gì chúng tôi biết. Chúng ta phải hành động thật nhanh trước khi kẻ ám sát trốn thoát.”

Họ bước vào trong phòng họp báo. Tay người Mỹ chớp mắt, choáng váng khi thấy mình đứng trong số những kẻ quyền lực nhất nước Đức, họ đều quay lại nhìn lão tò mò. Những người duy nhất trong phòng chẳng chú ý đến Taggert là hai con chó chăn cừu Đức đang vui vẻ và một thằng nhóc con đáng yêu khoảng 6 hay 7 tuổi.

Adolf Hitler để ý thấy tay Ernst vẫn đang ôm đầu, sơn và vữa trên bộ đồ của hắn. Y hỏi đầy lo lắng, “Reinhard, cậu bị thương à?”

“Ông ơi!” Thằng bé chạy về phía trước.

Ernst vòng hai tay ôm đứa cháu, nhanh chóng dắt thằng bé ra giữa phòng, tránh xa các cửa ra vào và cửa sổ. “Không sao Rudy. Ta chỉ vừa bị ngã thôi… Tất cả mọi người tránh xa các cửa sổ ra!” Gã quay về phía một tên lính gác SS. “Đưa cháu trai của ta vào tiền sảnh. Ở yên đấy với nó.”

“Vâng, thưa ngài.” Tên kia làm theo lệnh.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Hitler gọi.

Ernst đáp, “Người này là nhà ngoại giao Mỹ. Ông ta nói với tôi rằng có một tên người Nga ngoài kia với một khẩu súng trường. Ẩn náu tại một trong số các kho dự trữ phía Nam Sân vận động.”

Himmler hất đầu về phía tên lính gác. “Đưa thêm vài người nữa vào đây đi! Cử một biệt đội xuống dưới nhà.”

“Rõ, thưa Chỉ huy Cảnh sát.”

Ernst giải thích về Taggert, tên Lãnh tụ Đức tiến tới chỗ tay người Mỹ gần như đang nín thở vì phấn khích trước sự hiện diện của Hitler. Người này chỉ cao gần bằng Taggert nhưng cơ thể to béo hơn với những đường nét đậm hơn. Một nét cau mày nghiêm khắc lấp đầy khuôn mặt mệt mỏi, y xem xét chăm chú giấy tờ của tay người Mỹ. Bao quanh đôi mắt của tên độc tài người Đức là những mi mắt rũ xuống phía trên, và những quầng thâm phía dưới. Bản thân cặp mắt tuy hơi nhợt nhạt nhưng vẫn còn nguyên ánh xanh sắc lẹm khiến y nổi tiếng. Taggert nghĩ con người này có thể thôi miên bất kỳ ai nếu y thấy buộc phải làm thế.

“Xin Lãnh tụ cho tôi xem được không?” Himmler hỏi. Hitler trao cho hắn các tài liệu. Hắn ta xem qua chúng rồi hỏi, “Ngài nói được tiếng Đức không?”

“Dạ, có.’

“Với tất cả sự tôn trọng, thưa ngài, ngài có vũ khí không?” “Có,” Taggert đáp.

“Vì Lãnh tụ và những người khác ở đây, tôi sẽ tịch thu vũ khí của ngài cho đến khi chúng tôi biết vấn đề này là gì.”

“Dĩ nhiên.” Taggert mở khóa kéo áo jacket, cho một trong những tên SS lấy khẩu súng ngắn của lão đi. Việc này đã nằm trong dự liệu. Rốt cuộc, Himmler là thủ lĩnh SS, mục đích ban đầu của hắn đó là bảo vệ Hitler và những người đứng đầu Chính phủ.

Himmler sai tên lính SS khác quan sát các nhà kho xem có thấy tên sát thủ được nói đến hay không. “Nhanh lên.”

“Rõ, thưa Chỉ huy Cảnh sát.”

Khi tên lính rời phòng họp báo, hơn chục tên lính gác SS có vũ trang khác vào phòng, tỏa ra các nơi bảo vệ phòng họp. Taggert quay sang Hitler, gật đầu tôn kính. “Thưa ngài Thủ tướng-Tổng thống, vài ngày trước chúng tôi được biết một âm mưu tiềm năng của bọn Nga.”

