CHƯƠNG 25
Còn cách khu buôn bán kinh doanh Berlin 20 phút nữa, vừa đi qua Charlottenburg, chiếc xe tải màu hắng rẽ về phía Bắc tại Adolf Hitler Plaza, ngồi sau tay lái là Reggie Morgan. Ông cùng Paul Schumann ngồi đằng sau nhìn sang phía bên trái. Hai cây cột vuông góc khổng lồ dựng phía trước mặt, 5 vòng tròn Thế vận hội đáng bay dập dờn giữa hai cột.
Khi chiếc xe rẽ trái vào phố Olympic, một lần nữa Paul để ý kích thước to lớn của khu phức hợp. Căn cứ theo các biển chi đường, gần Sân vận động chính là một khu bơi lội, một sân băng chơi hockey, một nhà hát, một bãi nhỏ cùng nhiều căn nhà phụ và các khu đỗ xe. Sân vận động có màu trắng, dài và cao chót vót, nó không gợi Paul nhớ đến một công trình nào, cũng như chẳng nhớ đến một chiếc tàu chiến vững vàng nào.
Dưới đất đã ken đặc người, phần lớn là công nhân và những người đưa hàng, nhưng cũng có nhiều bảo vệ và lính gác mặc đồng phục đen và xám, bảo vệ an ninh cho các nhà lãnh đạo Quốc Xã tham dự buổi chụp ảnh. Nếu Bull Gordon và Thượng Nghị sĩ muốn Ernst phải chết trước bàn dân thiên hạ, thì đây là nơi thực hiện điều đó.
Dường như có thể lái thẳng lên quảng trường trước mặt Sân vận động. Nhưng đối với một trung úy SS (chức danh này là món quà tính tế của Otto Webber, miễn phụ phí) dĩ nhiên sẽ gây nghi ngờ khi bước xuống từ một chiếc xe riêng. Nên họ quyết định đi vòng quanh Sân vận động. Morgan sẽ thả Paul xuống dưới bóng mấy cái cây gần một bãi đỗ xe. Từ đây gã sẽ ‘đi tuần’, xem xét các xe tải và công nhân, chậm rãi tiến đến nhà kho nhìn ra văn phòng họp báo về phía Nam sân vận động.
Lúc này, chiếc xe tải tránh khỏi đường bộ, tiến lên một trảng cỏ rậm rì, lắc lư đến điểm dừng khuất tầm nhìn từ Sân vận động. Paul xuống xe và lắp khẩu Mauser. Gã tháo ống ngắm khỏi khẩu súng trường - nó không phải là món phụ tùng một tên lính gác cần có - rồi bỏ tọt vào túi. Gã quàng khẩu súng lên vai, đội mũ sắt đen lên đầu.
“Trông tôi thế nào?” Paul hỏi.
“Đủ xác thực để làm tôi sợ đấy. Chúc cậu may mắn.”
Mình sẽ cần nó, Paul nghĩ dứt khoát, dòm qua những cái cây vào các nhóm công nhân trên sân. Họ đã sẵn sàng phát hiện một kẻ đột nhập, hàng trăm tên lính gác sẽ hạnh phúc được bắn gục gã.
Cuộc đua sáu chọi năm…
Trời ạ. Gã liếc nhìn Morgan, cảm thấy kích động muốn chào ông ta theo kiểu người Mỹ, như hai cựu chiến binh chào lẫn nhau. Nhưng dĩ nhiên Paul Schumann hoàn toàn nhận thức được vai trò của mình. ‘Chào.’ Gã giơ thẳng tay lên. Morgan rún cười và chào lại.
Khi Paul quay người bước đi, Morgan dịu giọng nói, “Ôi, đợi đã, Paul. Khi tôi nói chuyện với Bull Gordon và Thượng Nghị sĩ sáng nay, họ đã chúc cậu may mắn. Và ngài tư lệnh muốn nói với cậu rằng, cậu có thể in thiệp mời đám cưới của con gái ông ta như công việc đầu tiên của cậu. Cậu biết như thế nghĩa là gì không?”
Paul gật đầu, nắm chặt dây đeo súng Mauser, gã bắt đầu bước về phía Sân vận động. Gã bước qua một hàng cây vào bãi đỗ xe rộng rãi, chắc phải đủ chỗ cho 20.000 chiếc xe. Gã bước đi với trách nhiệm và sự quyết tâm, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn về phía nhũng chiếc xe đỗ ở đây, từng li từng li đều có lính gác cẩn mật.
