← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Tim đập thình thịch như bất kỳ thợ săn nào tiếp cận con mồi, Robert Taggert thận trọng lắng nghe.

“Käthe?” Schumann cất giọng gọi.

Taggert đã nghe thấy tiếng những tấm ván kêu kẽo kẹt, tiếng nước đang chảy trong bồn rửa. Tiếng gã ta uống nước ừng ực trong cơn khát.

Taggert nâng súng lên. Tốt hơn nên bắn vào ngay giữa ngực như thể lão đang bị tấn công. Dĩ nhiên SS muốn bắt sống gã để thẩm vấn, chúng sẽ không vui nếu Taggert bắn chết gã từ phía sau. Dẫu vậy, lão cũng không có cơ hội. Không thể nào đối đầu trực diện với Schumann quá to lớn và quá nguy hiểm. Lão sẽ nói với Himmler rằng mình không còn cơ hội, tên sát thủ đã cố gắng trốn thoát hoặc vớ lấy một con dao. Taggert buộc phải bắn chết gã ta.

Lão nghe tiếng bước chân đến phòng ngủ, sau đó là tiếng lục lọi các ngăn kéo lấy đồ nhét đầy va li.

Là lúc này, lão nghĩ.

Taggert mở rộng thêm chút nữa một trong hai cánh cửa nhà vệ sinh, cho phép lão nhìn ra phòng ngủ và giơ súng lên.

Nhưng lão không thấy Schumann mà chỉ thấy cái va li trên giường. Rải rác xung quanh là vài cuốn sách và những đồ dùng khác. Rồi lão nhíu mày nhìn đôi giày đang nằm trên ngưỡng cửa phòng ngủ. Lúc trước chúng không có ở đó.

Ôi, không…

Taggert nhận ra Schumann đã bước vào phòng ngủ. nhưng trước đó gã đã tháo giày, nhẹ bước vào phòng khách bằng chân trần. Gã ném những cuốn sách qua ngưỡng cửa lên giường để Tagget nghĩ rằng gã vẫn đang ở đó! Như thế tức là…

Nắm đấm to đùng đấm xuyên qua cửa nhà vệ sinh, dẻo như kẹo mạch nha. Những ngón tay đánh vào cổ và quai hàm Taggert, vùng da tấy đỏ đập vào mắt khi lão lảo đảo bước vào phòng khách. Lão buông rơi khẩu súng, nắm chặt lấy cổ họng, ấn mạnh vào vùng thịt đau đớn.

Schumann túm chặt lấy ve áo Taggert rồi lẳng lão qua phòng. Lão đâm sầm vào một cái bàn rồi ngã gục xuống sàn nhà. Lão nằm co rúm ở đó như con búp bê Đức bằng sứ nằm cạnh lão, không mảy may sứt sẹo, đang nhìn trừng trừng lên trần nhà bằng đôi mắt màu tím lạ lùng.

“Mày là kẻ giả mạo đúng không? Mày không phải là Reggie Morgan.”

Paul cũng chẳng buồn giải thích hắn đã làm cái việc từng tên sát thủ khôn ngoan đều làm - nhớ kỹ từng chi tiết căn phòng khi gã rời đi, sau đó so sánh hồi ức ấy với hiện trạng căn phòng khi gã quay về. Gã đã nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh khi hắn đi còn đóng chặt, giờ đang mở hé. Biết rằng Taggert hẳn sẽ mò theo dấu gã và giết chết gã, biết rằng đó là nơi lão đang trốn.

“Tôi..”

“Là ai?” Paul gầm gừ.

Khi lão ta không nói gì, một tay Paul túm lấy cổ áo gã, một tay lục soát các túi áo jacket: nào là ví, một số hộ chiếu Mỹ, một thẻ ngoại giao Mỹ mang tên Robert Taggert và thẻ Xung Kích lão cho Paul xem trong ngõ lần đầu tiên họ gặp nhau.

