Chương 4
Chiếc Mazda được bán với giá hai trăm đô la, và phần lớn tiền bán xe lập tức được đầu tư vào việc thuê chiếc xe vận tải U-Haul dài gần sáu mét. Anh sẽ được hoàn trả tại Memphis. Phân nửa những món nội thất cọc cạch được đem cho hoặc vứt đi, và khi chất xong đồ đạc lên xe thì nó bao gồm tủ lạnh, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, một chiếc tivi màu be bé, các thùng đựng chén đĩa, quần áo và đồ đạc linh tinh. Một chiếc trường kỷ cũ cũng được mang đi chỉ vì lý do tình cảm và sẽ chẳng tồn tại lâu tại địa điểm mới.
Abby bế Hearsay, con chó lai, trong khi Mitch tìm đường qua Boston rồi đâm thẳng xuống phương nam, hướng đến miền đất hứa của những điều tốt đẹp hơn. Suốt ba ngày, anh đi theo những con đường tắt, thưởng ngoạn cảnh thôn quê, ca hát theo radio, ngủ trong các nhà nghỉ giá rẻ và bàn tính về ngôi nhà mới, về chiếc BMW, về những bàn ghế mới, về những đứa con, về cuộc sống phong lưu. Họ quay cửa sổ xuống, để cho gió lùa vào khi chiếc xe tải phóng đi với vận tốc gần tối đa, hơn bảy mươi cây số mỗi giờ. Tại một điểm đâu đó ở Pennsylvania, Abby nhắc rằng họ có thể dừng lại ở Kentucky để thực hiện một chuyến viếng thăm ngắn. Mitch không nói gì cả mà cứ tiếp tục chọn lộ trình đi qua Carolinas và Georgia, không bao giờ bén mảng đến gần biên giới Kentucky dẫu chỉ cách có ba trăm cây số. Abby làm ngơ, để xe đi qua.
Họ đến Memphis vào sáng thứ Năm và, như được hứa, chiếc 318i đen đã nằm sẵn trong ga ra cứ như thể nó đã sẵn thuộc về nơi này. Anh bắt đầu bằng chiếc xe. Cô bắt đầu bằng ngôi nhà. Thảm cỏ rất dày, rất xanh, và được cắt xén kỹ càng. Hàng rào đã được nắn chỉnh. Những bụi cúc đang trổ bông.
Các chìa khóa được tìm thấy dưới một chiếc xô trong phòng kho, như đã được hứa.
Sau lần đầu tiên lái thử, họ hấp tấp dỡ đồ xuống khỏi xe tải trước khi hàng xóm có thể soi mói những tài sản đơn sơ. Chiếc U-Haul được trả về cho nhà thầu ở gần nhất. Thêm một lần chạy thử nữa.
Một nhà thiết kế nội thất - cùng cái người sẽ thiết kế văn phòng của anh - đến sau buổi trưa, mang theo các mẫu thảm, tập quảng cáo màu sơn, mẫu ván sàn, rèm, khăn trải giường, giấy dán tường. Sau khi đã sống trong căn hộ ở Cambridge, Abby thấy ý tưởng thuê thiết kế có phần hơi buồn cười, nhưng cô cứ để mặc. Mitch lập tức chán ngán và xin cáo lui để thử xe lần nữa. Anh đánh một vòng những con đường yên tĩnh rợp bóng cây ở cái khu xinh đẹp mà nay anh đã là thành viên. Anh mỉm cười khi một cậu bé đi xe đạp dừng lại và huýt sáo trước chiếc xe bóng lộn. Anh vẫy tay chào người bưu tá đang rảo bước trên vỉa hè, mồ hôi chảy nhễ nhại. Là anh đấy, Mitchell Y. McDeere. Chỉ mới hai mươi lăm tuổi và chỉ mới một tuần rời trường luật.
Vào lúc ba giờ, họ đi theo nhà thiết kế đến một cửa hàng nội thất cao cấp, nơi người quản lý lịch sự thông báo cho họ rằng ông Oliver Lambert đã thu xếp xong khoản vay của họ, nếu như họ chọn cách vay, và trên thực tế sẽ chẳng có giới hạn nào đối với những gì họ muốn mua và đầu tư. Họ đã mua cả một ngôi nhà với toàn bộ nội thất. Mitch cằn nhằn hết lần này đến lần khác và đã hai lần bác bỏ các món đồ vì chúng quá mắc tiền, nhưng Abby mới là người chủ xị của ngày hôm đó. Nhà thiết kế hết lời khen ngợi gu thẩm mỹ “vi diệu” của cô, và nói rằng cô ta sẽ gặp Mitch vào thứ Hai để thiết kế văn phòng của anh. “Vi diệu,” anh lặp lại.
