← Quay lại trang sách

Chương 17

Sau ba ngày không ghi hóa đơn thời gian, không sản lượng; sau ba ngày bị đày ải khỏi chốn tôn nghiêm của họ; sau ba ngày của gà tây và thịt nguội, của sốt việt quất và những món đồ chơi mới chưa lắp ráp, những luật sư được nghỉ ngơi và hồi sức của Bendini, Lambert & Locke đã quay trở lại pháo đài của họ trên đường Front với một tinh thần phục thù. Lúc bảy giờ ba mươi, bãi đậu đã chật kín. Họ ngồi cố định và khoan khoái sau những chiếc bàn làm việc nặng trịch, uống hàng lít cà phê, ngẫm nghĩ về những thư từ, trao đổi, tài liệu, và lẩm bẩm một cách cáu kỉnh và thiếu mạch lạc vào những chiếc máy đọc-ghi. Họ sủa những mệnh lệnh vào các thư ký, lục sự, trợ lý và lẫn nhau. Dọc những hành lang và quanh phòng cà phê, chỉ có rất ít lời chào hỏi kiểu như “anh đón Giáng sinh như thế nào”, nhưng ngay cả một chuyện phiếm cũng chỉ diễn ra hời hợt vì chúng không ghi được hóa đơn. Âm thanh máy đánh chữ, máy nội đàm và giọng của các thư ký hòa trộn thành một tiếng rì rầm đầy vinh quang khi “sở đúc tiền” được hồi phục sau dịp Giáng sinh phiền toái. Oliver Lambert đi dọc các hành lang, hài lòng mỉm cười và lắng nghe - chỉ lắng nghe thôi - cái âm thanh của sự thịnh vượng tính theo giờ.

Buổi trưa, Lamar bước vào văn phòng, khom xuống bàn làm việc. Mitch đang vùi đầu vào một giao dịch dầu hỏa và khí đốt với Indonesia.

“Ăn trưa nhé?” anh hỏi.

“Không, cảm ơn. Tôi đang bị trễ.”

“Chúng ta ai chẳng thế. Tôi nghĩ chúng ta có thể chạy xuống quán Front Street Deli làm vài chén lẩu cay.”

“Tôi xin kiếu. Cảm ơn.”

Lamar quay đầu nhìn ra cửa rồi khom xuống sát hơn, như thể anh đang có những tin tức đặc biệt để chia sẻ. “Anh biết hôm này là ngày bao nhiêu rồi chứ?”

Mitch liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Ngày hai mươi tám.”

“Đúng. Và anh biết chuyện gì xảy ra vào ngày hai mươi tám tháng Mười hai mỗi năm rồi chứ?”

“Anh phải đi tẩy ruột.”

“Phải. Và gì nữa?”

“Thôi được, tôi chịu thua. Chuyện gì xảy ra vậy?

“Ngay lúc này đây, tại phòng ăn ở tầng năm, tất cả các đối tác đang tụ tập ăn trưa với vịt quay và rượu vang Pháp.”

“Rượu vang? Vào bữa trưa?”

“Phải. Đó là một dịp rất đặc biệt.”

“Dịp gì?”

“Sau khi họ ăn xong, khoảng một tiếng đồng hồ, Roosevelt và Jessica Frances sẽ rời đi và Lambert sẽ khóa cửa lại. Rồi chỉ còn lại toàn là đối tác, anh hiểu chưa. Chỉ toàn là đối tác thôi. Và Lambert sẽ công bố bản tổng kết tài chính trong năm. Nó sẽ liệt kê tất cả các đối tác, và bên dưới từng cái tên sẽ là một con số thể hiện tổng số ghi hóa đơn trong năm. Rồi ở trang kế tiếp sẽ là tổng số lợi nhuận ròng sau chi phí. Rồi, căn cứ theo năng suất, họ sẽ chia miếng bánh!”

Mitch chờ đợi từng lời. “Và rồi?”

“Và rồi, năm ngoái miếng bánh trung bình là ba trăm năm chục ngàn. Và dĩ nhiên, nó được chờ đợi sẽ còn cao hơn nữa trong năm nay. Năm nào cũng tăng cả.”

“Ba trăm năm chục ngàn!” Mitch chầm chậm lặp lại.

