Chương 19
Sau khi thực hiện chặng dừng bắt buộc ở Atlanta, chiếc Delta DC-9 đáp xuống trong mưa lạnh tại sân bay quốc tế Memphis. Nó đậu tại Cổng 19, và đám đông những hành khách kinh doanh nhanh chóng chen nhau xuống máy bay. Mitch chỉ xách theo chiếc cặp của anh và một tờ Esquire. Anh nhìn thấy Abby đang chờ anh gần một điện thoại trả tiền và len nhanh qua đám đông để đến đó. Anh ném chiếc cặp và tờ tạp chí vào tường rồi ôm hôn cô. Bốn ngày ở Washington dài như cả tháng ròng. Họ hôn nhau lần nữa, rồi lần nữa, và dịu dàng thì thầm với nhau.
“Một cuộc hẹn hò có được không?” anh hỏi.
“Em đã dọn bữa tối lên bàn và cất rượu trong tủ lạnh,” cô nói. Họ nắm tay nhau len lỏi qua đám đông đang chen chúc xuống phòng đợi theo một hướng đi chung đến khu vực hành lý.
Anh nhỏ nhẹ nói. “Em! Chúng ta cần nói chuyện, nhưng ở nhà thì không được.”
Cô nắm chặt tay anh hơn. “Sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta cần một cuộc trò chuyện dài.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Phải lâu mới nói hết.”
“Sao đột nhiên em cảm thấy bồn chồn thế này?”
“Bình tĩnh đi em. Cứ tiếp tục cười. Họ đang theo dõi đấy.” Cô mỉm cười, liếc sang phải.
“Ai theo dõi?”
“Chút nữa anh sẽ giải thích.” Mitch bất chợt kéo cô sang bên trái anh. Họ cắt ngang làn sóng người rồi xông vào một phòng đợi tối và hẹp, đầy ắp những thương gia đang uống bia và theo dõi chiếc tivi treo trên quầy bar trong khi chờ chuyến bay của họ. Một chiếc bàn tròn nhỏ vừa được giải phóng. Nó chất đầy những vại bia cạn, và họ ngồi vào đó, quay lưng vào tường, mắt hướng ra quầy bar và phòng đợi. Họ ngồi sát bên nhau, cách một chiếc bàn khác chừng một mét. Mitch nhìn cánh cửa, dõi theo từng khuôn mặt bước vào. “Chúng ta ngồi đây bao lâu?” cô hỏi.
“Sao cơ?”
Cô cởi chiếc áo choàng lông cáo, máng nó lên chiếc ghế bên kia bàn.
“Chính xác anh đang giở trò gì vậy?”
“Tiếp tục cười một lúc nữa đi. Hãy giả bộ như em thực sự nhớ anh. Đây này, hôn anh đi.” Anh hôn môi cô rồi họ nhìn vào mắt nhau và cùng cười. Anh hôn má cô rồi liếc sang cánh cửa. Người phục vụ tiến đến bàn và dọn dẹp. Họ gọi rượu. Cô mỉm cười với anh. “Chuyến đi của anh thế nào?”
“Chán ngấy. Anh ngồi trên lớp tám tiếng đồng hồ mỗi ngày trong suốt bốn ngày trời. Sau hôm đầu tiên anh chẳng mấy khi rời khách sạn. Lẽ ra phải mất đến sáu tháng, thế mà họ lại nhồi nhét những tu chính về thuế chỉ trong có ba mươi hai giờ.”
“Họ có cho anh đi thăm thú gì không?”
Anh mỉm cười và âu yếm nhìn cô. “Anh nhớ em. Abby. Anh chưa từng nhớ ai như thế trong đời. Anh yêu em. Anh nghĩ em đẹp lộng lẫy, đẹp đến sửng sốt. Anh không thích thú gì khi phải đi một mình và thức dậy trên chiếc giường khách sạn xa lạ mà không có em bên cạnh. Và anh có một chuyện khủng khiếp muốn kể cho em nghe.”
Cô thôi cười. Anh nhìn quanh căn phòng. Có ba người đàn ông ở quầy bar đang hò hét trong khi xem trận Knicks-Laker. Phòng đợi đột nhiên ồn ào hơn.
“Anh sẽ kể cho em,” anh nói. “Nhưng rất nhiều khả năng có ai đó nơi đây đang theo dõi chúng ta. Họ không nghe được, nhưng có thể quan sát. Hãy thi thoảng mỉm cười, dù việc đó khó cho em.”
Rượu được bưng đến, và Mitch bắt đầu câu chuyện của anh. Anh không bỏ sót điều gì. Cô chỉ cắt ngang một lần. Anh kể cho cô về Anthony Bendini và lão già Morolto. Rồi đến xuất thân từ Chicago của Nathan Locke. Rồi đến Oliver Lambert và những gã ở tầng năm. Abby bồn chồn nhấp rượu, dũng cảm sắm vai một người vợ đang yêu, một người vợ nhớ chồng và nay đang cực kỳ vui sướng với sự trở về của anh từ một cuộc hội thảo về thuế. Cô dòm chừng những người ở quầy bar, nhấp ít rượu rồi thi thoảng cười toe toét với Mitch trong khi anh kể về chuyện rửa tiền và sát hại các luật sư. Cơ thể của cô nhức nhối vì sợ hãi. Hơi thở của cô hoảng loạn. Nhưng cô vẫn lắng nghe và diễn kịch.