Với tấm bản đồ thành phố, họ lái xe đến nhà Quin. Abby đã thấy ngôi nhà này trong lần viếng thăm đầu, nhưng không nhớ làm cách nào tìm ra nó. Nó nằm ở một khu vực của thành phố có tên là Chickasaw Garden. Nhưng cô nhớ lô nhà gỗ với những căn lớn có sân trước được bài trí chuyên nghiệp. Họ đậu trên lối xe, phía sau một chiếc Mercedes mới và một chiếc Mercedes cũ.
Cô giúp việc lễ phép gật đầu nhưng không cười. Cô ta dẫn họ vào phòng khách rồi bỏ họ lại ở đó. Ngôi nhà tối và im ắng – không có trẻ con, không có tiếng người, không có bóng dáng ai. Họ ngắm nghía nội thất và chờ đợi. Họ cằn nhằn và bắt đầu sốt ruột. Đúng là họ đã thỏa thuận, đúng là họ đã được mời dùng bữa tối vào đêm nay, thứ Năm ngày 25 tháng Sáu vào lúc 6 giờ chiều. Mitch kiểm tra đồng hồ một lần nữa rồi làu bàu câu gì đó liên quan đến thái độ bất lịch sự. Họ chờ đợi.
Từ hành lang, Kay xuất hiện, cố gượng cười. Đôi mắt cô sưng húp và đờ đẫn, mascara lấm lem nơi khóe mắt. Những giọt lệ lăn tự do trên má, và cô cầm chiếc khăn tay che miệng. Kay ôm hôn Abby rồi ngồi xuống cạnh cô trên trường kỷ. Cô cắn chiếc khăn tay và bật khóc.
Mitch quỳ xuống trước cô. “Kay, có chuyện gì vậy?”
Cô nấc lớn hơn và lắc đầu quầy quậy. Abby ôm một bên gối của cô còn Mitch thì vỗ về gối bên kia. Họ lo lắng nhìn cô, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Là chuyện Lamar hay chuyện mấy đứa nhỏ?
“Đã có một thảm họa,” cô nói giữa những tiếng nấc khẽ.
“Ai gặp họa vậy?” Mitch hỏi.
Cô lau nước mắt rồi hít một hơi sâu. “Hai thành viên của hãng, Marty Kozinski và Joe Hodge, mới vừa chết hôm nay. Vợ chồng tôi rất thân với họ.”
Mitch ngồi lên chiếc bàn cà phê. Anh nhớ lại Marty Kozinski trong lần viếng thăm hồi tháng Tư. Anh ta đã ăn trưa cùng Lamar và Mitch tại một quán ngon trên đường Front. Anh ta là người kế tiếp sẽ trở thành đối tác, nhưng hình như lại chẳng mấy hào hứng. Mitch không thể nhớ mặt Joe Hodge.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” anh hỏi.
Kay đã ngưng khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào. Cô lau mặt lần nữa rồi nhìn anh. “Tôi cũng không chắc nữa. Họ đi Grand Cayman để lặn biển. Một vụ nổ vì nguyên do nào đó đã diễn ra trên con tàu, và chúng tôi nghĩ rằng họ đã bị chết đuối. Lamar nói có rất ít chi tiết. Hãng vừa có một cuộc họp cách đây vài giờ và mọi người đều bàn tán về chuyện này. Lamar mới vừa về đến.”
“Anh ấy đâu rồi?”
“Ở cạnh hồ bơi. Anh ấy đang đợi chú đấy.”
Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế xếp chỗ thảm cỏ, bên cạnh chiếc bàn con dưới một chiếc dù nhỏ, chỉ cách mép hồ bơi vài chục phân. Cạnh một luống hoa, chiếc vòi nước đang xoay và khẽ rít lên, phun nước ra thành một hình vòng cung hoàn hảo, bắn đến tận chiếc bàn, cây dù, chiếc ghế và Lamar Quin. Anh ướt như chuột lội. Nước tong tỏng chảy xuống từ mũi, từ tai, từ tóc anh. Chiếc sơ mi cotton xanh và chiếc quần vải len đã sũng nước. Anh không mang giày mà cũng chẳng mang vớ.
