Chương 22
Lúc tám giờ ba mươi ngày thứ Ba, Nina đã sắp xếp đống xà bần trên bàn làm việc của Mitch thành những chồng gọn gàng. Bà rất thích cái thủ tục sáng sớm này: xê dịch lại bàn và lập kế hoạch trong ngày cho anh. Sổ hẹn nằm lù lù ở góc bàn. Bà đọc nó. “Ông sẽ có một ngày bận rộn đấy, ông McDeere.”
Mitch lật giở một hồ sơ và cố phớt lờ bà đi.
“Ngày nào mà chả bận.”
“Ông có cuộc hẹn lúc mười giờ tại văn phòng của ông Mahan để bàn về vụ kháng cáo của Delta Shipping.”
“Tôi đang rất nóng lòng đây,” Mitch làu bàu.
“Ông có cuộc gặp vào lúc mười một giờ ba mươi tại văn phòng của ông Tolar về vụ giải tán Greenbriar, và thư ký của ông ta đã thông báo cho tôi nó sẽ kéo dài ít nhất trong hai giờ.”
“Sao lại hai giờ?”
“Tôi không được trả lương để hỏi những câu đó, ông McDeere ạ. Tôi mà hỏi thì sẽ bị sa thải ngay. Lúc ba giờ rưỡi Victor Milligan muốn gặp ông.”
“Về chuyện gì?”
“Một lần nữa, ông McDeere, tôi không thể hỏi han lung tung. Và ông phải có mặt ở văn phòng của Frank Mulhalland tại khu mua sắm trong mười lăm phút nữa.”
“Vâng, tôi biết. Nó nằm ở đâu vậy?”
“Tòa nhà Cotton Exchange. Cách bốn năm dãy phố phía trên đại lộ Union. Ông đã đi bộ qua đó hàng trăm lần.”
“Được rồi. Còn gì khác không?”
“Sau bữa trưa tôi có phải mang gì về cho ông không?”
“Không. Tôi sẽ mua một ổ sandwich ở khu thương mại.”
“Tuyệt. Ông đã có mọi thứ cho Mulholland chưa?”
Anh trỏ vào chiếc cặp đen nặng trịch, không nói năng gì cả. Bà đi khỏi, và vài giây sau Mitch đã ra hành lang, đi xuống cầu thang và ra ngoài bằng cửa chính. Anh dừng chân giây lát rồi bước nhanh đến khu thương mại. Chiếc cặp đen ở tay phải của anh, chiếc cặp chữ nhật da lươn màu vàng thì ở bên tay trái. Đó là tín hiệu. Đến trước tòa nhà màu xanh lục với các cửa sổ bằng ván, anh dừng lại cạnh một cột chữa lửa. Anh chờ một giây rồi băng qua đường Front. Một tín hiệu khác.
Ở tầng chín của tòa nhà Cotton Exchange Services, Tammy Greenwood của công ty Greenwood Services lui khỏi cửa sổ và mặc áo khoác vào. Cô khóa cửa rồi nhấn nút thang máy. Cô chờ. Cô sắp sửa gặp cái anh chàng đã có thể dễ dàng khiến cô bị giết chết.
Mitch bước vào sảnh rồi đi thẳng đến thang máy. Anh không thấy có người nào đáng dè chừng. Một nửa tá doanh nhân đến rồi đi hoặc đang trong quá trình thương thảo. Một người phụ nữ đang thì thầm vào chiếc điện thoại trả tiền. Một nhân viên bảo vệ lảng vảng gần lối vào trên đại lộ Union. Anh nhấn nút thang máy rồi chờ. Chỉ có một mình anh. Cánh cửa mở ra. Một anh chàng bảnh bao, dạng nhân viên của Merrill Lynch, mặc vest đen và mang giày nhọn bước vào trong thang máy. Mitch đã hy vọng một cuốc đi lên đơn độc.
