← Quay lại trang sách

Chương 20

Trong suốt mười bảy ngày và mười bảy đêm, cuộc sống đầy sóng gió của Mitch và Abby McDeere đã diễn ra yên bình, không có sự quấy nhiễu của Wayne Tarrance hay bất kỳ đồng nghiệp liên bang nào của anh ta. Những nề nếp bình thường đã trở lại. Mitch làm việc mười tám giờ mỗi ngày, tất cả mọi ngày trong tuần, và không bao giờ rời văn phòng vì bất cứ lý do nào, ngoại trừ việc lái xe về nhà. Bữa trưa diễn ra tại bàn làm việc. Avery cử những cộng sự khác chạy việc vặt, chuyển hồ sơ hay xuất hiện trên tòa. Mitch hiếm khi rời khỏi văn phòng của anh, cái chốn nương thân rộng mười-lăm nhân mười-lăm mét, nơi anh biết chắc Tarrance sẽ không thể nào vươn tới. Nếu có thể, anh tránh xa các hành lang, các phòng vệ sinh nam và phòng cà phê. Họ đang theo dõi, anh biết chắc điều đó. Anh chỉ không chắc lắm họ là ai. Nhưng, không nghi ngờ gì nữa, đang có nguyên một đám những gã cực kỳ quan tâm đến mọi di chuyển của anh. Thế nên anh đóng đô ở bàn làm việc với cánh cửa khép kín trong phần lớn thời gian. Anh cày cuốc một cách cần mẫn, ghi hóa đơn như điên cuồng, cố quên đi rằng tòa nhà này có cái tầng năm, và trên cái tầng năm đó có cái gã lùn con hoang tên là DeVasher đang nắm giữ bộ sưu tập những tấm ảnh có thể hủy diệt anh.

Mỗi một ngày không sự kiện, Mitch càng rút sâu thêm vào cái chốn nương thân ấy, hy vọng rằng tấn tuồng cuối trong tiệm giày Triều Tiên đã dọa được Tarrance, hay biết đâu sẽ khiến anh ta bị sa thải. Voyles biết đâu sẽ chẳng đơn giản quên đi toàn bộ chiến dịch này? Và Mitch sẽ có thể đi tiếp con đường hạnh phúc và giàu sang của anh, sẽ trở thành đối tác, và sẽ mua tất tần tật những gì anh trông thấy. Nhưng anh biết sự thể không phải vậy.

Với Abby, ngôi nhà đã trở thành một phòng giam, mặc dù cô có thể đi và về tùy ý. Cô làm việc nhiều hơn ở trường học, dành nhiều thời gian hơn để đi dạo ở khu mua sắm, và ghé tiệm tạp hóa ít nhất một lần mỗi ngày. Cô dọ xét tất cả mọi người, đặc biệt là những gã đàn ông mặc suit sẫm đang nhìn cô. Cô đeo kính râm để họ không nhìn được mắt cô. Cô đeo nó cả khi trời mưa. Vào đêm muộn, sau những bữa tối một mình đợi chồng đi làm về, cô đăm đăm nhìn vào những bức tường, cố kháng cự sự cám dỗ của việc điều tra. Điện thoại thì có thể xem xét được qua kính lúp. Các sợi dây và micro cũng không thể nào tàng hình, cô tự nhủ. Nhiều hơn một lần, cô đã nghĩ đến việc tìm mua một cuốn sách nói về những loại thiết bị này để cô có thể tìm ra chúng. Nhưng Mitch đã nói không. Chúng đang ở trong nhà, anh quả quyết nói với cô, và mọi nỗ lực để tìm ra chúng đều sẽ dẫn đến những hậu quả khốc liệt.

Cho nên cô im lặng rảo bước trong ngôi nhà của mình, cảm thấy sự xâm phạm và biết rằng điều đó sẽ không sớm kết thúc. Cả hai vợ chồng đều hiểu tầm quan trọng của việc phải tỏ ra như bình thường, nói năng như bình thường. Họ cố xoáy vào những câu chuyện bình thường về những diễn tiến trong ngày, về văn phòng, về các em học sinh, về thời tiết, về điều này điều nọ. Nhưng các cuộc trò chuyện của họ rỗng tuếch, thường xuyên là miễn cưỡng và không bao giờ thoải mái. Hồi Mitch còn ở trường luật, chuyện làm tình diễn ra thường xuyên và dữ dội. Giờ thì nó hầu như không tồn tại. Có ai đó đang lắng nghe.