Người hầu bàn mang thêm rượu đến khi đám đông thưa dần. Một giờ sau khi bắt đầu, Mitch kết thúc bằng một lời thì thầm, “Voyles nói Tarrance sẽ liên lạc với anh trong vài tuần tới để xem anh có hợp tác hay không. Ông ta chào tạm biệt rồi đi khỏi.”
“Chuyện đó là vào hôm thứ Ba?” cô hỏi.
“Đúng vậy. Ngày đầu tiên.”
“Anh làm gì vào những ngày còn lại trong tuần?”
“Ngủ một chút, ăn một chút, hầu hết thời gian thì đi bộ loanh quanh với một cơn đau đầu âm ỉ.”
“Hình như em cũng bắt đầu có cơn đau đầu như thế.”
“Anh xin lỗi, Abby. Anh chỉ muốn bay ngay về nhà để kể cho em nghe. Anh đã bị sốc suốt ba ngày nay.”
“Ngay hiện giờ em cũng đang bị sốc. Em không tin chuyện đó, Mitch. Nó giống như một cơn ác mộng vậy, chỉ có điều nó còn tồi tệ hơn rất nhiều.”
“Và đó mới chỉ là bắt đầu. FBI họ cực kỳ nghiêm túc. Chẳng thế thì cớ sao ông Giám đốc lại đích thân đến gặp anh - một luật sư tân binh nhãi nhép ở Memphis - trong thời tiết âm chín độ trên một băng ghế xi măng ngoài công viên? Ông ta đã điều năm đặc vụ đến Memphis và ba đặc vụ đến Washington. Và ông ta nói sẽ truy hãng bằng bất cứ giá nào. Cho nên nếu anh ngậm miệng, phớt lờ họ đi và tiếp tục làm việc để trở thành một thành viên tốt và trung thành của Bendini, Lambert & Locke thì một ngày nào đó họ sẽ xuất hiện với trát bắt và lôi cổ tất cả mọi người đi. Còn nếu anh chọn hợp tác thì em và anh sẽ rời khỏi Memphis trong đêm, ngay sau khi anh giao nộp hãng cho các đặc vụ liên bang. Và chúng ta sẽ trốn đến sống ở Boise, Idaho, giống như gia đình Wilbur Gates vậy. Chúng ta sẽ có hàng đống tiền nhưng vẫn phải đi làm để tránh bị nghi ngờ. Sau khi làm phẫu thuật thẩm mỹ xong, anh sẽ làm công việc lái xe nâng trong một nhà kho, còn em có thể làm việc bán thời gian cho một nhà trẻ. Chúng ta sẽ sinh hai đứa con, có thể là ba, rồi cầu nguyện hàng đêm để những kẻ chúng ta chưa bao giờ gặp chịu giữ mồm và quên chúng ta đi. Chúng ta sẽ sống từng ngày từng giờ trong nỗi sợ bệnh hoạn của việc bị phát hiện.”
“Vậy là hoàn hảo quá rồi, Mitch, quá sức hoàn hảo.” Cô cố không bật khóc.
Anh mỉm cười, nhìn quanh phòng. “Chúng ta hãy còn một phương án thứ ba nữa. Chúng ta có thể bước ra cánh cửa này, mua hai chiếc vé đến San Diego, trốn qua biên giới và ăn tortilla đến hết phần đời còn lại.”
“Ta đi ngay đi.”
“Nhưng có lẽ họ sẽ bám theo chúng ta. Nếu xui xẻo thì Oliver Lambert sẽ chờ sẵn chúng ta ở Tijuana cùng với băng lưu manh của ông ta. Không được đâu. Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua đầu thôi.”
“Lamar thì sao?”
“Anh không biết. Anh ta đã ở đây sáu bảy năm, cho nên có lẽ anh ta biết. Avery là đối tác nên rất nhiều khả năng ông ta là đồng mưu.”
“Còn Kay?”
“Ai mà biết được. Rất có khả năng các bà vợ đều không biết gì cả. Anh đã nghĩ về chuyện đó suốt bốn ngày, Abby ạ, và họ chính là tấm bình phong tuyệt vời. Hãng sẽ trông giống chính xác những gì nó phải giống. Họ đã lừa tất cả mọi người. Ý anh là, làm sao em hay anh hay những người mới có thể nghĩ ra được một hoạt động như vậy. Nó là hoàn hảo. Nhưng các đặc vụ liên bang nay đã biết được rồi.”
“Và nay các đặc vụ liên bang đang kỳ vọng anh làm cái công việc dơ bẩn của họ. Tại sao họ lại chọn anh chứ, Mitch? Trong hãng có đến tận bốn mươi luật sư cơ mà.”
“Vì anh chẳng biết gì về hãng cả. Anh là một mục tiêu dễ. FBI không biết chắc khi nào thì các đối tác lật bài với các cộng sự, cho nên họ không thể thử vận may với bất cứ ai. Anh tình cờ lại là người mới nên họ đã lập ra cái bẫy ngay khi anh đậu cuộc thi lấy chứng chỉ.”
Abby nhai nhai môi, cố nén nước mắt. Cô thẫn thờ nhìn cánh cửa phía bên kia căn phòng tối. “Và họ đã nghe lén mọi điều chúng ta nói,” cô nói.
“Không. Chỉ là toàn bộ các cuộc điện thoại và trò chuyện trong nhà và trong xe thôi. Chúng ta có thể thoải mái gặp nhau ở đây hay trong hầu hết các quán ăn, và ta cũng còn có hàng hiên nữa. Nhưng anh đề nghị chúng ta nên di chuyển ra xa hơn cánh cửa trượt. Để cho an toàn, chúng ta sẽ phải nấp sau phòng kho và thì thào với nhau.”