Gật đầu, Himmler nói, “Thông tin tình báo chúng tôi nhận được từ Hamburg vào hôm thứ Sáu - có nói đến một tên người Nga đang có âm mưu ‘phá hoại.’”

Hitler vẫy tay ra hiệu im lặng, gật đầu để Taggert nói tiếp.

“Chúng tôi đã nghĩ không có gì đặc biệt với thông tin này. Lúc nào chúng tôi chẳng nghe nói về chuyện này từ những tên người Nga khốn kiếp. Nhưng sau đó, chúng tôi biết được vài thông tin cụ thế mới vài giờ trước: rằng mục tiêu của hắn là Đại tá Ernst, rằng hắn có thể ở ngay trong Sân vận động này vào chiều nay. Tôi cho rằng hắn đã xem xét Sân vận động này nhằm mục đích bắn chết Đại tá ngay trong khi diễn ra Thế vận hội. Tôi đã đến đây để chính mắt nhìn thì thấy hắn ta lẻn vào trong một nhà kho phía Nam Sân vận động. Rồi tôi kinh hoàng biết rằng Đại tá và tất cả những người còn lại đang ở đây.”

“Làm sao hắn vào được bên trong?” Hitler gầm lên.

“Một bộ đồng phục SS giả và giấy tờ chứng minh giả, chúng tôi nghĩ vậy,” Taggert giải thích.

“Tôi vừa định bước ra ngoài,” Ernst nói. “Người này đã cứu mạng tôi.”

“Thế còn Krupp? Cuộc điện thoại thì sao?” Göring hỏi.

“Krupp không liên quan gì đến chuyện này, tôi chắc chắn.” Taggert nói. “Không nghi ngờ gì nữa, đây là cuộc gọi của một kẻ đồng lõa nhằm dụ Đại tá ra ngoài.”

Himmler gật đầu với Heydrich, hắn bước đến chỗ điện thoại, quay số rồi nói chuyện một lúc. “Không,, người gọi không phải là Krupp. Trừ phi lúc này ông ta gọi từ bưu điện Potsdam Plaza.”

Hitler làu bàu liên tục với Himmler. “Tại sao chúng ta không biết về chuyện này?”

Taggert biết rằng chứng hoang tưởng âm mưu này không ngừng nhảy nhót trong đầu Hitler. Để cứu Himmler, lão lên tiếng, “Những tên người Nga rất thông minh. Chúng tôi chỉ biết được điều này từ các nguồn tin của chúng tôi tại Moscow, nhờ vào tình huống ngẫu nhiên… Nhưng xin ngài, chúng ta phải di chuyển thật nhanh. Nếu hắn nhận ra đã bị phát hiện, hắn sẽ trốn thoát và thử lại lần nữa.”

“Tại sao lại là Ernst?” Göring hỏi.

Taggert cho rằng, ý của câu hỏi này phải là sao không phải tôi?

Taggert hướng câu trả lời về phía Hitler, “Thưa Lãnh tụ, chúng tôi hiểu rằng Đại tá Ernst có liên quan đến việc tái thiết vũ trang. Chúng tôi không có rắc rối gì với chuyện đó - tại Mỹ chúng tôi xem Đức là đồng minh Châu Âu lớn nhất, và chúng tôi muốn ngài mạnh mẽ về quân sự.”

“Người dân trong nước ông có cảm thấy như vậy không?” Hitler hỏi. Trong giới ngoại giao ai cũng biết rằng, y rất khó chịu với quan điểm bài xích Phát xít tại Mỹ.

