← Quay lại trang sách

Chương 21

Người môi giới cho thuê đứng dựa vào vách sau buồng thang máy, ngắm chiếc váy da ngắn màu đen từ phía sau. Ông dõi theo nó xuống đầu gối, nơi nó kết thúc rồi được tiếp nối bằng đường xẻ của đôi vớ lụa màu đen ôm xuống các gót chân. Những gót chân đỏng đảnh với những chiếc nơ đỏ be bé ở bên kia các ngón. Ông chầm chậm trở lại với đường xẻ, rà qua chiếc váy da, dừng lại để chiêm ngưỡng sự tròn trịa của cặp mông, rồi từ đó đi tiếp lên chiếc áo len bằng vải cashmere đỏ. Từ vị trí của ông thì không thấy được gì nhiều, nhưng nhìn từ phía bên kia thì nó rất ấn tượng, như ông đã nhận ra ở hành lang. Mái tóc rũ xuống dưới bả vai tương phản tuyệt vời với sắc đỏ. Ông cũng biết nó được nhuộm vàng đấy, nhưng cộng hết cái việc nhuộm vàng đó với chiếc váy da mini, những đường xẻ, những gót chân đỏng đảnh và chiếc áo len bó sát, trộn tất cả lại với nhau, ông biết đó là người phụ nữ mà ông có thể có. Ông muốn có cô trong tòa nhà. Cô thì chỉ muốn một văn phòng nhỏ. Việc thuê mướn là có thể thương lượng.

Thang máy dừng lại. Cửa mở ra và ông đi theo cô vào một hành lang hẹp. “Đi lối này,” ông trỏ ngón tay rồi bật công tắc đèn. Tại một góc, ông đi vượt qua cô và nhét chìa khóa vào một cánh cửa gỗ cũ kỹ.

“Đây là hai phòng,” ông nói khi bật một công tắc khác. “Hơn mười tám mét vuông.”

Cô bước thẳng đến cửa sổ. “Cảnh quan thì ổn,” Tammy nói, hướng mắt nhìn ra xa.

“Vâng, cảnh quan rất đẹp. Chiếc thảm là mới.Tường vừa sơn phết lại vào mùa thu vừa rồi. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Đây là một nơi đẹp. Trong tám năm qua, toàn bộ ngôi nhà đã được sửa chữa lại.” Ông nhìn những đường xẻ trong khi nói.

“Không tệ,” Tammy nói, không hàm ý tất cả những gì ông nhắc đến. Cô tiếp tục nhìn ra cửa sổ. “Tên nơi này là gì vậy?”

“Tòa nhà Cotton Exchage. Một trong những tòa nhà cổ nhất ở Memphis. Đây thực sự là một địa chỉ danh giá.”

“Tiền thuê thì danh giá đến mức nào?”

Ông hắng giọng rồi chìa tập hồ sơ ra phía trước. Ông không nhìn tập hồ sơ. Ông đang mải há hốc trước các gót chân. “Vâng, đó là một văn phòng hơi nhỏ. Ban nãy cô nói cô dùng nó làm gì nhỉ?”

“Công việc thư ký. Thư ký tự do.” Cô phớt lờ ông, di chuyển đến cửa sổ thứ hai. Ông đi theo từng chuyển động.

“Tôi hiểu. Cô cần nó trong bao lâu?”

“Sáu tháng, có thể đến một năm.”

“Được thôi, sáu tháng thì chúng tôi có thể cho thuê với giá ba trăm năm mươi mỗi tháng.”

Cô không do dự, không rời mắt khỏi cửa sổ. Cô trượt chân phải khỏi chiếc giày rồi cạ nó vào bắp chân trái. Ông quan sát thấy đường xẻ đi tiếp trên gót chân và chạy dọc theo bàn chân. Móng chân... màu đỏ! Cô hất mông sang trái, tựa vào bậu cửa sổ. Tập hồ sơ trên tay ông run rẩy.

“Tôi trả hai năm mươi mỗi tháng,” cô nói đầy quyền uy.

Ông hắng giọng. Tham lam chẳng được gì. Những căn phòng tí tẹo là những không gian chết, chẳng ích gì cho ai, và chúng đã bị bỏ trống suốt nhiều năm qua. Tòa nhà có thể sử dụng một thư ký tự do. Trời ạ, ông thậm chí có thể sử dụng một thư ký tự do.

“Ba trăm, không thể ít hơn. Tòa nhà này rất đắt hàng. Ngay bây giờ tỷ lệ đầy phòng đã là chín mươi phần trăm. Ba trăm một tháng, mức đó đã là quá thấp rồi. Với giá đó, chúng tôi chỉ vừa đủ trang trải chi phí.”

Cô đột ngột quay lại và... ông nghẹn giọng, không thể nói nên lời. Cô nhìn ông không chớp mắt. Chiếc áo len đã hớp hết hồn vía. “Quảng cáo nói có những văn phòng trang bị sẵn nội thất,” cô nói.

“Chúng tôi có thể trang bị cho căn này,” ông nói, háo hức với triển vọng hợp tác. “Cô cần gì?”