“Anh lại muốn pha trò hay sao vậy? Em mong là không phải vậy. Bây giờ không phải lúc để đùa. Em đã quá sợ hãi, quá tức giận, quá hoang mang, chỉ muốn nổi điên nổi khùng và chẳng biết phải làm sao. Em đang sợ trò chuyện ngay trong chính ngôi nhà của mình. Em phải cân nhắc từng lời em nói trên điện thoại, cho dù đó chỉ là một cuộc gọi nhầm số. Mỗi lần chuông điện thoại reo là em lại nhảy dựng lên, đăm đăm nhìn vào nó. Thế mà anh lại còn pha trò.”
“Em cần một ly rượu nữa.”
“Em cần mười ly rượu thì có.”
Mitch nắm cổ tay cô và xiết chặt. “Khoan đã. Anh thấy có một khuôn mặt quen quen. Đừng nhìn xung quanh.”
Cô nín thở. “Ở đâu?”
“Ở phía bên kia quầy bar. Hãy cười lên rồi nhìn anh.” Ngồi trên ghế quầy bar, dán mắt vào chiếc tivi là một gã tóc vàng, da ngăm, mặc chiếc áo len tay dài tay màu trắng-xanh. Một khách mới đến. Mitch đã từng thấy đâu đó tại Washington cái làn da ngăm, mái tóc xén ngang trán và bộ ria mép vàng này. Mitch ráo riết canh chừng hắn. Ánh sáng xanh từ ngọn đèn rọi sáng khuôn mặt hắn. Mitch nép vào bóng tối. Gã đàn ông nhấc một chai bia, lưỡng lự một lúc, và – đây, đây rồi! – hắn bắn một tia nhìn về phía góc phòng, nơi vợ chồng McDeere đang ngồi ôm ấp nhau.
“Anh có chắc không?” Abby mím môi hỏi.
“Chắc. Hắn đã ở Washington, nhưng anh không nhớ đã gặp hắn nơi nào. Thật ra, anh đã thấy hắn đến những hai lần.”
“Hắn có phải là một trong số họ không?”
“Làm sao anh biết được chứ?”
“Ta ra khỏi đây đi.”
Mitch đặt một tờ hai mươi lên bàn rồi họ rời sân bay.
Lái chiếc Peugeot, anh băng qua bãi đậu ngắn hạn, trả tiền cho người gác rồi tăng tốc phóng đến trung tâm thành phố. Sau năm phút im lặng, cô nghiêng sang, thì thầm vào tai anh, “Mình nói chuyện được không?”
Anh lắc đầu. “Mấy hôm anh đi vắng thời tiết ở đây như thế nào?” Abby nheo mắt, nhìn qua cửa sổ xe. “Lạnh,” cô nói. “Có khả năng đêm nay sẽ có tuyết nhẹ.”
“Nguyên một tuần ở Washington nhiệt độ là dưới không.”
Abby có vẻ sửng sốt trước tiết lộ này. “Có tuyết à?” cô hỏi rồi nhướn mày, trợn mắt lên như thể đang say sưa trò chuyện. “Không. Chỉ lạnh và ẩm thôi.”
“Trùng hợp ghê! Ở đây lạnh, ở đó cũng lạnh.”
Mitch khúc khích cười. Họ im lặng đi đến một đường vòng xuyên bang. “Đội nào sẽ thắng giải Super Bowl đây?” anh hỏi.
“Oilers.”
“Em nghĩ vậy hả? Anh thì bắt Redskins. Ở Washington người ta chỉ toàn nói chuyện đó.”
“Trời. Đó hẳn đó là một thành phố rất vui nhộn.”
Thêm một khoảng lặng. Abby đặt mu bàn tay lên miệng và tập trung nhìn các đèn hậu ở phía trước. Trong khoảnh khắc hoang mang này, cô có thể liều lĩnh đến Tijuana. Chồng cô, người xếp thứ ba trong lớp ở Harvard - người được các hãng ở Wall Street trải thảm đỏ, người có thể đi bất cứ nơi đâu - đã ký kết với... mafia! Với năm cái xác luật sư giắt trong túi, họ chắc chắn không do dự với cái chết thứ sáu, cái chết của chồng cô! Và rồi, rất nhiều cuộc trò chuyện với Kay Quin chợt kéo đến quay cuồng trong đầu cô. Hãng khuyến khích sinh em bé. Hãng cho phép các bà vợ đi làm, nhưng không được mãi mãi. Hãng không thuê những người có tiền bạc của gia đình. Hãng đòi hỏi sự trung thành. Hãng có tỷ lệ người ra đi thấp nhất nước. Thảo nào.
Mitch chăm chú nhìn cô. Hai mươi phút sau khi họ rời sân bay, chiếc Peugeot đã đậu trong ga ra cạnh chiếc BMW. Họ cầm tay nhau bước đến cuối lối xe.
“Thật là điên rồ, Mitch.”
“Phải, nhưng nó là thực. Và nó sẽ chẳng đi đâu hết.”
“Ta phải làm gì đây?”
“Anh không biết, cưng ạ. Nhưng chúng ta phải làm nhanh lên, và chúng ta không được phạm sai lầm.”
“Em sợ.”
“Anh cũng thấy kinh hoàng.”
