CHƯƠNG 29
“ Giữ nguyên hai tay. Phải, phải, Schumann. Cứ giơ hai tay lên.”
Kohl quan sát, tay người Mỹ này to lớn thật. Vừa cao vừa to hơn hẳn tay thanh tra đến bốn phân. Tác phẩm của tay nghệ sĩ đường phố đã chuẩn xác, nhưng khuôn mặt anh ta xây xát với nhiều vết sẹo hơn trong bức phác thảo, và đôi mắt… à chúng có màu xanh dịu, thận trọng nhưng bình thản.
“Janssen, xem người kia đã chết thật chưa,” Kohl nói, quay sang tay người Đức. Ông khống chế Schumann bằng khẩu súng của riêng mình.
Cậu thanh tra trẻ cúi xuống xem xét người kia, cho dù Kohl không hề nghi ngờ rằng cậu ta đang xem một cái xác.
Cậu sĩ quan gật đầu rồi đứng dậy.
Willi Kohl vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi thấy Schumann ở đây. Ông không hề mong đợi điều này. Mới hai mươi phút trước, trong căn phòng của Reginald Morgan trên phố Bremer, tay thanh tra tìm thấy một lá thư xác nhận thuê phòng trong căn nhà trọ này thay mặt Paul Schumann. Nhưng Kohl chắc chắn rằng sau khi giết Morgan, Schumann hẳn sẽ đủ thông minh để trốn khỏi căn nhà trọ nạn nhân đã thu xếp cho gã. Ông cùng Janssen chạy hộc tốc đến đây với hy vọng tìm ra thêm nhân chứng, hoặc bằng chứng có thể dẫn đến Schumann. Không ngờ lại gặp đúng tay người Mỹ.
“Vậy ra hai người là cảnh sát Gestapo?” Schumann hỏi bằng tiếng Đức. Thực ra như các nhân chứng đã báo cáo, gã có đặc điểm dễ nhận biết ở trọng âm. Âm G của một người Berlin chính cống.
“Không, chúng tôi là Cảnh sát Hình sự.” Ông trình thẻ. “Janssen, khám người cậu ta.”
Bàn tay cậu sĩ quan trẻ chuyên nghiệp vỗ vỗ vào một nơi -dù rõ ràng hay bí mật - có thể là một cái túi. Cậu phát hiện ra hộ chiếu Mỹ của gã, tiền, lược, mấy que diêm và một bao thuốc.
Janssen trao lại mọi thứ cho Kohl, ông bảo cậu trợ lý còng tay Schumann. Ông lật mở cuốn hộ chiếu xem xét thật kỹ. Có vẻ là hộ chiếu thực. Mang tên Paul John Schumann.
“Tôi không giết Reggie Morgan. Mà là hắn.” Hất đầu về phía cái xác. “Tên hắn là Taggert. Robert Taggert. Hắn cũng đã cố giết tôi. Đó là lý do chúng tôi đánh nhau.”
Kohl không rõ từ “đánh nhau” có phải là từ đúng để mô tả cuộc đối đầu giữa tay người Mỹ cao to này, với đôi cánh tay cơ bắp cùng bàn tay đỏ chai sạn, và nạn nhân cùng khổ người với Joseph Goebbels.
“Đánh nhau à?”
“Hắn chĩa súng vào tôi.” Schumann ra hiệu về phía khẩu súng ngắn đang nằm trên sàn. “Tôi phải tự vệ.”
“Khẩu Star Modelo A Tây Ban Nha của chúng ta, thưa sếp,” Janssen vui sướng nói. “Hung khí của kẻ sát nhân!”
Cùng loại với khẩu súng làm hung khí giết người, Kohl nghĩ. So sánh cỡ đạn sẽ cho biết có đúng là khẩu súng đó hay không. Nhưng ông sẽ không chỉnh lại lời đồng nghiệp, kể cả là người trẻ tuổi hơn trước mặt một nghi phạm. Janssen rút khăn tay ra bọc quanh vũ khí, nhặt nó lên và ghi lại số sê ri.