“Đúng. Và đó mới chỉ là trung bình. Locke sẽ gom gần một triệu. Victor Miliga sẽ bám sát ở vị trí số hai.”

“Còn chúng ta thì sao?”

“Chúng ta cũng sẽ có một miếng. Một miếng bánh nhỏ thôi. Năm ngoái nó trung bình là vào khoảng chín ngàn. Còn tùy thuộc anh đã ở đây bao lâu và năng suất của anh.”

“Ta đi xem được không?”

“Họ không bán vé vào xem đâu, ngay cả cho Tổng thống. Nó được xem là một cuộc họp mật, dù tất cả chúng ta ai cũng biết cả. Tin đồn sẽ bắt đầu lan xuống muộn hơn trong chiều nay.”

“Khi nào thì họ bỏ phiếu chọn ai là đối tác kế tiếp?”

“Thông thường thì điều đó sẽ phải diễn ra trong hôm nay. Nhưng theo những lời đồn đại thì năm nay có thể sẽ không có đối tác mới do vụ Marty và Joe. Tôi nghĩ Marty là người xếp hàng kế tiếp, sau đó đến lượt Joe. Giờ thì họ có lẽ sẽ đợi thêm một hay hai năm nữa.”

“Vậy người xếp hàng kế tiếp nữa là ai?”

Lamar đứng dậy và hãnh diện mỉm cười. “Anh bạn, một năm nữa kể từ hôm nay, tôi sẽ trở thành đối tác của Bendini, Lambert & Locke. Tôi chính là người xếp hàng kế tiếp, vì vậy đừng có cản đường tôi trong năm nay đấy nhé.”

“Tôi thì nghe nói đó là Massengill – Cần phải nói thêm rằng anh ta là một người đến từ Harvard.”

“Massengill chẳng làm được gì ra hồn. Tôi dự định sẽ ghi hóa đơn một trăm bốn mươi giờ mỗi tuần trong năm mươi hai tuần tới, và mấy bác đó sẽ phải van xin tôi nhận vị trí đối tác. Tôi sẽ lên tầng bốn, còn Massengill sẽ chui xuống tầng hầm cùng với các trợ lý của hắn.”

“Tôi thì đặt cược vào Massengill đấy.”

“Hắn là một gã nhát cáy. Tôi sẽ vật hắn xuống đất. Ta đi làm một chén lẩu cay đi, tôi sẽ tiết lộ chiến lược của tôi.”

“Cảm ơn, tôi phải làm việc.”

Lamar vênh váo bước ra khỏi văn phòng, băng ngang qua Nina, người lúc đó đang ôm một chồng hồ sơ. Bà đặt nó xuống một góc bừa bộn trên bàn.

“Tôi đi ăn trưa đây. Ông có cần gì không?”

“Không, cảm ơn. À vâng, cho tôi xin một Coca ăn kiêng.”

Các hành lang vắng lặng trong bữa trưa khi các thư ký tẩu thoát khỏi tòa nhà, đi bộ đến khu thương mại, và rúc vào hàng chục tiệm cà phê nhỏ và quán ăn ngon ở gần đó. Với việc một nửa số luật sư ở tầng năm đang tiếp tục đếm tiền, tiếng rì rầm của chia chác đã tạm thời gián đoạn.

Mitch tìm được một quả táo trên bàn của Nina và dùng tay chùi sạch nó. Anh mở một cuốn cẩm nang về các quy định của IRS, đặt nó lên chiếc máy photocopy sau bàn làm việc của Nina rồi bấm vào nút in màu xanh. Một đèn cảnh báo màu đỏ bật lên cùng một thông điệp nhấp nháy: nhập số hồ sơ. Anh lùi lại, nhìn chiếc máy photocopy. Phải rồi, nó là chiếc máy mới. Bên cạnh nút in là một nút khác ghi chữ “by pass.” Anh nhấn ngón cái lên đó. Một tiếng còi chói tai bột phát từ trong máy, và toàn bộ bảng điều khiển bật lên màu đỏ chói. Anh tuyệt vọng nhìn quanh. Chẳng thấy ai cả. Anh cuống quýt chộp lấy cuốn cẩm nang.

“Có chuyện gì ở đây vậy?” ai đó thắc mắc về tiếng rít của máy photocopy.