Mười phút sau, Paul đi qua bãi đỗ xe đến lối vào dốc lên Sân vận động. Ở đây có những tên lính đang làm nhiệm vụ, cẩn thận kiểm soát giấy tờ và khám xét bất kỳ ai muốn đi vào, nhưng trên mặt đất xung quanh, Paul chỉ đơn thuần là một tên lính khác và không ai để ý đến gã. Vói câu chào “Hail Hitler” thi thoảng cất lên cùng những cái gật đầu, gã đi vòng quanh tòa nhà thẳng tiến đến nhà kho. Gã đi qua một quả chuông sắt khổng lồ, trên một bên quả chuông có khắc dòng chữ: “Ta Triệu Hồi Sức Trẻ Đến Với Thế Giới Này.”
Khi đến gần nhà kho, gã để ý nó không có cửa sổ. Không có cửa sau, lối thoát sau khi nổ súng sẽ rất khó tìm. Gã sẽ phải thoát ra bằng cửa trước nhìn ra toàn cảnh Sân vận động. Nhưng gã nghi ngờ những âm thanh trong sân sẽ gây khó khăn khi tìm hiểu tiếng súng phát ra từ đâu. Thêm vào đó là nhiều âm thanh của công trường thi công - tiếng các máy đóng đinh, tiếng cưa, tiếng máy tán đinh và đại loại thế - sẽ át đi tiếng nổ của súng trường. Paul sẽ chậm rãi bước ra khỏi nhà kho sau khi bắn, dừng lại nhìn xung quanh, thậm chí kêu gọi giúp đỡ, nếu có thể làm thế mà không gây nghi ngờ.
Bây giờ là một rưỡi chiều. Otto Webber hiện đang ở bưu điện Potsdam Plaza, sẽ gọi vào lúc khoảng hai giờ mười lăm. Còn khối thời gian.
Gã đi tản bộ thật chậm, xem xét dưới mặt đất, nhìn ngó những chiếc xe đang đỗ.
“Hail Hitler,” gã nói với một số người lao động cởi trần đến eo lung, đang sơn hàng rào. “Đúng là một ngày nóng nực để làm việc thế này.”
“Ôi dào, có là gì đâu,” một người đáp. “Và nếu thế thì cũng có làm sao? Chúng tôi làm việc vì Tổ quốc của chúng tôi mà.”
Paul nói, “Lãnh tụ tự hào về các anh đấy.” Rồi gã tiếp tục đi với mặt nạ của mình.
Gã liếc nhìn tò mò vào trong nhà kho, như thể tự hỏi có mối đe dọa an ninh nào không. Đeo găng tay da là một phần đi kèm bộ đồng phục, gã mở cửa nhà kho rồi bước vào trong. Nơi này đầy những thùng carton bìa cứng buộc bằng dây bện. Paul ngay lập tức nhận ra cái mùi hồi gã còn là một thợ in: mùi hăng hăng của giấy, mùi ngọt ngào của mực. Nhà kho từng được sử dụng bảo quản các chương trình hoặc những cuốn sách nhỏ lưu niệm của Thế vận hội. Gã sắp xếp mấy chiếc hộp để dọn vị trí bắn phía trước cửa nhà kho. Sau đó, gã trải chiếc áo jacket sang bên phải, nơi gã sẽ nằm xuống để bắt lấy các viên đạn bắn ra khi gã lên đạn. Những tiểu tiết này - lấy lại các vỏ đạn và để ý dấu vân tay - có lẽ không trở thành vấn đề nghiêm trọng. Gã không có tiền án tiền sự gì ở đây và sẽ thoát khỏi đất nước này khi đêm xuống. Nhưng dù sao đi nữa, gã sẽ không gây ra rắc rối gì hết, đơn giản bởi đây là nghệ thuật của gã.
Bạn chắc chắn mọi thứ đều ổn.
Bạn phải kiểm tra lại hành vi của mình.
Đứng thẳng trong tòa nhà nhỏ, gã quét khắp Sân vận động qua kính ngắm súng trường. Gã để ý hành lang mở phía sau phòng họp báo nơi Ernst sẽ đi qua để lên cầu thang rồi xuống gặp người đưa tin Webber đã nói. Gã sẽ có được tầm bắn hoàn hảo ngay khi tên Đại tá bước ra khỏi ngưỡng cửa. Có cả những ô cửa sổ lớn nơi gã có thể bắn xuyên qua, nếu hắn dừng lại trước một trong nhũng ô cửa này.