“Không được cử động,” Paul lẩm bẩm, rồi xem xét thứ tìm được. Đây là ví của Reginald Morgan gồm một chứng minh thư, mấy danh thiếp mang tên ông ta, hai địa chỉ trên phố Bremer tại Berlin và tại Washington D.C. Cũng có thêm vài tấm ảnh - đều là ảnh người đàn ông bị giết tại ngõ Dresden. Một tấm ảnh được chụp tại một buổi cơ sở xã hội. Ông ta đứng giữa một ông già và một bà già, vòng tay ôm lấy hai người này. Cả ba cùng mỉm cười trước ống kính máy ảnh Kodak.

Một trong các cuốn hộ chiếu, đã được sử dụng nhiều, kín đặc những con dấu xuất nhập cảnh mang tên Morgan. Nó cũng có bức ảnh người đàn ông trong ngõ.

Một cuốn hộ chiếu khác - là cuốn lão đã cho Paul xem ngày hôm qua - cũng mang tên Reginald Morgan nhưng ảnh thì lại là người đang nằm trước mặt Paul. Gã giơ cuốn hộ chiếu ra trước đèn xem thật gần. Có vẻ là giả mạo. Cuốn hộ chiếu thứ hai có vẻ là thật giống như tấm thẻ ngoại giao. Hai cuốn hộ chiếu còn lại, một hộ chiếu Mỹ mang tên Robert Gardner và một hộ chiếu Đức mang tên Artur Schmidt, đều mang ảnh của Taggert.

Paul hiểu vậy là thằng cha đang nằm đây đã giết chết liên lạc của gã ở Berlin, rồi đóng giả ông ta.

“Được rồi, trò này là sao?”

“Cứ bình tĩnh anh bạn. Đừng làm điều gì ngu ngốc.” Lão ta đã lột bỏ vẻ ngoài cứng nhắc của Reginald Morgan. Lão hiện nguyên hình trơn nhẫy, như một trong những thằng nhị ca luôn mang vẻ ngoài trơn láng như da cá mập của Lucky Luciano tại Manhattan.

Paul giơ lên cuốn hộ chiếu gã cho rằng là đồ thật. “Đây là mày, Taggert, đúng không?”

Lão bóp mạnh tay phần cổ và quai hàm lúc nãy bị Paul đánh, xoa nhẹ vùng da bị tấy đỏ. “Cậu tóm được tôi rồi đấy, Paulio.”

“Mọi chuyện là thế nào?” Gã nhăn mặt khó chịu. “Mày đã chặn từ trước nội dung mật mã về đoàn tàu đúng không? Đó là lý do tại sao Morgan lại ngạc nhiên đến thế trong con ngõ. Ông ta đã nghĩ tao là kẻ phản bội vì nhầm lẫn ngớ ngẩn về con tàu, tao cũng nghĩ về ông ấy hệt như thế. Sau đó mày đã đánh tráo tài liệu khi đang khám xét thi thể.” Paul đọc nội dung trên tấm thẻ Xung Kích. “‘Hỗ trợ Cựu Chiến Binh’. Chó đẻ,” gã ngắt lời, tức điên vì mình đã không xem kỹ hơn trong lần đầu tiên Taggert cho gã xem. “Mày là thằng quái nào thế?”

“Một thương nhân. Tôi chỉ làm những việc vặt cho mọi người.”

“Và mày được chọn vì mày trông giống Reggie Morgan thực?”

Câu nói này khiến lão bị xúc phạm. “Tôi được chọn bởi vì tôi giỏi.”

“Thế còn Max thì sao?”

“Hắn thì đúng. Morgan đã trả cho hắn một trăm Mác để hắn làm tay trong do thám Ernst. Và tôi trả cho hắn hai trăm để hắn giả vờ rằng tôi là Morgan.”

Paul gật đầu. “Đó là lý do tại sao thằng ngu ấy lại căng thẳng đến thế. Không phải nó sợ SS mà là nó sợ tao.”

Nhưng lịch sử lừa dối dường như khiến Taggert khó chịu. Lão liên tục tỏ ra sốt ruột. “Anh bạn à, chúng ta trao đổi một chút nhé. Bây giờ…”

“Mục đích của chuyện này là gì?”

“Paulio, thực sự chúng ta không có thời gian tán gẫu đâu, cậu không thấy à? Một nửa lực lượng Gestapo đang đi tìm cậu đấy.”