Đi tản bộ lúc nửa đêm quanh khu nhà trở thành một thói quen. Sau một phần sandwich nhanh hàng đêm, họ nhắc nhau những điều đã trở thành lệ về nhu cầu tập thể dục rồi kéo nhau ra đường. Họ nắm tay nhau bước đi trong giá lạnh, nói về hãng, về FBI, về cách nào để xoay trở. Và họ luôn trở về với cùng một kết luận: Không có cách chi để thoát ra. Không cách chi. Mười bảy ngày và mười bảy đêm.

Ngày thứ mười tám mở ra một xoay chuyển mới. Mitch kiệt quệ vào lúc 9 giờ tối và quyết định ra về. Anh đã cần cù làm việc không ngưng nghỉ trong suốt mười lăm tiếng rưỡi với hai trăm phần trăm công suất. Như thường lệ, anh bước qua hành lang ở tầng hai, rồi leo tiếp cầu thang lên tầng ba. Làm mặt tỉnh, anh kiểm tra từng văn phòng để biết người nào còn làm việc. Tầng ba không có ai. Anh theo cầu thang lên tầng bốn, đi qua hành lang rộng vuông vắn như thể đang tìm kiếm chi đó. Tất cả các ngọn đèn đều tắt ngoại trừ một ngọn duy nhất. Royce McKnight đang làm việc muộn. Mitch lướt nhanh qua văn phòng của ông mà không bị nhìn thấy. Cửa phòng của Avery đã đóng. Mitch xoay tay nắm cửa. Nó bị khóa. Anh bước đến thư viện cuối hành lang, tìm một cuốn sách mà anh không hề cần đến. Sau hai tuần nhởn nhơ dọ thám lúc đêm muộn, anh không thấy có chiếc camera mạch kín nào phía trên các hành lang hay văn phòng.

Họ chỉ nghe thôi, anh kết luận. Họ không thấy.

Anh chào tạm biệt Dutch Hendrix tại cổng trước rồi lái xe về nhà. Abby không chờ đợi anh về nhà sớm như vậy. Anh lặng lẽ mở cửa nhà xe rồi lách vào bếp. Anh bật công tắc đèn. Cô đang trong phòng ngủ. Giữa bếp và phòng làm việc riêng có một sảnh nhỏ với chiếc bàn xếp, nơi Abby đặt những thư từ hàng ngày. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc cặp lên bàn và... thấy nó. Một chiếc phong bì lớn màu nâu ghi bằng bút dạ đen gửi đến Abby McDeere. Không có thông tin người gửi. Viết nguệch ngoạc trên phong bì bằng những từ đen sậm là dòng chữ: CÁC TẤM ẢNH – ĐỪNG CHỆCH CHOẠC. Thoạt tiên, trái tim anh ngừng đập, và rồi anh ngưng thở. Anh chộp lấy chiếc phong bì. Nó đã được mở sẵn.

Một làn mồ hôi dày tuôn dọc theo trán anh. Miệng anh khô khốc và anh không nuốt được nước miếng. Trái tim anh đập trở lại cùng với cơn thịnh nộ của một chiếc búa tạ. Anh thở nặng và khó nhọc. Anh cảm thấy buồn nôn. Chầm chậm, anh lui khỏi chiếc bàn, tay vẫn cầm phong bì. Cô đang ở trên giường, anh nghĩ. Đang đau khổ, buồn nôn, suy sụp, điên tiết đến khốn khổ khốn nạn. Anh chùi trán, cố lấy lại bình tĩnh. Hãy hành xử như một người đàn ông, anh tự nhủ.

Cô đang nằm đọc sách ở trên giường với chiếc tivi không tắt. Con chó đã ở ngoài sân. Mitch mở cửa phòng ngủ, và Abby hoảng hốt bật dậy. Xém nữa cô đã hét vào kẻ đột nhập, nhưng kịp nhận ra anh. “Anh làm em hết hồn, Mitch!”

Mắt cô ánh lên vì sợ hãi, và sau đó là thích thú. Chúng không ngấn nước mắt, chúng trông ổn, trông bình thường. Không đau khổ. Không giận dữ. Anh không nói nên lời.