Cô nhìn quanh văn phòng. “Tôi muốn có một bàn thư ký với một tủ búp-phê ở đây. Nhiều kệ hồ sơ. Vài chiếc ghế cho khách hàng. Không cần thứ gì hào nhoáng cả. Căn phòng kia không cần phải trang bị. Tôi sẽ bố trí một máy photocopy ở đó.”

“Không có vấn đề gì,” ông nói với một nụ cười. “Tôi sẽ trả ba trăm một tháng, có trang bị.”

“Tốt,” ông nói khi mở hồ sơ và rút ra một bản hợp đồng cho thuê. Ông đặt nó lên chiếc bàn xếp và bắt đầu viết.

“Tên của cô?”

“Doris Greenwood.” Mẹ của cô mới là Doris Greenwood, còn cô là Tammy Inez Greenwood trước khi cô chạy theo Buster Hemphill, người sau này trở thành Elvis Aaron Hemphill (một cách hợp pháp), và cuộc sống đã tụt dốc rất nhiều kể từ đó. Mẹ của cô sống ở Effingham, Illinois.

“Được rồi, Doris,” ông nói trong một nỗ lực cố tỏ ra ngọt ngào, như thể họ nay đã thân quen và càng lúc càng gần gũi nhau hơn. “Địa chỉ nhà?”

“Ông cần địa nhà chỉ để làm gì?” cô gắt gỏng hỏi.

“Vâng thì... Chúng tôi cần thông tin đó.

“Đó không phải là việc của ông.”

“Được rồi, được rồi. Không sao cả.” Ông cuống quýt gạch xóa cái phần này trong bản hợp đồng. Ông chờn vờn phía trên nó. “Để xem nào. Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay, ngày 2 tháng Ba, trong sáu tháng, cho đến ngày 2 tháng Chín. Vậy được chưa?”

Cô gật đầu rồi châm thuốc.

Ông đọc sang đoạn kế tiếp. “Xong, chúng tôi cần khoản cọc ba trăm đô la và tiền thuê trả trước tháng đầu tiên.”

Từ túi chiếc váy da bó sát màu đen, cô móc ra một cuộn tiền. Cô đếm sáu tờ một trăm đô la rồi đặt nó lên bàn. “Cho tôi hóa đơn.” cô yêu cầu.

“Dĩ nhiên.” Ông tiếp tục viết.

“Chúng ta đang ở tầng mấy vậy?” cô hỏi, quay nhìn ra cửa sổ.

“Chín. Có khoản phạt mười phần trăm nếu vượt quá ngày mười lăm mỗi tháng. Chúng tôi được quyền vào kiểm tra vào bất cứ thời gian nào hợp lý. Các phòng không được sử dụng cho mục đích bất hợp pháp. Cô trả toàn bộ tiện ích và bảo hiểm cho những món đồ bên trong. Cô có một không gian đậu xe ở bãi đậu bên kia đường, và đây là hai chìa khóa. Còn câu hỏi nào không?”

“Còn. Nếu tôi làm lố giờ thì sao? Ý tôi là rất trễ vào buổi tối ấy.”

“Không có vấn đề gì. Cô có thể đến hay đi tùy ý. Khi trời tối, nhân viên an ninh ở cửa ra đường Front sẽ để cô qua.”

Tammy nhét điếu thuốc vào giữa đôi môi nhớp rồi bước đến chiếc bàn. Cô ngập ngừng rồi ký tên: Doris Greenwood.

Họ khóa cửa và ông chu đáo đi theo cô xuôi theo hành lang ra thang máy.

Trưa hôm sau, những món nội thất lạ lùng được giao đến và Doris Greenwood của công ty Greenwood Services sắp chiếc máy đánh chữ thuê và chiếc điện thoại thuê bên cạnh nhau trên chiếc bàn thư ký. Ngồi đối diện máy đánh chữ, cô có thể nhìn hé ra cửa sổ bên trái và quan sát giao thông trên đường Front. Cô nạp giấy đánh máy, sổ ghi chép, bút chì, và các thứ linh tinh vào đầy các ngăn kéo. Cô đặt các tờ tạp chí lên kệ hồ sơ và trên chiếc bàn nhỏ giữa hai chiếc ghế, nơi khách hàng của cô sẽ ngồi.

Có tiếng gõ cửa. “Ai đó?” cô hỏi.

“Máy photocopy của cô,” một giọng nói đáp lại.

Cô vặn khóa rồi mở cửa ra. Một người đàn ông thấp bé và siêu năng động tên là Gordy xộc vào. Ông ta dáo dác nhìn quanh căn phòng rồi xấc xược nói. “Được rồi, cô muốn đặt nó ở đâu?”

“Trong kia,” Tammy nói, trỏ vào căn phòng nhỏ hai-mét-rưỡi nhân ba-mét, không có cánh cửa nào trên bản lề. Hai người trẻ tuổi mặc đồng phục xanh đẩy và kéo chiếc thùng các tông chứa máy photocopy.

Gordy đặt giấy tờ lên bàn. “Một chiếc máy quá mạnh cho một nơi như thế này. Nó sao y được chín mươi tờ mỗi phút đấy. Có cả gạt giấy lẫn khay tự động. Một chiếc máy lớn đấy!”

