← Quay lại trang sách

Chương 26

Việc các bà vợ xuất hiện tại cái pháo đài nhỏ im ắng trên đường Front là một điều cực kỳ bất thường. Chắn chắn họ rất được chào đón, họ được bảo như vậy, nhưng rất hiếm khi nào họ được mời. Cho nên Abby McDeere đã đi qua cửa trước vào khu vực tiếp tân mà không được mời và không được thông báo. Cô bắt buộc phải gặp chồng, cô khăng khăng như thế. Cô tiếp tân gọi cho Nina ở tầng hai, và chỉ vài giây sau bà đã xuất hiện trong vội vã và nồng nhiệt để chào đón cô vợ của sếp. Mitch đang bận họp, bà giải thích. Anh ta lúc nào mà chẳng đang dự mấy cái cuộc họp chết tiệt ấy. Abby đáp. Hãy lôi anh ta ra khỏi đó! Họ đi vội đến văn phòng của anh, nơi Abby khép cửa lại và ngồi xuống chờ.

Mitch đang mục kích một chuyến lên đường đầy hỗn loạn nữa của Avery. Các thư ký va vào nhau và gói ghém những chiếc cặp trong khi Avery la hét vào điện thoại. Tay cầm cuốn sổ ghi chú, Mitch ngồi lên chiếc trường kỷ và theo dõi. Đối tác của anh được lên lịch đi Grand Cayman trong hai ngày. Ngày 15 tháng Tư ghi lừng lững trên tờ lịch tựa như một cuộc hẹn với đám người câu cá, và các ngân hàng dưới đấy đang có những hồ sơ nào đó bỗng dưng trở nên quan trọng. Tất cả chỉ là công việc, Avery khăng khăng. Ông nói về chuyến đi trong năm ngày, càm ràm về nó, chửi rủa nó, nhưng lại thấy nó là hoàn toàn không thể tránh. Ông sẽ dùng chiếc Lear, và nó hiện đang chờ, một thư ký nói vậy.

Có lẽ nó đang chờ với cả đống tiền mặt, Mitch nghĩ.

Avery sập điện thoại rồi vớ lấy chiếc áo khoác. Nina bước qua cửa và nhìn Mitch. “Ông McDeere, vợ ông đang ở đây. Bà ấy nói có chuyện khẩn cấp.”

Hỗn loạn bỗng trở nên thinh lặng. Anh nhìn Avery bằng ánh mắt vô hồn. Các thư ký như đóng băng. “Chuyện quái gì vậy?” anh hỏi rồi đứng dậy.

“Cô ấy đang ở trong văn phòng của ông.” Nina nói.

“Mitch, tôi phải đi đây,” Avery nói. “Tôi sẽ gọi lại cho anh ngày mai. Hy vọng mọi sự đều ổn.”

“Dĩ nhiên.” Không nói năng gì, anh đi theo Nina ra hành lang và trở về văn phòng. Abby ngồi tại bàn làm việc của anh. Anh khép cửa rồi khóa lại. Anh đăm đăm nhìn cô.

“Mitch, em phải về nhà ba mẹ.”

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

“Ba em vừa gọi đến trường học. Họ phát hiện một khối u trong phổi của mẹ. Ngày mai họ sẽ tiến hành phẫu thuật.”

Anh hít một hơi sâu. “Anh rất tiếc.” Anh không chạm vào cô, và cô cũng không hề khóc.

“Em phải đi. Em đã nộp đơn xin vắng mặt ở trường.”

“Trong bao lâu?” Đó là một câu hỏi đầy bồn chồn.

Qua vai anh, cô nhìn bức tường Kỷ Vật. “Em không biết, Mitch ạ. Chúng ta cần xa nhau một thời gian. Ngay lúc này em đã quá mệt mỏi vì nhiều chuyện, và em cần thời gian. Em nghĩ điều đó tốt cho cả hai ta.”

“Ta hãy bàn chuyện này.”

“Anh quá bận, làm sao mà bàn bạc được chứ, Mitch. Em định bàn từ sáu tháng nay rồi, nhưng không có cách chi anh tìm ra thời gian để nghe em.”

“Em định đi trong bao lâu, Abby?”

“Em không biết. Em nghĩ điều đó còn tùy thuộc vào mẹ. Không, nó tùy thuộc vào nhiều điều.”

“Em làm anh sợ đấy, Abby.”

“Em sẽ về, em hứa đấy. Chỉ là em không biết khi nào. Có thể là một tuần. Có thể là một tháng. Em cần gỡ rối một vài chuyện.”

“Một tháng?”

“Em không biết mà, Mitch. Em chỉ cần chút thời gian. Và em cần ở bên mẹ.”

“Anh hy vọng bà ấy không sao. Anh mong thế.”

“Em biết. Em phải về nhà để gói ghém vài thứ, và em sẽ đi trong khoảng một giờ nữa.”

“Được rồi. Bảo trọng nhé.”

“Em yêu anh, Mitch.”

Anh gật đầu và nhìn cô mở cửa. Không có cái ôm từ biệt nào.

Ở tầng năm, một kỹ thuật viên cho quay lại cuốn băng rồi nhấn vào chiếc nút khẩn gọi đến văn phòng của DeVasher. Ông lập tức xuất hiện, xỏ tai nghe vào chiếc hộp sọ siêu bự. Ông lắng nghe một lúc. “Quay lại,” ông ra lệnh. Ông im lặng một lúc nữa.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” ông hỏi.

Người kỹ thuật viên nhìn vào một bảng điện đầy những con số. “Cách đây hai phút mười bốn giây. Tại văn phòng của hắn ở tầng hai.”

“Chết tiệt, chết tiệt! Con bé sắp rời khỏi hắn, phải vậy không? Trước đó có nói gì về ly thân hay ly dị không?”