Văn phòng của Mulholland nằm ở tầng bảy. Mitch nhấn nút số bảy và phớt lờ gã vest đen. Khi thang máy chạy, cả hai chăm chú nhìn những con số sáng lên ở phía trên cánh cửa. Mitch lui ra sau chiếc thang máy nhỏ, đặt chiếc cặp nặng xuống sàn, cạnh chân phải của anh. Cánh cửa mở ra ở tầng bốn và Tammy bồn chồn bước vào. Gã vest đen liếc nhìn cô. Sức hút của cô đến từ vẻ thủ cựu rõ rệt. Một chiếc váy ngắn bó sát giản đơn. Không có đường viền cổ áo trễ xuống. Không có đôi giày đỏng đảnh. Tóc cô nhuộm một sắc đỏ dìu dịu. Gã vest đen liếc nhìn lần nữa rồi nhấn vào nút ĐÓNG CỬA.
Tammy mang theo vào thang máy một chiếc cặp lớn màu đen trông na ná như chiếc cặp của Mitch. Cô phớt lờ ánh mắt của gã vest đen, đứng vào cạnh Mitch, lẳng lặng đặt nó xuống cạnh anh. Ở tầng bảy, Mitch xách cặp lên và rời khỏi thang máy. Ở tầng tám, gã vest đen rời thang máy, rồi ở tầng chín Tammy xách lên chiếc cặp đen nặng trịch chứa đầy những hồ sơ của Bendini, Lambert & Locke, đưa nó vào văn phòng của cô. Cô khóa cửa rồi cài chốt, cởi vội chiếc áo khoác rồi đi vào căn phòng nhỏ, nơi chiếc máy photocopy đang khởi động. Có cả thảy bảy hồ sơ, cái nào cái nấy dày ít nhất hai phân rưỡi. Cô đặt chúng gọn gàng lên bàn xếp cạnh máy photocopy rồi lấy ra một hồ sơ ghi “Koker-Hanks từ East Texas PiPe.” Cô tháo cái móc nhôm, lấy ra nội dung của hồ sơ rồi cẩn thận đặt xấp tài liệu, thư từ và ghi chép vào một khay nạp tự động. Cô nhấn nút PRINT rồi dõi theo chiếc máy khi nó tạo ra hai bản sao hoàn hảo của tất cả mọi thứ.
Ba mươi phút sau, bảy hồ sơ được trả vào chiếc cặp. Các hồ sơ mới in, cả thảy mười bốn tập, được cất và khóa trong một chiếc két chịu lửa. Chiếc két nằm trong một phòng kho nhỏ và cả phòng kho cũng được khóa lại. Tammil đặt chiếc cặp gần cửa rồi chờ đợi.
Frank Mulholland từng là đối tác trong một hãng mười người chuyên trách về ngân hàng và chứng khoán. Thân chủ của ông là một ông lão đã sáng lập và xây lên một chuỗi cửa hàng kim khí gia dụng, và đến một thời điểm đã đạt được giá trị lên đến mười tám triệu trước khi con trai của ông ta và hội đồng quản trị phản thùng nắm lấy quyền kiểm soát và buộc ông nghỉ hưu. Ông lão bèn đi kiện. Công ty kiện ngược lại. Mọi người kiện lẫn nhau tá lả. Các vụ kiện và kiện ngược đã bế tắc trong vô vọng suốt mười tám tháng. Nay, khi các luật sư đã béo và sung sướng ra, đã đến lúc phải bàn cách giải quyết. Bendini, Lambert & Locke phụ trách tư vấn thuế cho người con trai và hội đồng quản trị mới, và hai tháng trước Avery đã giới thiệu Mitch cho các bên thù địch. Kế hoạch là phải đề xuất với ông lão một gói cổ phiếu phổ thông, chứng khế chuyển đổi cùng một số trái phiếu.
Mulholland không ấn tượng lắm với kế hoạch này. Thân chủ của ông không tham lam, ông nhắc đi nhắc lại, và ông ta biết mình sẽ không bao giờ nắm lại quyền kiểm soát công ty. Công ty của chính ông ta, đừng quên chuyện ấy. Nhưng năm triệu là không đủ. Một bồi thẩm đoàn với mức độ thông minh tối thiểu sẽ có cảm tình với ông lão, và ngay cả một gã ngốc cũng thấy được vụ kiện này có giá trị tối thiểu là... xem nào... ít nhất hai mươi triệu!