“Tôi ký vào đâu đây?” cô hỏi, bỏ ngoài tai những lời bình luận. Ông ta trỏ bằng cây bút. “Sáu tháng, với giá hai trăm bốn mươi mỗi tháng, bao gồm các dịch vụ và bảo trì, cộng thêm với năm trăm tờ giấy cho hai tháng đầu. Cô muốn khổ pháp lý hay khổ thư?”

“Pháp lý.”

“Thanh toán lần đầu vào ngày mười, rồi cùng ngày đó cho năm tháng kế tiếp. Hướng dẫn sử dụng ở trên máng. Nếu có thắc mắc gì thì hãy gọi tôi.”

Hai nhân viên dịch vụ trố mắt nhìn chiếc quần Jeans mài mòn và những gót giày đỏ. Họ chậm chạp rời văn phòng. Gordy xé rời bản sao màu vàng, trao nó lại cho cô. “Cảm ơn đã thuê dịch vụ,” ông ta nói.

Cô khóa cửa khi họ đi khỏi rồi bước đến cửa sổ gần bàn làm việc và nhìn lên hướng bắc, dọc theo đường Front. Đi lên hai dãy phố phía đối diện, từ đó có thể nhìn thấy tầng bốn và tầng năm của tòa nhà Bendini.

Anh lẩn tránh mọi người, chúi mũi vào các cuốn sách và hàng đống giấy tờ. Anh quá bận rộn để tiếp xúc với ai, ngoại trừ Lamar ra. Anh ý thức rất rõ việc rúc sâu của anh sẽ không qua mắt được họ. Cho nên anh làm việc chăm chỉ hơn. Có thể họ sẽ không nghi ngờ nếu anh ghi hóa đơn hai mươi giờ mỗi ngày. Có thể tiền bạc sẽ giúp cách ly anh.

Nina để lại một hộp pizza nguội khi bà ra ngoài dùng bữa trưa. Anh ăn nó trong khi dọn dẹp bàn. Anh gọi cho Abby. Anh nói anh chuẩn bị thăm Ray và sẽ trở về Memphis vào tối muộn ngày Chủ nhật. Anh lách qua cửa hông rồi đi vào bãi đậu.

Trong ba tiếng rưỡi, anh phóng xe trên đường Xuyên bang 40, mắt dán vào gương chiếu hậu. Không ai cả. Anh không thấy họ. Có lẽ họ chỉ gọi đến trước rồi chờ anh đâu đó ở trên đấy. Tại Nashville, anh bứt phá đột ngột, lái vào khu thương mại. Sử dụng chiếc bản đồ mà anh ghi chi chít, anh phóng ra phóng vào luồng giao thông, tạo ra những cú ngoặt hình chữ U bất cứ nơi đâu có thể, và nói chung là phóng xe như điên dại. Ở phía nam thành phố, anh rẽ nhanh vào một khu căn hộ rộng lớn rồi lái chầm chậm giữa các tòa nhà. Khu căn hộ khá ổn. Các bãi đậu sạch sẽ và các mặt tiền đều được sơn trắng. Toàn bộ. Anh đậu xe gần văn phòng rồi khóa chiếc BMW. Chiếc điện thoại trả tiền cạnh hồ bơi phủ bạt vẫn hoạt động. Anh gọi taxi, cho địa chỉ ở cách đó hai dãy phố. Anh chạy bộ giữa các tòa nhà, xuống một con đường hông, và đến nơi chính xác cùng lúc với chiếc taxi. “Ga xe buýt Greyhound,” anh nói với người tài xế. “Và tôi đang rất vội. Tôi chỉ có mười phút thôi.”

“Thoải mái đi, anh bạn. Nó chỉ ở cách đây có sáu dãy phố thôi mà.” Mitch hụp xuống trên băng ghế sau, quan sát giao thông. Người tài xế lái chầm chậm đầy tự tin và bảy phút sau đã dừng lại trước ga xe buýt. Mitch vứt lên ghế hai tờ năm đô la rồi lao ra ga. Anh hỏi mua vé một chiều trên xe buýt 430 đi Atlanta. Lúc này là bốn giờ ba mươi mốt, theo như chiếc đồng hồ treo tường. Bà bán vé trỏ vào cánh cửa xoay. “Xe buýt số 454 sắp lên đường.” bà nói.

Người tài xế đóng sập cửa hành lý, cầm vé của Mitch rồi đi theo anh lên xe buýt. Ba dãy đầu chứa đầy những ông bà cụ da đen. Thêm một chục hành khách khác ngồi rải rác phía sau. Mitch bước chầm chậm dọc lối đi, nhìn vào từng khuôn mặt và không thấy ai quen. Anh lấy một chỗ gần cửa sổ ở dãy thứ tư tính từ đuôi lên. Anh đeo vào cặp kính mát rồi nhìn ra sau. Không ai cả. Chết tiệt! Hay là nhầm xe buýt? Anh nhìn qua khung cửa sổ tối đen khi chiếc xe buýt di chuyển nhanh vào luồng giao thông. Nó sẽ dừng lại ở Knoxville. Có lẽ người liên lạc với anh sẽ ở đó.