“Không. Nếu có thì ông đã biết rồi. Họ chỉ cãi nhau về cái tập quán nghiện việc của hắn mà thôi, và hắn thù ghét cha mẹ của cô ta. Nhưng không có câu chuyện nào như thế này cả.”

“Phải, phải. Kiểm tra lại chỗ Marcus xem ông ta có nghe được gì trước đó không. Kiểm tra các cuốn băng xem có bỏ sót điều gì không. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

Abby khởi đầu theo hướng Kentucky, nhưng lại không giữ hướng đó. Đi một giờ theo hướng tây của Nashville, cô rời đường Xuyên bang 40 rồi vòng ra Cao tốc 13 ở phía bắc. Cô không thấy có gì khác lạ ở phía sau. Cô lái với tốc độ một trăm ba mươi cây số giờ rồi giảm xuống còn tám mươi. Vẫn không thấy có gì. Tại thị trấn nhỏ Clarksville, gần tuyến đường Kentucky, cô đột ngột rẽ sang hướng đông, đi vào Cao tốc 12. Một giờ sau, cô vào Nashville bằng đường cao tốc của hạt, và chiếc Peugeot đỏ mất hút trong luồng giao thông đô thị.

Cô đậu xe trong khu vực dài hạn tại phi trường Nashville rồi bắt một xe con thoi để đến sân ga. Trong phòng vệ sinh ở tầng một, cô mặc vào chiếc quần lửng đi bộ bằng vải kaki, xỏ đôi giày Bass, khoác vào chiếc áo len trùm đầu bằng vải dệt kim màu xanh dương. Đó là một bộ đồ trẻ trung, hơi trái mùa một chút, nhưng cô đang hướng tới một khu vực thời tiết nóng hơn. Cô cột mái tóc xõa ngang vai thành chiếc đuôi ngựa rồi nhét nó dưới cổ áo. Cô đổi kính râm rồi tống chiếc váy, giày cao gót, quần tất vào một chiếc túi thể thao bằng vải bạt.

Gần năm tiếng đồng hồ sau khi rời Memphis, cô đi bộ đến cổng lên máy bay của hãng Delta rồi trình vé. Cô yêu cầu một chỗ ngồi gần cửa sổ. Không chuyến bay nào của Delta trong thế giới tự do có thể bỏ qua việc quá cảnh Atlanta, nhưng may thay cô không bị buộc phải đổi máy bay. Cô chờ đợi bên cửa sổ, nhìn màn đêm buông xuống cái sân bay bận rộn. Cô bồn chồn, nhưng cố không nghĩ đến điều đó. Cô uống một ly rượu và đọc một tờ Newsweek.

Hai giờ sau, cô đáp xuống Miami và rời khỏi máy bay. Cô đi bộ nhanh qua sân bay, bắt gặp những cái nhìn, nhưng phớt lờ chúng. Đó là những cái nhìn thường nhật của ngưỡng mộ và dục vọng, cô tự nhủ. Chẳng là gì khác.

Tại cổng lên máy bay duy nhất của Cayman Airways, cô chìa chiếc vé khứ hồi, cùng tờ khai sinh và giấy phép lái xe. Những người Cayman này thật tuyệt vời, nhưng họ sẽ không cho phép bạn vào đất nước của họ nếu như bạn không mua sẵn vé về. Làm ơn hãy đến đây và tiêu tiền của quý vị rồi cuốn gói ra về. Làm ơn.

Cô ngồi ở một góc của phòng đợi đông nghẹt, cố gắng đọc tờ tạp chí. Một ông bố trẻ đi cùng cô vợ đẹp và hai em bé cứ dán mắt vào cặp đùi của cô, nhưng ngoài ra thì không có ai khác để ý đến cô. Chuyến bay đến Grand Cayman sẽ cất cánh trong ba mươi phút nữa.

Sau một khởi đầu khó khăn, Avery đã bắt được nhịp. Ông đã dành ra bảy giờ tại ngân hàng Royal Bank của Montreal, Georgetown, chi nhánh Grand Cayman. Khi ông ra về vào lúc năm giờ chiều, căn phòng họp miễn phí đã đầy ắp những bản in máy tính và tổng kết tài khoản. Ông sẽ hoàn tất vào ngày mai. Ông cần McDeere, nhưng hoàn cảnh đã khiến những kế hoạch giải trí của ông bị cắt giảm nghiêm trọng. Avery nay kiệt sức và khát nước. Ngoài bãi biển thì mọi thứ đều đang sôi động.

Tại Rumsheads, ông lấy một chai bia tại quầy bar và lách cái cơ thể rám nắng của ông qua đám đông để đi ra hàng hiên, nơi ông tìm được một chiếc bàn. Trong khi ông đang tự tin băng qua sòng domino, Tammy Greenwood Hemphill của Greenwood Services bon chồn nhưng bình thản bước vào đám đông, đến ngồi vào chiếc ghế ở quầy bar. Cô quan sát ông. Nước da bánh mật của cô là vốn có, là tự nhiên, chỉ với vài chỗ nâu hơn những nơi khác. Nhưng nhìn tổng thể thì đó là một làn da bánh mật đáng thèm muốn trong một giờ muộn của tháng Ba. Mái tóc cô nay được nhuộm một màu vàng dịu của cát, và trang điểm của cô cũng chừng mực. Chiếc bikini đạt đến mức nghệ thuật với sắc cam tươi huỳnh quang lôi cuốn sự chú ý. Bộ ngực lớn đong đưa tuyệt vời, làm căng hết cỡ những dây chằng và mảnh che. Mảnh dây nhỏ vắt ngang sau lưng tuyệt đối không che phủ bất cứ thứ gì. Cô đã bốn mươi tuổi nhưng có đến những hai mươi cặp mắt đói đang theo cô đến quầy bar, nơi cô gọi một ly nước ngọt và châm điếu thuốc lá. Cô hút thuốc và quan sát ông.