Anh ngồi bất động, không màng đến những tia nước mới. Anh đã mất cảm giác. Một vật gì đó xa xa, ở bên hông của bờ dậu, như thu hút và níu giữ sự chú ý của anh. Một chai Heineken chưa khui nằm chơ vơ giữa vũng nước trên sàn xi măng bên cạnh ghế anh ngồi.
Mitch nhìn quanh quất bãi cỏ ở sân sau, phần nào đó để biết chắc không một người hàng xóm nào trông thấy. Không ai trông thấy cả. Bờ dậu hợp thành từ những cây bách cao hai mét rưỡi đã đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Anh đi bọc quanh hồ rồi dừng lại ở rìa của khu vực khô ráo. Lamar nhận ra anh, gật đầu, cố rặn một nụ cười gượng gạo, rồi ra dấu về phía chiếc ghế ướt. Mitch kéo lui ghế ra vài tấc, vừa kịp lúc tia nước kế tiếp ập đến.
Ánh mắt của Lamar quay trở lại bờ dậu hay vật gì đó ở xa xa. Họ ngồi im như bất tận, lắng nghe tiếng rì rào của vòi phun. Được một lúc, Lamar lắc đầu, toan thốt lên điều gì đó. Mitch bối rối mỉm cười, không biết phải nói gì.
“Lamar, tôi rất tiếc,” cuối cùng anh ngỏ lời.
Lamar gật đầu, nhìn Mitch. “Tôi cũng vậy.”
“Tôi ước có thể nói được điều gì.”
Đôi mắt của Lamar rời bờ dậu. Anh nghiêng đầu về hướng Mitch. Mái tóc đen của anh sũng nước, xõa xuống mắt. Đôi mắt anh đỏ quạch và trông đau đớn. Anh thờ thẫn nhìn, chờ cho tia nước kế tiếp đi qua.
“Tôi biết. Nhưng có chuyện gì đâu để mà nói chứ. Tôi rất tiếc về bữa tiệc mà lẽ ra phải diễn ra lúc này, trong hôm nay. Chúng tôi chẳng còn muốn nấu nướng gì nữa cả.”
“Anh lo chi chuyện đó. Tôi cũng đã mất khẩu vị rồi.”
“Anh còn nhớ họ không?” Lamar hỏi, thổi nước ra từ môi.
“Tôi nhớ Kozinski, nhưng không nhớ Hodge.”
“Marty Koziski là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Đến từ Chicago. Anh ta gia nhập hãng trước tôi ba năm và đang là ứng viên kế tiếp cho vị trí đối tác. Một luật sư tuyệt vời, một người mà tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ và trông cậy. Có lẽ anh ta là nhà thương thuyết giỏi nhất của hãng. Rất tỉnh táo và lì lợm trước áp lực.”
Lamar quệt chân mày rồi nhìn xuống sàn. Trong khi anh nói, nước vẫn nhỏ giọt từ mũi anh và ảnh hưởng đến cả phát âm. “Ba đứa con. Hai bé gái sinh đôi của anh ta lớn hơn con trai tôi một tuổi, và chúng vẫn chơi đùa với nhau.” Anh nhắm mắt lại, cắn môi rồi bật khóc.
Mitch muốn rời đi. Anh tránh nhìn người bạn. “Tôi thực sự rất tiếc, Lamar ạ. Rất tiếc.”
Sau vài phút, tiếng khóc dừng lại, nhưng nước thì vẫn tiếp tục phun. Mitch nhìn thảm cỏ rộng, tìm kiếm một chiếc van khóa nước. Hai lần anh đã toan thu thập hết can đảm để hỏi xem liệu có thể khóa vòi phun hay không, và cả hai lần anh đều quyết định rằng nếu Lamar chịu được thì anh cũng chịu được. Có lẽ điều đó cũng có ích cho anh ta. Anh nhìn đồng hồ tay. Bóng đêm đã buông xuống được một tiếng rưỡi.
