← Quay lại trang sách

GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ

Trong khi câu chuyện về sứ mệnh của Paul Schumann đến Berlin chỉ thuần túy hư cấu - tất nhiên điều này không đúng đối với các cá nhân có thật đóng những vai trò tôi trao cho họ - lịch sử, địa lý, công nghệ, các tổ chức văn hóa và chính trị tại Mỹ và Đức trong mùa hè năm 1936 cũng là những thông tin xác thực. Sự ngây thơ và mâu thuẫn của quân Đồng minh đối với Hitler và Đảng Quốc Xã cũng giống hệt như tôi đã mô tả. Quân Đức tái thiết vũ trang rất mạnh mẽ như tôi đã khắc họa, cho dù từng cá nhân của nó thì không như Reinhard Ernst hư cấu của tôi, khác với một số người đảm nhận nhiệm vụ giúp đất nước chuẩn bị cho cuộc chiến Hitler đã hình dung từ lâu. Thực sự có một nơi được gọi là ‘Phòng Thẩm vấn’ tại Manhattan. Văn phòng Tình báo Hải quân là Trụ sở CIA của Mỹ ngày nay.

Nhiều đoạn trong tác phẩm Mein Kampf của Hitler là cảm hứng cho rất nhiều bài phát thanh xuyên suốt câu chuyện. Và trong khi thực chất không hề có Nghiên cứu Waltham, cho dù vào thời gian nào đó sau thời điểm tôi viết trong sách này, một nghiên cứu như vậy được quân lính SS chịu trách nhiệm tiến hành với những cuộc diệt chủng hàng loạt (được biết đến với cái tên Đội Đặc Nhiệm), dưới sự chỉ đạo của Artur Nebe, kẻ đã có thời gian đứng đầu lực lượng Cảnh sát Hình sự. Chính quyền Phát xít sử dụng các máy phân loại thẻ DeHoMag nhằm theo dõi các công dân của chúng vào năm 1936, cho dù theo tôi biết chúng chưa bao giờ được đặt tại trụ sở Cảnh sát Hình sự. Uỷ ban Cảnh sát Hình sự Quốc tế được chứng minh là sự cứu rỗi của Willi Kohl, trong thực tế tổ chức họp tại London vào đầu năm 1937, tổ chức này về sau đã trở thành Interpol. Trại tập trung Sachsenhausen đã chính thức thay thế trại cũ tại Oranienburg vào cuối mùa hè năm 1936. Trong vòng chín năm tiếp theo, hơn 200.000 tù nhân chính trị và chủng tộc đã bị giam cầm tại đây, hàng chục nghìn người bị hành hình hoặc chết vì bị đánh đập, lạm dụng, chết đói và bệnh tật. Đến lượt người Nga sau khi chiếm nước Đức biến nơi này thành nhà tù giam cầm 60.000 quân Phát xít và các tù nhân chính trị khác. Trong số này, theo ước tính có 12.000 người đã chết trước khi trại này đóng cửa năm 1950.

Còn về cái quán nhậu bình dân của Otto Webber: Quán Cà phê Aryan đã bị đóng cửa lâu dài một thời gian ngắn sau khi Thế vận hội kết thúc.

Một ghi chép ngắn ở đây liên quan đến số phận vài nhân vật xuất hiện trong truyện: Vào mùa xuân năm 1945, khi Đức tan vỡ, Hermann Göring vẫn giữ niềm tin sai lầm rằng Adolf Hitler đang từ bỏ quyền kiểm soát đất nước nên đề nghị được thay thế y. Nhưng Göring kinh hoàng lẫn nhục nhã thấy Hitler tuyên bố và nói rằng hắn là kẻ đâm sau lưng, trục xuất hắn ra khỏi Đảng Phát xít và sai người đến bắt hắn. Tại phiên tòa xét xử các tội phạm chiến tranh Nuremberg, Göring bị tuyên án tử hình. Tuy nhiên, hắn đã tự sát vài giờ trước cuộc tử hình theo kế hoạch vào năm 1946.

Bất chấp là một kẻ nịnh hót tối cao, Heinrich Himmler đã ký kết các Hiệp ước Hòa bình độc lập với quân Đồng minh (kẻ đứng đầu lực lượng SS đồng thời là kiến trúc sư các chương trình hủy diệt hàng loạt của Phát xít thực sự đề nghị người Do Thái và Phát xít nên lãng quên quá khứ, và ’vùi chôn hận thù’.) Giống như Göring, hắn bị Hitler phán quyết là một kẻ phản bội. Khi đất nước sụp đổ, hắn đã cố thoát khỏi công lý bằng cách cải trang rồi bỏ trốn - nhưng vì lý do nào đó nhân vật hăn lựa chọn cải trang lại là một Cảnh sát quân sự Gestapo, đồng nghĩa với việc bị bắt như một điều tất yếu. Thân phận thực sự của hắn ngay lập tức bị phơi bày. Hắn cũng tự sát trước khi ra tòa án chiến tranh Nuremberg.

Đến tận khi kết thúc chiến tranh, Adolf Hitler ngày càng cảm thấy bất ổn, suy nhược về mặt thể chất (người ta tin rằng hắn mắc bệnh Parkinson) kèm theo là thất vọng, chán nản, hắn lên kế hoạch tấn công quân sự với những sư đoàn không còn tồn tại, kêu gọi tất cả công dân đứng lên chiến đấu đến chết và ra lệnh Albert Speer xây dựng một kế hoạch vườn không nhà trống (nhưng tên kiến trúc sư đã từ chối). Hitler sống nốt những ngày cuối cùng trong một khu phức hợp boongke bên dưới khu vườn Phủ Thủ tướng. Vào ngày 29 tháng 04 năm 1945, y kết hôn với nhân tình của mình, Eva Braun và không bao lâu sau cả hai cùng tự sát.

Paul Joseph Goebbels vẫn tiếp tục trung thành với Hitler cho đến cuối cùng, lão được bổ nhiệm làm người kế nhiệm y. Sau khi Quốc trưởng tự sát, Goebbels cố gắng đàm phán một thỏa thuận hòa bình với Nga. Các nỗ lực đều vô ích, tên cựu Bộ trưởng Tuyên truyền cùng vợ lão, Magda, cũng tự sát (sau khi đích thân mụ giết chết sáu đứa con).

Vào giai đoạn đầu sự nghiệp của mình, Hitler đã nói đến việc mở rộng quân sự của y dẫn đến Thế chiến thứ I, “Bổn phận của ta chính là bước vào cuộc chiến này bất chấp những mất mát… Chúng ta sẽ phải bỏ đi thật nhiều những gì thân thiết với mình, và ngày hôm nay dường như là không thể tránh khỏi. Các thành phố sẽ biến thành những đống đố nát, những công trình kiến trúc có giá trị sẽ biến mất vĩnh viễn. Giờ khắc này mảnh đất thiêng liêng của chúng ta sẽ không còn nhiều nữa. Nhưng ta không sợ điều đó.”

Đế chế mà Hitler hùng hồn tuyên bố sẽ trường tồn một nghìn năm, chi kéo dài được mười hai năm.