Ông là một con sói. Ông trông phong độ, và ông biết điều đó. Ông nhấp chai bia của ông và chậm rãi quan sát tất cả những người thuộc phái nữ trong phạm vi năm mươi mét. Ông chốt lại một người, một cô nàng tóc vàng trông có vẻ như sẵn sàng bám dính khi người đàn ông của cô ta đến và đặt cô ta lên đùi. Ông nhấp chai bia và tiếp tục theo dõi.

Tammy gọi một ly nước ngọt khác cùng với một lát chanh. Cô dợm bước đến hàng hiên. Con sói lập tức nhìn xoáy vào bộ ngực lớn, trông nó nẩy tưng tưng.

“Tôi ngồi được không?” cô hỏi.

Ông hơi nhổm dậy để với lấy chiếc ghế. “Xin mời.” Với ông, đó là một khoảnh khắc tuyệt vời.

Trong số hàng trăm con sói đói đang lảng vảng ở quầy bar và hàng hiên của Rumheads, cô ta đã chọn ông. Ông đã từng có được nhiều cô trẻ tuổi hơn, nhưng trong thời điểm này, tại nơi này, cô chính là người nóng bỏng nhất.

“Tôi là Avery Tolar. Từ Memphis.”

“Rất vui được gặp anh. Em là Libby. Libby Lox từ Birmingham.” Giờ thì cô là Libby. Cô có một em gái tên Libby, một bà mẹ tên Doris, và tên của cô là Tammy. Và cô đang lo đến chết làm sao giữ cho mọi thứ khớp lại được với nhau. Mặc dù không đeo nhẫn nhưng cô có một người chồng mang cái tên pháp lý là Elvis, và anh ta được cho là đang ở Oklahoma City, cải trang thành Ông Vua, và có lẽ đang cưa cẩm các em thiếu nữ bằng những chiếc áo thun love me tender.

“Điều gì đưa em đến đây?” Avery hỏi.

“Tìm vui thôi mà. Mới đến sáng hôm nay. Đang ở Palms. Còn anh?”

“Anh là một luật sư về thuế và, tin hay không tùy em, anh đến đây vì công việc. Mỗi năm, anh bị buộc phải xuống đây nhiều lần. Thực sự là một cuộc tra tấn.”

“Anh đang ở đâu?”

Ông trỏ ngón tay. “Hãng của anh sở hữu hai căn hộ chung cư ở đằng kia. Một nơi be bé xinh xinh để xả hơi.”

“Đẹp quá.”

Con sói không do dự. “Em có muốn đi xem không?”

Cô cười khúc khích như một em sinh viên. “Để sau đi.”

Ông nhoẻn cười với cô. Vụ này chắc dễ. Ông yêu các đảo. “Em đang uống gì vậy?”

“Gin và soda. Cùng với một lát chanh.”

Ông đi đến quầy bar rồi trở ra với hai món thức uống. Ông dịch ghế lại gần cô hơn. Giờ thì chân của họ đã chạm nhau. Bộ ngực tì êm ả lên mép bàn. Ông nhìn xuống giữa nó.

“Em đi một mình à?” Một câu hỏi thừa, nhưng ông vẫn phải nêu.

“Ừ. Còn anh?”

“Ừ. Em đã có kế hoạch cho bữa tối chưa?”

“Không hẳn.”

“Tốt. Có một nhà hàng rất tuyệt ở gần Palms, bắt đầu từ lúc sáu giờ. Hải sản ngon nhất trên đảo. Nhạc hay. Rum Punch. Không có quy định về trang phục.”

“Em tham gia.”

Họ ngồi sát vào nhau hơn, và bàn tay của ông đột nhiên ở giữa các đầu gối của cô. Khuỷu tay của ông ép chặt vào ngực trái của cô, và ông mỉm cười. Cô cũng mỉm cười. Nói chung cũng dễ chịu, cô nghĩ, nhưng công việc thì vẫn là công việc.

Barefoot Boys cất tiếng và lễ hội bắt đầu. Những người lang thang trên bãi biển đổ xô về Palms từ mọi hướng. Người bản địa trong áo vest và quần lửng trắng sắp những chiếc bàn xếp và trải những tấm vải bông nặng lên trên. Mùi tôm luộc, mùi cá cam Nhật Bản và cá mập nướng lan tỏa khắp bãi biển. Đôi uyên ương Avery và Libby tay trong tay bước vào khu sân vườn của Palms và xếp hàng để dùng tiệc đứng.

Trong ba giờ, họ ăn rồi nhảy, uống rồi nhảy và cảm thấy như đang trong một cơn sốt cuồng. Khi ông đã say xỉn, cô trở lại với nước ngọt không pha chế. Công việc đã đến tay. Lúc mười giờ, ông đã quắc cần câu và cô dìu ông ra khỏi sàn nhảy, đi đến chung cư ở kế bên. Ông tấn công cô ở cửa trước. Họ hôn nhau và mò mẫm nhau trong năm phút. Ông xoay xở mở được khóa, và họ vào bên trong.

“Thêm một ly nữa đi,” cô nói như một cô gái của tiệc tùng. Ông trở ra quầy bar lấy cho cô một Gin và soda, ông thì vẫn dùng Scotch và nước lọc. Họ ngồi ở ban công bên ngoài căn phòng ngủ hoành tráng, ngắm vầng trăng khuyết đang trang điểm cho đại dương hiền hòa.

Cô đã theo ông từng ly, ông nghĩ, và nếu cô còn chịu được thì cớ sao ông không chịu được. Nhưng mẹ thiên nhiên lại lên tiếng lần nữa và ông đành cáo lỗi để vào phòng vệ sinh. Ly Scotch và nước lọc nằm trên chiếc bàn liễu gai ở giữa họ và cô mỉm cười với nó. Dễ hơn nhiều so với cô mong đợi. Cô lấy ra một bịch ny lông nhỏ từ cái mảnh màu cam giữa hai đùi rồi bỏ một viên chloral hydrate vào ly rượu của ông. Cô nhấp một ngụm Gin soda.