Tarrance không chờ lâu. Một tuần sau khi vẫy tay chào tạm biệt Mitch tại Bức Tường, anh ta bắt gặp Mitch đang bước vội trong gió lạnh, đi về hướng tòa nhà liên bang ở North Main, cách tòa nhà Bendini khoảng tám dãy phố. Anh ta đi theo anh hai dãy phố rồi lách vào một quán cà phê nhỏ có những dãy cửa sổ nhìn ra đường, hay trung tâm mua sắm, như cách người ta gọi. Ở đường Main, Memphis, xe hơi bị cấm vào. Nhựa đường được thay bằng gạch khi đại lộ không còn là con đường nữa mà chuyển thành trung tâm mua sắm Mid-America. Thi thoảng vài gốc cây vô dụng mọc lên từ gạch lát, vươn những cành nhánh trơ trụi của chúng giữa các tòa nhà. Những gã nghiện rượu và những kẻ lang thang chốn đô thị vật vờ qua lại hết bên này đến bên kia khu mua sắm để xin tiền và thức ăn.
Tarrance ngồi ở cửa sổ trước, theo dõi từ xa, khi Mitch biến mất trong tòa nhà Liên bang. Anh gọi cà phê và bánh rán sô cô la. Anh nhìn đồng hồ. Lúc này là mười giờ sáng. Theo sổ ghi án, McDeere có một phiên điều trần ngắn tại Tòa Thuế vào giấc này. Nó sẽ chỉ rất ngắn, viên lục sự tại tòa thông báo như thế với Tarrance. Anh chờ.
Nhưng ở Tòa thì chẳng có việc gì là ngắn cả. Một giờ sau, Tarrance nhích khuôn mặt của anh đến gần cửa sổ hơn, dọ xét những hình hài tản mác đang rảo bước phía xa xa. Lần thứ ba, anh uống cạn tách cà phê rồi đặt hai đô la lên bàn và đứng nấp sau cánh cửa. Khi Mitch tiến đến từ phía bên kia khu mua sắm, Tarrance di chuyển nhanh về phía anh. Mitch thấy anh, bèn đi chậm lại trong giây lát.
“Chào Mitch. Anh không thấy phiền nếu tôi đi bộ cùng anh chứ?”
“Có đấy, tôi thấy phiền, Tarrance ạ. Quá nguy hiểm. Anh không thấy vậy sao?”
Họ rảo bước, không nhìn nhau. “Thấy cửa hàng bên kia không?,” Tarrance hỏi, trỏ sang phía bên phải. “Tôi cần mua đôi giày.” Họ tạt vào tiệm giày Don Pang’s House. Tarrance bước ra sau một dãy kê hẹp rồi dừng lại giữa hai dãy Reeboks nhái với giá 4,99 đô la mỗi đôi. Mitch đi theo anh và nhặt lên một đôi khổ hai mươi lăm. Don Pang và vài người Triều Tiên nghi ngại nhìn họ nhưng không nói năng gì. Họ dòm chừng cửa trước qua những kệ giày.
“Hôm qua ông Giám đốc gọi cho tôi,” Tarrance thì thầm nói. “Ông ta hỏi thăm anh. Bảo rằng đã đến lúc anh quyết định.”
“Nói với ông ta rằng tôi vẫn đang suy nghĩ.”
“Anh có nói gì với mấy gã ở văn phòng không đấy?”
“Không, tôi chỉ đang suy nghĩ.”
“Thế thì tốt. Tôi nghĩ anh không nên nói gì với họ.” Anh ta trao cho Mitch một tờ danh thiếp. “Hãy giữ nó. Có hai con số ở mặt sau. Hãy dùng một trong hai con số đó ở điện thoại trả tiền. Anh sẽ được ghi âm nên chỉ cần để lại thông điệp và cho tôi biết chính xác khi nào và nơi nào tôi có thể gặp anh.”
Mitch nhét tấm thẻ vào túi.
Bất chợt, Tarrance hơi hụp xuống.
“Chuyện gì vậy?” Mitch hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta đã bị bắt gặp. Tôi vừa nhìn thấy một tên ngáo đi qua cửa hiệu và nhìn vào. Nghe tôi nè, Mitch, và nghe thật kỹ vào. Hãy ra khỏi cửa tiệm cùng tôi ngay lập tức, và vừa khi ra khỏi cửa hãy la lớn và xô đẩy tôi. Tôi sẽ làm bộ như đang gây sự muốn đánh nhau, còn anh thì chạy về hướng văn phòng của anh.”
“Anh giết tôi rồi, Tarrance.”
“Cứ làm theo tôi nói. Ngay khi về đến văn phòng, hãy báo cáo ngay sự việc này cho các đối tác. Nói với họ tôi bắt liên lạc với anh và anh đã lập tức tránh xa.”
Ra đến ngoài, Mitch xô mạnh hơn cả mức cần thiết, miệng hét lớn, “Tránh xa tôi ra! Để cho tôi yên!” Anh chạy hai dãy phố đến đại lộ Union, rồi bước vào tòa nhà Bendini. Anh dừng lại ở nhà vệ sinh nam ở tầng một để lấy hơi. Anh nhìn mình qua gương và hít thở sâu mười lần.
Avery đang nghe điện thoại với hai chiếc đèn nhấp nháy. Bà thư ký ngồi trên trường kỷ, cầm cuốn sổ tốc ký, sẵn sàng cho cơn lũ các mệnh lệnh. Mitch nhìn bà, nói, “Làm ơn hãy ra ngoài. Tôi cần nói chuyện riêng với ông Avery.” Bà đứng dậy và Mitch tiễn bà ra cửa. Anh khép nó lại.
