← Quay lại trang sách

Chương 3

Không có văn phòng luật nào ở tầng năm của tòa nhà Bendini. Phòng ăn của các đối tác cùng nhà bếp chiếm lĩnh đầu phía tây. Một số phòng kho không dùng đến và không sơn phết đã được khóa lại và bỏ trống ở giữa. Rồi đến bức tường bê tông dày niêm kín một phần ba còn lại của tầng lầu. Một cánh cửa kim loại nhỏ có nút bấm ở bên cạnh và camera ở bên trên. Cánh cửa nằm giữa bức tường, mở vào một căn phòng nhỏ, nơi các bảo vệ vũ trang canh gác cửa và theo dõi bức tường đầy những màn hình mạch kín. Một hành lang hình chữ chi đi qua một mê cung những văn phòng và phòng làm việc san sát nhau, nơi đủ loại nhân vật đang bí ẩn làm công việc canh gác và thu thập thông tin về họ. Các cửa sổ hướng ra ngoài đều bị niêm bằng sơn và phủ rèm. Ánh nắng chẳng có cơ hội nào để lọt được vào cái pháo đài này.

DeVasher, trưởng nhóm bảo vệ, chiếm căn lớn nhất trong số ba văn phòng nhỏ đơn sơ. Tấm bằng chứng nhận duy nhất trên các vách tường xác nhận ông đã có ba mươi năm tận tụy phục vụ trong vai trò thanh tra tại Sở Cảnh sát New Orleans. Trông ông chắc nịch với chiếc bụng hơi nhô, bờ vai và lồng ngực vạm vỡ, chiếc đầu tròn xoe và khuôn mặt luôn mỉm cười một cách rất miễn cưỡng.

Chiếc áo nhăn nheo của ông được khoan thai mở nút cổ, nhờ đó mà chiếc cổ to bành thoải mái tòi ra ngoài. Một chiếc cà vạt polyester treo trên móc áo cùng chiếc áo cộc tay sờn mòn đến thảm hại.

Sáng thứ Hai sau chuyến viếng thăm của McDeere, Oliver Lambert đứng trước cánh cửa kim loại nhỏ, ngước nhìn chiếc camera ở bên trên. Ông nhấn nút hai lần, chờ đợi, và cuối cùng được an ninh cho qua. Ông bước nhanh qua hành lang chật chội, đi vào văn phòng bừa bộn. DeVasher nhả khói từ điếu xì gà Dutch Masters vào một chiếc gạt tàn chống khói rồi xua các giấy tờ theo đủ mọi hướng cho đến khi phần gỗ tòi ra ở trên bàn của ông.

“Chào Ollie. Tôi đoán ông muốn bàn về McDeere.”

DeVaster là người duy nhất trong tòa nhà Bendini dám gọi ông là Ollie.

“Phải, và những chuyện khác nữa.”

“Hắn đã có một khoản thời gian vui vẻ và đã tỏ ra rất ấn tượng về hãng. Có vẻ như Memphis không thành vấn đề, chắc hắn sẽ ký thôi.”

“Người của ông đâu cả rồi?”

“Chúng tôi đi lấy các phòng khách sạn ở cả hai bên. Phòng của hắn đã bị cài bọ, dĩ nhiên. Cả chiếc limo, điện thoại và những thứ khác nữa. Chuyện vặt mà, Ollie.”

“Ta đi vào cụ thể đi.”

“Được thôi. Tối thứ Năm họ nhận phòng muộn rồi lên giường ngay. Nói chuyện rất ít. Tối thứ Sáu, hắn kể lại cho vợ tất tật về hãng, về các văn phòng, về những người ở hãng. Nói anh là một người rất tốt. Tôi nghĩ anh thích nghe đấy.”

“Tiếp tục đi!”

“Hắn nói với cô vợ về phòng ăn sang trọng và bữa trưa ngắn cùng với các đối tác. Cho cô ta biết những lời chào cụ thể. Cả hai đã mê tít. Tốt hơn hẳn những lời chào mà hắn nhận được. Cô ta muốn một căn nhà có lối xe hơi và lối đi bộ, cùng với cây cối và sân sau. Hắn nói họ sẽ tậu được một căn như thế.”