“Nâng ly nào, bé cưng.” cô nói khi ông trở ra. “Em sẵn sàng để lên giường rồi đó.”

Ông chộp ly Whiskey rồi nuốt trọng. Vị giác đã tê dại từ hàng giờ. Ông nuốt một ngụm nữa rồi bắt đầu thư giãn. Thêm một ngụm nữa. Đầu của ông bắt đầu lắc lư từ vai này sang vai kia, và cuối cùng chiếc cằm của ông chạm lồng ngực. Hơi thở bắt đầu phì phò.

“Ngủ ngon đi, bé cưng.” cô nói với chính mình.

Với một người đàn ông nặng tám mươi ký, một phát chloral hydrate có thể gây ra một giấc ngủ sâu trong mười giờ. Cô cầm lên chiếc ly của ông và săm soi chỗ rượu còn lại. Không nhiều. Tám giờ là an toàn. Cô lăn ông ra khỏi chiếc ghế rồi lôi ông lên giường, đầu trước chân sau. Rất nhẹ nhàng, cô lột chiếc quần lửng lướt sóng dọc theo đôi chân ông rồi liệng nó xuống sàn. Cô nhìn một chặp rồi đắp lên ông tấm khăn trải giường và tấm mền. Cô hôn ông, chúc ngủ ngon.

Trong tủ áo, cô tìm được hai xâu chìa khóa. Mười một chiếc chìa. Ở gác dưới, tại hành lang giữa căn bếp và căn phòng lớn với cảnh quan trông ra bãi biển, cô tìm thấy cánh cửa khóa bí ẩn mà Mitch đã phát hiện hồi tháng Mười một. Anh ta đã thám thính từng phòng một, từ gác trên xuống gác dưới, và xác định rằng căn phòng này phải rộng ít nhất bốn-mét-rưỡi nhân bốn-mét-rưỡi. Nó khả nghi do có cánh cửa kim loại, do nó bị khóa và do tấm biển PHÒNG KHO đính vào đó. Đó là căn phòng duy nhất có ghi biển trong căn hộ chung cư. Một tuần trước đó, trong căn hộ Khu B, Mitch và Abby không thấy có căn phòng nào như thế.

Một xâu chìa khóa có chìa của chiếc Mercedes, hai chìa của tòa nhà Bendini, một chìa khóa nhà, hai chìa khóa căn hộ và một chìa khóa bàn làm việc. Cô thử nó trước tiên và chiếc chìa thứ tư ăn khớp. Cô nín thở, mở cửa phòng kho. Không có điện giựt, không có báo động, không có gì cả. Mitch đã dặn cô mở cửa xong thì hãy chờ năm phút, đợi cho không có chuyện gì xảy ra thì mới hẵng bật đèn.

Cô đợi mười phút, mười phút lê thê và hãi hùng. Mitch suy luận rằng khu A được dành cho các đối tác và khách tin cẩn, còn Khu B thì dành cho các cộng sự và những người cần được theo dõi thường trực. Cho nên khu A sẽ không bị gắn từa lưa những dây nhợ, camera, thiết bị ghi âm hay chuông báo động, anh hy vọng như thế. Sau mười phút, cô mở rộng cửa và bật đèn. Cô lại chờ đợi và không nghe thấy gì cả. Căn phòng vuông vức, khoảng bốn-mét-rưỡi nhân bốn-mét-rưỡi, với những bờ tường trắng, không có thảm, và cô đếm được mười hai chiếc tủ hồ sơ chống cháy khổ pháp định. Chầm chậm, cô lựa rồi kéo ngăn trên cùng. Nó không khóa.

Cô tắt đèn, đóng cửa lại rồi trở về phòng ngủ trên gác, nơi Avery đang hôn mê và ngáy ran. Lúc này là mười giờ ba mươi. Cô sẽ phải làm việc như điên trong tám tiếng đồng hồ và ra đi vào lúc sáu giờ sáng.

Cạnh bàn làm việc ở góc có ba chiếc cặp lớn đặt thành hàng ngay ngắn. Cô vớ lấy chúng, tắt đèn rồi đi ra bằng cửa trước. Bãi đậu nhỏ tối đen và trống hoác với lối đi trải sỏi dẫn ra cao tốc. Một lối đi bộ dẫn đến gần các bụi cây ở mặt trước của cả hai khu và dừng lại ở một hàng rào gỗ sơn trắng dọc theo đường phân giới. Một cánh cổng dẫn đến một gò đất cỏ lưa thưa, và tòa nhà đầu của Palms nằm ngay trên đó.

Từ căn hộ chung cư đến Palms chỉ mất một cuốc ngắn, nhưng những chiếc cặp đã nặng lên rất nhiều khi cô đến được Phòng 188. Nó nằm ở tầng một, mặt tiền, với cảnh quan hồ bơi chứ không phải bãi biển. Cô thở gấp và vã mồ hôi khi gõ cửa.

Abby mở toang cửa ra. Cô tóm lấy những chiếc cặp và đặt chúng lên giường. “Có vấn đề gì không?”

“Chưa thấy gì. Tôi nghĩ ông ta ngắc ngứ rồi.” Tammy chùi mặt bằng chiếc khăn tắm rồi khui một lon Coca.

“Ông ta ở đâu?” Không một nụ cười nào. Abby chỉ quan tâm công việc.

“Trên giường. Theo tôi tính toán, chúng ta có tám tiếng. Đến sáu giờ.”

“Chị vào được phòng đó chưa?” Abby hỏi trong khi trao cho cô chiếc quần lửng và chiếc áo cotton kềnh càng.

