Chương 8
Sáng thứ Bảy. Anh ngủ nướng và không đến văn phòng cho đến tận bảy giờ. Anh không cạo râu, mặc quần Jeans, khoác chiếc áo cũ cài khuy cổ, không mang vớ và xỏ giày Bass. Trang phục ở trường luật.
Thỏa thuận Capps đã được in đi in lại vào chiều muộn ngày thứ Sáu. Anh tiếp tục rà soát, và Nina in nó lại một lần nữa vào lúc tám giờ tối thứ Sáu. Anh cho rằng bà có rất ít hay không có sinh hoạt xã hội nào cho nên anh đã không ngần ngại yêu cầu bà làm việc muộn. Bà nói bà không ngại làm việc ngoài giờ cho nên anh yêu cầu bà làm thêm sáng thứ Bảy.
Bà đến vào lúc chín giờ, xỏ một chiếc quần Jeans luộm thuộm. Anh trao cho bà bản thỏa thuận - toàn bộ hai trăm lẻ sáu trang với những chỉnh sửa mới nhất - rồi yêu cầu bà in nó ra lần thứ tư. Anh phải gặp Avery vào lúc mười giờ.
Văn phòng chợt đổi khác vào ngày thứ Bảy. Tất cả các cộng sự đều ở đó cùng tất cả các đối tác và một vài thư ký. Không có thân chủ nào, không có quy định ăn mặc nào. Có quá đủ quần bò và áo bò để khai trương cả một cuộc diễu hành bò. Không cà vạt. Vài Preppy xỏ những chiếc quần Duckhead đẹp nhất, mặc những chiếc sơ mi cài cổ được hồ bột cứng đến mức kêu răng rắc theo từng bước chân của họ.
Nhưng áp lực vẫn còn đó, ít ra là đối với Mitchell Y. McDeere, người cộng sự mới nhất. Anh đã hủy các cuộc hẹn ôn tập lấy chứng chỉ vào thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy, và mười lăm cuốn sổ tay vẫn đang nằm gom bụi trên giá sách, nhắc nhở anh về khả năng trở thành thành viên đầu tiên bị trượt cuộc thi lấy chứng chỉ hành nghề.
Lúc mười giờ, lần rà soát thứ tư đã hoàn tất. Nina trịnh trọng đặt nó lên bàn làm việc của Mitch rồi đi thẳng vào phòng cà phê. Nó đã dày lên thành hai trăm lẻ chín trang. Anh đã đọc từng từ những bốn lần, anh đã nghiên cứu các điều khoản của luật thuế cho đến khi thuộc nằm lòng. Anh bước dọc hành lang, đến văn phòng của vị đối tác, rồi đặt nó lên bàn làm việc của ông ta. Một thư ký đang nhồi nhét giấy tờ vào chiếc cặp đồ sộ trong khi sếp của bà trao đổi qua điện thoại.
“Bao nhiêu trang?” Avery nói sau khi gác máy.
“Hơn hai trăm.”
“Rất ấn tượng đấy. Có cực lắm không?”
“Cũng không cực lắm. Đây là bản rà soát lại lần thứ tư kể từ sáng hôm qua. Nó hầu như hoàn hảo.”
“Để xem. Tôi sẽ đọc nó trên máy bay, rồi Capps sẽ đọc nó với chiếc kính lúp của ông ta. Ông ta mà tìm ra được một lỗi nào thì sẽ làm trời làm đất suốt cả tiếng đồng hồ rồi dọa không trả tiền. Có bao nhiêu giờ trong đó vậy?”
“Năm mươi bốn giờ rưỡi kể từ thứ Tư.”
“Tôi biết tôi xử ép. Cho tôi xin lỗi nhé. Anh đã có một tuần đầu nặng nhọc. Nhưng các thân chủ của chúng ta đôi khi còn ép tợn hơn nữa, và đây sẽ không phải là lần cuối chúng ta bị gãy cổ vì ai đó trả cho chúng ta hai trăm đô mỗi giờ. Đó là một phần của công việc.”
“Tôi không bận tâm chuyện đó. Chỉ có điều tôi đã bị tụt lại phía sau trong việc ôn thi, nhưng tôi có thể bắt kịp.”
“Cái gã lùn đê tiện Hudson đó có gây khó gì cho anh không?”
“Không.”
“Nếu hắn mà làm vậy thì hãy báo cho tôi biết. Hắn chỉ là một người có năm năm thâm niên, và hắn rất thích chơi trò giáo sư. Cứ tưởng mình là học giả vậy. Tôi đặc biệt không ưa hắn.”
“Ông ta không có vấn đề gì”
Avery bỏ bản thỏa thuận vào cặp.
“Bản cáo bạch và các tài liệu khác đâu?”
“Tôi mới chỉ soạn thảo rất sơ bộ các tài liệu đó. Ông nói chúng ta có hai mươi ngày lận mà.”