“Sao anh lại về?” cô hỏi khi ngồi dậy trên giường, lúc này đã mỉm cười.

Cười ư? “Vì anh sống ở đây,” anh yếu ớt nói.

“Sao anh không gọi về?”

“Anh phải gọi điện trước khi về nhà của anh sao?” Hơi thở của anh hầu như đã bình thường trở lại. Cô ấy ổn!

“Gọi về vẫn hay hơn chứ. Lại đây hôn em đi.”

Anh trao cho cô chiếc phong bì. “Cái gì đây?” anh hờ hững hỏi. “Em biết đâu đấy. Nó gửi cho em, nhưng bên trong chẳng có gì cả. Rỗng tuếch. Cô gập cuốn sách lại, đặt nó lên chiếc bàn đầu giường.

Rỗng tuếch! Anh mỉm cười với cô rồi hôn cô lần nữa. “Em đang đợi ai gửi ảnh hả?” anh hỏi với vẻ hoàn toàn ngờ nghệch.

“Không phải là người nào em quen. Hẳn là có nhầm lẫn.”

Anh hầu như có thể nghe DeVasher đang cười ở tầng năm ngay chính vào lúc này. Lão con hoang béo phị đang đứng dậy ở đâu đó trong một căn phòng tối đầy dây nhợ và máy móc với chiếc tai nghe căng cứng bao quanh cái đầu bự chảng như trái banh bowling, và lão đang cười rũ rượi.

“Lạ thật,” Mitch nói. Abby xỏ chiếc quần Jeans rồi trỏ ra sân sau, Mitch gật đầu. Tín hiệu là rất đơn giản, chỉ một cú trỏ nhanh hay một cú hất đầu về phía hàng hiên. Mitch đặt chiếc phong bì lên bàn xếp và trong một khoảnh khắc đã chạm vào những chữ nguệch ngoạc ghi trên đó. Có lẽ là chữ viết của DeVasher. Anh hầu như nghe thấy tiếng lão cười. Các tấm ảnh có lẽ đã được chuyền tay nhau trong bữa trưa tại phòng ăn của các đối tác. Anh hầu như nhìn thấy Lambert và McKnight, và thậm chí cả Avery đang trố mắt chiêm ngưỡng bên tách cà phê và món tráng miệng.

Cứ để cho mấy người thưởng thức những tấm ảnh đó đi, chết tiệt. Cứ để cho mấy người tận hưởng vài tháng còn lại trong cái sự nghiệp luật sư tươi sáng, giàu có và hạnh phúc của mấy người đi. Abby đi qua, và anh nắm lấy tay cô.

“Bữa tối có gì?” anh hỏi để thỏa mãn những kẻ lắng nghe.

“Sao ta không đi ăn ngoài nhỉ? Chúng ta sẽ ăn mừng việc anh về nhà vào giờ giấc đàng hoàng.”

Họ đi qua phòng làm việc. “Ý hay đấy.” Mitch nói. Họ lách ra cửa hậu, băng qua hàng hiên rồi bước vào bóng tối.

“Gì vậy?” Mitch hỏi.

“Hôm nay anh có thư của Doris. Chị ấy bảo đang ở Nashville, nhưng sẽ trở lại Memphis vào ngày hai mươi bảy tháng Hai. Chị ấy nói cần gặp anh. Nói chuyện này rất quan trọng. Lá thư chỉ ngắn có vậy thôi.”

“Ngày hai mươi bảy! Đó đã là ngày hôm qua.”

“Em biết. Em nghĩ chị ấy đã ở trong thành phố. Em chỉ thắc mắc không biết chị ấy muốn gì”

“Còn anh thì thắc mắc không biết cô ấy đang ở đâu.”

“Chị ấy nói chồng chị đã có việc làm tại đây, trong thành phố này.”

“Tốt. Cô ấy sẽ tìm đến chúng ta,” Mitch nói.

Nathan Locke khép cửa văn phòng của ông rồi trỏ ngón tay mời DeVasher ngồi vào chiếc bàn họp nhỏ gần cửa sổ. Hai gã đàn ông thù ghét nhau và không hề có nỗ lực nào để hòa giải. Nhưng công việc là công việc, và họ đều nhận lệnh từ cùng một người.