“Rồi. Có chừng một chục tủ lớn đựng hồ sơ, không khóa. Vài hộp các tông và vài thứ linh tinh, ngoài ra thì không có gì nhiều.”

“Một chục?”

“Phải, cái nào cũng cao ngất. Toàn bộ là khổ pháp lý. Chúng ta phải may lắm mới xong việc vào lúc sáu giờ.”

Đó là căn phòng đơn duy nhất với chiếc giường khổ Nữ hoàng. Trường kỷ, bàn cà phê và giường đã được đẩy sát tường. Một máy photocopy Canon Model 8580 với khay và cần gạt tự động được đặt giữa căn phòng với động cơ khởi động sẵn. Island Office Supply đã cho thuê nó với cái giá cắt cổ ba trăm đô la trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, giao tận nơi. Đó là một chiếc máy photocopy cho thuê đời mới nhất và lớn nhất trên đảo, người bán hàng nói vậy, và anh ta có vẻ không được phấn khởi lắm với việc cho thuê nó chỉ trong vòng một ngày. Nhưng Abby đã quyến rũ anh ta và đặt những tờ một trăm đô la lên quầy thu ngân. Hai thùng giấy photocopy, mười ngàn tờ giấy, đang nằm ở cạnh giường.

Họ mở chiếc cặp đầu tiên, lấy ra sáu hồ sơ mỏng. “Cùng một loại hồ sơ,” Tammy lẩm bẩm. Cô tháo chiếc kẹp hai ngạnh trong hồ sơ rồi lấy ra các trang giấy. “Mitch nói họ rất chu đáo với các hồ sơ của họ,” Tammy trình bày khi cô nạp vào một tài liệu mười trang. “Anh ta nói các luật sư có giác quan thứ sáu và hầu như có thể đánh hơi thấy nếu có thư ký hay lục sự nào chạm vào chúng. Cho nên cô phải rất cẩn thận. Từ từ thôi. Sao chép tài liệu nào xong thì cột ngay nó lại, cố xỏ cho ngay ngắn vào các lỗ cũ. Việc này rất tẻ nhạt. Mỗi lần chỉ sao một tài liệu, cho dù số trang là bao nhiêu đi nữa. Rồi từ từ sắp chúng lại theo trình tự. Rồi ghim các bản sao để mọi thứ đâu vào đấy.”

Với khay nạp tự động, một tài liệu mười trang chỉ mất có tám giây. “Nhanh đấy,” Tammy nói.

Chiếc cặp đầu tiên được hoàn tất trong hai mươi phút. Tammy trao hai xâu chìa khóa cho Abby rồi nhặt lên hai túi xách Samsonite rỗng, cả hai đều bằng vải bạt. Cô ra ngoài để trở về căn hộ chung cư. Abby theo cô ra rồi khóa trái cửa. Cô đi bộ đến phía trước Palms, ra đến chiếc Nissan Stanza mà Tammy đã thuê sẵn. Lạng lách tránh những luồng xe tới từ phía trái chiều, cô lái dọc theo bãi Seven Mile rồi đi vào Georgetown. Cách tòa nhà Swiss Bank hai dãy phố, trên một con đường hẹp đôi bên là những ngôi nhà khung ngăn nắp, cô tìm được nơi ở của người thợ khóa duy nhất trên đảo Grand Cayman. Chí ít ông ta cũng là người duy nhất mà cô lần ra được mà không cần ai trợ giúp. Ông ta sở hữu một ngôi nhà màu xanh lục có các cửa sổ để ngỏ với những đường viền trắng bọc quanh các cánh cửa và cửa sập.

Cô đậu xe trên đường rồi đi qua cát đến một hàng hiên nhỏ ở mặt tiền, nơi ông thợ khóa và các hàng xóm của ông ta đang uống rượu và nghe Radio Cayman hát. Nhịp điệu Solid Gold. Họ im bặt khi cô tiến đến, không một ai đứng dậy. Đã gần mười một giờ tối. Ông ta nói có thể làm việc đó tại cửa hiệu của ông ở sau nhà, giá cả của ông rất phải chăng, và một chai Myers's Rum bảy trăm năm mươi mililít là khoản chi trước để cho ông khởi động.

“Ông Dantley, tôi xin lỗi đã đến muộn. Tôi có mang cho ông chút quà nhỏ.” Cô chìa ra chai Rum bảy trăm năm mươi.

Ông Dantley hiện ra từ bóng tối và vồ lấy chai Rum. Ông săm soi nó. “Má ơi, một chai Myers’s.”

Abby không hiểu được họ nói gì với nhau, nhưng rõ ràng là cái băng nhóm ở hàng hiên đang cực kỳ phấn khích về chai Myers’s. Dantley trao nó cho họ rồi dẫn Abby ra sau, đến một chái nhà phụ be bé chứa đầy những món đồ nghề và máy móc nhỏ, cùng hàng trăm thứ linh kiện. Một bóng đèn vàng duy nhất treo lơ lửng trên trần thu hút hàng trăm con muỗi. Cô trao cho Dantley mười một chiếc chìa khóa. Ông cẩn thận đặt chúng lên một chỗ trống trên chiếc bàn thợ bề bộn.

“Chuyện này dễ ợt,” ông nói mà không ngước nhìn lên.

Mặc dù uống rượu vào lúc mười một giờ đêm, Dantley tỏ ra rất tỉnh táo. Có lẽ hệ thống của ông đã có sự miễn nhiễm đối với Rum. Ông làm việc qua một cặp kính thợ dày, hết khoan rồi lại dũa từng bản sao. Sau hai mươi phút, ông làm xong. Ông trao cho Abby hai bộ chìa khóa gốc và các bản sao của chúng.

“Cảm ơn ông Dantley. Tôi phải trả ông bao nhiêu?”

“Vụ này dễ mà.” ông lè nhè nói. “Mỗi chìa một đô la.” Cô thanh toán nhanh cho ông rồi ra về.