Sau một giờ đồng hồ đẩy qua đẩy lại những lời chào và chào ngược qua bàn làm việc của Mulholland, Mitch đã nâng gói thỏa thuận lên tám triệu và luật sư của ông lão nói rằng ông có thể sẽ cân nhắc ở mức mười lăm. Mitch lễ độ cài lại chiếc cặp chữ nhật và Mulholland lịch sự tiễn anh ra cửa. Họ hứa sẽ gặp nhau lần nữa trong vòng một tuần. Họ bắt tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, và Tammy bình thản bước vào. Chiếc cặp của cô trở thành rỗng, còn chiếc của Mitch trở thành đầy. Khi cửa khép lại, anh nói, “Có vấn đề gì không?”
“Không hề. Hai bản sao đã được cất và khóa.”
“Việc đó mất bao lâu?”
“Ba mươi phút.”
Thang máy dừng lại ở tầng bốn và cô nhặt lên chiếc cặp rỗng. “Trưa mai hả?” cô hỏi.
“Ừ” anh đáp.
Cánh cửa mở ra và cô biến mất vào tầng bốn. Anh đi một mình vào sảnh mà lúc này đã trống lốc chỉ còn lại người bảo vệ ban nãy. Mitchell McDeere, vị luật sư có chứng chỉ, lao vội ra khỏi tòa nhà với chiếc cặp nặng trịch xách trên tay, khệ nệ bước về lại văn phòng của anh.
Lễ mừng sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Abby diễn ra khá hời hợt. Qua ánh sáng ngọn nến mờ ảo trong một góc tối của nhà hàng Grisantis, họ thì thầm và cố mỉm cười với nhau. Việc này thật khó. Đâu đó vào lúc này, bên trong nhà hàng, một đặc vụ FBI vô hình đang cầm theo chiếc băng cassette mà anh ta sẽ bỏ vào một máy bán thuốc lá tại phòng đợi, chính xác vào lúc chín giờ. Và theo như dự kiến, Mitch sẽ phải đến đó sau hai mươi giây để thu hoạch mà không để bị kẻ xấu nào nhìn thấy hay bắt tại trận, dù kẻ xấu đó có là ai và trông như thế nào. Cuốn băng sẽ tiết lộ vợ chồng McDeere sẽ nhận được bao nhiêu tiền cứng để đổi lấy các chứng cứ. Và nó cũng sẽ tiết lộ về cuộc sống trốn chạy của họ sau này.
Họ xiên các món ăn, cố mỉm cười, cố giữ cho cuộc trò chuyện kéo dài, nhưng kỳ thực họ bồn chồn và liên tục kiểm tra đồng hồ. Bữa tối rất ngắn ngủi. Đến tám giờ bốn mươi lăm, họ đã ăn xong. Mitch đi về hướng nhà vệ sinh, nhìn vào phòng đợi tối đen khi anh đi ngang qua. Máy bán thuốc lá nằm ở góc, chính xác ở nơi nó phải nằm.
Họ gọi cà phê, và, vào lúc đúng chín giờ, Mitch trở ra phòng đợi, đi đến cỗ máy, nơi anh bồn chồn nhét sáu đồng xu một phần tư rồi kéo chiếc cần gạt cho nó trỏ vào bao Marlboro Lights để tưởng niệm Eddie Lomax. Anh hấp tấp rà tay vào chiếc khay, lấy ra bao thuốc lá, và rồi, mò mẫm trong bóng tối, anh lần ra được cuốn băng cassette. Chiếc điện thoại trả tiền gần cỗ máy chợt reo lên, và anh giật bắn người. Anh quay lại, nhìn quanh phòng đợi. Nó trống rỗng, chỉ có hai người đàn ông ngồi ở quầy bar, đang xem chiếc tivi treo cao đằng sau người phục vụ quầy. Một tràng cười say xỉn chợt phát tại một góc tối phía xa xa.