“Lazarov muốn tôi nói chuyện với anh, chỉ riêng anh thôi,” DeVasher nói. “Hai ngày qua tôi đã ở bên ông ta tại Vegas, và ông ta rất lo lắng. Tất cả bọn họ đều lo lắng, Locke a, và ông ta tin anh hơn bất kỳ ai khác quanh đây. Ông ta thích anh còn hơn cả tôi nữa đấy.”

“Điều đó cũng dễ hiểu mà,” Locke nói với một nụ cười. Những quầng đen quanh đôi mắt ông ta chợt hẹp lại rồi xoáy vào DeVasher. “Có vài chuyện ông ta muốn chúng ta phải thảo luận.”

“Tôi nghe đây.”

“McDeere đang nói dối. Anh biết Lazarov khoe khoang như thế nào về việc cài được chân rết vào FBI rồi đó. Phải, tôi chưa bao giờ tin ông ta và hiện vẫn không tin trong phần lớn các vụ việc. Nhưng theo lời Lazarov thì cái nguồn tin nhỏ của ông ta đã cho ông ta biết về một cuộc gặp bí mật với sự góp mặt của McDeere và vài tay nặng ký của FBI khi thằng nhóc của các anh ở Washington mãi từ hồi tháng Một. Chúng tôi đã ở đó, và người của chúng tôi chẳng trông thấy gì cả, nhưng cũng không thể nào theo dấu ai đó suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày mà không bị phát giác. Có khả năng hắn đã xổng ra được một lúc mà chúng tôi không hay biết.”

“Anh có tin chuyện đó không?”

“Tôi tin hay không không quan trọng. Quan trọng là Lazarov tin, và đó mới là vấn đề. Ông ta bảo tôi bằng mọi giá phải lên kế hoạch trước để... Ờ... để chăm sóc hắn.”

“Chết tiệt, DeVasher! Chúng tôi không thể nào cứ liên tục khử người như thế.”

“Chỉ là lên kế hoạch từ trước thôi, có gì là nghiêm trọng đâu. Tôi đã nói với Lazarov việc đó là quá sớm và đó có thể là một sai lầm. Nhưng bọn họ rất lo lắng, Locke ạ.”

“Chuyện đó không thể tiếp diễn, DeVasher. Ý tôi là, khốn kiếp, chúng tôi còn phải nghĩ đến thanh danh nữa chứ. Chúng tôi có tỷ lệ tử vong còn cao hơn ở các dàn khoan nữa đó. Người ta sẽ bắt đầu bàn tán. Chúng tôi sẽ đi đến một điểm mà không một sinh viên luật có đầu óc tỉnh táo nào lại muốn nhận việc ở nơi đây.”

“Tôi nghĩ anh không cần phải bận tâm việc đó đâu. Lazarov đã đóng băng việc tuyển dụng. Ông ta bảo tôi báo cho anh biết. Ông ta cũng muốn biết có bao nhiêu cộng sự vẫn còn mù mờ.”

“Năm người, tôi nghĩ vậy. Để tính xem nhé, Lynch, Sorrell, Buntin, Myers và McDeere.”

“Bỏ McDeere sang bên đi. Lazarov tin rằng hắn biết nhiều hơn chúng ta nghĩ. Anh chắc bốn tay kia không biết gì cả chứ?”

Locke suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm. “Chúng tôi chưa nói gì với họ. Người của anh đang nghe ngóng và theo dõi đúng không? Họ nghe được gì nào?”

“Từ bốn gã đó thì chẳng nghe được gì cả. Anh sa thải chúng được không?”

“Sa thải họ? Họ là những luật sư đó, DeVasher. Anh không thể sa thải luật sư được. Họ là những thành viên trung thành của hãng đó!”

“Hãng đang thay đổi, Locke ạ. Lazarov muốn sa thải những ai không biết gì và đình chỉ việc thuê mướn luật sư mới. Rõ ràng đám Fibbie đã thay đổi chiến lược của chúng, và đã đến lúc chúng ta cũng phải thay đổi. Lazarov muốn xiết lại đội ngũ và bịt các rò rỉ. Chúng ta không thể nào cứ ngồi đó mà chờ chúng gom người của chúng ta.”