Bây giờ là một giờ năm mươi phút.
Paul ngồi thẳng dậy, hai chân khoanh lại, đặt khẩu súng lên lòng. Mồ hôi đang chảy từng giọt xuống trán gã như những dòng suối nhỏ làm gã buồn buồn. Gã lau mặt bằng ống tay áo sơ mi rồi bắt đầu lắp kính ngắm vào súng trường.
“Cháu nghĩ sao, Rudy?”
Nhưng Reinhard Ernst không đợi thằng nhóc trả lời. Thằng bé đang nhìn chằm chằm với nụ cười ngưỡng mộ sự hoành háng của Sân vận động Thế vận hội. Họ đang ở trong khu họp báo dài trên mặt phía Nam của tòa nhà phía trên lễ đài của Hitler. Ernst đỡ thằng bé đứng thẳng để có thể nhìn qua cửa sổ. Rudy thực sự nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Chà, ai thế này?” một giọng nói cất lên.
Ernst quay lại, thấy Adolf Hitler cùng hai tên lính gác SS bước vào phòng.
“Lãnh tụ.”
Hitler bước đến, mỉm cười với thằng bé.
Ernst nói, “Đây là Rudy, cháu trai của tôi.”
Một nét đồng cảm thoáng qua gương mặt Lãnh tụ cho Ernst biết rằng y đang nghĩ đến cái chết của Mark do tai nạn khi huấn luyện. Ngay tức khắc, Ernst ngạc nhiên khi nó được nhớ đến nhưng nhận ra rằng lẽ ra không nên thế. Tâm trí của Hitler rộng bao la như Sân vận động Thế vận hội, nhanh đến khủng khiếp và lưu lại mọi thứ hắn ước gì không nên lưu lại thì hơn.
“Nói lời chào với Lãnh tụ của chúng ta đi nào, Rudy. Chào người như ta đã dạy cháu.”
Thằng bé chào theo kiểu Quốc Xã thuần thục, Hitler phá lên cười sung sướng, xoa đầu Rudy. Lãnh tụ bước gần hơn đến cửa sổ, và nhận xét về một số đặc điểm của Sân vận động, nói chuyện bằng một giọng nhiệt tình. Hitler hỏi thằng bé chuyện học hành của nó, những môn học nào nó thích và môn thể thao nào nó đam mê.
Thêm nhiều tiếng nói nữa trong tiền sảnh. Hai kẻ cựu thù Goebbels và Göring sánh bước cùng nhau. Chắc phải có động cơ nào rồi đây, Ernst nghĩ và tự cười với mình.
Sau thất bại tại Phủ Thủ tướng sáng hôm đó, Göring vẫn chưa hết choáng. Ernst có thể thấy rõ điều này, bất chấp nụ cười của gã trên môi. Đúng là sự khác biệt giữa hai kẻ quyền lực nhất tại Đức… Những cơn thịnh nộ của Hitler phải thừa nhận là cực đoan nhưng hiếm khi bắt nguồn từ những vấn đề cá nhân. Nếu thứ nước sô-cô-la ưa thích của y không có sẵn, hoặc khi đập cẳng chân vào bàn, y sẽ gạt ngay vấn đề đó ra khỏi đầu một cách nhẹ tênh. Nhưng đối với vấn đề đất nước thì trái ngược hoàn toàn, cơn nóng giận của y đủ sức khiến ngay cả những người bạn thân nhất cũng khiếp đảm. nhưng một khi vân đề được giải quyết, y lại quên ngay để chuyển sang vấn đề khác. Göring thì trái lại. Gã giống như đứa trẻ phàm ăn. Bất kể điều gì diễn ra trái ý gã, sẽ khiến gã tức điên lên, âm ỉ trong tim gã như một cái nhọt đến chừng nào nghĩ ra được đòn trả thù thích hợp.
Hitler đang giải thích với thằng bé về các sự kiện thể thao sẽ diễn ra trong các khu vực của Sân vận động. Ernst thích thú khi thấy ẩn dưới nụ cười rộng ngoác kia, cơn thịnh nộ của Göring đang ngày càng tăng khi chứng kiến Lãnh tụ đang chú ý đến cháu trai kẻ thù của gã.