“Đúng vậy, nhưng hãy làm cho xong đi nhé. Capps thường đòi hỏi từ rất lâu trước kỳ hạn. Anh có làm việc ngày mai không đấy?”
“Tôi đã có kế hoạch cho ngày mai. Vấn đề là vợ tôi cô ấy kiểu như cứ khăng khăng đòi chúng tôi phải đi lễ.”
Avery lắc đầu. “Các bà vợ thật là phiền phức, đúng không?” Ông hỏi mà không chờ đợi câu trả lời. Mitch không trả lời.
“Ta hoàn tất vụ Capps vào thứ Bảy tới nhé.”
“Được. Không có vấn đề gì,” Mitch nói.
“Chúng ta đã thảo luận vụ Koker-Hanks chưa nhỉ?” Avery hỏi trong lúc lục lọi một hồ sơ.
“Chưa.”
“Nó đây rồi. Koker-Hanks là một tổng thầu lớn ở Kansas City. Ông ta nắm khoảng một trăm triệu giá trị hợp đồng trên khắp đất nước. Một công ty ở Denver có tên là Holloway Brothers đã chào mua Koker-Hanks. Họ muốn đổi chác một số chứng khoán, tài sản và hợp đồng rồi ném vào đó một số tiền mặt. Một giao dịch phức tạp ra phết. Anh làm quen với hồ sơ đó đi, chúng ta sẽ thảo luận vào sáng thứ Ba sau khi tôi về.”
“Chúng ta có bao nhiêu thời gian?”
“Ba mươi ngày.”
Nó không dày như hồ sơ Capps nhưng cũng bề thế chẳng kém. “Ba mươi ngày,” Mitch lẩm bẩm.
“Giao dịch trị giá tám mươi triệu, và chúng ta sẽ hốt hai trăm ngàn tiền phí. Một giao dịch không tệ. Mỗi khi anh xem xét hồ sơ đó thì đừng quên tính phí theo giờ. Hãy bắt tay vào bất cứ khi nào anh có thể. Cứ mỗi khi cái tên Koker-Hanks thoáng qua đầu anh trong lúc anh lái xe đi làm thì hãy quy ngay nó thành một giờ. Vụ này thì chỉ có trời cao mới là giới hạn mà thôi.”
Avery tỏ ra hào hứng với ý nghĩ bắt thân chủ phải trả bất cứ mức phí nào, dù có cao cách mấy. Mitch từ biệt rồi trở về văn phòng của anh.
Vào khoảng thời gian các ly cocktail đã được uống cạn, trong lúc họ nghiên cứu bản danh mục rượu và lắng nghe Oliver Lambert so sánh các sắc thái, các tinh tế, các khác biệt của từng loại rượu Pháp, vào khoảng thời gian Mitch và Abby bắt đầu nhận ra họ nên ở nhà ăn pizza và xem TV, hai gã với chiếc chìa khóa đúng chui vào chiếc BMW đen bóng lộn ở bãi đậu của nhà hàng Justine’s. Họ mặc áo vest, đeo cà vạt và trông có vẻ lén lút. Họ nhởn nhơ phóng xe đi, lái qua khu trung tâm rồi đi đến ngôi nhà mới của ông bà McDeere. Họ đậu chiếc BMW vào đúng chỗ của nó trong ga ra. Gã lái xe đút một chìa khóa khác vào ổ khóa cửa và cả hai bước vào nhà.
Hearsay bị nhốt vào phòng kho bên trong phòng vệ sinh. Trong bóng tối, một chiếc cặp da nhỏ được đặt lên bàn ăn. Những chiếc găng cao su mỏng loại dùng một lần được kéo dãn rồi xỏ vào các bàn tay. Mỗi người cầm một cây đèn pin nhỏ.
“Làm các điện thoại trước,” một gã nói.
Họ làm việc rất nhanh trong bóng tối. Bộ thu của điện thoại bếp được rút dây và đặt lên bàn. Micro được tháo ốc và quan sát. Một bộ phát bé xíu cỡ trái nho được dán lên ổ khoang của bộ thu và giữ chặt ở đó trong mười giây. Khi keo rắn lại, chiếc micro được thay thế và bộ thu được cắm vào chiếc điện thoại treo trên tường bếp. Giọng nói, hay tín hiệu, sẽ được truyền dẫn đến một bộ thu nhỏ cài ở tầng áp mái. Một bộ phát lớn hơn bên cạnh bộ thu sẽ gửi tín hiệu băng qua thành phố, đến một chiếc ăng ten trên đỉnh của tòa nhà Bendini. Sử dụng nguồn điện AC, những con bọ nhỏ trong điện thoại sẽ truyền dẫn đến bất tận.
“Lấy cái trong phòng làm việc.”