Avery nhìn anh chằm chặp rồi ngắt điện thoại. “Có chuyện gì vậy?” ông hỏi.
Mitch ra đứng cạnh trường kỷ. “FBI vừa tiếp cận tôi khi tôi đang trên đường trở về từ Tòa Thuế.”
“Chết tiệt! Là ai vậy?”
“Cũng cái gã đặc vụ đó. Cái gã tên là Tarrance ấy.”
Avery nhấc điện thoại nhưng vẫn tiếp tục trao đổi. “Việc đó diễn ra ở đâu?”
“Ở khu mua sắm. Phía bắc đại lộ Union. Lúc đó tôi đang đi một mình, mải nghĩ ngợi về công việc.”
“Có phải đây là lần tiếp xúc đầu tiên sau cái lần kia không?”
“Phải. Thoạt đầu tôi không nhận ra hắn.”
Avery nói vào điện thoại. “Avery Tolar đây. Tôi cần nói chuyện ngay với Oliver Lambert... Tôi không quan tâm ông ta có bận nghe điện thoại hay không. Hãy cắt ngang ông ta, và hãy làm ngay di.”
“Có chuyện gì vậy, Avery?” Mitch hỏi.
“Chào Oliver. Avery đây. Xin lỗi đã làm gián đoạn ông. Mitch Deere đang ở văn phòng tôi. Vài phút trước đây, anh ta đang trên đường trở về từ tòa nhà Liên bang thì bị một đặc vụ FBI tiếp cận tại khu mua sắm... Sao cơ? Vâng, anh ta mới vừa vào văn phòng của tôi và kể cho tôi nghe chuyện đó... Được rồi, năm phút nữa chúng tôi sẽ đến.” Ông gác máy. “Thư giãn đi, Mitch. Chúng ta từng trải qua chuyện này rồi mà.”
“Tôi biết, Avery, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao họ lại dây vào tôi chứ? Tôi là người mới nhất trong hãng mà.”
“Đó là quấy rối, Mitch ạ. Thuần túy và đơn giản là như thế. Chẳng gì khác hơn là quấy rối. Ngồi xuống đi.”
Mitch bước đến cửa sổ và nhìn ra con sông ở xa xa. Avery là một gã nói dối trắng trợn. Nay đã đến lúc cho cái câu cửa miệng “họ đang muốn bắt nạt chúng ta.” Thư giãn đi, Mitch. Thư giãn cái gì? Với tám đặc vụ FBI đang bám theo hãng và đích thân ông Giám đốc Denton Voyles đang giám sát hàng ngày? Thư giãn cái mẹ gì? Anh mới vừa bị bắt quả tang đang thì thầm với một đặc vụ FBI bên trong một tiệm giày nhái. Và giờ thì anh buộc phải hành xử như một con tốt ngây thơ đang bị các thế lực tà ác của chính quyền liên bang chọn làm mồi. Quấy rối cái gì? Thế thì cớ sao lại có cái gã ngáo kia bám đuôi anh trong chuyến đi bộ thường lệ đến Tòa? Trả lời câu đó đi, Avery.
“Anh sợ, đúng không?” Avery hỏi khi choàng tay qua anh và nhìn ra cửa sổ.
“Cũng không hẳn. Lần trước Locke đã có giải thích rồi. Tôi chỉ mong họ để cho tôi yên.”
“Đó là một vấn đề quan trọng, Mitch. Đừng xem thường nó. Ta đi gặp Lambert thôi.”
Mitch bước theo Avery bọc qua góc nhà, rồi đi xuôi theo hành lang. Một người lạ mặc đồ đen ra mở cửa cho họ rồi khép nó lại. Lambert, Nathan Locke và Royce McKnight đứng bên chiếc bàn họp nhỏ. Mitch ngồi xuống phía đối diện. Mắt Đen ngồi ở đầu bàn, nhìn Mitch chằm chặp. Ông ta nói cùng một cái chau mày đầy dọa nạt. Không có nụ cười nào trong căn phòng.
“Mitch, kể từ lần gặp đầu tiên hồi tháng Tám vừa qua, Tarrance hay ai khác từ FBI có bắt liên lạc với anh không?”
“Không.”
“Anh chắc chứ?”
Mitch đập bàn. “Chết tiệt! Tôi đã nói là không mà! Sao các ông không bắt tôi thề luôn đi?”
Locke hơi giật mình. Tất cả bọn họ đều giật mình. Tiếp theo đó là một sự im lặng nặng nề và căng thẳng kéo dài trong ba mươi giây. Mitch trừng trừng nhìn Mắt Đen. Ông ta khẽ lui lại theo một động tác tự nhiên của cái đầu.
Lambert - nhà ngoại giao, người hòa giải - quyết định can thiệp. “Coi nào, Mitch, chúng tôi biết điều đó rất đáng sợ.”
“Nó đáng sợ chết đi được ấy chứ. Tôi không thích nó chút nào cả. Tôi đang mải lo công việc, lết cái mông cày bừa chín mươi giờ mỗi tuần, chỉ cố trở thành luật sư giỏi và thành viên của cái hãng này. Thế mà, chẳng hiểu vì lý do nào, tôi cứ nhận những cuộc viếng thăm nho nhỏ đó của FBI. Giờ thì, thưa các ông, tôi muốn nghe vài câu trả lời.”