Giờ có thể thoát khỏi phong thái điềm tĩnh của Reggie Morgan, Taggert nói với âm điệu sắc bén trong giọng nói. “Ngài không hiểu được tường tận câu chuyện. Người Do Thái phóng đại lên thôi - tại đất nước của ngài và của tôi - và thành phần cực tả than khóc đến mãi mãi, rồi cánh báo chí, cánh Cộng sản, cánh Chủ nghĩa Xã hội. Nhưng chúng chỉ là một nhóm nhỏ trong dân thôi. Không, chính phủ của chúng tôi và phần đông người dân Mỹ cam kết chắc chắn sẽ là đồng minh của ngài, mong muốn nhìn thấy ngài thoát khỏi vòng kìm kẹp của Hiệp ước Versailles. Chính bọn Nga mới lo lắng về việc tái thiết vũ trang của ngài. Tuy nhiên, xin ngài, chúng ta chỉ có vài phút thôi. Vụ ám sát.”

Đúng lúc này tên lính gác SS quay lại. “Đúng như ông ta nói, thưa ngài. Có vài nhà kho bên cánh khu đỗ xe. Cửa ra vào một nhà kho đang mở, đúng vậy, có nòng một khẩu súng trường nhô ra, đang quét tìm mục tiêu tại Sân vận động ở đây.”

Vài người trong phòng thở hổn hển, lẩm bẩm phẫn nộ. Joseph Goebbels đưa tay lên gãi tai trong căng thẳng. Göring rút khẩu Luger ra khỏi bao, vung vẩy nó một cách khôi hài như khẩu súng đồ chơi của trẻ con.

Giọng Hitler run rẩy, hai bàn tay y run lên trong phẫn nộ. “Lũ Do Thái Cộng sản chết tiệt! Chúng đã tới đất nước của ta, làm chuyện này với ta! Những kẻ đâm thọt sau lưng… Đúng lúc Thế vận hội của chúng ta sắp bắt đầu! Chúng…” Y không thể nói hết bài công kích kịch liệt của mình vì quá tức giận.

Quay sang Himmler, Taggert nói, “Tôi nói được tiếng Nga. Bao vây nhà kho rồi để tôi thuyết phục hắn ra đâu hàng. Tôi chắc chắn Gestapo hoặc SS có thể thuyết phục hắn khai ra với chúng ta, rằng hắn là ai và những kẻ đồng lõa đang ở đâu.”

Himmler gật đầu rồi quay sang Hitler, “Thưa Lãnh tụ, điều quan trọng là ngài cùng những người khác nên rời đi ngay lập tức. Nhưng nên đi theo đường hầm. Có lẽ chỉ có một kẻ ám sát, nhưng cũng có thể còn nhiều tên khác mà tay người Mỹ này không biết.”

Như nhiều người đã đọc các báo cáo tình báo về Himmler, Taggert cân nhắc tay cựu nhân viên bán phân bón này vừa ngớ ngẩn, vừa nịnh hót đến hết thuốc chữa. Nhưng vai trò của tay người Mỹ ở đây là rõ ràng, nên lão ngoan ngoãn nói, “Chỉ huy Cảnh sát nói đúng. Tôi không chắc thông tin của chúng tôi hoàn chỉnh đến đấu. Xin hãy đến nơi an toàn. Tôi sẽ giúp quân lính của ngài bắt giữ hắn.”

Ernst bắt tay Taggert. “Cảm ơn ông.”

Taggert gật đầu. Lão nhìn Ernst dẫn đứa cháu trai ra khỏi hành lang rồi đi cùng những người khác theo cầu thang bên trong xuống lối xe vào nhà ngầm dưới đất, vây quanh là một đội lính gác.

Chỉ khi Hitler cùng những người khác đã đi khỏi, Himmler mới trả lại súng cho Taggert. Tên Chỉ huy Cảnh sát sau đó gọi một sĩ quan SS, bảo hắn thu xếp tập hợp dưới nhà. “Người của cậu ở đâu?”

Hắn giải thích rằng hơn hai chục lính gác đã được triển khai về phía Đông, khuất tầm nhìn từ kho thóc.

Himmler nói, “Sếp SD Heydrich và ta sẽ ở lại đây phát một cảnh báo chung trong khu vực. Mang tên người Nga đó đến đây.”

“Hail Hitler.” Tên lính gác giậm gót giày rồi lao xuống cầu thang, Taggert đi theo. Họ chạy chậm đến mặt phía Đông của Sân vận động, nhập vào đám lính tại đó. Hình thành một vòng cung rộng về phía Nam, họ tiếp cận nhà kho.