Khi ra đến cao tốc xuyên bang, và khi người tài xế đã đạt đến tốc độ đường trường của ông ta, một người đàn ông mặc quần Jeans xanh, áo sơ mi vải màn chợt xuất hiện và ngồi xuống cạnh Mitch. Đó là Tarrance. Mitch thấy dễ thở hơn.

“Nãy giờ anh ở đâu?” Mitch hỏi.

“Ở phòng vệ sinh. Anh cắt đuôi chúng được chưa?” Tarrance hạ giọng, dõi mắt nhìn sau gáy các hành khách. Không có ai nghe ngóng. Và cũng chẳng ai nghe được.

“Tôi chưa từng thấy họ, Tarrance ạ. Cho nên tôi không thể nói đã cắt đuôi được họ chưa. Nhưng tôi nghĩ lần này họ phải là siêu nhân thì mới lần ra tôi được.”

“Anh có thấy người của chúng tôi ở gần nhà ga không?”

“Có. Cạnh chiếc điện thoại trả tiền, đội nón lưỡi trai Falcons. Một gã da đen.”

“Chính là anh ta. Nếu anh bị bám đuôi thì anh ta đã ra hiệu rồi.”

“Anh ta đã ra hiệu cho tôi đi tiếp.”

Tarrance đeo cặp kính mát phản quang gọng bạc dưới chiếc nón lưỡi trai màu lục của đội bóng bầu dục bang Michigan. Mitch có thể ngửi thấy mùi thơm của kẹo cao su Juicy Fruit.

“Có vẻ như hết đồng phục rồi phải không?” Mitch nói mà không cười. “Voyles cho phép các anh ăn mặc như thế này à?”

“Tôi quên chưa xin phép ông ta. Sáng mai tôi sẽ xin phép.”

“Sáng Chủ nhật ấy à?” Mitch hỏi.

“Dĩ nhiên. Ông ta sẽ muốn biết tất tật về chuyến dạo chơi bằng xe buýt này. Tôi đã trao đổi với ông ta nguyên một giờ đồng hồ trước khi rời thành phố.”

“Thôi được, chuyện nào trước nói trước. Xe của tôi sao đây?”

“Chúng tôi sẽ lượm nó trong vài phút nữa và bồng nó về cho anh. Lúc anh cần đến nó, nó sẽ ở Knoxville. Đừng lo.”

“Anh nghĩ họ không truy dấu được chúng ta sao?”

“Không cách chi. Chẳng có ai bám đuôi anh khi anh rời Memphis, và chúng tôi không dò thấy gì cả ở Nashville. Anh tinh tươm như một tờ giấy trắng.”

“Hãy thứ lỗi cho sự lo lắng của tôi. Nhưng sau cái lần thất bại ở cái tiệm giày đó, tôi biết đám các anh không thể vượt lên trên sự ngu ngốc.”

“Đó là một sai lầm, được chưa? Chúng tôi.”

“Một sai lầm chà bá có thể đưa tôi vào danh sách bị thủ tiêu.”

“Anh chống chế tốt đấy. Chuyện đó sẽ không diễn ra lần nữa.”

“Hứa với tôi đi, Tarrance. Hãy hứa với tôi sẽ không còn ai tiếp cận tôi nơi công cộng nữa.”

Tarrance nhìn dọc lối đi rồi gật đầu.

“Không, Tarrance. Tôi cần nghe từ chính miệng của anh. Hứa đi!”

“Được rồi, được rồi. Nó sẽ không diễn ra lần nữa. Tôi hứa đấy.”

“Cảm ơn. Có lẽ giờ đây tôi có thể đi ăn uống ở nhà hàng mà không sợ bị tóm.”

“Chúng tôi biết ý anh rồi.”

Một ông cụ da đen chống gậy nhích dần đến chỗ họ, mỉm cười rồi đi qua. Cửa phòng vệ sinh sập lại. Chiếc Greyhound leo sang làn bên trái, vượt qua những người lái xe tuân thủ luật.

Tarrance lật giở một tờ tạp chí. Mitch dán mắt vào khung cảnh đồng quê. Ông cụ chống gậy đã giải quyết xong công việc của ông ta và loạng choạng trở về chỗ ngồi ở dãy đầu.

“Vậy điều gì đưa anh đến đây?” Tarrance hỏi, lật giở tiếp các trang giấy.

“Tôi không ưa máy bay. Cái tôi luôn đi là xe buýt.”

“Hiểu rồi. Anh muốn bắt đầu từ đâu nào?”

“Voyles nói anh có một kế hoạch tác chiến.”

“Tôi có chứ. Tôi chỉ cần một tiền đạo mà thôi.”

“Tiền đạo giỏi thì mắc tiền lắm đấy.”

“Chúng tôi có tiền.”

“Nó khủng hơn rất nhiều so với suy nghĩ của anh đấy. Theo như tôi hình dung, tôi đang vứt đi bốn mươi năm sự nghiệp luật sư để đổi lấy, cứ cho trung bình là nửa triệu mỗi năm đi.”

“Đó là hai mươi triệu đô lận đó.”

“Tôi biết chứ. Nhưng chúng ta có thể thương lượng.”