“Hắn có vấn đề gì với hãng không?”

“Không hẳn. Cũng có bình phẩm về việc vắng bóng phụ nữ và người da đen, nhưng điều đó hình như chẳng làm phiền gì hắn.”

“Vợ hắn thì sao?”

“Rất hào hứng. Cô ta thích thành phố. Cô ta và vợ của Quin rất ăn ý với nhau. Họ đi tìm nhà vào chiều thứ Sáu, và cô ta đã tìm được vài căn ưng ý.”

“Anh có địa chỉ nào không?”

“Dĩ nhiên, Ollie. Sáng thứ Bảy họ gọi chiếc limo rồi đi khắp thành phố. Rất ấn tượng về chiếc limo. Tài xế của chúng ta né những khu vực không đẹp, và họ đã tìm thêm được thêm nhiều căn nữa. Tôi nghĩ họ đã quyết một căn. Căn 1231 East Meadowbrook. Nó bỏ trống. Một cô nàng môi giới có tên là Betsy Bell đã đưa họ đi xem. Chủ nhà đòi một trăm bốn mươi, nhưng sẽ còn bớt giá. Họ cần phải chuyển nhà.”

“Đó là khu vực đẹp của thành phố. Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Mươi, mười lăm năm. Hai trăm tám mươi mét vuông. Kiểu nhà thời thuộc địa. Khá ổn cho lính mới của anh đấy, Ollie.”

“Anh chắc đó là căn họ thích chứ?”

“Ít ra là cho đến lúc này. Họ bàn với nhau sẽ trở lại sau chừng một tháng để tìm kiếm thêm. Chắc hẳn anh chỉ chờ họ đồng ý là đưa ngay họ về. Quy trình bình thường mà, đúng không?”

“Phải. Chúng tôi sẽ lo việc đó. Còn về chuyện lương bổng thì sao?”

“Chuyện đó gây ấn tượng nhất. Lớn nhất cho đến nay. Họ cứ nói tới nói lui về chuyện tiền bạc. Lương, tiền hưu, thế chấp, BMW, tiền thưởng, tất tần tật. Họ không thể tin nổi. Đám trẻ thực sự rất dễ phỉnh.”

“Thật vậy. Anh nghĩ chúng tôi sẽ thu nạp được hắn à?”

“Tôi dám cá điều đó. Hắn nói hãng tuy không danh giá bằng ở Wall Street nhưng các luật sư ở đây có chất lượng không thua kém mà lại còn rất tử tế nữa. Tôi nghĩ hắn sẽ ký thôi, đúng vậy.”

“Có nghi ngờ gì không?”

“Không hẳn. Chắc chắn Quin đã dặn hắn tránh xa văn phòng của Locke. Hắn nói với vợ rằng không ai được bén mảng vào đó ngoại trừ vài thư ký và một dúm đối tác. Nhưng hắn kể Quin nói Locke là người lập dị và không mấy thân thiện. Tôi thì không nghĩ hắn nghi ngờ gì. Cô ta nói hãng có vẻ quan tâm đến những việc không phải là của mình.”

“Chẳng hạn như?”

“Những chuyện riêng tư. Con cái, các bà vợ đi làm, vân vân. Cô ta có vẻ hơi bức xúc, nhưng tôi nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là một nhận xét. Sáng thứ Bảy, cô ta nói với Mitch rằng cô ta sẽ nổi khùng nếu một đám luật sư bảo ban cô khi nào thì đi làm, khi nào thì sinh em bé. Nhưng tôi không nghĩ đó là một vấn đề.”

“Hắn đã biết nơi này là lâu bền như thế nào rồi chứ?”

“Tôi nghĩ hắn biết. Không thấy đả động gì đến chuyện làm thử vài năm rồi đi nơi khác. Tôi nghĩ hắn đã nhận được thông điệp. Hắn muốn trở thành đối tác giống như tất cả bọn họ. Hắn đã khánh kiệt và muốn có tiền.”

“Còn bữa tiệc ở nhà tôi thì sao?”