Họ chạy thật nhanh, vây quanh là những tên SS mặt vô cảm với những âm thanh kéo chốt và nạp đạn. Nhưng bất chấp sự kiện kịch tính và rõ ràng là căng thẳng, Robert Taggert lại thấy dễ chịu lần đầu tiên trong nhiều ngày. Giống người lão đã giết trong ngõ Dresden - Reggie Morgan - Taggert là một trong những người tồn tại núp bóng Chính phủ, ngoại giao và kinh doanh, thi hành các mệnh lệnh của những người cầm quyền đôi khi hợp pháp, đôi khi không. Một trong số vài sự thật lão đã nói với Schumann, là đam mê được làm trong ngành ngoại giao hoặc ở Đức hoặc ở bất kỳ đâu (Tây Ban Nha thực sự sẽ rất tốt). Tuy nhiên những món bở như thế không dễ rớt vào mồm, mà thường phải đi kiếm trong những tình huống điên rồ và mạo hiểm. Như kế hoạch liên quan đến thằng ngu Paul Schumann tội nghiệp.

Những chỉ dẫn của lão từ Mỹ rất đơn giản. Reggie Morgan sẽ phải hy sinh. Taggert sẽ thịt ông ta rồi chiếm lấy danh phận của ông ta. Lão sẽ giúp Paul Schumann lên kế hoạch cho cái chết của Reinhard Ernst, sau đó đúng vào phút cuối cùng, Taggert sẽ ‘giải cứu’ kịch tính tên Đại tá người Đức như một bằng chứng về sự ủng hộ vững chắc của Mỹ đối với Quốc Xã. Cái từ giải cứu và những nhận xét của Taggert về sự hỗ trợ đó sẽ lừa được Hitler. Nhưng hóa ra, kết quả đạt được còn tốt hơn rất nhiều. Taggert thực sự đã có một màn trình diễn trước mắt chính Hitler và Göring.

Chuyện đã xảy ra cho Schumann chẳng liên quan gì, cho dù hắn có chết bây giờ, mặc dù điều này sẽ gọn gàng hơn và tiện hơn nhiều, hoặc bị bắt và bị tra tấn. Trong trường hợp này, Schumann cuối cùng sẽ nói… và kể một câu chuyện không tưởng rằng hắn được Văn phòng Tình báo Hải quân Mỹ thuê để khử Ernst, nhưng người Đức sẽ ngay lập tức bác bỏ điều đó vì chính Taggert và người Mỹ đã giao nộp hắn. Và nếu hắn hóa ra lại là một tên gangster người Mỹ gốc Đức và không phải người Nga? À thế thì hắn chắc phải được người Nga tuyển mộ?.

Một kế hoạch đơn giản.

Nhưng đã có những rắc rối lúc khởi đầu. Lão đã lên kế hoạch giết Morgan vài ngày trước, rồi đóng giả là ông ta tại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Schumann hôm qua. Nhưng Morgan là một người rất thận trọng và có tài trong việc đảm nhận một cuộc sống ngầm. Taggert không có cơ hội nào giết ông ta trước khi ông ta đến ngõ Dresden. Và lúc đó thật căng thẳng làm sao…

Reggie Morgan chỉ biết được mật khẩu cũ - không phải mật khẩu về chuyến tàu điện ngầm tới Alexanderplatz - thế nên khi ông ta gặp Schumann trong ngõ, cả hai đều xem nhau như kẻ thù. Taggert đã xoay xở giết được Morgan vừa kịp lúc và thuyết phục Schumann rằng lão thực ra là đặc vụ Mỹ - nhờ nói đúng mật khẩu, hộ chiếu giả và mô tả chính xác ngài Thượng Nghị sĩ. Taggert cũng chắc chắn mình là người đến đầu tiên khi khám xét túi áo túi quần người chết. Lão giả vờ rằng muốn tìm bằng chứng Morgan là lính Xung Kích, dù trong thực tế, tài liệu lão cho Schumann xem chỉ là một tấm thẻ chứng nhận rằng người mang nó đã quyên góp một khoản tiền cho quỹ hỗ trợ cựu chiến binh. Nửa dân số Berlin mang theo những tấm thẻ này vì lũ Áo Nâu rất giỏi trong việc xin xỏ ‘những khoản đóng góp’.