“Nghe êm tai đấy. Anh đang giả định anh làm việc - hay hành nghề, như cách các anh vẫn nói - trong bốn mươi năm. Đó là một giả định rất bấp bênh. Nói vui thôi nhé, hãy giả định rằng trong năm năm chúng tôi sẽ xóa sổ được cái hãng đó, sẽ truy tố anh cùng tất cả các bồ tèo của anh, và đạt được việc kết án, còn anh thì xộ khám mất vài năm. Họ chẳng giữ anh lâu đâu vì anh là loại cổ cồn trắng, nhưng dĩ nhiên anh đã nghe về các trại cải tạo liên bang và biết chúng tốt đẹp như thế nào rồi đó. Dù gì đi nữa, anh sẽ bị tước giấy phép, mất nhà, mất chiếc BMW be bé của anh. Biết đâu cả vợ của anh nữa. Khi anh ra tù, anh chỉ có thể mở một dịch vụ thám tử tư giống như ông bạn già Lomax của anh thôi. Đó là một công việc dễ, trừ khi anh đánh hơi nhầm quần lót.”

“Tôi nói rồi. Việc đó phải thương lượng.”

“Được thôi, ta thương lượng nào. Anh muốn bao nhiêu?”

“Cho việc gì cơ chứ?”

Tarrance đóng tờ tạp chí lại, đặt nó lên ghế rồi mở một cuốn sách dày loại bìa mỏng. Anh vờ vĩnh như đang đọc. Mitch nói từ khóe miệng, đôi mắt nhìn vào giữa.

“Hỏi rất hay,” Tarrance nhỏ nhẹ nói, chỉ vừa vặn lớn hơn tiếng rì rầm của chiếc động cơ diesel. “Chúng tôi muốn gì ở anh ấy à? Một câu hỏi hay. Thứ nhất, anh phải từ bỏ sự nghiệp luật sư của anh đi. Anh phải tiết lộ các bí mật và sổ sách thuộc về các thân chủ của các anh. Điều này dĩ nhiên sẽ đủ để tống khứ anh ra khỏi luật sư đoàn, nhưng việc đó xem ra cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh và tôi phải thỏa thuận với nhau rằng anh sẽ trao cái hãng đó cho chúng tôi trên một chiếc đĩa bạc. Một khi đã đạt thỏa thuận, nếu như chúng ta thỏa thuận được, tất cả những chuyện còn lại sẽ đâu vào đấy. Thứ hai, và cũng là quan trọng nhất, anh sẽ trao cho tôi đủ tài liệu để khởi tố mọi thành viên của hãng và phần lớn những gã chóp bu của gia đình Morolto. Các sổ sách đều nằm trong cái tòa nhà nhỏ trên đường Front.”

“Sao anh biết chuyện đó?”

Tarrance mỉm cười. “Vì chúng tôi đã chi cả tỷ đô la để chiến đấu với tội ác có tổ chức. Vì chúng tôi đã lần theo đám Morolto từ hai mươi năm qua. Vì chúng tôi có những nguồn tin từ nội bộ gia đình đó. Vì Hodge và Kozinski đang sắp nói thì đã bị sát hại. Đừng bán đứng chúng tôi, Mitch.”

“Và anh nghĩ tôi có thể đưa thông tin ra ngoài?”

“Đúng vậy, luật sư. Anh có thể dựng một vụ từ bên trong, làm cho hãng sụp đổ và phá banh một trong những gia đình tội ác lớn nhất nước. Anh có thể giúp chúng tôi lột trần hãng. Văn phòng của ai nằm ở đâu? Tên của tất cả các thư ký, lục sự, trợ lý. Ai làm việc với hồ sơ nào? Ai có thân chủ nào? Dây chuyền chỉ huy ra sao? Ai đang ở tầng năm? Có gì ở trên đó? Sổ sách được cất giữ ở đâu? Liệu có một khu vực lưu trữ trung tâm hay không? Bao nhiêu đã được nhập máy tính? Bao nhiêu nằm trong vi phim? Và quan trọng nhất là anh phải đưa được những thứ ấy ra ngoài và trao cho chúng tôi. Một khi chúng tôi có lý lẽ vững chắc, chúng tôi sẽ xông vào trong với cả một đội quân nhỏ và thu giữ tất cả mọi thứ. Nhưng đó là một bước đi dài khủng khiếp. Chúng tôi phải có những bằng chứng chặt chẽ và vững chắc thì mới có thể xông vào với trát khám xét.”

“Và đó là tất cả những gì anh muốn?”

“Chưa hết. Anh sẽ phải tuyên thệ và khai báo chống lại tất cả các bồ tèo của anh tại những phiên tòa xét xử họ. Có thể sẽ mất nhiều năm đấy.”

Mitch hít một hơi sâu rồi nhắm mắt lại. Chiếc xe buýt đi chậm lại phía sau một đám rước những ngôi nhà di động đang tách đôi. Màn đêm đang kéo đến, và, từng chiếc từng chiếc một, những chiếc xe ở làn phía tây lần lượt bật đèn pha. Tuyên thệ tại tòa! Anh đã không nghĩ đến điều này. Với hàng triệu đô la chi cho các luật sư hình sự giỏi nhất, các phiên tòa có thể lê lết đến bất tận.