“Tôi không biết!” Mitch la lớn, vẫy vẫy cuốn cẩm nang.

Lela Pointer - một bà thư ký quá già để có thể đi bộ từ tòa nhà đến quán ăn trưa - bước ra sau máy rồi bật một cái nút. Tiếng còi tắt ngúm.

“Chuyện quái gì vậy?” Mitch hổn hển nói.

“Họ không báo cho ông biết à?” bà hỏi rồi giật lấy cuốn cẩm nang và đặt nó lại vào chỗ. Đôi mắt nhỏ hung dữ của bà khoan một lỗ vào anh, cứ như thể bà vừa bắt quả tang anh đang làm điều rằng bậy gì đó.

“Có ai nói gì đâu. Chuyện gì vậy?”

“Chúng ta có một hệ thống photocopy mới,” bà khinh khỉnh giảng giải. “Nó được thiết lập một ngày sau Giáng sinh. Ông phải nhập mã số hồ sơ thì máy mới chạy được. Thư ký của ông lẽ ra phải nói cho ông biết.”

“Ý bà là cái máy này sẽ không sao chép nếu tôi không chịu nhấn một con số gồm mười chữ số?”

“Đúng vậy.”

“Còn nếu sao chép bình thường, không phải là hồ sơ cụ thể nào, thì sao?”

“Thì không sao chép được. Ông Lambert nói chúng ta đã mất quá nhiều tiền bạc cho các bản sao ngoài hạng mục ghi hóa đơn. Cho nên, kể từ nay, mỗi bản sao sẽ tự động ghi hóa đơn cho một hồ sơ. Ông nhấn số trước. Máy sẽ ghi lại số bản sao rồi gửi nó cho máy chủ, nơi nó sẽ đi đến tài khoản của thân chủ để lập hóa đơn.”

“Còn các bản sao cá nhân thì sao?”

Lela lắc đầu, ra vẻ như hoàn toàn thất vọng. “Không thể nào tin nổi thư ký của ông lại không nói cho ông biết tất cả những chuyện đó.”

“Phải, bà ta không nói. Vậy sao bà không giúp tôi đi.”

“Ông có mã truy cập bốn con số của riêng ông. Cuối mỗi tháng ông phải lập hóa đơn cho các bản sao cá nhân của ông.”

Mitch nhìn cỗ máy và lắc đầu. “Tại sao phải có cái hệ thống báo động chết tiệt đó?”

“Ông Lambert nói sau ba mươi ngày nữa họ sẽ ngắt báo động. Ngay hiện thời thì nó là cần thiết cho những người như ông. Ông ta rất nghiêm túc về chuyện đó. Ông ta nói chúng ta đã mất đến hàng ngàn đô la cho các bản sao không ghi hóa đơn.”

“Được rồi. Và tôi đoán mọi máy photocopy trong tòa nhà đều đã được thay thế?”

Bà hài lòng mỉm cười. “Phải, toàn bộ mười bảy cái.”

“Cảm ơn.” Mitch trở lại văn phòng của anh để tìm kiếm mã hồ sơ.

Vào lúc ba giờ chiều ngày hôm đó, buổi mừng công trên tầng năm đã đi đến một kết cục vui vẻ, và các đối tác - nay đã giàu có hơn và say xỉn hơn – bước ra khỏi phòng ăn và đi xuống văn phòng của họ ở các tầng dưới. Avery, Oliver Lambert và Nathan Locke đi qua hành lang ngắn đến bức tường an ninh và bấm nút. DeVasher đang chờ. Ông phẩy tay về phía những chiếc ghế trong văn phòng của mình rồi bảo họ ngồi xuống. Lambert luân chuyển những điếu xì gà vấn tay của Honduras, và mọi người đều châm lửa.

“Hình như mọi người đều đang trong tinh thần lễ lạc,” DeVasher nói với một nụ cười nhếch mép. “Bao nhiêu vậy? Ba trăm chín chục ngàn bình quân, đúng không?”

“Đúng vậy, DeVasher, Lambert nói. “Một năm rất tốt.” Ông chầm chậm nhả khỏi rồi thổi những vòng khói thuốc tròn lên trần nhà. “Mọi người đều có một Giáng sinh tuyệt vời cả chứ?” DeVasher hỏi.