Bản thân Schumann cũng cho thấy hắn là một mối lo ngại. Thằng cha này rất thông minh, khôn ngoan hơn nhiều so với Taggert tưởng tượng. Hắn có tính đa nghi và không thể biết được hắn đang thật sự nghĩ cái gì. Taggert phải xem những gì hắn nói và làm, không ngừng tự nhắc mình đang là Reggie Morgan, người công chức bền bỉ và chẳng có gì nổi bật. Chẳng hạn như khi Schumann khăng khăng rằng họ nên kiểm tra hình xăm trên người Morgan, Taggert đã phát hoảng. Hình xăm nhiều khả năng nhất họ tìm thấy sẽ mang chữ ‘Hải quân Mỹ’ hoặc có thể là tên con tàu ông ta đã phục vụ trong Thế Chiến thứ I. Nhưng số phận đã mỉm cười với lão: người đàn ông này chưa bao giờ xăm mình.

Lúc này Taggert và đám lính mặc đồng phục đen đã đến nhà kho. Lão có thể thấy ngay khẩu Mauser đang thòi ra khi Paul Schumann tìm kiếm mục tiêu của hắn. Cả bọn lặng lẽ triển khai đội hình, tên sĩ quan SS cao cấp dùng hai tay làm hiệu lệnh chỉ đạo lính. Taggert thấy ấn tượng hơn bao giờ hết trước sự thuần thục các kỹ năng chiến thuật của người Đức.

Tiến gần hơn rồi, gần hơn nữa.

Schumann hẳn đã lo lắng, tiếp tục theo dõi ban công phía sau phòng họp báo. Hắn sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tại sao việc dụ Ernst ra ngoài lại chậm trễ như thế? Cuộc gọi của Webber có được êm ả không?

Khi lính SS đã vòng quanh nhà kho, cắt đứt hết bất kỳ cơ hội trốn thoát nào của Schumann, Taggert tự nhắc mình rằng sau khi xong việc ở đây, lão sẽ quay về Berlin tìm Otto Webber rồi khử hắn. Khử nốt cả Käthe Richter nữa.

Khi những tên lính trẻ đã vào vị trí quanh nhà kho, Taggert thì thầm, “Tôi sẽ đi nói chuyện với hắn bằng tiếng Nga và khuyên hắn đầu hàng.” Tên tư lệnh SS gật đầu. Tay người Mỹ rút ra khẩu súng ngắn từ trong túi. Dĩ nhiên lão chẳng gặp nguy hiểm gì vì nòng súng khẩu Mauser đã bị bịt kín. Dù thế lão vẫn di chuyển chậm rãi, giả vờ thận trọng và lo lắng.

“Cứ lùi lại,” lão thì thầm. “Tôi sẽ vào trước.”

Tên tư lệnh SS lại gật đầu, hai lông mày nhướn lên ấn tượng trước sự can đảm của tay người Mỹ. Taggert giơ súng lên bước đến ngưỡng cửa. Nòng khẩu súng trường vẫn đu đưa tới lui. Cơn thịnh nộ của Schumann khi không tìm thấy mục tiêu là quá mạnh.

Bằng một chuyển động nhanh, Taggert xô cửa xông vào giơ súng lên, ép ngón tay lên cò súng.

Lão bước vào trong.

Robert Taggert thở hổn hển. Lão lạnh buốt sống lưng.

Khẩu Mauser vẫn tiếp tục quét qua Sân vận động, chậm rãi di chuyển tới lui. Cho dù khẩu súng trường chết người giờ không nắm chặt trong tay kẻ ám sát, mà được buộc chặt bằng các đoạn dây bện xé ra từ các thùng carton gói hàng, móc qua rầm mái.

Paul Schumann đã biến mất.