Tammy nhét đầy những thứ chứa trong ngăn trên cùng của tủ hồ sơ đầu vào hai chiếc cặp nhỏ. Năm ngăn, mười hai tủ, sáu mươi lần đi đến chiếc máy photocopy rồi trở ra. Có thể làm xong trong tám giờ. Có những hồ sơ, sổ tay, bản in máy tính và thêm những hồ sơ nữa. Mitch dặn phải sao lại tất cả. Anh ta không biết chắc mình đang tìm kiếm gì, cho nên cứ phải sao toàn bộ.

Cô tắt đèn rồi chạy lên gác để kiểm tra bé cưng. Ông vẫn không xê dịch. Tiếng ngáy vang lên chầm chậm.

Mỗi chiếc Samsonite nặng mười bốn ký, và tay cô tê dại khi đến được Phòng 188. Cuốc đầu tiên trong sáu mươi cuốc, chắc cô không chịu nổi quá. Abby vẫn chưa trở về từ Georgetown nên Tammy gọn gàng dỡ các chiếc cặp ra giường. Cô uống một hớp Coca rồi lên đường với những chiếc cặp rỗng. Trở lại chung cư. Ngăn kéo thứ hai cũng tương tự. Cô nạp các hồ sơ theo trình tự vào các chiếc cặp rồi nén chặt dây khóa kéo. Cô vã mồ hôi, há hốc mồm để thở. Bốn gói mỗi ngày, cô nghĩ. Cô thề sẽ cắt xuống chỉ còn hai. Hay thậm chí chỉ còn một. Lên cầu thang để kiểm tra ông ta. Không thấy tiếng ông ta thở từ sau cuốc đi vừa rồi.

Chiếc máy photocopy lách cách và ro ro khi cô trở về từ cuốc đi thứ hai. Abby đang hoàn tất cặp tài liệu thứ hai, chuẩn bị bước sang chiếc thứ ba.

“Cô có các chìa khóa rồi chứ?”

“Vâng, không có vấn đề gì. Anh chàng của chị sao rồi?”

“Nếu máy photocopy không chạy thì cô nghe được tiếng ông ta ngáy đấy.” Tammy dỡ thêm một xấp nữa, đặt ngay ngắn trên giường. Cô lau mặt bằng chiếc khăn tắm ẩm rồi lên đường đến căn hộ chung cư.

Abby hoàn tất chiếc cặp thứ ba rồi bắt tay vào những xấp từ các tủ hồ sơ. Cô nhanh chóng với lấy chiếc máng của khay nạp tự động, và ba mươi phút sau cô đã di chuyển với sự thanh thoát và hiệu quả của một thư ký dày dạn chuyên trách việc sao chép. Cô nạp các hồ sơ, tháo rồi gài lại trong khi cỗ máy phát ra những tiếng lách cách nhanh rồi nhả ra những bản sao qua bộ phận sắp giấy.

Về đến từ cuốc thứ ba, Tammy thở dốc, mồ hôi nhỏ tong tỏng từ mũi. “Ngăn thứ ba,” cô báo cáo. Ông ta đang ngáy. Cô mở khóa kéo của chiếc cặp và tạo thêm một chồng ngay ngắn nữa trên giường. Cô lấy hơi, lau mặt rồi chất những bản sao của ngăn kéo đầu vào các túi. Trong suốt phần còn lại của đêm hôm đó, cô sẽ còn chất ra và chất vào.

Lúc nửa đêm, Barefood Boys hát bản nhạc cuối cùng và Palms lắng xuống cho giấc nghỉ. Tiếng rì rầm lặng lẽ của chiếc máy photocopy không thể nghe được từ bên ngoài Phòng 188. Cửa đã khóa kín, chốt đã gài chặt, tất cả các bóng đèn được vặn nhỏ, ngoại trừ chiếc ở cạnh giường. Không ai còn nhận ra cô nàng mệt mỏi và nhễ nhại mồ hôi đang xách hai chiếc cặp chạy qua chạy lại giữa các căn phòng.

Sau nửa đêm, họ không nói một lời. Họ mệt nhoài. Họ quá bận rộn và sợ hãi. Vả lại cũng chẳng có gì để báo cáo ngoại trừ những dịch chuyển trên giường của bé cưng, nếu có. Nhưng đã không có dịch chuyển nào cho đến một giờ sáng, khi ông ta bất chợt trở mình sang một bên và giữ nguyên tư thế đó trong vòng hai mươi phút trước khi trở lại với tư thế nằm ngửa. Tammy kiểm tra ông mỗi cuốc và mỗi lần như thế đều tự hỏi cô sẽ phải làm gì nếu mắt ông đột ngột mở ra và ông tấn công cô. Cô có một ống xịt hóa chất Mace nhỏ trong túi quần lửng để phòng trường hợp có đối kháng xảy ra và cần phải thoát thân. Mitch khá lập lờ về chi tiết của một cuộc thoát thân như thế. Đừng dẫn lối cho ông ta vào căn phòng ở nhà nghỉ, anh ta nói. Lấy Mace xịt ông ta rồi vắt giò lên cổ mà chạy, đồng thời hãy hét lên “Hiếp dâm! Hiếp dâm!”

Nhưng sau hai mươi lăm cuốc, cô bắt đầu tin rằng còn phải mất nhiều giờ nữa ông ta mới tỉnh dậy. Chạy việt dã như một con lừa thồ hàng vẫn còn chưa đủ, mỗi cuốc cô lại phải leo lên các bậc thang, mười bốn bậc cả thảy, để kiểm tra gã Casanova. Cho nên, thay vì kiểm tra mỗi cuốc, nay ba cuốc cô mới kiểm tra một lần.