Tarrance lúc này bắt đầu đọc cuốn bìa mềm, một cuốn sách của Louis LAmour. Anh chỉnh lại ánh sáng đèn đọc bên trên họ, cứ như thể anh là một hành khách đích thực trên một chuyến đi đích thực. Sau năm mươi cây số không chuyện trò, Mitch tháo kính mát ra, nhìn Tarrance.

“Điều gì sẽ xảy đến với tôi?”

“Anh sẽ có hàng đống tiền xứng đáng với công sức của anh. Nếu anh quan tâm đến đạo đức, anh có thể tự soi gương mỗi ngày. Anh có thể sống ở bất cứ nơi đâu trong nước, với một danh tính mới, dĩ nhiên. Chúng tôi sẽ tìm cho anh một việc làm, sửa chiếc mũi cho anh, làm tất cả những gì anh muốn, thật đấy.”

Mitch cố giữ đôi mắt hướng ra đường, nhưng không tài nào. Anh chằm chặp nhìn Tarrance. “Đạo đức cái gì? Đừng nhắc từ đó với tôi lần nào nữa, Tarrance. Tôi là một nạn nhân vô tội, anh biết điều đó mà.”

Tarrance làu bàu cùng một nụ cười nhoẻn ranh ma như quỷ sứ. Họ ngồi trong im lặng thêm vài cây số nữa.

“Vợ tôi thì sao?”

“Ừ thì anh có thể giữ được cô ta.”

“Vui nhỉ?”

“Xin lỗi nhé. Cô ta sẽ có được tất cả những gì cô ta muốn. Cô ta biết nhiều cỡ nào?”

“Mọi chuyện.” Anh chợt nhớ đến cô gái ngoài bãi biển. “Hầu như mọi chuyện.”

“Chúng tôi sẽ tìm cho cô ta một công việc chính phủ béo bở tại Cơ quan An sinh Xã hội hay ở bất cứ nơi đâu anh và cô ta muốn. Không tệ lắm đâu, Mitch.”

“Điều đó sẽ là tuyệt vời cho đến một thời điểm nào đó trong tương lai, khi một người trong số các anh mở cái miệng của hắn ta, tuồn ra thứ gì đó cho bọn xấu, và anh sẽ đọc thấy tên tôi và vợ tôi ở trên báo. Bọn tội phạm chúng không bao giờ quên đâu, Tarrance. Chúng nhớ dai như đỉa ấy. Và chúng giữ bí mật tốt hơn phe các anh. Các anh đã để mất người, cho nên đừng có chối chuyện đó.”

“Tôi có chối đâu. Và tôi cũng phải thừa nhận với anh rằng chúng có thể rất sáng tạo khi quyết định phải giết ai.”

“Cảm ơn. Vậy tôi đang đi đâu đây?”

“Tùy anh thôi. Ngay lúc này chúng tôi có khoảng hai ngàn nhân chứng trên khắp đất nước với những cái tên mới, nhà mới và công việc mới. Canh bạc đang nghiêng hẳn về phía có lợi cho anh đấy.”

“Vậy là tôi phải đánh bạc à?”

“Đúng. Anh hoặc là cầm tiền rồi ù té chạy, hoặc là chơi trò đại luật sư và đánh cược rằng chúng tôi không bao giờ xâm nhập được.”

“Lựa chọn cái kiểu quái gì vậy hả, Tarrance?”

“Nó là thế đấy. Và tôi mừng rằng đó là lựa chọn của anh chứ không phải của chúng tôi.”

Bà lão đi cùng ông cụ da đen chống gậy yếu ớt đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu lê bước về phía họ. Bà nắm từng chiếc ghế dọc lối đi và nhích dần xuống. Tarrance ngả về phía Mitch khi bà đi qua. Anh không dám nói khi có người lạ ở gần. Bà cụ ít nhất đã chín mươi tuổi, đi đứng khó khăn, có thể là thất học, và có lẽ cũng chẳng mấy quan tâm đến cái việc nín thở của Tarrance. Nhưng Tarrance đã lập tức nín thinh.

Mười lăm phút sau, cửa phòng vệ sinh bật mở, làm thoát ra cái âm thanh ùng ục khi nước cuộn xuống hố xí của chiếc Greenhound. Bà cụ lê bước về dãy ghế trước và ngồi lại vào chỗ của bà.

“Jack Aldrich là ai vậy?” Mitch hỏi. Anh nghi ngờ anh chàng này là nội gián của FBI và, từ khóe mắt, anh quan sát phản ứng của Tarrance. Tarrance ngước đầu lên, nhìn qua cuốn sách rồi nhìn vào chiếc ghế phía trước anh.

“Cái tên nghe quen quen. Tôi không nhớ người này.”

Mitch hướng ánh mắt của anh trở về lại cửa sổ. Anh ta đã lúng túng. Đôi mắt của anh ta đã nhíu lại quá nhanh trước khi trả lời. Mitch quan sát luồng giao thông về hướng tây.

“Đó là ai vậy?” cuối cùng Tarrance hỏi.

“Anh không biết anh ta?”

“Tôi mà biết thì đâu có hỏi đó là ai.”

“Anh ta là thành viên của hãng chúng tôi. Anh chắc chắn phải biết điều đó, Tarrance.”

“Thành phố có cả đống luật sư. Tôi đoán anh quen biết tất cả bọn họ.”