Locke nhấn một chiếc nút đỏ trên máy ghi âm. “Lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện đó. Trước tiên hãy kể cho chúng tôi mọi việc đã xảy ra.”
“Rất đơn giản, thưa ông Locke. Tôi đi bộ đến tòa nhà Liên bang vào lúc mười giờ để trình diện trước thẩm phán Kofer về vụ Malcolm Delaney. Tôi ở đó khoảng một tiếng đồng hồ và làm xong công việc. Tôi rời tòa nhà Liên bang và đi bộ theo hướng trở về văn phòng. Xin nói thêm là tôi đang đi vội. Bên ngoài là âm bảy độ. Tôi đi được chừng một hai dãy phố trên đại lộ Union thì gã Tarrance đó bỗng đâu xuất hiện. Hắn nắm tay tôi rồi đẩy tôi vào một cửa tiệm nhỏ. Tôi định đập cho hắn một trận tới bến nhưng, nói gì thì nói, hắn cũng là đặc vụ FBI, mà tôi thì cũng chả muốn làm ầm ĩ. Trong cửa tiệm, hắn nói hắn muốn nói chuyện với tôi trong chốc lát. Tôi xô hắn rồi chạy ra ngoài cửa. Hắn đi theo tôi, tìm cách níu tay tôi, nhưng tôi đẩy hắn ra. Rồi tôi chạy về đây, đi thẳng đến văn phòng của ông Avery, và rồi chúng ta đang ngồi đây. Tôi nói hết rồi đó. Từng chi tiết một, tất tần tật.”
“Hắn muốn nói chuyện gì?”
“Tôi đâu đã nghe hắn nói, ông Locke. Tôi không có kế hoạch nói chuyện với một đặc vụ FBI trừ khi hắn có trát tòa.”
“Anh có chắc đó là cùng tay đặc vụ đó không?”
“Tôi nghĩ là vậy. Thoạt đầu tôi không nhận ra hắn. Tôi đã không gặp hắn từ tháng Tám. Khi vào trong cửa tiệm, hắn móc ra cái huy hiệu rồi xưng tên với tôi một lần nữa. Đến nước đó thì tôi chạy.”
Locke nhấn một chiếc nút khác và ngồi lại xuống ghế. Lambert ngồi sau ông, mỉm cười nồng ấm như muôn thuở. “Nghe này, Mitch, lần trước chúng tôi đã giải thích rồi. Mấy gã đó đang càng lúc càng táo tợn. Mới hồi tháng qua họ đã tiếp cận Jack Adrich trong khi anh ta dùng bữa trưa trong một quán nướng nhỏ trên đường Second. Chúng tôi không chắc lắm họ nói gì với nhau, nhưng Tarrance đã ra ngoài tâm trí của anh ta. Đó là quấy rối chứ chẳng là gì khác hơn.”
Mitch nhìn đôi môi ông nhưng chỉ nghe rất ít. Trong lúc Lambert nói, anh chợt nghĩ đến Kozinski và Hodge cùng các quả phụ và những đứa bé xinh đẹp tại các lễ tang.
Mắt Đen hắng giọng. “Đó là một vấn đề nghiêm trọng, Mitch ạ. Nhưng chúng tôi không có điều gì để giấu giếm cả. Họ nên dành thời gian đi điều tra các thân chủ của chúng ta nếu họ nghi ngờ có điều gì đó phạm pháp. Chúng ta là luật sư. Có thể chúng ta đại diện cho những người hay đùa bỡn với pháp luật, nhưng chúng ta chẳng làm gì sai trái cả. Hành động đó gây rất nhiều trở ngại cho chúng ta.”
Mitch mỉm cười, dang hai tay ra. “Các ông muốn tôi phải làm gì nào?” anh nói với vẻ chân thành.
“Anh chẳng làm gì được cả, Mitch,” Lambert nói. “Chỉ cần anh tránh xa cái gã đó ra và hễ cứ thấy hắn là chạy. Nếu hắn để ý đến anh quá nhiều thì hãy báo cáo ngay.”
“Thì anh ta đã làm đúng như vậy rồi mà,” Avery bao che nói.
Mitch chưa bao giờ trông đáng thương như thế.
“Anh đi được rồi đó, Mitch,” Lambert nói. “Nhớ thông báo cho chúng tôi đấy.”
Anh đi một mình ra khỏi văn phòng.
DeVasher bước qua bước lại sau bàn làm việc của ông, không ngó ngàng đến các đối tác.
“Hắn nói dối, tôi bảo các anh như thế đấy. Hắn nói dối. Thằng chó đẻ đó đang nói dối. Tôi biết hắn nói dối mà.”
“Người của anh thấy gì?” Locke hỏi.
“Người của tôi thấy một câu chuyện khác. Hơi khác một chút nhưng lại là rất khác. Anh ta nói McDeere và Tarrance bước vào trong tiệm giày, ra vẻ như hờ hững. Chẳng có màn lôi kéo nào cả, hoàn toàn không có. Anh ta nói Tarrance bước vào trước. Chúng nói chuyện với nhau, cả hai ra vẻ như chúi mũi vào mấy cái kệ. Người của tôi nói chúng biến mất sau cửa tiệm. Chúng ở đó khoảng ba hoặc bốn phút. Rồi một người khác của tôi tiến đến cửa tiệm, nhìn vào bên trong và chẳng thấy gì cả. Hiển nhiên chúng đã nhận ra người của tôi, bởi lẽ chỉ sau vài giây chúng đã chạy ào ra khỏi cửa tiệm, McDeere thì xô đẩy và la hét. Có gì đó không đúng, tôi nói cho các anh biết.”