“Họ căng thẳng nhưng rất phấn khích. Rất ấn tượng về ngôi nhà của anh đấy. Họ thích vợ của anh.”

“Còn chuyện tình dục thì sao?”

“Mỗi tối. Có vẻ như đây là tuần trăng mật.”

“Họ làm gì?”

“Chúng tôi không thấy được, nhớ không? Nghe ra thì có vẻ bình thường. Chẳng có gì khác lạ cả. Tôi đã nghĩ đến anh và việc anh thích xem ảnh như thế nào. Tôi cứ nhủ thầm mãi rằng chúng tôi cần phải gắn vài chiếc camera cho lão Ollie.”

“Câm miệng đi, DeVasher.”

“Có lẽ để lần tới.”

Họ im lặng trong lúc DeVasher nhìn vào cuốn sổ tay. Ông dụi điếu xì gà vào gạt tàn rồi cười một mình. “Tất cả chỉ có thế,” ông nói, “đó là một cuộc hôn nhân bền vững. Họ có vẻ rất thân thiết nhau. Tài xế của anh nói họ quấn quýt nhau suốt cả dịp cuối tuần. Không một lời cãi cọ nào trong suốt ba ngày liền. Điều đó là rất tốt, đúng không? Tôi thì sao nào? Bản thân tôi đã kết hôn đến ba lần.”

“Chuyện đó thông cảm được mà. Còn chuyện con cái thì sao?”

“Để vài năm nữa. Cô ta muốn đi làm một chút rồi mới có bầu.”

“Anh có ý kiến gì về anh chàng này?”

“Rất tốt. Một chàng trai tử tế. Và cũng tham vọng nữa. Tôi nghĩ hắn có động lực và sẽ không từ bỏ cho đến khi leo đến đỉnh. Hắn sẽ chớp lấy vài cơ hội, bẻ cong một số luật lệ nếu cần.”

Ollie mỉm cười. “Đó là những gì tôi muốn nghe.”

“Hai cú điện thoại. Cả hai đều gọi về cho bà mẹ ở Kentucky. Chẳng có gì đặc biệt.”

“Gia đình hắn thế nào?”

“Không thấy nhắc tới.”

“Không một lời nào về Ray?”

“Chúng tôi vẫn đang theo dõi, Ollie ạ. Cho chúng tôi chút thời gian đi.”

DeVasher đóng tập hồ sơ McDeere rồi mở ra một tập khác, dày hơn hẳn. Lambert chà xát hai thái dương, cụp mắt nhìn xuống sàn. “Vụ gần đây thì sao?” ông từ tốn hỏi.

“Không tốt, Ollie ạ. Bây giờ thì tôi tin chắc Hodge và Kozinski đang làm việc cùng nhau. Tuần qua, FBI đã lấy được trát khám nhà Kozinski. Đã tìm thấy các thiết bị nghe lén của chúng tôi. Họ nói nhà của hắn bị cài bọ, nhưng dĩ nhiên chúng không biết ai làm việc đó cả. Kozinski kể lại cho Hodge hôm thứ Sáu tuần rồi trong khi hai đứa nó trốn trong thư viện tầng ba. Chúng tôi có gắn một thiết bị nghe lén ở gần đó và đã thu lượm được vài mẩu trò chuyện. Không nhiều, nhưng chúng tôi biết hai đứa chúng có nói về thiết bị nghe lén. Chúng tin rằng mọi thứ đều bị cài bọ, và chúng nghi ngờ chúng ta. Chúng rất cảnh giác về nơi chốn chúng trò chuyện.”

“Sao FBI lại quan tâm đến trát khám?”

“Hỏi hay đấy. Có lẽ đó là vì chúng ta. Chúng cần trát khám để làm cho mọi thứ trông có vẻ hợp pháp và đúng đắn. Chúng tôn trọng chúng ta mà.”

“Đặc vụ nào vậy?”

“Tarrance. Hiển nhiên hắn là gã phụ trách.”

“Hắn có ổn không?”

“Cũng ổn. Trẻ tuổi, còn non nớt, hăng tiết vịt, tuy cũng có năng lực. Hắn không đấu lại người của chúng tôi đâu.”