“Anh nghĩ gì trong đầu vậy?” Locke hỏi.

“Xin chúc mừng Giáng sinh cho cả anh nữa, Nat. Chỉ có một ít điều. Hai hôm trước tôi vừa gặp Lazarov ở New Orleans. Ông ta không đón mừng ngày Chúa ra đời, các anh biết rồi đấy. Tôi cập nhật cho ông ta về tình hình dưới này, trong đó nhấn mạnh vụ McDeere và FBI. Tôi trấn an ông ta rằng đã không có tiếp xúc nào thêm kể từ sau cuộc gặp ban đầu. Ông ta không tin điều đó lắm và bảo rằng sẽ kiểm tra thông qua các nguồn của ông ta ở trong Cục. Tôi không hiểu ông ta nói vậy là ý gì, nhưng tôi là ai mà dám đặt câu hỏi cho ông ta cơ chứ? Ông ta chỉ đạo tôi bám sát McDeere hai mươi bốn trên hai mươi bốn trong vòng sáu tháng tới. Tôi bảo ông ta rằng chúng ta đại để đã làm như vậy rồi. Ông ta không muốn có một tình huống Hodge-Kozinski khác. Ông ta rất lo lắng chuyện đó. McDeere không được rời khỏi thành phố để làm công việc của hãng trừ phi ít nhất có hai người của chúng ta đi theo hắn.”

“Hắn sắp đi Washington trong hai tuần nữa.” Avery nói.

“Để làm gì?”

“Viện Thuế Hoa Kỳ. Đó là một cuộc hội thảo bốn ngày mà chúng tôi luôn đòi hỏi nơi các cộng sự mới. Đối với hắn, chuyến đi đó sẽ có vẻ rất hứa hẹn, và hắn sẽ rất nghi ngờ nếu như nó bị hủy.”

“Chúng tôi đã đăng ký cho hắn vào tháng Chín,” Ollie bổ sung.

“Để tôi xem liệu Lazarov có thông qua hay không.” DeVasher nói. “Cho tôi ngày giờ, chuyến bay và khách sạn đăng ký. Ông ta sẽ không thích lắm đâu.”

“Trong dịp Giáng sinh có chuyện gì xảy ra không?”

“Không có gì nhiều. Vợ hắn muốn về nhà của cô ta ở Kentucky. Cô ta hiện vẫn đang ở đó. McDeere mang theo con chó, lái xe đến bãi Panama City. Chỉ có hắn và con chó. Chán chết đi được. Rồi hắn lái đến Birmingham, ngụ tại một Holiday Inn khác, rồi sáng sớm hôm qua hắn lái đến Brushy Mountain để thăm thằng anh. Một chuyến đi vô hại.”

“Hắn nói gì với vợ?” Avery hỏi.

“Chẳng nói gì cả, chúng tôi chỉ biết được có thế. Rất khó nghe ngóng được điều gì.”

“Ông còn theo dõi ai khác không?” Avery hỏi.

“Chúng tôi đang nghe lén tất cả bọn họ, nhưng kiểu như chỉ hú họa mà thôi. Chúng ta thực sự không có đối tượng tình nghi nào khác ngoài McDeere, và sự nghi ngờ đó cũng chỉ là do Tarrance gây ra. Ngay lúc này, mọi thứ đều yên ắng.”

“Hắn phải đi Washington thôi, DeVasher ạ,” Avery khăng khăng.

“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ hỏi xin Lazarov. Ông ta sẽ bắt chúng tôi cử năm người đi theo dõi cho coi. Đúng là một lão ngốc.”

Ernie’s Airport Lounge quả thật nằm ở gần sân bay. Sau ba lần nỗ lực, Mitch cũng đã tìm ra nó và nay anh đang đậu xe giữa hai chiếc xe đi bùn bốn bánh với những tảng bùn lớn bám đầy các lốp xe và đèn pha.

Bãi đậu chứa đầy những chiếc xe dạng này. Anh nhìn quanh rồi tháo cà vạt một cách bản năng. Đã gần mười một giờ. Quán bar Ernie’s Airport Lounge vừa sâu, vừa dài lại vừa tăm tối, với những bảng hiệu bia sặc sỡ chớp nháy trên các cửa sổ sơn.