“Không, Taggert. Nếu tao hiểu đúng thì nhờ có mày, chúng đang đi tìm một tên người Nga nào đó. Thậm chí chúng còn chẳng biết trông tao thế nào. Và mày sẽ không dẫn chúng quay về đây, ít nhất là không cho đến khi nào mày giết được tao. Thế nên chúng ta còn khối thời gian. Giờ thì phun ra đi.”

“Chuyện này còn lớn lao hơn cả cậu và tôi đấy, anh bạn.“Taggert cử động quai hàm thành vòng tròn chậm rãi. “Cậu làm tôi gãy răng rồi.”

“Nói đi.”

“Đó không…”

Paul bước đến gần hơn, nắm tay lại thành nắm đấm.

“Được rồi, được rồi, bình tĩnh, anh chàng to xác. Cậu muốn biết sự thật chứ gì? Thì đây: Đã có rất nhiều người quay về nhà, nhưng không còn muốn tham gia bất kỳ cuộc chiến nào nữa tại đây.”

“Đó là việc tao đang làm, vì Chúa. Ngăn chặn tái vũ trang.”

“Thực ra chúng tôi chẳng quan tâm gì đến việc tái vũ trang của bọn Đức. Điều chúng tôi quan tâm là luôn khiến Hitler vui vẻ. Hiểu chưa? Cho hắn thấy nước Mỹ đứng về phía hắn.”

Paul cuối cùng đã hiểu ra. “Vậy ra tao sẽ là quả trứng Phục Sinh. Mày gài bẫy tao như một kẻ sát thủ người Nga, rồi sau đó mày xóa sổ tao - sao cho Hitler thấy rằng Mỹ là đồng minh tốt của hắn, phải không?”

Taggert gật đầu. “Phần lớn là vì tiền thôi, Paulio.”

“Mày có bị mù không đấy?” Paul nói. “Mày không thấy hắn đang làm gì ở đây à? Làm sao lại có kẻ đứng về phía hắn chứ?”

“Lạy Chúa, Schumann, có vấn đề gì chứ? Có thể Hitler đã chiếm một phần Ba Lan, Áo và Sudetenland.” Lão phá lên cười. “Chết tiệt, thậm chí ngài ấy còn chiếm cả Pháp. Ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu.”

“Hắn đang giết người. Không ai thấy hay sao?”

“Chỉ vài tên Do Thái thôi…”

“Cái gì? Mày có hiểu mày đang nói cái gì không thế?”

Taggert giơ hai tay lên. “Nghe này. Tôi không có ý như thế. Mọi thứ ở đây chỉ là tạm thời thôi. Phát xít giống như những đứa trẻ có được đồ chơi mới: đất nước của chúng. Chúng sẽ phát chán với lũ Aryan này trước khi hết năm nay. Hitler không như mọi người nói. Ngài ấy sẽ bình tĩnh và cuối cùng nhận ra rằng ngài ấy cần dân Do Thái..”

“Không,” Paul nói quyết đoán. “Chuyện này mày sai rồi. Hitler là thằng thần kinh. Hắn còn kém Bugsy Siegel hàng nghìn lần.”

“Rồi, được rồi, Paulio, cả cậu hay tôi đều không quyết định được chuyện này. Hãy thừa nhận rằng cậu đã hiểu chúng tôi. Chúng tôi cố gắng lừa cậu và cậu mắc bẫy. Nhưng cậu cần tôi, anh bạn ạ. Cậu sẽ không thoát được khỏi đất nước này nếu không có tôi giúp. Và đây là việc chúng ta sắp làm: Cậu và tôi cùng đi tìm thằng nào đó trông như người Nga, giết hắn rồi gọi cho Gestapo. Chẳng ai nhìn thấy cậu hết. Thậm chí tôi sẽ để cậu đóng vai người hùng. Cậu có thể gặp gỡ Hitler và Göring. Được tặng cái huân chương chết tiệt. Cậu và cô ả của cậu có thể trở về nhà. Tôi sẽ tăng ưu đãi thêm nữa: Tôi sẽ dành một công việc cho anh bạn của cậu, Webber. Đô la Mỹ chợ đen. Hắn sẽ thích nó. Nghe sao hả? Tôi có thể làm được điều đó. Ai cũng có lợi. Hoặc… cậu có thể chết tại đây.”