Kohl liếm đầu bút chì ghi lại con số này vào sổ tay của ông, hỏi Janssen về danh sách khách hàng đã mua những khẩu súng này do các đồn cảnh sát quanh thành phố cung cấp. Cậu ta lấy nó ra từ va li mang theo. “Giờ ra xe mang hộp đồ nghề lấy dấu vân tay vào đây, in vân tay trên khẩu súng và của hai anh bạn của chúng ta đây. Cả người còn sống lẫn người đã chết.”
“Rõ, thưa sếp.” Cậu ta bước ra ngoài.
Thanh tra lật giở danh sách xem những cái tên, nhưng không tìm thấy Schumann.
“Thử Taggert xem,” tay người Mỹ nói, “hoặc một trong những cái tên đó.” Gã hất đầu về phía một chồng hộ chiếu nằm trên bàn. “Hắn mang theo mấy cuốn này.”
“Cậu có thể ngồi.” Thanh tra đỡ Schumann bị còng tay ngồi xuống ghế dài. Ông chưa bao giờ để nghi phạm giúp đỡ mình trong cuộc điều tra, nhưng vẫn cầm lên chồng hộ chiếu Schumann cho rằng chúng có thể hữu ích.
Và thực sự là thế. Một hộ chiếu là của Reginald Morgan, người bị giết trong ngõ Dresden. Rõ ràng là hộ chiếu thực. Những cuốn khác có kèm ảnh của người đang nằm dưới chân họ mang nhiều cái tên khác nhau. Dạo này, người ta không thể nhận mình là một nhà điều tra hình sự của nước Đức Quốc Xã nếu không quen với những tài liệu giả mạo. Trong số các hộ chiếu khác, theo Kohl chỉ có hộ chiếu mang tên Robert Taggert dường như là hộ chiếu thật, là hộ chiếu duy nhất chi chít các con dấu và Visa rõ ràng là hợp pháp. Ông so sánh tất cả các tên này với danh sách tên khách hàng mua súng và dừng lại ở một mục.
Janssen đứng ngoài cửa với hộp đồ nghề lấy dấu vân tay và máy ảnh Leica. Kohl giơ danh sách lên. “Có vẻ như người quá cố đã mua một khẩu Modelo A tháng trước, Janssen. Mang tên Artur Schmidt.”
Chi tiết này vẫn không loại trừ Schumann tội giết Morgan, Taggert có thể đơn giản đã tặng hoặc bán khẩu này cho gã. “Tiến hành lấy dấu vân tay đi,” Kohl hướng dẫn. Cậu sĩ quan trẻ mở va li và bắt đầu làm nhiệm vụ.
“Tôi không giết Reggie Morgan, tôi nói rồi. Mà là hắn.”
“Xin cậu, bây giờ đừng nói gì cả, cậu Schumann.”
Cái ví của Reginald Morgan cũng ở đây. Kohl xem qua nó. Ông dừng lại và nhìn tấm ảnh chụp ông ta tại một sự kiện xã hội, đang đứng cạnh hai người già.
Chúng ta biết điều gì đó về ông ta… rằng ông ta là con trai của ai đó… Và có lẽ ồng ta là anh em trai của ai đó. Và có thể là chồng hoặc người tình của ai đó…
Cậu thanh tra học việc tiến hành phủi bụi lên khẩu súng, rồi lấy dấu vân tay của Taggert. Cậu nói với Schumann, “Thưa ngài, phiền ngài ngồi lui ra phía trước được không?” Kohl tán đồng giọng lịch sự của cậu học trò.
Schumann làm theo, cậu ta in dấu vân tay của gã rồi lau sạch vết mực trên ngón tay gã bằng dung dịch có tính làm se da có trong hộp đồ nghề. Janssen đặt khẩu súng cùng hai tấm thẻ vân tay lên bàn cho sếp kiểm tra. “Sếp?”
Kohl rút ra chiếc kính một mắt xem kỹ vũ khí và các dấu vân tay. Ông không phải chuyên gia, nhưng theo ý ông dấu vân tay duy nhất trên khẩu súng là của Taggert.
Đôi mắt Janssen nheo lại và nhìn xuống sàn.
Kohl nhìn theo ánh mắt cậu ta. Một cái túi bằng da rách nát nằm ở đó. À, cái ba lô được nghe nói đến! Kohl bước đến mở khóa túi. Ông lật qua những trang tài liệu - cố gắng hiểu tiếng Anh một cách tốt nhất có thể. Có rất nhiều những ghi chú về Berlin, các môn thể thao, Thế vận hội, một thẻ báo chí ra vào mang tên Paul Schumann và hàng tá mẩu báo tẻ nhạt cắt ra từ các tờ báo tại Mỹ.