Abby nhìn theo từng bước chân và cử động của anh cho đến khi anh ngồi xuống đối diện cô. “Sao rồi?”
“Anh lấy được rồi. Loại cassette đen căn bản hiệu Sony của em.” Mitch nhấp cà phê và mỉm cười ngây ngô trong khi quan sát nhanh căn phòng ăn đầy nghẹt người. Không có ai theo dõi cả. Chẳng ai quan tâm.
Anh trao tấm séc và chiếc thẻ American Express cho người phục vụ. “Chúng tôi đang vội,” anh thô lỗ nói. Người phục vụ trở lại sau vài giây. Mitch nguệch ngoạc ký tên anh.
Chiếc BMW quả thật đã bị cài bọ. Cài từa lưa. Băng nhóm của Tarrance đã xem xét rất lặng lẽ và thấu đáo bằng kính lúp trong khi chờ chiếc Greyhound cách đây bốn ngày. Nó được cài một cách chuyên nghiệp, với những thiết bị mắc tiền đến khủng khiếp có thể nghe và thu âm đến cả tiếng hỉ mũi hay tiếng họ nhỏ nhất. Nhưng các con bọ chỉ nghe và thu âm mà thôi chứ không thể truy dấu. Mitch nghĩ điều này là quá tốt. Chỉ nghe mà thôi chứ không lần theo mọi chuyển động của chiếc BMW.
Nó rời bãi đậu của nhà hàng Crisantis mà không có trao đổi nào giữa những người ngồi bên trong. Abby cẩn thận mở chiếc máy cassette loại xách tay rồi đặt cuốn bằng vào đó. Cô trao tai nghe cho Mitch, và anh đeo ngay vào. Cô nhấn nút bật. Cô quan sát anh trong khi anh nghe và lái vu vơ về phía cao tốc xuyên bang.
Giọng nói là của Tarrance: “Chào Mitch. Hôm nay là thứ Ba ngày 9 tháng Ba, vào khoảng sau chín giờ tối. Hãy gửi lời chúc sinh nhật đến cô vợ kiều diễm của anh. Cuốn băng này sẽ chạy trong mười phút, và tôi khuyên anh nên nghe nó kỹ vào, một lần hay hai lần, sau đó hủy nó đi. Tôi đã có cuộc gặp trực tiếp với Giám đốc Voyles vào Chủ nhật qua và đã báo cáo nhanh với ông ta về tất cả mọi thứ. Nhân tiện, tôi rất thích chuyến đi bằng xe buýt. Giám đốc Voyles rất hài lòng với diễn tiến sự việc, nhưng ông ta nghĩ chúng ta đã nói chuyện đủ lâu rồi. Ông ta muốn đạt thỏa thuận, và đạt nhanh vào. Ông ta đã trình bày cho tôi bằng những lời lẽ chắc nịch rằng chúng tôi chưa từng bao giờ trả đến ba triệu đô la, và chúng tôi sẽ không trả con số đó cho anh. Ông ta chửi bới rất dữ, nhưng tóm lại là Giám đốc Voyles bảo chúng tôi có thể trả cho anh một triệu bằng tiền mặt, không thể nhiều hơn. Ông ta nói tiền sẽ được gửi vào một ngân hàng Thụy Sĩ và sẽ không ai, kể cả IRS, hay biết gì về nó. Một triệu đô la, miễn thuế! Đó là thỏa thuận tốt nhất của chúng tôi, và Voyles bảo rằng nếu anh mà nói không thì cứ xuống địa ngục luôn đi. Chúng tôi phải phá banh cái hãng nhỏ đó, Mitch ạ, dù có anh hay không có anh.”
Mitch rầu rĩ mỉm cười và nhìn dòng xe băng qua họ ở vòng xoay I-240. Abby quan sát từng dấu hiệu, từng tín hiệu, từng tiếng cằn nhằn hay tiếng rên, mọi thứ có thể biểu thị cho tin tốt hoặc tin xấu. Cô không nói gì cả.