Hơn mười phút sau, các quan chức bắt đầu lục tục đến. Von Blomberg, Bộ trưởng Quốc phòng và Hjalmar Schacht, người đứng đầu Ngân hàng nhà nước, ông ta đã cùng với Ernst phát triển một hệ thống tài trợ phức tạp cho các dự án tái vũ trang sử dụng nguồn vốn không thể truy ra được có tên là “Mefo bills*.” Tên lót của Schacht là Horance Greeley đặt theo tên Mỹ, Ernst thường hay trêu ghẹo nhà kinh tế tuyệt vời này về việc có gốc rễ cao bồi. Tiếp theo là Himmler, Ruldof Hess mặt vô cảm và Reinhard Heydrich với con mắt rắn, người lơ đãng chào Ernst cũng như cách hắn chào mọi người.
Tay chụp ảnh tỉ mẩn sắp đặt chiếc máy ảnh Leica và trang thiết bị khác, sao cho lấy được hết những người đứng dưới sân và cảnh sân vận động đằng sau nhưng không bị ngược sáng trên những ô cửa sổ. Ernst vốn là người ưa thích với nhiếp ảnh. Bản thân hắn cũng sở hữu vài máy Leica và đang lên kế hoạch mua cho Rudy một máy Kodak được nhập từ Mỹ, dễ sử dụng hơn nhiều so với các máy ảnh chính xác của Đức. Viên đại tá đã ghi lại hình ảnh những chuyến đi của hắn và gia đình. Đặc biệt là Paris và Budapes được lập thành tài liệu cẩn thận, cũng như với những ngày lưu trú đi bộ đường dài tạm thời trong Rừng Đen, hay chuyến đi bằng thuyền xuôi dòng Danube.
“Tốt, tốt,” lúc này tay thợ chụp ảnh lên tiếng gọi. “Chúng ta bắt đầu được rồi.”
Hitler ban đầu khăng khăng phải chụp cùng Rudy, y cho thằng bé ngồi lên đầu gối mình, phá lên cười và trò chuyện với nó như một người chú tốt bụng. Sau đó, kế hoạch chụp ảnh ban đầu mới được thực hiện.
Cho dù gã hài lòng khi thấy Rudy vui, Ernst đang càng lúc càng thấy nóng ruột. Gã thấy chuyện phô trương này thật ngớ ngẩn. Hơn thế, đó là một lỗi chiến thuật tồi - cả ý tưởng tổ chức Thế vận hội tại Đức này cũng vậy. Có quá nhiều khía cạnh tái vũ trang lẽ ra phải được giữ bí mật. Du khách nước ngoài có ngốc đâu mà không thấy đây là một quốc gia quân sự đang trở nên mạnh hơn qua mỗi ngày?
Những ánh đèn vụt tắt, khi dàn nhân vật tiếng tăm của ĐỆ TAM ĐẾ CHẾ nhìn thẳng vào máy ảnh với những nét mặt tươi cười, suy tư hay lo lắng. Khi Ernst không ra chụp ảnh, hắn nói chuyện với Rudy, hoặc đứng một mình và trong tâm trí hắn đang soạn ra nội dung lá thư gửi cho Lãnh tụ về Nghiên cứu Waltham, cân nhắc điều gì nên nói và điều gì không nên.
Đôi khi bạn không thể chia sẻ tất cả…
Một tên bảo vệ SS xuất hiện trên ngưỡng cửa. Hắn nhận ra Ernst bèn cất tiếng gọi, “Ngài Bộ trưởng.”
Một số mái đầu ngoảnh lại.
“Ngài Bộ trưởng Ernst.”
Viên đại tá thấy thú vị khi Göring tức tối, chính thức thì Ernst không phải là một Bộ trưởng nhà nước.
“Chuyện gì?”
“Thưa ngài, ngài có điện thoại từ Thư ký của Gustav Krupp von Bohlen. Có vấn đề anh ta cần thông báo cho ngài ngay lập tức. Có chuyện quan trọng nhất, liên quan đến cuộc họp mới đây nhất của ngài.”