Anh xem lại tờ nhắn, chỉ để cho chắc chắn. “Ông McDeere thân mến. Xin vui lòng gặp tôi tối nay tại Ernie’s Lounge ở Winchester vào tối muộn. Đây là về Eddie Lomax. Rất quan trọng. Tammy Hemphill, thư ký của ông ta.”

Khi anh về đến nhà thì tờ nhắn đã được đính trên cửa vào nhà bếp. Anh nhớ ra cô ta trong chuyến thăm duy nhất tại văn phòng của Eddie hồi tháng Mười một. Anh nhớ đến chiếc váy da bó sát, bộ ngực lớn, mái tóc nhuộm vàng, đôi môi đỏ nhơm nhớp và khói thuốc cuồn cuộn từ lỗ mũi. Anh nhớ cả câu chuyện của cô ta với gã chồng Elvis.

Cánh cửa mở ra mà không có sự cố nào, và anh lách vào trong. Một dãy bàn bi da chiếm hết nửa bên trái của căn phòng. Qua bóng tối và khói đen, anh dần nhận ra một sàn nhảy nho nhỏ ở phía sau. Bên phải là một quầy bar dài, loại quầy bar của quán rượu, chật ních các cao bồi nam và cao bồi nữ, tất cả đều uống Bud cổ dài. Có vẻ như không ai nhận ra anh, Anh bước nhanh đến cuối quầy bar rồi lẻn ngồi xuống một chiếc ghế. “Bud cổ dài,” anh nói với người phục vụ quầy.

Tammy đến trước cả chai bia. Cô đang ngồi chờ trên một băng ghế chật kín, cạnh các bàn bi da. Cô mặc một chiếc quần Jeans bó sát và sờn mòn, áo Jeans bằng vải thô bạc màu, xỏ đôi giày cao gót đỏ đỏng đảnh. Tóc cô mới vừa được nhuộm vàng.

“Cảm ơn anh đã đến,” cô nói. “Tôi đã chờ bốn tiếng đồng hồ. Tôi không biết cách nào khác để tìm anh.”

Mitch gật đầu và mỉm cười như muốn nói, “Không sao. Cô đã làm đúng.”

“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.

Cô nhìn quanh quất. “Chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải ở đây.”

“Cô có gợi ý nơi đâu không?”

“Ta lái xe đi vòng vòng có được không?”

“Được chứ, nhưng không phải trong xe tôi. Nó, ơ, có lẽ đó không phải là một ý hay.”

“Tôi có xe. Nó cũ rồi, nhưng không sao cả.”

Mitch trả tiền bia rồi theo cô ra cửa. Gã cao bồi ngồi gần cửa thốt lên, “Coi kìa. Thằng nhóc mặc đồ bộ vừa xuất hiện là đã lượm luôn con bé trong vòng ba mươi giây.”

Mitch mỉm cười với hắn rồi đi vội ra ngoài. Chiếc Volswagen Rabbit cũ kỹ nằm thấp lè tè giữa dãy xe đi bùn khổng lồ. Cô mở khóa xe, và Mitch lom khom lách vào chiếc ghế bừa bộn. Cô nhấn ga và xoay chìa năm lần. Mitch nín thở cho đến khi nó nổ máy.

“Anh muốn đi đâu?” cô hỏi.

Đi đâu cũng được, miễn là không bị nhìn thấy, Mitch nghĩ, “Cô là người lái mà.”

“Anh đã lập gia đình, đúng không?” cô hỏi.

“Phải. Còn cô?”

“Đã. Và chồng của tôi sẽ không hiểu cái tình huống hiện thời. Đó là lý do vì sao tôi chọn cái nơi rác rưởi này. Chúng tôi chưa bao giờ đến đây.”

Cô nói cứ như thể cô và chồng có thành kiến đối với các quán rượu của dân miệt vườn.

“Tôi nghĩ vợ tôi cũng sẽ không hiểu. Nhưng cô ấy hiện ở ngoài thành phố.”

Tammy lái theo hướng ra sân bay. “Tôi có một ý này,” cô xiết chặt bánh lái, bồn chồn nói.

“Ý gì vậy?” Mitch hỏi.