“Tai nạn là sao vậy?” Cuối cùng, Mitch hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết nhiều. Họ đi lặn biển rồi xảy ra vụ nổ trên con tàu. Người đội trưởng kiêm hướng dẫn viên lặn cũng đã chết. Cậu ta là một người bản địa tại quần đảo đó. Nay họ đang tìm cách đưa các xác chết về.”
“Vợ của họ đang ở đâu lúc đó?”
“Ở nhà, may mà đó là một chuyến đi công việc.”
“Tôi không nhớ mặt Hodge.”
“Joe là anh chàng cao lớn tóc vàng, rất kiệm lời. Loại người anh thường gặp nhưng không bao giờ nhớ. Anh ta cũng tốt nghiệp Harvard giống như anh vậy.”
“Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Anh ta và Marty đều ba mươi bốn. Anh ta sẽ được phong làm đối tác ngay sau Marty. Họ thân nhau lắm. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi rất gắn bó với nhau, đặc biệt là vào những lúc như thế này.”
Với cả mười ngón tay, Lamar chải mái tóc ra sau. Anh đứng dậy, bước đến chỗ khô ráo. Nước nhỏ giọt từ chiếc áo sơ mi và ống quần anh. Anh dừng lại gần Mitch, thất thần nhìn những ngọn cây của ngôi nhà đối diện. “Chiếc BMW thế nào?”
“Rất tuyệt. Một chiếc xe đẹp. Cảm ơn anh đã giao nó lại.”
“Anh đến vào lúc nào?”
“Sáng nay. Tôi đã chạy thử bốn trăm cây số.”
“Cô trang trí nội thất đã thấy ló mặt chưa?”
“Rồi. Cô ta và Abby đã tiêu hết cả tiền lương năm tới của tôi.”
“Thế thì tốt. Nhà đẹp đấy. Chúng tôi rất vui vì anh đến, Mitch ạ. Tôi chỉ tiếc về hoàn cảnh. Anh và cô ấy sẽ thích nơi đây thôi.”
“Anh không cần phải xin lỗi đâu.”
“Tôi vẫn không tài nào tin nổi chuyện đó. Tôi cứ ngây ra, cứ như tê liệt vậy. Tôi sởn cả gai ốc với ý nghĩ sẽ phải gặp vợ và các con của Marty. Tôi thà bị quất bằng roi bò còn hơn là đến đó.”
Hai bà vợ xuất hiện, đi dọc hàng hiên lát gỗ xuống đến các bậc thang ra hồ bơi. Kay tìm ra khóa nước và chiếc vòi phun tắt ngúm.
Dưới ánh mặt trời đang lụi tàn, họ rời Chickasaw Gardens đi về hướng tây theo dòng xe đổ về khu thương mại. Họ cầm tay nhau nhưng nói năng rất ít. Mitch mở mui xe và quay các cửa sổ xuống. Abby lục lọi trong chiếc hộp đựng băng nhạc và tìm được Springteen. Âm thanh nổi hoạt động tốt. Bản Hundred Heart thoát ra từ cửa sổ xe khi chiếc xe mui trần bóng lộn lao về phía con sông. Tiết hè nóng bức, nhớp nháp và ẩm thấp của Memphis ập xuống cùng màn đêm. Các sân bóng mềm như sống dậy khi các đội bóng của những gã béo mặc quần polyester bó và khoác áo phản quang màu lục nhạt bắt đầu kẻ đường vôi và chuẩn bị cho trận chiến. Những chiếc xe chở đầy ắp thiếu niên xúm xít quanh các cửa tiệm thức ăn nhanh để uống bia, tán gẫu và cưa cẩm người khác phái. Mitch bắt đầu cười. Anh cố quên Lamar, Kozinski và Hodge. Cớ sao anh phải buồn? Họ đâu phải là bạn của anh. Anh rất tiếc cho gia đình họ, nhưng thực sự anh không quen biết những người đó. Còn anh, Mitchell Y. McDeere, một gã nhóc nhà nghèo không gia đình, thì lại đang có nhiều điều để vui vẻ. Vợ đẹp, nhà mới, xe mới, công việc mới, bằng Harvard mới. Một bộ óc sáng láng bên trong một thân thể tráng kiện đã không hề tăng cân và chẳng cần phải ngủ nghê nhiều. Tám chục ngàn mỗi năm, tạm thời là như thế. Sau hai năm, anh sẽ có mức lương sáu con số, và tất cả những gì anh cần làm là cày cuốc chín mươi giờ mỗi tuần. Dễ như ăn bánh vậy.