Thanh tra nghĩ vậy là gã đang nói dối. Cái túi đã tố cáo gã có mặt ở hiện trường tội ác.
Nhưng khi xem cái túi thật kỹ, ông nhận thấy túi mặc dù đã cũ nhưng lớp da vẫn còn mềm, không bị bong tróc.
Rồi ông lại liếc nhìn cái xác trước mặt. Kohl bỏ cái túi xuống sàn, cúi xuống xem đôi giày của người chết. Chúng có màu nâu, đã mòn và có mấy mẩu da thuộc vương vãi. Màu sắc và độ sáng giống hệt những mẩu da thuộc được tìm thấy trên mặt đường đá cuội của ngõ Dresden, và trên sàn nhà hàng Khu Vườn Mùa Hạ. Đôi giày của Schumann không dính chút mẩu da nào hết. Gương mặt thanh tra nhăn nhó bực bội với chính mình. Lại một giả định sai lầm nữa. Schumann đã nói thật. Có lẽ thế.
“Giờ thì khám xét hắn đi, Janssen,” Kohl nói rồi đứng dậy chỉ về phía cái xác.
Cậu thanh tra học việc quỳ xuống bắt đầu khám xét cẩn thận xác chết.
Kohl nhướn một bên mày nhìn Janssen vẫn đang khám xét. Cậu ta tìm thấy tiền, một con dao bấm và một bao thuốc. Một đồng hồ bỏ túi đeo vào một dây xích vàng. Sau đó, cậu ta nhíu mày. “Sếp, nhìn này.” Cậu đưa thanh tra một ít nhãn vải lụa, không nghi ngờ gì nữa, chúng được cắt ra từ quần áo của Reginald Morgan đã mặc trong ngõ Dresden. Chúng cũng mang tên các cửa hàng hoặc nhà sản xuất quần áo của Đức.
“Tôi sẽ kể cho ông chuyện gì đã xảy ra,” Schumann nói.
“Phải, phải, cậu có thể nói trong một phút. Janssen, liên hệ với trụ sở đi. Bảo bất kỳ ai ở đó liên hệ với Đại sứ quán Mỹ. Hỏi họ về tên Robert Taggert này. Bảo với họ hắn đang nắm giữ một thẻ ngoại giao. Tạm thời đừng nói gì về cái chết của hắn.”
“Rõ, thưa sếp.” Janssen tìm thấy chiếc điện thoại mà Kohl thấy đã bị gỡ xuống từ trên tường, một dấu hiệu phổ biến những ngày này. Cờ Thế vận hội treo trên tòa nhà đi kèm theo đó là một băng rôn Quốc Xã cho ông biết nơi này được một người Do Thái hay ai đó bị ghét bỏ sở hữu hoặc quản lý. Điện thoại có thể bị nghe trộm. “Gọi từ mạng không dây trong xe DKW ấy, Janssen.”
Cậu thanh tra học việc gật đầu, một lần nữa rời phòng.
“Giờ thì cậu có thể kể cho tôi. Và vui lòng vắn tắt thôi.”
Schumann nói bằng tiếng Đức, “Tôi đến đây cùng đội tuyển Olympic. Tôi là một ký giả viết về thể thao. Một phóng viên tự do. Ông có…?”
“Có, có. Tôi hiểu thuật ngữ này mà.”
“Tôi nghĩ mình sẽ gặp Reggie Morgan và ông ấy giới thiệu tôi với vài người để tôi có tư liệu viết bài. Tôi muốn một thứ chúng tôi vẫn gọi là ‘chất liệu’ thông tin về các địa điểm sống động hơn trong thành phố, những tay cờ bạc, các ả điếm, các Câu lạc bộ quyền anh.”
“Vậy Reggie Morgan này làm gì? Ý tôi là chuyên môn của ông ta.”
“Tôi nghe nói ông ta chỉ là một thương nhân người Mỹ. Ông ta đã sống ở đây được vài năm và biết khá rõ nơi này.”