Lúc đó, họ đã thảo luận chuyện gì mà khẩn cấp thế nhỉ? Vũ trang cho các tàu chiến là một chủ đề. Nhưng dường như không quan trọng lắm. Nhưng giờ đây nước Anh đã chấp nhận số lượng tàu chiến mới của Đức, có lẽ Krupp gặp phải vấn đề đáp ứng hạn ngạch sản xuất. nhưng rồi gã tự nhủ, không phải, nam tước không hề được thông báo về chiến thắng liên quan đến hiệp ước này. Krupp vừa là một nhà tư bản vừa là một kỹ thuật viên xuất chúng. Nhưng ông ta cũng là một kẻ hèn nhát, luôn tránh xa Đảng. Cho đến khi Hitler lên nắm quyền, ông ta liền thay đổi đến mất hết lý trí. Ernst ngờ rằng cuộc khủng hoảng chưa phải là điều tệ nhất. Tuy nhiên Krupp và con trai ông ta quan trọng với những kế hoạch tái vũ trang đến mức không thể làm ngơ được.
“Ngài có thể nhận cuộc gọi trên một trong những đường dây ở đó. Tôi sẽ nối máy cho ngài.”
“Thứ lỗi cho tôi một lát, thưa Lãnh tụ.”
Hitler gật đầu rồi quay lại thảo luận về góc máy với tay thợ chụp ảnh.
Một lúc sau, một trong số nhiều điện thoại treo tường đổ chuông. Một cái đèn nhấp nháy cho biết đó là chiếc nào, Ernst nhấc máy.
“A lô? Đại tá Ernst nghe.”
“Đại tá. Tôi là Stroud, một trợ lý của Nam tước Von Boden. Thật xin lỗi ngài vì đã quấy rầy. Ông ta đã gửi cho ngài ít tài liệu để ngài xem xét. Một người lái xe đã mang nó đến Sân vận động nơi ngài đang có mặt.”
“Những tài liệu về gì?”
Ngập ngừng một lát. “Ngài nam tước dặn tôi không được nói về điều này qua điện thoại.”
“Rồi, rồi, không sao. Tay lái xe đứng ở đâu?”
“Trên đường xe vào nhà mặt phía Nam Sân vận động. Anh ta sẽ gặp ngài tại đó. Tốt hơn là nên kín đáo. Ý tôi nói là một mình, thưa ngài. Đây là những chỉ dẫn.”
“Phải, dĩ nhiên.”
“Hail Hitler.”
“Chào.”
Ernst đặt lại ống nghe vào chỗ cũ. Göring đã theo dõi hắn như một con chim ưng béo phị. “Có vấn đề à, Bộ trưởng?”
Tên đại tá tự nhủ không bận tâm đến giọng điệu vừa thông cảm hời hợt vừa mỉa mai trong danh xưng đó. Hắn dối trá thừa nhận, “Krupp đang có vài rắc rối. Ông ta gửi tin nhắn cho tôi về việc đó.” ‘
Là nhà chế tạo vũ trang, pháo binh và đạn dược cơ bản, Krupp quan hệ với Ernst và các tư lệnh hải quân, quân đội nhiều hơn so với Göring, người chỉ có chuyên môn về lĩnh vực hàng không.
“Chà.” Tên to béo quay người nhìn vào chiếc gương tay thợ chụp ảnh cung cấp. Một ngón tay gã đưa lên quanh mặt, tút lại lớp trang điểm.
Ernst vừa định bước ra cửa.
“Ông ơi, cháu đi cùng ông được không?”
“Dĩ nhiên rồi, Rudy. Lối này.”
Thằng bé hối hả chạy theo. Hai ông cháu cùng bước vào hành lang trong thông đến tất cả các phòng họp báo. Ernst vòng tay ôm lấy vai thằng nhóc. Hắn tự định hướng và nhận ra một cánh cửa dẫn vào một trong các cầu thang phía Nam. Họ cùng bước về phía đó. Ban đầu, gã nghĩ vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng thực ra gã đang càng lúc càng thấy bối rối. Sản phẩm thép Krupp được thừa nhận là tốt nhất thế giới, đường xoắn ốc của tòa nhà Chrysler tráng lệ tại Thành phố New York đã sử dụng sản phẩm thép Enduro KA-2 danh tiếng của công ty ông ta. Nhưng điều này cũng có nghĩa là các nhà hoạch định quân sự nước ngoài đang theo dõi rất cẩn thận các sản phẩm và năng suất của Krupp. Hắn tự hỏi liệu Anh và Pháp có biết được bao nhiêu sản phẩm thép của ông ta được dành hết cho vũ trang, hơn là dành cho đường ray, máy giặt hay ô tô.