“Sa thải họ,” Locke bàng hoàng lặp lại. “Hãng này chưa từng bao giờ sa thải luật sư.”

“Cảm động thật đó, Locke. ‘Chúng tôi chỉ thanh toán có năm người chứ chưa bao giờ sa thải một ai cả.’ Tốt ghê. Tôi gợi ý anh nên sa thải cả bốn đứa nó cùng một lúc. Bảo chúng rằng các anh đang bị mất một tài khoản lớn nên buộc phải cắt giảm.”

“Chúng tôi có thân chủ chứ không phải tài khoản.”

“Được thôi. Thân chủ lớn nhất của anh đang bảo anh sa thải Lynch, Sorrell, Buntin và Myers đó. Giờ thì hãy lên kế hoạch đi.”

“Làm sao chúng tôi có thể sa thải bốn người đó mà lại không sa thải McDeere?”

“Anh sẽ nghĩ ra cách gì đó, Nat. Anh có một tháng đấy. Dẹp chúng đi và đừng thuê thêm thằng nhóc mới nào nữa. Lazarov muốn có một đơn vị nhỏ gọn, nơi mà mọi người đều đáng tin. Ông ta sợ, Nat ạ. Sợ mà lại còn nổi điên nữa chứ. Tôi chẳng cần nói anh cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy cậu nhóc của các anh phun hết ra.”

“Không, anh không cần phải nói. Vậy ông ta định làm gì với McDeere?”

“Ngay hiện tại thì chẳng làm gì cả, vẫn như cũ. Chúng tôi đang nghe ngóng hai mươi bốn trên hai mươi bốn và thằng nhóc vẫn chưa bao giờ hé miệng một lời nào với con vợ của hắn hay ai khác. Không một lời nào! Hắn đã hai lần bị Tarrance tiếp cận, cho nên chúng tôi đã rất thận trọng. Nhưng Lazarov lại khăng khăng đã có một cuộc gặp bí mật ở Washington. Ông ta đang tìm cách xác nhận. Ông ta nói các nguồn tin của ông ta chỉ biết được chút ít, nhưng họ đang đào bới. Nếu quả thật McDeere đã gặp đám Fibbie trên đó và không báo cáo về chuyện này thì tôi chắc chắn Lazarov sẽ chỉ thị cho tôi hành động nhanh để thanh toán McDeere.”

“Anh đã có kế hoạch nào cho việc đó chưa?”

“Còn quá sớm. Tôi chưa dành cho nó nhiều thời gian để suy nghĩ.”

“Anh biết rồi đấy, hắn và vợ sẽ đi nghỉ ở Cayman trong hai tuần nữa. Họ sẽ ở tại một trong các căn hộ chung cư của chúng tôi, như thường lệ.”

“Chúng tôi không thể làm thêm một lần nữa tại nơi đó. Quá khả nghi. Lazarov dặn tôi làm sao để con bé đó dính bầu.”

“Vợ của McDeere ấy à?”

“Chính thế. Ông ta muốn chúng có em bé, một đòn bẫy nho nhỏ. Con bé đang uống thuốc ngừa thai cho nên chúng tôi sẽ phải đột nhập vào, mang đi cái hộp be bé của nó, lấy thuốc ra rồi thay nó bằng giả dược.”

Nghe đến đó, đôi mắt đen lớn hơi đượm buồn trong thoáng chốc rồi nhìn ra cửa sổ. “Chuyện quái gì thế này, DeVasher?” ông nhỏ nhẹ hỏi.

“Nơi này sắp phải thay đổi, Nat ạ. Có vẻ như đám đặc vụ liên bang đã trở nên cực kỳ quan tâm và chúng đang moi móc. Một ngày nào đó, ai biết được, một trong các cậu nhóc của các anh sẽ cắn câu, và tất cả các anh sẽ phải rời thành phố lúc nửa đêm.”

“Tôi không tin chuyện đó đâu, DeVasher. Phải là ngu ngốc lắm một luật sư nơi đây mới liều mạng sống của mình và gia đình chỉ vì một vài lời hứa của đám đặc vụ liên bang. Tôi không thể nào tin chuyện đó. Những gã nhóc đó quá thông minh và chúng đang kiếm ra quá nhiều tiền.”

“Tôi mong là anh đúng.”