“Hắn có thường xuyên trao đổi với Kozinski không?”

“Không cách nào biết được. Chúng biết chúng tôi đang nghe lén nên rất thận trọng. Chúng tôi biết đã có bốn cuộc gặp trong tháng rồi, nhưng tôi nghi ngờ là còn nhiều hơn thế nữa.”

“Hắn phun ra nhiều cỡ nào?”

“Cũng chẳng nhiều nhặn gì, tôi hy vọng là thế. Chúng vẫn đang tung đòn gió. Lần trò chuyện sau cùng mà chúng tội biết là từ một tuần trước, và hắn đã không nói gì nhiều. Hắn sợ đến chết khiếp. Chúng đang dỗ ngọt hắn nhưng chẳng nhận được là bao. Hắn chưa quyết định việc hợp tác. Chúng đã tiếp cận hắn, nhớ không? Chúng tôi nghĩ ít ra chúng đã tiếp cận. Chúng thúc hắn rất dữ và hắn đã sẵn sàng thỏa hiệp. Nhưng giờ thì hắn đang nghĩ lại. Tuy vậy hắn vẫn cứ liên lạc với chúng, và đó là điều khiến tôi thấy lo lắng.”

“Vợ hắn có biết không?”

“Tôi không nghĩ vậy. Cô ta biết hắn đang hành động lạ, và hắn nói với cô ta đó là do áp lực ở văn phòng.”

“Còn Hodge thì sao?”

“Vẫn chưa nói gì với đám Fibbie, theo như tôi biết. Hắn và Kozinski rất thường hay thủ thỉ với nhau, tôi dám nói là vậy. Hodge luôn miệng nói rằng hắn sợ FBI đến khiếp đám, nói rằng họ chơi không đẹp, họ toàn ăn gian và chơi bẩn. Hắn sẽ không hé răng nếu không có Kozinski.”

“Còn nếu Kozinski bị khử thì sao?”

“Thì Hodge sẽ là người mới. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta phải đi đến mức đó. Chết tiệt, Ollie, hắn đâu phải là tên sát nhân máu lạnh đang ngáng đường. Hắn là một chàng trai rất tốt, có con nhỏ và mọi thứ.”

“Anh cảm thông nhiều quá rồi đó. Anh nghĩ tôi thích làm vậy sao? Quỷ tha ma bắt, tôi đã từng nuôi dạy mấy gã trai đó đấy.”

“Thôi được, vậy hãy chấn chỉnh chúng lại đi. Trước khi mọi việc đi quá xa. New York đã bắt đầu nghi ngại đấy, Ollie. Họ đang đặt ra hàng lô lốc câu hỏi.”

“Ai cơ?

“Lazarov.“

“Anh đã nói gì với họ, DeVasher?”

“Mọi chuyện. Nghề của tôi mà. Họ muốn anh đến New York ngày mốt để tường trình đầy đủ.”

“Họ muốn gì?”

“Các câu trả lời. Và các kế hoạch nữa.”

“Kế hoạch gì chứ?”

“Kế hoạch sơ bộ để khử Kozinski, Hodge. Và cả Tarrance nữa, nếu cần.”

“Tarrance! Anh có điên không đó, DeVasher? Chúng ta không thể khử một tên cớm. Chúng sẽ gửi cả một đội quân đến cho coi!”

“Lazarov là một gã ngốc, Ollie ạ. Anh biết điều đó mà. Ông ta là một gã ngốc, nhưng tôi nghĩ ta không nên nói như thế với ông ta.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ nói. Tôi nghĩ tôi sẽ đến New York và nói thẳng với Lazarov rằng ông ta đã hoàn toàn điên rồ.”

“Cứ làm vậy đi, Ollie. Cứ làm vậy đi!”

Olivier Lambert đứng bật dậy khỏi ghế rồi đi thẳng ra cửa. “Nhớ theo dõi Mc Deeree thêm một tháng nữa nhé!”

“Tất nhiên, Ollie. Yên tâm đi. Hắn sẽ ký thôi mà. Đừng lo.”