Chiếc cặp da được đưa đến trường kỷ. Đứng trên chiếc ghế thư giãn, họ đóng một chiếc đinh nhỏ vào rìa của tấm ghép rồi rút nó ra. Một ống trụ đen chỉ nhỏ cỡ một milimét được cẩn thận nhét vào lỗ đinh. Nó được trám tại chỗ bằng những phát dặm nhẹ keo epoxi. Chiếc micro đã tàng hình. Một sợi dây dày cỡ sợi tóc người được khớp nhẹ nhàng vào kẽ nối của các tấm ghép rồi cho chạy lên trần. Nó sẽ được nối với bộ thu trên tầng áp mái.
Những micro tương tự được giấu trong các bức tường của từng phòng ngủ. Hai gã tìm thấy chiếc thang rút ở hành lang chính và họ leo lên tầng áp mái. Một gã lấy bộ thu và bộ phát từ cặp trong lúc gã kia tỉ mỉ rút những sợi dây nhỏ xíu ra khỏi các bức tường. Khi đã gom được chúng, hắn cuộn chúng lại với nhau, quấn lớp cách ly rồi cho chạy ra một góc, nơi đồng bọn của hắn đang đặt bộ phát vào một thùng các tông cũ. Một đường dây AC được bện và nối với thiết bị nguồn và truyền dẫn. Một ăng ten nhỏ được dựng lên, ló qua mái nhà chỉ vài phân.
Hơi thở của họ nặng nhọc hơn trong cái nóng hâm hấp của căn áp mái u tối. Vỏ nhựa nhỏ của một chiếc radio cũ được gắn quanh bộ phát và họ rải lớp cách ly và quần áo cũ xung quanh đó. Nó nằm ở một góc xa và ít có khả năng bị phát hiện trong nhiều tháng nữa, có thể là nhiều năm nữa. Và nếu bị phát hiện thì nó cũng chỉ có vẻ là một món vật bỏ đi, vô giá trị. Nó có thể được thu nhặt và vứt đi mà chẳng ai nghi ngờ. Họ ngắm nghía công trình của họ trong vài giây rồi leo xuống thang.
Họ tỉ mỉ xóa các dấu vết và hoàn thành xong sau mười phút. Hearsey được thả khỏi phòng kho, và hai gã đàn ông lẩn vào ga ra. Họ nhanh chóng trở ra đường rồi tăng tốc lao vào màn đêm.
Khi món cá nục bỏ lò được phục vụ, chiếc BMW đã đậu cạnh nhà hàng. Gã lái xe lục túi quần và tìm ra chìa khóa của chiếc Jaguar màu nâu sẫm thuộc sở hữu của luật sư Kandall Mahan. Hai kỹ thuật viên khóa cửa chiếc BMW rồi leo vào chiếc Jag. Nhà Mahan sống gần đây hơn nhiều so với nhà McDeere, và căn cứ các bản đồ thì công việc cũng sẽ nhanh chóng hơn.
Tại tầng năm của tòa nhà Bendini, Marcus nhìn tấm pa nô với những ngọn đèn chớp tắt, chờ tín hiệu từ số nhà 1231 East Meadowbrook. Bữa tiệc tối đã rã đám từ ba mươi phút trước, và nay đã đến lúc để lắng nghe. Một ngọn đèn vàng be bé yếu ớt chớp. Ông vớ lấy tai nghe, gắn vào đầu rồi nhấn nút ghi âm và chờ đợi. Ánh sáng lục cạnh mã số McD6 bắt đầu chớp. Đó là ở bức tường phòng ngủ. Các tín hiệu rõ dần lên. Các giọng nói, thoạt đầu yếu ớt, trở nên rõ mồn một. Ông tăng âm lượng và lắng nghe.
“Jill Mahan là con điếm,” giọng nữ, bà McDeere, đang nói. “Cô ta càng uống thì càng điếm hơn.”
“Hình như cô ta thuộc dòng dõi quyền quý hay sao đó,” ông McDeere nói.
“Chồng của cô ta thì không sao, nhưng cô ta là một con khốn thứ thiệt,” bà McDeere nói.
“Em có xỉn không đấy?”
“Sắp thôi. Em đã sẵn sàng cho một cuộc mây mưa đầy nhục dục.”
Marcus tăng âm lượng rồi khom xuống ngọn đèn màu lam. “Cởi đồ của anh ra đi.” Bà McDeere đòi hỏi.
“Lâu rồi ta chưa làm chuyện này,” ông McDeere nói.
Marcus đứng dậy, lởn vởn bên trên các nút bấm và các ngọn đèn.
“Và đó là lỗi tại ai chứ?” bà McDeere hỏi.
“Anh chưa quên chuyện đó thế nào đâu. Em thật đẹp.”
“Lên giường đi.”
Marcus xoay chiếc nút có ghi chữ “volume” cho đến khi không хоау thêm được nữa. Ông mỉm cười với các ngọn đèn và thở gấp. Ông yêu các cộng sự này. Họ mới cứng cựa từ trường luật và tràn đầy năng lượng. Ông mỉm cười khi nghĩ về cuộc mây mưa. Ông nhắm mắt, dõi theo họ.