“Chúng ta đều đã nghe về chuyện Eddie phải không?”

“Phải.”

“Anh gặp anh ấy lần cuối vào lúc nào?”

“Chúng tôi gặp nhau trước Giáng sinh, cách đây khoảng mười ngày. Đó kiểu như là một cuộc gặp bí mật.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Anh ấy không ghi chép gì cả về công việc mà anh ấy đang làm cho anh. Anh ấy bảo anh muốn thế. Anh ấy không nói nhiều với tôi. Nhưng tôi và Eddie, chúng tôi, ơ, chúng tôi... rất thân nhau.”

Mitch không biết phải đáp lại ra sao.

“Ý tôi là chúng tôi rất thân thiết. Anh hiểu tôi nói chứ?”

Mitch ậm ừ rồi nhấp chai cổ dài.

“Anh ấy có kể cho tôi nghe những điều mà tôi nghĩ anh ấy không nên kể. Anh ấy nói anh là một trường hợp thực sự đặc biệt. Anh ấy nói một số luật sư trong hãng của anh đã chết trong những tình huống đáng ngờ, và anh luôn nghĩ có ai đó bám theo và nghe lén anh. Điều đó thực sự quá sức kỳ lạ đối với một hãng luật.”

Quá nhiều tiết lộ để là một bí mật, Mitch nghĩ. “Đúng vậy.”

Cô vòng xe, lái ra khỏi sân bay rồi đi thẳng đến bạt ngàn những chiếc xe đang đậu.

“Sau khi làm xong công việc cho anh, anh ấy có lần đã nói với tôi trên giường, chỉ một lần thôi, rằng anh nghĩ chính anh ấy cũng đang bị bám theo. Đó là vào trước Giáng sinh ba ngày. Tôi hỏi anh ấy ai bám theo. Anh ấy nói không biết, nhưng có nhắc đến vụ của anh và nói gì đó về khả năng đó là cùng những kẻ đã bám theo anh. Anh ấy không nói gì nhiều.”

Cô dừng lại ở khu vực đậu xe ngắn hạn ở gần nhà ga sân bay. “Còn ai khác có thể theo dõi anh ta không?” Mitch hỏi.

“Không ai cả. Anh ấy là một thám tử giỏi, không bao giờ để lại dấu vết. Anh ấy là cựu cớm và cựu tù cơ mà. Anh ấy rất lọc lõi. Anh ấy được trả tiền để bám theo người khác và thu thập các thứ rác rưởi. Không ai bám đuôi được anh ấy đâu. Không bao giờ.”

“Vậy thì ai đã giết anh ta?”

“Kẻ đã bám theo anh ấy. Báo chí nói hình như anh ấy bị bắt gặp lúc đang rình mò một gã nhà giàu nào đó và đã bị thủ tiêu. Điều đó không đúng.”

Bất chợt, như từ hư vô, cô rút ra điếu đầu lọc 1000 rồi châm lửa ở một bên đầu. Mitch quay cửa sổ xuống.

“Tôi hút thuốc có làm phiền gì anh không?” cô hỏi.

“Không, miễn là cô thổi ra đằng kia,” anh nói, trỏ vào cửa sổ xe phía bên cô.

“Nói tóm lại là tôi sợ. Eddie tin rằng những kẻ bám theo anh ấy là những kẻ cực kỳ nguy hiểm và cực kỳ thông minh. Rất tinh vi, anh ấy nói vậy. Và nếu họ giết anh ấy thì liệu họ sẽ làm gì tôi? Có thể họ nghĩ tôi không biết gì cả. Tôi đã không đến văn phòng từ cái ngày anh ấy bị giết. Tôi không định trở lại đó nữa.”

“Nếu tôi là cô thì tôi cũng không trở lại.”

“Tôi đâu có ngu. Tôi làm việc cho anh ấy suốt hai năm nay và đã học được nhiều điều. Có nhiều gã điên ở ngoài kia. Chúng tôi đã thấy đủ loại.”

“Họ bắn anh ta ra sao?”

“Anh ấy có người bạn ở bộ phận Án mạng. Anh này đã bí mật cho tôi biết rằng Eddie bị bắn ba phát vào sau ót bằng một khẩu 22 ly ở cự ly gần. Họ không có manh mối nào cả. Anh ta nói vụ đó rất gọn gàng và chuyên nghiệp.”