“Có phải Tarrance đã nắm tay hắn, ép hắn vào cửa tiệm?” Nathan hỏi chậm, cố mạch lạc.
“Làm gì có. Và đó mới là vấn đề. McDeere tự ý bước vào, và nếu hắn nói gã kia nắm tay hắn thì ấy là hắn nói dối. Người của tôi nghĩ rằng chúng sẽ còn ở đó một lúc nữa nếu như không phát hiện ra chúng tôi.”
“Nhưng anh đâu có chắc điều đó,” Nathan Locke nói.
“Khốn kiếp, đúng là tôi không chắc. Chúng đâu có mời tôi vào cửa tiệm.”
DeVasher tiếp tục bước qua bước lại trong khi các luật sư nhìn xuống sàn. Ông mở một hộp Roi-Tan rồi nhét điếu xì gà vào cái miệng to béo. Cuối cùng, Oliver Lambert lên tiếng, “Coi nào, DeVasher, rất có thể McGeere nói thật và người của anh đã hiểu sai các tín hiệu. Tôi nghĩ McDeere chẳng lừa dối gì đâu.”
DeVasher càu nhàu rồi bỏ qua.
“Từ hồi tháng Tám, anh có thấy liên lạc nào không?” Royce McKnight hỏi.
“Chúng tôi không thấy liên lạc nào cả, nhưng điều đó đâu có nghĩa chúng không nói chuyện với nhau, đúng không nào? Chúng ta đã từng chẳng hay biết gì về hai gã kia cho đến khi xém nữa đã là quá muộn. Không cách chi dõi theo từng di chuyển của chúng. Không cách chi.” Ông bước qua bước lại dọc chiếc tủ búp-phê, rõ ràng đang suy nghĩ rất lung. “Để tôi sẽ nói chuyện với hắn vậy.” cuối cùng ông nói.
“Với ai cơ?”
“McDeere. Đã đến lúc tôi và hắn phải có một cuộc trò chuyện nhỏ.”
“Về việc gì?” Lambert bồn chồn hỏi.
“Cứ để tôi lo, được chứ? Chỉ cần các anh tránh đường ra.”
“Tôi nghĩ làm vậy là hơi quá sớm,” Locke nói.
“Tôi đếch quan tâm các anh nghĩ gì. Nếu mấy gã hề các anh mà phụ trách an ninh, thì cả đám các anh hẳn đã xộ khám từ lâu rồi.”
Mitch khép cửa, ngồi trong văn phòng của anh, nhìn các bức tường. Một cơn đau đầu hình thành ở đáy sọ và anh cảm thấy buồn nôn. Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi,” anh nhỏ nhẹ nói.
Avery ló đầu vào rồi bước đến bàn làm việc. “Ăn trưa nhé?”
“Không, cảm ơn. Tôi không đói.”
Vị đối tác đút tay vào túi quần, cười ấm áp. “Coi nào, Mitch, tôi biết anh đang lo lắng. Ta xả hơi chút đi. Tôi phải xuống khu thương mại để dự họp. Ta gặp nhau tại Câu lạc bộ Manhattan vào lúc một giờ nhé? Chúng ta sẽ có một bữa trưa kéo dài, tha hồ mà tán phét. Tôi đã đặt chiếc limo cho anh. Tôi sẽ chờ bên ngoài vào lúc một giờ kém mười lăm.”
Mitch cố nở một nụ cười yếu ớt, như thể anh cảm động. “Tất nhiên, Avery. Sao lại không?.”
“Tốt. Gặp anh lúc một giờ đấy nhé.”
Lúc một giờ kém mười lăm, Mitch mở cửa trước và đi bộ đến chiếc limo. Người tài xế mở cửa và Mitch ngồi phịch vào. Có một người đi cùng đang chờ sẵn anh. Đó là một gã đàn ông to béo, hói đầu với cần cổ to bạnh. Ông ta ngồi huênh hoang ở một góc của băng ghế sau.
Ông chìa một tay ra. “Tôi tên là DeVasher. Rất vui được gặp anh, Mitch.”
“Tôi có vào đúng chiếc limo không vậy?” Mitch hỏi.
“Dĩ nhiên. Dĩ nhiên. Thư giãn đi.” Người tài xế de xe ra khỏi lề.
“Tôi có thể giúp gì cho ông?” Mitch hỏi.
“Anh có thể lắng nghe một lúc. Chúng ta cần một cuộc trò chuyện nhỏ.” Người tài xế rẽ sang đường Riverside Drive rồi đâm thẳng đến cầu Hernando De Soto.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Mitch hỏi.
“Đi dạo một chút. Thư giãn thôi mà, con trai.”
Thôi rồi, mình là người thứ sáu, Mitch nghĩ. Đúng vậy. Mà không, khoan đã. Họ sáng tạo hơn thế nhiều, đâu phải chỉ biết có giết chóc.
“Mitch, tôi gọi anh là Mitch có được không?”
“Dĩ nhiên.”
“Tốt. Mitch này, tôi là người phụ trách an ninh của hãng, và..”
“Tại sao hãng lại cần an ninh?”