Anh đưa xe vào một trạm xăng tự phục vụ và bơm năm mươi lít xăng. Anh vào trong thanh toán rồi mua một lô sáu chai bia Michelob. Abby khui hai chai rồi họ phóng ngược ra đường. Giờ thì anh đã cười to.
“Ta đi ăn đi,” anh nói.
“Nhưng mình không ăn mặc tề chỉnh,” cô nói.
Anh nhìn cặp đùi dài bánh mật của cô. Cô mặc một chiếc váy cotton trắng ngắn trên đầu gối, áo gài khuy cổ cũng bằng cotton trắng. Anh thì mặc quần lửng, mang giày xỏ, khoác chiếc áo polo đen đã bạc màu.
“Với cặp đùi như thế này, em có thể đưa hai ta vào bất cứ quán ăn nào ở New York.”
“Quán Rendezvous có được không? Ở đó ăn mặc có vẻ thoải mái.”
“Ý hay đấy.”
Họ trả tiền đậu xe tại một lô ở khu thương mại rồi đi bộ qua hai dãy phố đến một lối đi hẹp. Mùi thịt nướng hòa trộn với không khí hè lơ lửng suốt dọc đường tựa như một màn sương. Mùi hương của nó thoang thoảng lọt qua mũi, qua miệng, qua mắt, gây ra một cảm giác cồn cao ở thẳm sâu trong bao tử. Khói tràn vào lối đi, từ những chiếc quạt gió chạy ngầm ra đến những chiếc lò khổng lồ, nơi những khúc sườn heo ngon nhất đang được nướng trong quán nướng ngon nhất tại một thành phố nổi tiếng với món thịt nướng tầm cỡ thế giới. Quán Rendezvous nằm ở nhà dưới, bên dưới lối đi và bên dưới một tòa nhà cổ gạch đỏ suýt bị phá hủy từ nhiều thập niên trước nếu như không có người chủ nhà nổi tiếng cư ngụ ở tầng hầm.
Luôn có một đám đông và một danh sách chờ, nhưng các ngày thứ Năm thường vắng khách hơn, có vẻ là như vậy. Họ được dẫn vào cái quán trông như một hang động ngổn ngang và ồn ào, rồi được đưa vào một chiếc bàn nhỏ trải khăn bàn kẻ ô đỏ. Có những ánh mắt dọc lối đi. Luôn là những ánh mắt. Nam giới ngừng ăn, đực mặt ra, khúc sườn vẫn lơ lửng trên răng khi Abby McDeere lướt qua như một người mẫu trên sàn diễn. Cô đã từng gây đình trệ giao thông trên một vỉa hè ở Boston. Những tiếng huýt sáo đã trở thành chuyện thường tình, và chồng của cô đã quen thuộc với chúng. Anh rất hãnh diện về cô vợ đẹp của mình.
Một ông da đen cáu kỉnh khoác tạp dề đứng trước họ. “Gọi gì?” ông ta quát hỏi.
Tờ thực đơn chính là tấm lót trên bàn và nó hoàn toàn không cần thiết. Sườn, sườn, và chỉ sườn.
“Hai phần đầy đủ, một đĩa phô mai và một vại bia,” Mitch quát ngược lại ông ta. Ông phục vụ không ghi gì cả mà chỉ quay đầu hét về hướng đi vào: “Hai đầy đủ, một phô mai, một vại!”
Đợi ông ta đi khỏi, Mitch chộp lấy đùi của cô dưới gầm bàn. Cô phát nhẹ vào tay anh.
“Em đẹp lắm,” anh nói.
“Lần cuối anh khen em đẹp là khi nào vậy?”
“Mới cách đây hai giờ.”
“Hai giờ! Anh khinh suất đến vậy sao?”
“Đừng để việc đó tái diễn lần nữa nhé.”
Anh lại chộp đùi cô và xoa vuốt đầu gối. Cô để yên và nhoẻn một nụ cười quyến rũ, các lúm đồng tiền hiện lên hoàn hảo, những chiếc răng lấp lánh dưới ánh đèn mờ, cặp mắt nâu long lanh, mái tóc nâu duỗi thẳng xõa hoàn hảo vài phân dưới bờ vai.