Vào lúc hai giờ sáng, kế hoạch đã đi hết nửa chặng đường. Họ đã sao chép xong nội dung của năm tủ hồ sơ. Họ đã tạo ra bốn ngàn bản sao, và chiếc giường đang phủ kín những xấp tài liệu nhỏ gọn gàng. Các bản sao của họ được xếp thành bảy hàng chạy dọc theo bờ tường gần trường kỷ, mỗi hàng cao đến gần thắt lưng.

Họ nghỉ ngơi trong mười lăm phút.

Vào lúc năm giờ ba mươi, phía đông le lói những tia sáng mặt trời đầu tiên, và họ đã quên cả sự mệt mỏi. Abby tăng tốc các thao tác của cô quanh chiếc máy photocopy, chỉ hy vọng là nó không bốc cháy. Tammy xoa bắp chân bị chuột rút rồi bước nhanh về lại căn hộ chung cư. Đó là cuốc đi thứ năm mươi mốt hay năm mươi hai. Cô đã lạc mất con số. Chỉ một lát nữa thôi sẽ là cuốc đi cuối cùng. Anh ta đang đợi.

Cô mở cửa rồi đi thẳng đến phòng kho, như thường lệ. Cô đặt các cặp Samsonite lên sàn, như thường lệ. Cô rón rén bước lên gác, vào phòng ngủ và... sững sờ. Avery đang ngồi trên mép giường, hướng mặt ra ban công. Ông nghe thấy tiếng động bèn từ từ quay lại, đối mặt cô. Mắt ông sưng và đờ đẫn. Ông cau có nhìn cô.

Một cách bản năng, cô cởi nút chiếc quần kaki, để nó rơi xuống sàn. “Chào bé cưng.” cô nói, cố hít thở bình thường và hành xử như cô gái của tiệc tùng. Cô bước đến mép giường nơi ông ngồi. “Anh dậy sớm ha. Ta ngủ thêm chút nữa đi.”

Ánh mắt ông hướng về cửa sổ. Ông không nói năng gì. Cô ngồi xuống cạnh ông và xoa bắp chân ông. Cô luồn tay lên phía bên trong hai đùi ông, và ông không cử động.

“Anh đã tỉnh chưa?” cô hỏi.

Không có câu trả lời.

“Avery, nói với em đi cưng. Ta ngủ thêm một chút nhé. Ngoài kia hãy còn tối.”

Ông ngả sang bên, nằm đè lên gối. Ông làu bàu. Đó không phải là một nỗ lực phát âm. Chỉ đơn giản là làu bàu. Rồi ông nhắm mắt lại. Cô nhấc hai chân ông vào giường và đắp cho ông lần nữa.

Cô ngồi bên ông trong mười phút, và khi tiếng ngáy trở lại với cường độ cũ, cô xỏ chiếc quần lửng rồi chạy về Palms.

“Abby, ông ta tỉnh lại rồi.” cô thông báo trong hoảng loạn. “Ông ta đã tỉnh dậy rồi ngủ lại.”

Abby dừng tay, nhìn. Cả hai người phụ nữ cùng nhìn chiếc giường phủ đầy những tài liệu chưa sao chép xong.

“Được rồi, chị tắm nhanh đi.” Abby điềm tĩnh nói. “Rồi hãy vào giường cùng ông ta và chờ. Khóa cửa phòng kho lại và gọi cho em khi ông ta tỉnh dậy, vào phòng tắm. Em sẽ tiếp tục sao chép đống còn lại. Chúng ta sẽ tìm cách di chuyển nó sau khi ông ta đi làm.”

“Như vậy thì rủi ro kinh khủng quá.”

“Đằng nào mà chẳng rủi ro. Nhanh lên đi!”

Năm phút sau, Tammi/Doris/Libby trong bộ bikini dây màu cam sáng làm thêm một cuốc đi nữa đến căn hộ chung cư, lần này không xách theo chiếc cặp nào. Cô khóa cửa trước và cửa phòng kho rồi đi vào phòng ngủ. Cô cởi phần trên của chiếc bikini cam rồi chui vào trong chăn.

Tiếng ngáy giúp cô tỉnh trong mười lăm phút. Rồi cô thiu thiu ngủ. Cô ngồi dậy trên giường để tránh không ngủ gục. Cô thấy sợ khi phải ngồi đó cùng một gã đàn ông trần truồng, kẻ có thể sẽ giết chết cô nếu biết được. Cơ thể mệt mỏi của cô giãn dần ra và giấc ngủ trở thành điều không thể tránh. Cô lại ngủ thiu thiu.

Bé cưng bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê vào lúc chín giờ ba phút. Ông rên lớn rồi lăn ra mép giường. Hai mí mắt ông dính chặt. Chúng từ từ mở ra. Và ánh nắng ban ngày đâm xuyên qua chúng. Ông rên lên một tiếng nữa. Cái đầu nặng đến hàng chục ký, và ông lóng ngóng lắc lư hết từ phải sang trái, mỗi lần lắc là lại làm bộ não bên trong xáo động mạnh. Ông hít thở sâu và khí ôxy tươi mát ào ạt tràn vào các thái dương. Ông chú ý đến cánh tay phải. Ông cố nhấc nó lên, nhưng những xung động thần kinh không thẩm thấu vào não. Cánh tay chầm chậm dâng lên, và ông liếc nhìn nó. Ông cố tập trung trước hết vào mắt phải, sau đó đến mắt trái. Đồng hồ.

Ông nhìn chiếc đồng hồ số trong ba mươi giây trước khi giải mã được các con số màu đỏ.

Chín không năm. Chết tiệt! Ông phải có mặt ở ngân hàng vào lúc chín giờ. Ông rên lên. Cô gái!

Cô cảm thấy ông cử động và nghe những âm thanh của ông nhưng vẫn nằm im với đôi mắt nhắm. Cô cầu cho ông đừng chạm vào cô. Cô cảm thấy ông đang nhìn.