Giọng nói tiếp tục: “Chúng tôi sẽ chăm lo cho anh, Mitch. Anh sẽ tiếp cận được chương trình bảo vệ của FBI bất cứ lúc nào anh nghĩ anh cần đến nó. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra định kỳ cho anh nếu anh muốn. Còn nếu anh muốn di chuyển đến thành phố khác sau vài năm nữa, chúng tôi sẽ lo liệu chuyện đó. Anh có thể di chuyển sau mỗi năm năm nếu anh muốn, chúng tôi sẽ chi tiền cho anh và tìm việc làm cho anh. Một việc làm tốt tại VA hay bên An ninh Xã hội hay Dịch vụ Bưu chính. Voyles nói chúng tôi thậm chí sẽ tìm cho anh một công việc lương cao nơi một nhà thầu tư nhân của chính phủ. Anh cứ nói tên nhà thầu nào đi, anh sẽ có được người đó. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp danh tính mới cho anh và vợ anh, và anh có thể thay đổi chúng mỗi năm nếu như anh thích thế. Không vấn đề gì cả. Hoặc giả anh có ý tưởng nào hay hơn, chúng tôi sẽ lắng nghe. Anh muốn sống ở châu Âu hay Úc ư? Chỉ cần anh nói là được liền. Anh sẽ được đối xử đặc biệt. Tôi biết chúng tôi đang hứa hẹn hơi nhiều, Mitch ạ, nhưng chúng tôi nghiêm túc lắm đấy và chúng tôi sẽ cam kết bằng giấy tờ hẳn hoi. Chúng tôi sẽ trả một triệu tiền mặt, miễn thuế, và sẽ đưa anh đến bất cứ nơi đâu anh lựa chọn. Thỏa thuận là thế đấy. Và để đổi lại, anh phải trao cái hãng đó và đám Morolto vào tay chúng tôi. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Nay thời gian của anh đã hết rồi. Voyles đang gí tôi sát nút và mọi thứ phải tiến triển thật nhanh vào. Tối thứ năm hãy gọi cho tôi bằng số đó từ chiếc điện thoại trả tiền cạnh phòng vệ sinh nam tại quán Houston’s on Popular. Tạm biệt Mitch.”
Anh đưa một ngón tay gạt ngang cổ. Abby nhấn nút ngừng rồi cho tua ngược lại. Anh trao tai nghe cho cô, và cô bắt đầu lắng nghe cực kỳ chăm chú.
Đó là một chuyến dạo chơi vô tư trong công viên. Đôi uyên ương nắm tay nhau thanh thản rảo bước dưới ánh trăng thanh. Họ dừng lại bên khẩu đại bác và nhìn ra con sông hoành tráng đang chầm chậm nhích dần về phía New Orleans. Cũng khẩu đại bác đó là nơi mà Eddie Lomax quá cố đã từng đứng trong bão tuyết và cung cấp bản báo cáo điều tra cuối cùng của anh ta.
Abby ôm cuốn băng cassette trên tay, nhìn xuống con sông bên dưới. Có đã nghe hai lần và từ chối bỏ lại nó trên xe, nơi biết đâu ai đó sẽ thó mất. Sau nhiều tuần lễ nín lặng, chỉ trò chuyện những khi ra khỏi nhà, những lời lẽ đã trở nên khó nhọc.
“Em biết đấy, Abby.” Mitch cuối cùng lên tiếng, tay vỗ vỗ chiếc bánh xe bằng gỗ của khẩu đại bác. “Anh luôn muốn làm việc tại một tòa bưu chính. Anh có một ông chú từng là một bưu tá ở nông thôn. Công việc đó cũng bảnh ra phết.”
Cố tỏ ra hài hước chẳng qua cũng chỉ là đánh bạc. Nhưng nó lại có tác dụng. Cô lưỡng lự trong ba giây rồi bật cười khe khẽ. Có vẻ như cô thích câu chuyện này. “Phải đó, và anh cũng có thể chùi sàn nhà trong một bệnh viện VA.”