“Tôi chỉ biết những người ở Bendini, Lambert & Locke, cái hãng luật nhỏ xíu và yên ắng mà đám các anh đã dò la từ suốt bảy năm qua. Aldrich là người đã ở đó sáu năm. Họ cho rằng anh ta bị FBI tiếp cận vài tháng trước đây. Đúng hay sai?”

“Tuyệt đối sai. Ai nói với anh chuyện đó?”

“Điều đó không quan trọng. Chỉ là một tin đồn lan truyền bên trong hãng.”

“Đó là dối trá. Kể từ tháng Tám chúng tôi đã không trò chuyện với bất cứ ai, trừ anh ra. Tôi thề với anh đấy. Và chúng tôi cũng không có kế hoạch trò chuyện với ai ngoài anh ra, dĩ nhiên trừ phi anh từ chối và chúng tôi buộc phải đi tìm một triển vọng khác.”

“Các anh chưa bao giờ nói chuyện với Aldrich?”

“Tôi đã nói vậy rồi mà.”

Mitch gật đầu rồi nhặt lên một cuốn tạp chí. Họ ngồi trong im lặng suốt nửa giờ. Tarrance từ bỏ cuốn tiểu thuyết của anh, và cuối cùng lên tiếng, “Này, Mitch, chúng ta sẽ đến Knoxville trong khoảng một giờ nữa. Chúng ta cần đạt được thỏa thuận nếu chúng ta hướng đến nó. Sáng mai Giám đốc Voyles sẽ đưa ra hàng ngàn câu hỏi.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Nửa triệu đô.”

Mọi luật sư giỏi đều biết cần phải bác bỏ khoản chào đầu tiên. Luôn luôn là như thế. Anh đã từng thấy Avery há hốc miệng vì sốc, và cái đầu của ông thì lắc lia lắc lịa khi tỏ ý khinh bỉ và không thể tin nổi cái khoản chào đầu tiên, cho dù nó hợp lý cách mấy. Hai bên đã chào qua chào lại rồi lại thương thảo tiếp. Nhưng khoản chào đầu tiên thì chắc chắn phải bị bác. Cho nên, bằng cách lắc đầu và mỉm cười nhìn ra cửa sổ như thể đã biết trước như thế, Mitch đã nói không với nửa triệu đô.

“Bộ tôi nói điều gì buồn cười lắm hay sao?” Tarrance, người không phải là luật sư và không phải là nhà thương thuyết, cất tiếng hỏi.

“Thật là nực cười, Tarrance. Anh không thể kỳ vọng tôi bước ra khỏi cái mỏ vàng chỉ vì nửa triệu đô. Trừ đi thuế, tôi giỏi lắm chỉ còn được có ba trăm ngàn.”

“Còn nếu như chúng tôi dẹp tiệm cái mỏ vàng đó rồi gửi toàn bộ đám lẽo lự mê hàng Gucci các anh vào tù thì sao?”

“Nếu. Nếu. Nếu. Nếu anh biết nhiều như thế thì tại sao anh không làm gì đi? Voyles nói đám các anh chỉ rình rập và chờ đợi suốt bảy năm trời. Giỏi quá đấy, Tarrance. Có phải anh luôn lanh lẹn như thế không?”

“Có muốn thách không đấy, McDeere? Cứ cho là chúng tôi mất thêm năm năm nữa đi, được chứ? Sau năm năm, chúng tôi sẽ dẹp tiệm cái ổ lưu manh đó và hốt anh vào khám. Đến khi đó, nhanh hay chậm có còn khác biệt gì nữa không? Kết quả cũng như nhau thôi, Mitch.”

“Xin lỗi nhé, tôi nghĩ chúng ta đang thương lượng chứ không phải dọa dẫm.”

“Tôi đã cho anh một lời chào rồi đó thôi.”

“Lời chào của anh quá thấp. Anh kỳ vọng tôi giúp anh có hàng trăm cáo trạng chống lại một nhóm những tên tội phạm nhớp nhúa nhất nước Mỹ, một việc khiến tôi dễ dàng phải trả giá bằng tính mạng. Thế mà anh lại chào tôi một cục bèo. Ba triệu là ít nhất.”

Tarrance không giật mình mà cũng chẳng cau mày. Anh vừa nhận một lời chào ngược từ một tay chơi poker giỏi với khuôn mặt tỉnh khô. Và Mitch, nhà thương thảo, biết rằng con số đó vẫn nằm trong dự liệu.

“Đó là rất nhiều tiền,” Tarrance nói, hầu như với chính mình. “Chúng tôi chưa bao giờ trả nhiều đến thế.”

“Nhưng các anh trả được, đúng không?”

“Tôi ngờ lắm. Tôi sẽ nói chuyện với Giám đốc.”

“Giám đốc! Tôi tưởng anh có toàn quyền trong vụ này mà. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chạy qua chạy lại chỗ ông Giám đốc cho đến khi đạt thỏa thuận?”

“Anh còn muốn gì khác nữa không?”

“Trong đầu tôi còn có vài thứ nữa, nhưng chúng ta không thảo luận về chúng chừng nào chuyện tiền bạc vẫn chưa xong.”