Kohl nêu rõ, “Cậu đã đến đây cùng đội tuyển Olympic, thế nhưng họ không sẵn sàng nói với chúng tôi bất kỳ điều gì về cậu. Thật tò mò, cậu có nghĩ vậy không?”
Schumann bật cười cay đắng. “Ông sống tại quốc gia này mà còn hỏi tôi tại sao người ta miễn cưỡng trả lời những câu hỏi của cảnh sát à?”
Đó là một vấn đề an ninh nhà nước…
Willi Kohl không cho phép bất kỳ biểu hiện nào lướt qua gương mặt mình, nhưng tạm thời ông thấy xấu hổ trước sự thật trong lời nhận xét này. Ông quan sát Schumann thật chăm chú. Tay người Mỹ có vẻ thoải mái. Kohl không thể phát hiện bất kỳ dấu hiệu bịa đặt nào, đây vốn là một trong những tài năng đặc biệt của thanh tra.
“Nói tiếp đi.”
“Hôm qua tôi đã gặp gỡ Morgan.”
“Vào lúc nào? Và ở đâu?”
“Vào khoảng buổi trưa. Bên ngoài một quán bia trên phố Spener.”
Ngay cạnh ngõ Dresden, Kohl tự nhủ. Cũng vào khoảng thời gian xảy ra vụ nổ súng. Rõ ràng nếu cần phải che giấu, anh ta sẽ không tự đặt mình vào bối cảnh vụ giết người. Hay anh ta có che giấu điều gì? Những tên tội phạm Quốc Xã nhìn chung là một lũ ngu si và ruột để ngoài da. Kohl cảm nhận trước mắt ông là một kẻ rất thông minh. Ông không thể chắc được anh ta có phải là tội phạm hay không. “Nhưng như cậu chắc chắn, Reginald Morgan thật đã không xuất hiện. Mà là tên Taggert này.”
“Đúng vậy. Mặc dù vào lúc đó thì tôi không biết. Hắn tự xưng mình là Morgan.”
“Và chuyện gì đã xảy ra tại buổi gặp đó?”
“Chuyện đó xảy ra nhanh lắm. Hắn bị kích động. Hắn kéo tôi vào con ngõ này nói điều gì đó đã đến, rằng tôi sẽ gặp gỡ hắn sau. Tại một nhà hàng…”
“Tên là gì?”
“Khu Vườn Mùa Hạ.”
“Cái nhà hàng mà cậu không uống được bia lúa mạch.”
Schumann chớp mắt, rồi nói, “Có ai thích nó không?”
Kohl cố nhịn cười. “Và cậu đã gặp lại Taggert đúng như kế hoạch tại Khu Vườn Mùa Hạ?”
“Đúng. Một người bạn của hắn đến gặp chúng tôi tại đó. Tôi không nhớ được tên anh ta.”
À, tay công nhân.
“Anh ta thì thầm gì đó với Taggert, trông hắn lo lắng và bảo rằng chúng tôi phải lượn.” Một cái nhăn mày, gã dịch sang tiếng Đức một câu thành ngữ tiếng Anh. “Ý tôi là phải bỏ đi thật nhanh. Người bạn này nghĩ rằng có tên Gestapo nào đó, hoặc cái gì đó quanh đây và Taggert đồng ý. Chúng tôi ra ngoài bằng cửa ngách. Tôi sau đó lẽ ra phải đoán được rằng chuyện này không đúng. Nhưng đó như một cuộc phiêu lưu, ông biết đấy. Đây là thứ tôi đang tìm cho những bài viết của tôi.”
“Chất liệu địa phương,” Kohl chậm rãi nói, tự nhủ một lời nói dối trắng trợn sẽ trở nên dễ tin hơn nhiều, nếu kẻ nói dối cung cấp những sự thật nhỏ nhoi. “Cậu còn gặp gỡ tên Taggert này vào lúc nào khác nữa không?” Hất đầu về phía xác chết. “Trừ hôm nay, đương nhiên rồi?” Kohl tự hỏi liệu gã có thừa nhận đến Quảng trường Tháng 11 Năm 1923 không.
“Có,” Schumann đáp. “Sau ngày hôm đó ở một quảng trường. Một khu tồi tệ. Gần Nhà ga Oranienburger. Bên cạnh một pho tượng Hitler. Chúng tôi sẽ gặp gỡ vài mối liên hệ khác. Nhưng người đó không bao giờ đến.”