Paul hỏi, “Tao có một câu hỏi. Có phải Bull Gordon không? Ông ta có đứng sau chuyện này phải không?”

“Ông ta ư? Không. Ông ta không phải là một phần của chuyện này. Đó là… những mối quan tâm khác.”

“‘Những mối quan tâm’ có nghĩa là gì? Tao muốn có câu trả lời.”

“Xin lỗi, Paulio. Tôi không đến đây để ăn nói ba hoa chích chòe. Tính chất công việc, cậu biết đấy.”

“Mày cũng tồi tệ như lũ Phát xít.”

“Vậy sao?” Taggert lẩm bẩm. “Và cậu là ai mà ở đây nói chuyện hả, sát thủ?” Lão đứng dậy, rũ rũ áo jacket. “Vậy cậu sẽ nói gì? Hãy cùng đi tìm một thằng Slav nào đó, cứa họng hắn rồi trao cho mấy tên Đức đó thằng Bolshevik chúng cần. Làm đi thôi.”

Ai cũng có lợi…

Chẳng cần phải dồn trọng lượng, chẳng cần phải nheo mắt lại hay đưa ra bất kỳ gợi ý nào về việc mình sắp làm, Paul giáng thẳng cú đấm vào ngực lão. Đôi mắt Taggert trố ra, hơi thở của lão tắc nghẹn. Lão thậm chí còn không nhìn thấy nắm đấm tay trái của Paul đưa ra nghiền nát cổ họng lão. Khi Taggert ngã gục xuống sàn, tứ chi của lão run rẩy trong những cơn đau giãy chết, một tiếng nấc hấp hối vọng ra từ cái miệng há hốc của lão. Cho dù bị giết do tim vỡ hay do gãy cổ, lão cũng đã chết trong vòng có ba mươi giây.

Paul nhìn chằm chằm cái xác một lúc lâu, hai bàn tay gã run lên - không phải do những cú đấm mạnh, mà là do cơn cuồng nộ bên trong gã đối với kẻ phản bội. Và với những lời lão nói ra.

Thậm chí ngài ấy có thể chiếm cả nước Pháp… Chỉ vài tên Do Thái thôi…

Paul lao vào phòng ngủ, cởi hết quần áo đẫm mồ hôi gã ăn cắp tại Sân vận động, giũ sạch bằng nước từ bồn rửa trong phòng ngủ rồi thay quần áo. Gã nghe thấy tiếng gõ cửa. À, Käthe đã về. Gã nhận ra ngay lập tức rằng xác Taggert vẫn nằm lù lù trong phòng khách. Gã bèn lao ra ngoài giấu cái xác vào trong phòng ngủ.

Nhưng đúng lúc gã đang cúi xuống kéo xác vào trong nhà vệ sinh, thì cửa trước vào căn hộ bật mở. Paul ngước mắt lên. Người đang gõ cửa không phải Käthe. Gã thấy mình đang nhìn trừng trừng hai người đàn ông. Một người béo tròn, có ria mép mặc bộ vest màu kem nhăn nhúm cùng áo gi-lê, trên tay ông ta là chiếc mũ Panama. Một thanh niên gầy còm, trẻ tuổi hơn mặc vest đen đứng cạnh ông ta, tay đang nắm chặt một khẩu súng ngắn màu đen.

Không! Họ chính là những cảnh sát đang săn đuổi gã kể từ hôm qua. Gã thở dài, chậm rãi đứng dậy.

“Chà, cuối cùng thì đây là ngài Paul Schumann,” người lớn tuổi hơn nói bằng thứ tiếng Anh nhấn mạnh trọng âm, chớp chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi là Thanh tra Kohl. Ngài đã bị bắt thưa ngài, vì tội giết Reginald Morgan trong ngõ Dresden ngày hôm qua.” Ông ta nhìn xuống xác của Taggert, rồi nói thêm, “Và bây giờ, thêm tội giết một người nữa.”