Ông cụ chống gậy có vẻ như bị yếu thận. Ông đứng dậy và khởi đầu chuyến đi lẩy bẩy đến đuôi xe buýt. Tarrance lại đang đọc sách, Mitch lại đang lật giở cuốn tạp chí cũ Field & Stream.

Chiếc Greyhound rời đường xuyên bang ở Knoxville vào tám giờ thiếu hai phút. Tarrance dịch sát hơn và thì thào, “Đi cửa trước ra khỏi nhà ga. Anh sẽ thấy một anh chàng mặc bộ đồ thể thao màu cam của Đại học Tennesse đứng bên cạnh chiếc Bronco. Anh ta sẽ nhận ra anh và gọi anh là Jeffrey. Hãy bắt tay anh ta như thể anh là bạn bè biệt tích lâu năm. Rồi hãy leo lên chiếc Bronco. Nó sẽ đưa anh đến chiếc xe của anh.”

“Nó đang ở đâu?” Mitch thì thào.

“Sau một ký túc xá ở học khu.”

“Họ đã kiểm tra việc gài bọ chưa?”

“Tôi nghĩ là rồi. Hãy hỏi anh chàng trong chiếc Brondo. Nếu chúng bám theo anh lúc ở Memphis thì giờ đây có thể chúng đang nghi ngờ đấy. Anh phải lái đến Cookeville. Nó ở cách khoảng một trăm năm mươi cây số phía bên này của Nashville. Có một Holiday Inn ở đó. Hãy ngủ qua đêm, rồi đi thăm anh trai của anh vào ngày mai. Chúng tôi cũng sẽ dòm chừng. Nếu mọi thứ trông có vẻ u ám thì tôi sẽ tìm đến anh vào sáng thứ Hai.”

“Chuyến đi dạo xe buýt kế tiếp là khi nào?”

“Sinh nhật vợ anh là vào ngày thứ Ba. Hãy đặt bàn vào lúc tám giờ tối tại Grissantis, cái nhà hàng Ý trên đường Airways ấy. Chính xác vào lúc chín giờ, hãy ra máy bán thuốc lá tại quầy bar, nhét sáu đồng một phần tư vào để mua một gói thuốc bất kỳ. Trên chiếc khay nơi gói thuốc được nhả ra, anh sẽ tìm thấy một băng cassette. Hãy mua sẵn một chiếc máy cassette mà đám choai choai vẫn dùng với tai nghe ấy. Sau đó hãy vào xe của anh mà nghe cuốn băng. Đừng nghe ở nhà, và tối kỵ không được nghe ở văn phòng. Hãy dùng tai nghe. Đưa cả cho vợ anh nghe nữa. Nó sẽ có trong băng cassette, và tôi sẽ chào anh khoản đô la đỉnh nhất của chúng tôi. Tôi cũng sẽ trình bày vài điều trong đó. Sau khi anh nghe vài lần, hãy tiêu hủy nó.”

“Công phu nhỉ?”

“Phải, nhưng nhờ đó chúng ta sẽ không phải nói chuyện với nhau trong vài tuần. Chúng đang theo dõi và nghe ngóng đó, Mitch. Và chúng giỏi lắm đấy. Chớ quên điều này.”

“Đừng lo.”

“Ở trung học, áo cầu thủ của anh là số mấy?”

“Mười bốn.”

“Còn ở đại học?”

“Cũng mười bốn.”

“Được rồi. Mật mã của anh là 1-4-1-4. Tối thứ năm, từ một điện thoại trả tiền loại touch-tone, hãy gọi số 757-6000. Sẽ có một giọng nói hướng dẫn anh đi qua vài thủ tục nho nhỏ liên quan đến mã số của anh. Một khi được thông qua, anh sẽ nghe giọng ghi âm của tôi, và tôi sẽ đặt ra cho anh một loạt câu hỏi. Chúng ta sẽ xuất phát từ đó.”

“Sao tôi không được hành nghề luật vậy trời?”

Chiếc xe buýt trờ tới ga rồi dừng lại. “Tôi sắp đi Atlanta,” Tarrance nói. “Chúng ta sẽ không gặp nhau trong vài tuần tới. Có chuyện gì khẩn cấp hãy gọi một trong hai số mà tôi đã trao cho anh trước đây.”

Mitch đứng ở lối đi trên xe buýt, nhìn xuống người đặc vụ. “Ba triệu, Tarrance. Không bớt một xu nào. Nếu đám các anh chi được bạc tỷ để chống tội ác có tổ chức thì chắc chắn anh phải gom được cho tôi ba triệu. Và, Tarrance này, tôi còn có một phương án thứ ba nữa đấy. Tôi có thể biến mất lúc nửa đêm, tan biến trong không khí. Nếu chuyện đó xảy ra thì anh và đám Morolto sẽ tha hồ mà choảng nhau đến sứt đầu mẻ trán, còn tôi thì sẽ ngồi chơi domino ở Caribe.”

“Dĩ nhiên, Mitch. Anh có thể giở trò này trò nọ, nhưng chúng sẽ lần ra anh chỉ trong vòng một tuần. Tạm biệt nhé, anh bạn.”

Mitch nhảy từ xe buýt xuống rồi lao vào nhà ga