Trong sự nghiệp lừa đảo và làm kẻ xấu của ông, đã có rất nhiều cơn khó ở, nhưng chưa từng có cơn nào như thế này. Ông nhìn khuôn mặt cô và cố nhớ lại cô ngọt ngào như thế nào. Ông luôn nhớ được điều đó. Bất chấp kích cỡ của cơn khó ở, ông luôn nhớ được các phụ nữ của ông. Ông nhìn cô một lúc rồi bỏ cuộc.

“Chết tiệt!” ông nói khi đứng dậy và cố gắng bước đi. Hai chân ông nặng như đôi ủng chì, và chúng chỉ miễn cưỡng làm theo ý chí của ông. Ông cố tựa vào cánh cửa lùa của ban công.

Phòng tắm ở cách sáu mét, và ông quyết định phải vào đó. Bằng từng bước chân ê ẩm và vụng về, cuối cùng ông cũng đến được đó. Ông chờn vờn trên bồn cầu rồi nôn thốc.

Cô lăn mình, quay mặt về ban công. Khi ông xong việc, cô cảm thấy ông ngồi xuống giường, bên cạnh cô. Ông khẽ chạm vai cô. “Libby, dậy đi.” Ông lay cô, và cô sợ cứng người.

“Dậy đi cưng,” ông nói. Một quý ông lịch lãm.

Cô trao cho ông một nụ cười ngái ngủ rạng rỡ nhất của cô. Nụ cười của thỏa mãn và cam kết. Nụ cười của Scarlett O’Hara vào buổi sáng sau khi Rhett ngủ với cô ta.

“Anh tuyệt lắm, bé cưng.” cô thủ thỉ với đôi mắt nhắm.

Bất chấp cơn đau nhức và buồn nôn, bất chấp đôi chân chì và cái đầu nặng như trái banh bowling, ông thấy tự hào về bản thân. Cô gái đã ấn tượng. Đột nhiên ông nhớ rằng đêm qua ông rất tuyệt. “Libby này, chúng ta đã ngủ quên. Anh phải đi làm đây. Anh đã trễ giờ rồi.”

“Không hứng hả?” cô khúc khích. Cô chỉ cầu sao cho ông đừng có hứng.

“Không, không phải bây giờ. Tối nay được không?”

“Em sẽ ở đây, bé cưng.”

“Tốt. Anh phải đi tắm đây.”

“Khi nào ra thì đánh thức em nhé.”

Ông đứng dậy, lẩm bẩm chi đó, rồi khóa cửa phòng tắm. Cô trườn qua giường, với lấy chiếc điện thoại rồi gọi cho Abby. “Ông ta trong phòng tắm.”

“Chị có sao không?”

“Không sao. Ông ta có muốn cũng không thể.”

“Sao lâu vậy?”

“Chắc ông ta chưa tỉnh hẳn.”

“Ông ta có nghi ngờ gì không?”

“Không. Ông ta chẳng nhớ gì cả. Tôi nghĩ ông ta đang ê ẩm.”

“Chị sẽ ở đó trong bao lâu?”

“Tôi sẽ hôn tạm biệt ông ta khi ông ta tắm xong. Mười, hay có thể là mười lăm phút.”

“Được rồi. Nhanh lên nhé!”

Abby gác máy và Tammy trườn lại sang bên phần giường của cô. Ở gác mái trên căn bếp, một máy ghi âm khẽ phát ra tiếng “cách” rồi tái lập cho cuộc gọi kế tiếp.

Vào lúc mười giờ ba mươi, họ đã sẵn sàng cho cuộc tiến công cuối cùng vào căn hộ chung cư. Món hàng lậu được chia thành ba phần bằng nhau. Ba cuộc đột kích táo bạo giữa ban ngày. Tammy nhét các chìa khóa mới sáng loáng vào túi áo khoác rồi nhấc lên các chiếc cặp. Cô bước nhanh, mắt cô đảo khắp mọi hướng sau cặp kính mát. Bãi đậu phía trước các căn hộ chung cư vẫn trống trơn. Giao thông thưa thớt trên cao tốc. Chiếc chìa khóa mới ăn khớp, và cô đã vào được bên trong. Chìa khóa phòng kho cũng khớp. Năm phút sau cô rời khỏi căn hộ chung cư. Cuốc thứ hai và thứ ba diễn ra nhanh chóng và vô sự. Khi rời phòng kho lần cuối, cô xem xét nó kỹ lưỡng. Mọi thứ đều đâu vào đấy, cô thấy vậy. Cô khóa cửa căn hộ chung cư rồi xách các chiếc Samsonite đắc dụng về Phòng 188.

Trong một tiếng đồng hồ, họ nằm cạnh nhau trên giường, cười nhạo Avery và cơn khó ở của ông ta. Nay mọi việc đã xong xuôi - phần lớn mọi việc – và họ đã hoàn tất một tội ác hoàn hảo. Và bé cưng chính là bên tham gia tự nguyện dù chẳng hay biết gì. Mọi chuyện đều trót lọt, họ quả quyết như vậy.

Núi bằng chứng nhỏ chất đầy trong mười một chiếc thùng rưỡi bằng các tông. Đến hai giờ ba mươi, một người bản địa đội nón rơm, ở trần, đến gõ cửa và tuyên bố anh ta đến từ một cơ sở có tên là Cayman Storage. Abby trỏ những chiếc thùng. Không có lối để đi và cũng chẳng việc gì phải vội, anh ta bê lên chiếc thùng đầu tiên rồi khuân nó ra xe, chậm chạp đến phát sốt. Như tất cả những người bản địa, anh ta hoạt động theo giờ giấc của Cayman. Không việc gì phải vội cả, mon.

Họ đi theo anh ta trên chiếc Stanza đến một nhà kho ở Georgetown. Abby xem xét căn phòng kho được đề xuất rồi trả bằng tiền mặt để thuê nó trong ba tháng.