Món bia đến và ông phục vụ lẳng lặng rót ra đầy hai ca. Abby nhấp một ngụm nhỏ và thôi cười.
“Anh nghĩ Lamar có ổn không?” cô hỏi.
“Anh không biết. Thoạt đầu anh cứ ngỡ anh ấy bị say xỉn. Ngồi nhìn anh ấy ướt sũng mà anh thấy mình cứ như một thằng ngốc vậy.”
“Tội nghiệp anh ta quá. Kay nói tang lễ nhiều khả năng sẽ được cử hành vào thứ Hai nếu như họ đưa xác về kịp.”
“Ta nói chuyện gì khác đi. Anh không thích tang lễ, bất cứ tang lễ nào, nhất là khi phải đi dự để tỏ ra tôn trọng mà chẳng hề quen biết gì với người đã khuất. Anh đã có vài trải nghiệm xấu với các tang lễ.”
Món sườn đến. Họ được phục vụ bằng đĩa giấy với lá nhôm để quệt mỡ. Một đĩa nhỏ rau cải trộn và vài hạt đậu nướng xếp quanh mỗi khúc sườn dày cỡ ba phân, rưới một loại nước sốt bí ẩn. Họ vọc các ngón tay vào.
“Vậy anh muốn ta nói chuyện gì?” cô hỏi.
“Chuyện mang thai.”
“Em nghĩ nên đợi thêm vài năm nữa.”
“Đợi thì đợi. Nhưng anh nghĩ từ đây cho đến đó chúng ta phải siêng năng hành sự.”
“Chúng ta đã hành sự tại tất cả các nhà nghỉ dọc đường giữa nơi đây và Boston rồi còn gì.”
“Anh biết, nhưng trong nhà mới của mình thì chưa.” Mitch xé các khúc sườn, làm bắn nước sốt lên lông mày.
“Ta mới đến sáng nay thôi mà.”
“Anh biết. Vậy ta còn chờ gì nữa?”
“Mitch, anh hành xử cứ như bị em bỏ lơ vậy.”
“Thì đúng rồi, kể từ sáng hôm nay. Anh đề nghị ta hãy làm chuyện đó tối hôm nay, ngay khi về đến nhà, kiểu như để mừng nhà mới đó mà.”
“Để xem đã.”
“Em đến kỳ à? Coi nào, em có thấy cái gã bên kia chưa? Hắn đang sắp gãy cổ vì cứ mải lo nhìn đùi. Anh sẽ sang bên đó và phát vào mông của hắn.”
“Đúng, em đến kỳ. Nhưng đừng lo mấy gã đó. Họ nhìn anh thì có. Chắc họ nghĩ anh xinh trai.”
“Vui nhỉ.”
Mitch xé các khúc sườn và ăn hết nửa phần của cô. Khi bia đã cạn, anh trả tiền rồi họ leo trở vào lối đi. Anh lái xe cẩn thận băng qua thành phố và tìm ra tên con đường mà anh đã nhận biết nhờ một trong rất nhiều chuyến đi trong ngày. Sau hai ngã rẽ sai, anh tìm được Meadowbrook, và rồi là ngôi nhà của ông bà Mirchell Y. McDeere.
Nệm lò xo đã được chất lên trên chiếc giường khủng, bao quanh bởi những chiếc thùng. Hearsay nấp cạnh chiếc đèn trên sàn nhà, quan sát họ hành sự.
Bốn ngày sau, vào cái dịp mà lẽ ra phải là ngày đầu tiên của anh sau chiếc bàn làm việc mới, Mitch và cô vợ xinh đẹp của anh tụ tập cùng ba mươi chín thành viên còn lại của hãng và các bà vợ của họ, đến bày tỏ lần cuối sự tôn trọng đối với Martin S. Kozinski. Nhà thờ chật kín người. Oliver Lambert có bài điếu văn đầy cảm động khiến thậm chí Mitchell McDeere - người đã từng dự tang lễ anh trai - cũng phải nổi da gà. Đôi mắt của Abby ngấn lệ khi thấy bà quả phụ và những đứa con thơ.
Chiều hôm đó, họ gặp lại nhau ở nhà thờ của Giáo hội Trưởng Lão ở phía Đông Memphis để nói lời từ biệt Joseph M. Hodge.