Hai ông cháu đi qua đám đông các công nhân, quản đốc đang nhiệt tình hoàn thiện công trường thi công ở đây trên tầng có phòng họp báo, cắt các cánh cửa cho vừa cỡ, gắn lắp phần cứng, phủ cát và sơn các bức tường. Khi họ di chuyển lắt léo quanh một khu làm việc của thợ mộc, Ernst nhăn nhó liếc nhìn xuống cánh tay hắn.
“Ông ơi, ông làm sao thế?” Rudy hét lên át tiếng cưa.
“À cháu xem này. Nhìn xem người ông có cái gì này.” Có một ít vữa bắn lên cánh tay.
Hắn cố gắng phủi bụi đi nhưng vẫn không hết. Hắn tự hỏi có nên nhúng ngón tay vào nước để lau sạch không. Nhưng làm thế có thể khiển vữa bám dính trên quần áo lâu hơn. Gertrud sẽ không vui nếu điều đó xảy ra. Tốt hơn cứ để nguyên đó. Hắn đặt tay lên nắm cửa bước ra lối đi bộ bên ngoài dẫn lên cầu thang.
“Đại tá!” Một giọng nói vọng đến tai hắn.
Ernst quay người lại.
Tên bảo vệ SS chạy đến sau lưng hắn, hét lên át tiếng cưa rền rĩ. “Thưa ngài, đàn chó của Lãnh tụ đang ở đây. Người đang hỏi xem cháu trai của ngài có thích chụp ảnh cùng lũ chó không.”
“Chó ạ?” Rudy phấn khích hỏi.
Hitler rất thích những con chó chăn cừu Đức và đã nuôi vài con. Chúng là những con vật vui vẻ, những thú cưng trong nhà.
“Cháu có thích không?” Ernst hỏi.
“Có ạ, cháu đi nhé.”
“Đừng đùa quá trớn với chúng nhé.”
“Vâng ạ.”
Ernst dẫn thằng bé quay xuống sảnh, nhìn nó chạy đến với lũ chó đang hít ngửi quanh phòng và khám phá. Hitler phá lên cười thấy đứa bé ôm lấy con to hơn, hôn lên trán nó. Con chó liếm mặt Rudy bằng cái lưỡi to tướng. Với một chút khó khăn, Göring cúi xuống cũng vỗ về những con thú, một nụ cười như trẻ thơ nở trên gương mặt lão. Cho dù về nhiều mặt, lão là kẻ không có trái tím, nhưng tên Bộ trưởng vẫn dành tình yêu nhiệt tình đối với động vật.
Sau đó, Viên đại tá quay lại hành lang, một lần nữa bước đến cánh cửa ngoài cùng. Hắn lại phủi lớp bụi vữa bám trên tay áo, rồi dừng lại phía trước một trong những ô cửa sổ lớn, hướng về phía Nam và nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng chan hòa chiếu xuống người hắn. Hắn đã để quên mũ trong phòng họp báo. Có nên đi lấy không nhỉ?
Không, hắn nghĩ. Việc này sẽ…
Hơi thở của hắn tắc nghẽn trong phổi khi cảm thấy người mình như bị đánh một cú đau điếng, thấy mình ngã nhào xuống tẩm vải che mặt sàn đá hoa, thở hồng hộc vì đau… bối rối, khiếp hãi… Nhưng khi ngã xuống sàn, một ý nghĩ rõ ràng nhất xuất hiện trong tâm trí hắn: Cả bộ đồ của mình dính sơn rồi! Gertrud sẽ nói gì về chuyện này?
Mefo bills: đặt theo tên Công ty Metallurgical Research Corporation là một dạng kỳ phiếu được sử dụng cho hệ thống trả chậm tài trợ cho kế hoạch tái thiết vũ trang của Đức, do Chủ tịch Ngân hàng Trung ương Đức, Hjalmar Schacht nghĩ ra năm 1934 như một trò lách luật. Khi Đức đang tái vũ trang hòng đối phó với Hiệp ước Versailles, họ cần tìm ra cách tài trợ mà không để lại dấu vết nào. Schacht đã tạo ra hệ thống như một biện pháp tài trợ tái vũ trang tạm thời với chỉ một triệu mác Đức tiền vốn.