“Anh không nhất thiết phải chùi sàn nhà. Anh có thể thay bô, làm điều gì đó có ý nghĩa, điều gì đó thầm lặng. Chúng ta sẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ ngăn nắp có khung sơn trắng trên đường Maple ở Omaha. Anh sẽ là Harvey, còn em là Thelma, và chúng ta sẽ cần một cái họ nào ngăn ngắn nghe không quá giả tạo.”
“Poe,” Abby gợi ý.
“Tuyệt lắm. Harvey và Thelma Poe, vợ chồng Poe. Chúng ta sẽ có một triệu đô la trong nhà băng nhưng không dám tiêu xu nào vì mọi người ở đường Maple có thể sẽ hay biết và sẽ trở mặt, điều mà chúng ta cực kỳ không mong muốn.”
“Em sẽ sửa lại mũi.”
“Nhưng mũi của em đã hoàn hảo rồi mà.”
“Mũi của Abby thì hoàn hảo rồi, nhưng mũi của Thelma thì sao? Phải sửa thôi, anh có nghĩ vậy không?”
“Ừ, anh cho là thế.” Anh lập tức chán ngán việc pha trò và trở nên im ắng. Abby bước đến trước mặt anh và anh choàng tay qua vai cô. Họ nhìn chiếc tàu lai dắt đang lặng lẽ đẩy hàng trăm chiếc sà lan dưới cây cầu. Thi thoảng một đám mây lại che khuất ánh trăng. Những cơn gió lạnh từ phía tây từng chập thổi đến rồi tan biến. “Anh có tin Tarrance không?” Abby hỏi.
“Về mặt nào?”
“Nếu giả sử anh không làm gì cả, anh có tin một ngày nào đó họ cuối cùng sẽ đột nhập được vào hãng?”
“E rằng anh không tin.”
“Vậy ta lấy tiền rồi bỏ chạy hả?”
“Lấy tiền rồi bỏ chạy thì dễ cho anh rồi, Abby. Anh chẳng có gì để lại ở phía sau. Với em thì lại khác. Em sẽ không bao giờ gặp lại được gia đình.”
“Ta sẽ đi đâu?”
“Anh không biết. Nhưng anh không muốn ở lại đất nước này. Không thể đặt hoàn toàn niềm tin vào các đặc vụ liên bang. Anh sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu sống ở một quốc gia khác, nhưng anh sẽ không nói cho Tarrance biết đâu.”
“Bước kế tiếp sẽ là gì?”
“Chúng ta đạt thỏa thuận rồi nhanh chóng làm cái công việc thu thập thông tin để nhận chìm con tàu. Anh không có chút ý niệm họ muốn gì, nhưng anh có thể giúp họ tìm ra thứ họ muốn. Khi Tarrance nhận đủ, chúng ta sẽ biến mất. Chúng ta ôm tiền theo, sửa lại cái mũi rồi biến mất.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Hơn một triệu. Họ đang kỳ kèo chuyện tiền bạc. Tất cả đều đang thương lượng.”
“Chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu?”
“Hai triệu tiền mặt, miễn thuế. Không bớt một xu nào.”
“Họ có chịu trả không?”
“Có chứ, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, chúng ta có nên ôm tiền bỏ chạy không?”
Cô thấy lạnh và anh khoác chiếc áo choàng lên vai cô. Anh ôm chặt cô.
“Đó là một thỏa thuận đồi bại, Mitch,” cô nói, “nhưng ít ra chúng ta sẽ được ở bên nhau.”
“Tên anh là Harvey chứ không phải là Mitch.”
“Anh nghĩ chúng ta sẽ an toàn không, Harvey?”
“Ở đây chúng ta không an toàn.”
“Em không thích ở đây. Ở đây, em luôn cô đơn và sợ hãi.”
“Anh cũng chán làm luật sư lắm rồi.”
“Ta ôm tiền rồi ù chạy đi nhé!”
“Em đạt thỏa thuận rồi đó, Thelma.”
Cô trao cuốn băng cassette cho anh. Anh nhìn nó rồi ném thật xa xuống phía dưới, sang phía bên kia đường Riverside, về hướng con sông. Họ cầm tay nhau bước nhanh qua công viên, hướng đến chiếc BMW đậu trên đường Front