Mitch nốc cạn chai cổ cao rồi đặt nó lên sàn xe, gia nhập cùng nửa tá lon bia rỗng. Gọn gàng và chuyên nghiệp.

“Thật là vô lý,” cô lặp lại. “Ý tôi là làm sao ai đó có thể lẻn ra phía sau Eddie, rồi bằng cách nào đó leo vào băng ghế sau và bắn ba phát vào sau ót của anh ấy được? Mà anh ấy thậm chí cũng đâu nhất thiết phải ở đó.”

“Có thể anh ta ngủ quên rồi bị phục kích.”

“Không. Anh ấy đổi tốc độ đủ kiểu mỗi khi làm việc muộn vào ban đêm. Luôn luôn cảnh giác.”

“Có ghi chép gì ở văn phòng không?”

“Ghi chép về anh à?”

“Đúng, về tôi.”

“Tôi không tin. Tôi chưa từng thấy có ghi chép nào cả. Anh ấy nói đó là anh muốn thế.”

“Đúng vậy,” Mitch nhẹ nhõm nói. Anh nhìn chiếc 727 đang cất cánh theo hướng bắc. Bãi đậu rung chuyển.

“Tôi thật sự rất sợ, Mitch ạ. Tôi gọi anh là Mitch có được không?”

“Dĩ nhiên. Tại sao không chứ?”

“Tôi nghĩ anh ấy bị giết vì cái việc mà anh ấy làm cho anh. Chỉ có thể là vậy. Và nếu họ giết anh ấy vì anh ấy biết gì đó thì có thể họ cũng nghĩ là tôi biết. Anh nghĩ sao?”

“Tôi sẽ không chấp nhận mọi rủi ro.”

“Tôi có thể biến mất một thời gian. Chồng tôi chỉ làm chút việc vặt ở một câu lạc bộ đêm, và chúng tôi có thể di chuyển nếu cần thiết phải làm thế. Tôi chưa kể cho anh ấy tất cả những chuyện này, nhưng tôi nghĩ tôi phải kể thôi. Anh nghĩ sao?”

“Cô định đi đâu?”

“Little Rock. St. Louis, Nashville. Anh ấy sắp bị cho nghỉ việc nên chúng tôi có thể đi loanh quanh, tôi nghĩ vậy.” Giọng cô chùng xuống. Cô châm một điếu nữa.

Gọn gàng và chuyên nghiệp, Mitch lặp lại với chính anh. Anh liếc nhìn cô và nhận ra một giọt lệ lăn dài trên má. Cô không xấu, nhưng những năm tháng ở quán bar và câu lạc bộ đêm đã buộc cô phải trả giá. Thể tạng cô khỏe mạnh, và nếu không có mái tóc nhuộm vàng và không trang điểm thái quá thì cô cũng có chút hấp dẫn ở độ tuổi của mình. Bốn mươi, anh đoán thế.

Cô rít một hơi mạnh rồi phả một đám mây khói dâng cao trong chiếc Rabbit. “Tôi nghĩ chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, có phải vậy không? Ý tôi là họ đang săn đuổi cả hai ta. Họ đã giết tất cả mấy người luật sư đó, và giờ là đến phiên Eddie. Tôi đoán anh và tôi sẽ là những người kế tiếp.”

Đừng ếm khói, chị hai, hãy nhả nó ra đi. “Nghe đây, ta hãy làm như sau. Ta cần giữ liên lạc với nhau. Cô không được gọi vào số điện thoại của tôi và chúng ta không được để ai nhìn thấy đang ở cạnh nhau. Vợ tôi đã biết mọi chuyện, và tôi sẽ kể cho cô ấy về cuộc gặp nhỏ này. Đừng lo về cô ấy. Mỗi tuần một lần, hãy viết một vài dòng để tôi biết cô đang ở đâu. Tên mẹ của cô là gì?”

“Doris.”

“Tốt. Đó là mật danh của cô. Bất cứ thứ gì cô gửi cho tôi hãy ký tên là Doris.”

“Họ có đọc thư từ của anh không?”

“Có thể lắm, Doris, có thể lắm.