“Hãy cứ lắng nghe đi, con trai, rồi tôi sẽ giải thích. Hãng có một chương trình an ninh rộng lớn nhờ công lao của lão Bendini. Lão là một gã cuồng tín về an ninh và bí mật. Công việc của tôi là bảo vệ hãng và, thẳng thắn mà nói, chúng tôi rất quan tâm đến cái hành động này của FBI.”
“Tôi cũng vậy.”
“Chúng tôi tin rằng FBI đã quyết tâm xâm nhập vào hãng với hy vọng thu thập được thông tin về một số thân chủ.”
“Những thân chủ nào?”
“Vài tay chơi lớn với những lá chắn thuế đáng ngờ.”
Mitch gật đầu rồi nhìn ra con sông bên dưới. Lúc này họ đang ở Arkansas, với Memphis dần nhạt nhòa ở đường chân trời phía sau. DeVasher ngưng trò chuyện. Ông ngồi như một con cóc, hai tay khoanh lại trước bụng. Mitch chờ đợi cho đến khi anh nhận ra rằng những khoảng lặng và sự im ắng lúng túng hình như chẳng hề tác động đến DeVasher. Vượt qua con sông nhiều cây số, người tài xế rời đường xuyên bang, đi vào một con đường quê gập ghềnh, đánh một vòng rồi trở lại phía đông. Anh ta rẽ vào một con đường trải sỏi, đi một cây số rưỡi qua những cánh đồng đậu nành ven sông. Memphis chợt hiện ra trở lại phía bên kia dòng nước.
“Chúng ta đi đâu?” Mitch hỏi với đôi chút hốt hoảng.
“Thư giãn đi. Tôi muốn cho anh xem thứ này.”
Nấm mộ, Mitch nghĩ. Chiếc limo dừng lại ở một vách đá cao ba mươi mét trên doi cát ven sông. Đường chân trời lừng lững ở phía bên kia. Có thể thấy được nóc của tòa nhà Bendini.
“Ta đi bộ một chút nhé,” DeVasher nói.
“Đi đâu?”
“Coi nào. Không sao đâu mà.” DeVasher mở cánh cửa bên phía ông ta rồi bước đến đuôi xe. Mitch chầm chậm đi theo ông.
“Như tôi nói, Mitch, chúng tôi rất e ngại cuộc liên lạc này với FBI. Nếu anh nói chuyện với họ, họ sẽ táo tợn hơn, và rồi ai biết được mấy gã ngốc đó sẽ giở trò gì. Anh nhất định không được nói chuyện với họ nữa, không bao giờ. Hiểu chưa?”
“Hiểu. Tôi đã hiểu ngay từ lần gặp đầu tiên hồi tháng Tám.”
Bất thình lình, DeVasher quay sang anh, mặt đối mặt. Ông mỉm cười đầy nham hiểm. “Tôi có thứ này có thể giữ cho anh luôn trung thực.” Ông thọt tay vào chiếc áo khoác thể thao, rút ra một phong bì màu kem.
“Xem qua đi.” ông ta nói với một nụ cười nhếch mép trước khi bước ra xa.
Mitch tựa vào chiếc limo, nóng nảy mở phong bì. Có bốn tấm ảnh trắng đen rất rõ nét, khổ hai-mươi nhân hai-mươi-lăm. Trên bãi biển. Cô gái.
“Ôi Chúa ơi! Ai chụp chúng vậy?” Mitch hét lên.
“Chuyện đó thì có gì là quan trọng? Đó là anh, đúng không?” Không còn nghi ngờ việc đó là ai. Anh xé các tấm ảnh ra từng mảnh nhỏ, ném chúng về phía DeVasher.
“Chúng tôi có cả xấp ở văn phòng,” DeVasher điềm tĩnh nói. “Nguyên cả xấp. Chúng tôi không muốn sử dụng chúng nhưng nếu có một cuộc trò chuyện nhỏ với ông Tarrance hay một gã cớm nào khác, chúng tôi sẽ gửi chúng cho vợ anh. Anh có thích vậy không, Mitch? Hãy hình dung cô vợ bé bỏng xinh đẹp của anh đi ra hộp thư để lấy cuốn Redbook và các tờ quảng cáo của cô ta, rồi nhìn thấy chiếc phong bì lạ gửi đến cho mình. Nghĩ về chuyện đó đi, Mitch. Lần sau, nếu anh và Tarrance quyết định đi mua sắm giày cao su thì hãy nhớ đến chúng tôi nhé, Mitch. Bởi lẽ chúng tôi sẽ theo dõi anh đấy.”
“Ai đã biết về những tấm ảnh này?” Mitch hỏi.
“Tôi và người chụp ảnh, và bây giờ lại thêm anh. Trong hãng không ai biết cả, và tôi cũng không định cho họ biết. Nhưng nếu anh lại giở trò thì tôi đoán họ sẽ chuyền tay nhau xem chúng vào bữa trưa. Tôi chơi rắn lắm đấy, Mitch.”
Anh dựa lên cốp xe, chà xát hai thái dương.
DeVasher bước đến cạnh anh. “Nghe này, con trai. Anh là một người trẻ tuổi sáng láng và anh đang trên đường đi đến cả núi tiền. Đừng làm cho mọi chuyện hỏng bét. Hãy làm việc siêng năng vào, hãy chơi game, mua xe mới, xây nhà to hơn, sắm sửa này nọ. Giống như tất cả những gã khác ấy. Đừng có mà giở trò làm anh hùng. Tôi không muốn dùng đến mấy tấm ảnh này đâu đấy.”
“Được rồi, được rồi.