“Và hai người cũng ‘lượn’ nhanh khỏi đó.”
“Đúng. Taggert lại thấy hoảng sợ. Rõ ràng có điều gì đó đã mất. Đó là khi tôi quyết định tốt hơn nên cắt đứt quan hệ với người này.”
“Đã xảy ra chuyện gì,” Kohl hỏi nhanh, “với cái mũ Stetson của cậu?”
Một ánh mắt lo lắng. “À, tôi sẽ nói thật, Thanh tra Kohl. Tôi đã đi bộ xuống phố và trông thấy vài tên…” Một sự ngập ngừng khi lựa chọn từ ngữ. “Những con thú… những kẻ khó nhằn?”
“Phải, những tên du côn.”
“Mặc đồng phục nâu.”
“Lính Xung Kích.”
“Những tên du côn,” Schumann nói với vẻ ghê tởm nào đó. “Chúng đang đánh đập một người bán sách cùng vợ ông ta. Tôi nghĩ những tên này sắp giết họ, nên tôi chặn chúng lại. Điều tiếp theo tôi biết là có một tá tên đuổi theo tôi. Tôi ném đi bớt quần áo, vùi xuống cống để chúng không nhận ra tôi.”
Người này rất dẻo dai, Kohl nghĩ. Và thông minh nữa.
“Ông sẽ bắt giữ tôi vì đánh đập vài thằng Phát xít của ông à?”
“Tôi không quan tâm chuyện đó, cậu Schumann. Chuyện làm tôi quan tâm nhiều hơn là mục đích toàn bộ trò lừa dối được Taggert đạo diễn này.”
“Hắn đang cố chỉnh sửa vài sự kiện Thế vận hội.”
“Chỉnh sửa?”
Tay người Mỹ suy nghĩ một lúc. “Hắn muốn dụ Vận động viên nào đó cố tình thua cuộc. Đó là việc hắn đã làm ở đây suốt vài tháng qua, liên kết các sòng bài tại Berlin. Các đồng bọn của Taggert đang đặt cược vào một số Vận động viên người Mỹ được yêu thích. Tôi có một thẻ báo chí và có thể tiếp cận được họ. Tôi được cho là sẽ hối lộ để họ cố tình thua. Tôi đoán đó là lý do tại sao hai ngày qua hắn căng thẳng thế. Hắn nợ vài băng nhóm, hắn gọi chúng như thế, rất nhiều tiền.”
“Morgan bị giết vì tên Taggert này muốn đóng giả làm ông ta?”
“Đúng.”
“Đúng là một âm mưu tinh tế,” Kohl nhận xét.
“Liên quan đến một số tiền rất lớn. Hàng trăm nghìn đô la Mỹ.”
Lại liếc mắt nhìn cái xác nằm rũ trên sàn. “Tôi để ý rằng cậu đã nói cậu quyết định chấm dứt quan hệ với Taggert kể từ hôm qua. Thế nhưng bây giờ hắn ở đây. Cái vụ ‘đánh nhau’, như cậu gọi vậy, diễn ra như thế nào?”
“Hắn không chấp nhận câu trả lời là không. Hắn thèm khát tiền bạc - hắn đã vay một khoản to để đặt cược. Hôm nay, hắn đến đây nhằm đe dọa tôi, bảo rằng hắn sẽ dàn cảnh như thể tôi đã giết Morgan.”
“Để tống tiền ép cậu phải giúp đỡ chúng.”
“Đúng. nhưng tôi đã nói tôi, không quan tâm. Mà dù sao đi nữa tôi cũng tránh mặt hắn. Hắn chĩa súng vào tôi, chúng tôi vật lộn rồi hắn ngã xuống. Có vẻ hắn đã gãy cổ.”
Theo bản năng, tâm trí của Kohl áp dụng thông tin Schumann cung cấp vào thực tế, và nhận thức của thanh tra về bản tính con người. Vài chi tiết khớp, vài chi tiết mâu thuẫn. Willi Kohl luôn tự nhắc mình phải mở rộng tâm trí tại các hiện trường tội ác, không đưa ra các kết luận quá sớm. Lúc này, quá trình đó lại tự động diễn ra, những suy nghĩ của ông chết dí tại chỗ. Như thể một tấm phiếu đục lỗ mắc kẹt trong một trong những cỗ máy phân loại DeHoMag.
“Cậu đã chiến đấu để tự vệ, và hắn ngã xuống chết.”
Giọng một phụ nữ cất lên, “Phải, đó chính xác là chuyện đã xảy ra.”
Kohl quay lại nhìn bóng người đứng trên ngưỡng cửa. Cô ta khoảng bốn mươi tuổi, mảnh mai và quyến rũ cho dù gương mặt có nét mệt mỏi và phiền muộn.
“Vui lòng cho biết tên cô?”
“Käthe Richter.” Cô ta tự động trình chứng minh thư cho ông. “Tôi quản lý tòa nhà này thay mặt chủ nhà.”
Giấy tờ xác nhận thân phận cô ta, ông trả lại chứng minh thư. “Và cô là người chứng kiến sự việc này?”
“Tôi đã ở đây. Trong tiền sảnh. Tôi nghe thấy âm thanh náo động từ bên trong nên mở cửa hé. Tôi đã thấy hết mọi chuyện.”
“Nhưng khi chúng tôi đến, cô đã bỏ đi.”
“Tôi quá sợ. Tôi đã trông thấy xe của ông đến. Tôi không muốn mình bị liên lụy.”
Vậy là cô ta nằm trong danh sách của Gestapo hoặc SS. “Nhưng giờ cô đây rồi.”
“Tôi đã đấu tranh mất một lúc. Tôi nắm lấy cơ hội vẫn còn vài cảnh sát trong thành phố này quan tâm đến sự thật.” Cô ta nói câu này theo kiểu thách thức.
Janssen bước vào phòng. Cậu ta dò xét người phụ nữ nhưng Kohl không nói gì về cô ta. “Thế nào?” thanh tra hỏi.
“Thưa sếp, Đại sứ quán Mỹ nói họ không biết gì về Robert Taggert.”
Kohl gật đầu xác nhận khi tiếp tục cân nhắc về thông tin. Ông bước gần hơn đến xác của Taggert, rồi nói, “Đúng là một cú ngã bất ngờ, tất nhiên là theo quan điểm của cậu. Và thưa cô Richter, tôi sẽ hỏi lại cô - cô có trực tiếp chứng kiến vụ ẩu đả không? Cô phải thành thật với tôi đấy.”
“Vâng, vâng. Người này có súng. Ông ta sắp giết anh Schumann.”
“Cô có quen biết nạn nhân không?”
“Không, tôi không biết. Tôi chưa từng gặp ông ta.”
Kohl lại liếc nhìn thi thể, ngón tay cái thọc vào túi đồng hồ trên áo vest. “Làm một thanh tra, đó là một việc tò mò cậu Schumann ạ. Chúng tôi cố gắng đọc những đầu mối, và đi đến nơi chúng dẫn chúng tôi tới. Và trong trường hợp này, các đầu mối dẫn tôi đi theo con đường của cậu - thực sự là chúng đã dẫn tôi đến đây, ngay trước mặt cậu lúc này và bây giờ dường như cũng chính những đầu mối đó cho tôi biết rằng, thực sự suốt thời gian qua tôi đã đi tìm một người khác.”
“Cuộc sống đôi khi thật biết trêu đùa.”
Tay người Đức chẳng hiểu câu nói này. Kohl cho rằng đó là một câu thành ngữ của Mỹ, nhưng không luận ra được ý nghĩa của nó.
Mà điều này chắc chắn ông không tranh cãi được.
Ông rút ra một cái tẩu từ trong túi, và chẳng cần châm lửa, ông ngậm tẩu trên môi, nhá nhá đầu tẩu thuốc một lát. “Cậu Schumann, tôi đã quyết định sẽ không cản trở cậu, vào lúc này thì không. Tôi sẽ để cậu đi. Cho dù tôi sẽ giữ lại hộ chiếu của cậu, trong khi tôi nghiên cứu sâu hơn nữa những vấn đề này. Không được rời khỏi Berlin. Như cậu cũng có thể thấy, nhiều cơ quan chức năng của chúng tôi rất giỏi tìm người trong nước mình. Bây giờ, tôi e rằng cậu sẽ phải rời khỏi nhà trọ này. Đây là một hiện trường tội ác. Cậu còn nơi nào khác để ở mà tôi có thể liên hệ không?”
Schumann suy nghĩ một lúc. “Tôi sẽ thuê phòng tại Khách sạn Metropol.”
Kohl viết địa chỉ này vào trong sổ tay, bỏ hộ chiếu của gã vào túi. “Rất tốt, thưa cậu. Bây giờ, còn điều gì nữa cậu muốn nói với tôi không?”
“Chẳng có gì đâu, Thanh tra. Tuy nhiên, tôi sẽ hợp tác nếu có thể.”
“Bây giờ cậu có thể đi được rồi. Mang theo những thứ cần thiết. Janssen, mở còng cho cậu ta.”
Cậu thanh tra học việc làm theo. Schumann bước đến chỗ va li. Với Kohl đứng quan sát cẩn thận, gã mang theo bộ cạo râu cùng dao cạo, bọt cạo râu, bàn chải đánh răng và kem nha khoa. Thanh tra trao cho gã một bao thuốc lá, mấy que diêm, tiền và lược.
Schumann liếc nhìn người phụ nữ. “Em tiễn anh đến ga tàu điện được không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Kohl hỏi, “Cô Richter, cô có sống trong tòa nhà này không?”
“Có, căn hộ phía sau trên tầng này.”
“Rất tốt. Tôi cũng sẽ giữ liên hệ với cô.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Họ đi xa rồi, Janssen mới nhíu mày rồi nói, “Sao sếp có thể thả hắn đi? Sếp tin câu chuyện của hắn à?”
“Một chút. Vừa đủ để cho phép tôi tạm thời thả anh ta đi.” Kohl giải thích với cậu thanh tra học việc những mối bận tâm của mình. Ông tin rằng vụ giết người ở đây chỉ là tự vệ. Và thực sự có vẻ như Taggert là kẻ giết Reginald Morgan. Nhưng vẫn còn đó những câu hỏi chưa có lời đáp. Nếu họ đang ở bất kỳ quốc gia nào khác, Kohl hẳn sẽ bắt giữ Schumann cho đến khi làm sáng tỏ mọi thứ. Nhưng ông biết rằng nếu giờ ra lệnh bắt giữ người này trong khi điều tra thêm, lực lượng Gestapo sẽ hống hách to mồm tuyên bố rằng, tên ‘ngưòi ngoại quốc’ phạm tội chính là kẻ Himmler mong muốn, và anh ta sẽ bị đưa đến Nhà tù Moabit hoặc trại Oranienburg ngay lúc sẩm tối.
“Không chỉ người đàn ông sẽ chết vì một tội ác anh ta không phạm phải, mà vụ này sẽ còn bị tuyên bố đóng lại. Và chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được toàn bộ sự thật - mà dĩ nhiên, đó là toàn bộ vấn đề trong công việc của chúng ta.”
“Nhưng ít nhất tôi nên đi theo hắn chứ?”
Kohl thở dài. “Janssen, chúng ta tóm được bao nhiêu tên tội phạm bằng cách theo dõi chúng rồi? Những tên tội phạm Mỹ điển hình chúng nói sao nhỉ? Bám đuôi à?”
“À, chẳng có tên nào, tôi đoán vậy, nhưng…”
“Vậy nên chúng ta sẽ để dành việc này cho những thám tử hư cấu. Chúng ta biết có thể tìm anh ta ở đâu.”
“Nhưng Metropol là một khách sạn lớn với rất nhiều lối ra. Hắn có thể dễ dàng thoát khỏi chúng ta ở đó.”
“Chúng ta không bận tâm chuyện đó, Janssen, mà sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn vai trò của Schumann trong vở kịch ngắn ngủi này. Ưu tiên của chúng ta bây giờ là khám xét cái phòng này thật kỹ… Chà, xin chúc mừng, Thanh tra học việc.”
“Tại sao hả sếp?”
“Cậu đã phá được vụ ngõ Dresden.” Ông chỉ về phía cái xác. “Và hơn nữa, kẻ săn mồi đã chết. Chúng ta không cần phải dự một phiên tòa khó chịu nào nữa.”