Chương 27
Wayne Tarrance ngồi ở băng ghế sau vào lúc 11g 40 tối. Chiếc Greyhound đi từ Louisville đến Indianapolis rồi đến Chicago. Dù anh ngồi một mình nhưng chiếc buýt vẫn đông nghẹt. Đó là tối thứ Sáu. Chiếc buýt rời khỏi Kentucky ba mươi phút trước đó, và lúc này anh đang tin rằng có gì đó không ổn. Ba mươi phút mà vẫn không một lời hay một tín hiệu từ bất cứ ai. Phải chăng anh đi nhầm xe buýt? Phải chăng McDeere đã đổi ý? Rất nhiều thứ có thể xảy ra. Băng ghế sau nằm trên động cơ diesel, chỉ cách có vài phân, và Wayne Tarrance từ Bronx nay đã vỡ lẽ ra vì sao các hành khách thường xuyên của Greyhound lại tranh nhau cái chỗ ngồi ngay phía sau người tài xế. Cuốn Louis L'Amour của anh rung lắc mạnh đến mức anh cảm thấy nhức đầu. Ba mươi phút. Không có chuyện gì cả.
Tiếng dội cầu vang lên phía bên kia lối đi rồi cánh cửa bật mở. Mùi hôi thoát ra và Tarrance nhìn đi chỗ khác, về phía luồng giao thông ở hướng nam. Từ hư vô, cô lách vào chiếc ghế cạnh lối đi rồi hắng giọng. Tarrance giật nảy sang phải, và cô đã ở đấy. Anh đã từng gặp cô trước đây ở đâu đó.
“Ông có phải là ông Tarrance không?” Cô mặc quần Jeans, xỏ giày đế mềm bằng vải cotton, khoác chiếc áo len xanh lục mòn cũ và nặng trịch. Cô giấu mặt sau cặp kính đen.
“Phải. Còn cô?”
Cô nắm bàn tay anh, lắc mạnh. “Abby McDeere.”
“Tôi kỳ vọng gặp chồng cô.”
“Tôi biết. Anh ấy quyết định không đến nên tôi đang ở đây.”
“Ơ... Tôi... Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta mà thôi.”
“Vâng, nhưng anh ấy cử tôi đến. Cứ coi tôi như là phái viên của anh ấy đi.”
Tarrance đặt cuốn sách bìa mềm lên ghế rối nhìn ra cao tốc. “Anh ta đang ở đâu?”
“Chuyện đó thì có gì là quan trọng, ông Tarrance? Anh ấy cử tôi đến để bàn công việc, ông cũng ở đây để bàn công việc, vậy thì ta bàn việc đi.”
“Thôi được. Cô hãy hạ thấp giọng, và nếu có ai đi xuống dọc lối đi thì hãy nắm tay tôi và dừng nói. Hãy cư xử như chúng ta là vợ chồng hay đại loại như thế. Được chứ? Thế này nhé, ông Voyles... cô có biết ông ta là ai không?”
“Tôi biết tất tật, ông Tarrance ạ.”
“Tốt. Ông Voyles sắp hủy thỏa thuận vì chúng tôi vẫn chưa nhận hồ sơ nào của Mitch. Những hồ sơ tốt ấy. Cô hiểu vì sao chúng lại quan trọng rồi chứ?”
“Hiểu rất rõ.”
“Vậy nên chúng tôi cần các hồ sơ.”
“Còn chúng tôi thì cần một triệu đô la.”
“Vâng, đó là thỏa thuận mà. Nhưng tôi phải nhận các hồ sơ trước đã.”
“Không được. Đó không phải là thỏa thuận. Ông Tarrance, thỏa thuận là chúng tôi nhận một triệu đô la chính xác tại nơi chúng tôi muốn, sau đó chúng tôi sẽ trao các hồ sơ.”
“Cô không tin chúng tôi sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi không tin ông, không tin Voyles và bất cứ ai khác. Tiền phải được chuyển dưới dạng điện tử đến một tài khoản ngân hàng ở Freeport, Bahamas. Chúng tôi sẽ lập tức được thông báo, sau đó tiền sẽ được chuyển bằng điện tử đến một ngân hàng khác. Một khi chúng tôi nhận nó ở nơi chúng tôi muốn, các hồ sơ sẽ là của các ông.”
“Các hồ sơ đang ở đâu?”
“Trong một nhà kho mini ở Memphis. Có năm mươi mốt hồ sơ cả thảy, tất cả đều đóng thùng rất gọn gàng và ngăn nắp. Ông sẽ ấn tượng đấy. Chúng tôi đã làm việc rất tốt.”
“Chúng tôi? Cô đã thấy các hồ sơ chưa?”
“Dĩ nhiên. Tôi còn giúp đóng thùng nữa kìa. Có những bất ngờ trong thùng số tám đấy.”
“Được rồi. Bất ngờ gì vậy?”
“Mitch đã sao chép được ba trong số các hồ sơ của Avery Tolar, và chúng đều có vấn đề. Hai hồ sơ liên quan đến một công ty có tên là Dunn Lane, Ltd. mà chúng tôi biết là một công ty đăng ký ở Cayman do mafia kiểm soát. Nó được thành lập năm 1986 bằng mười triệu đô la tiền bẩn. Các hồ sơ còn liên quan đến hai dự án xây dựng do công ty này đầu tư.”
“Làm sao cô biết nó được đăng ký ở Cayman? Và làm sao cô biết về mười triệu đô la? Chắc chắn số tiền đó không nằm trong các hồ sơ rồi.”
“Đúng, nó không nằm trong đó, nhưng chúng tôi có các sổ sách khác.”
Tarrance suy nghĩ về các sổ sách khác trong suốt mười cây số đi đường. Rõ ràng anh sẽ không thấy được chúng chừng nào vợ chồng McDeere chưa nhận được một triệu đâu. Anh bỏ qua. “Tôi không chắc chúng tôi có thể chuyển tiền bằng điện tử như ý cô muốn trước khi nhận các hồ sơ.” Đó là một trò thấu cáy yếu kém. Cô đọc được nó hoàn hảo. Cô mỉm cười.
“Chúng ta có cần phải vờ vịt với nhau không, ông Tarrance? Sao ông không đơn giản đưa tiền cho chúng tôi và thôi kỳ kèo đi?”
Một sinh viên nước ngoài, có vẻ là người Ả Rập, thong dong đi xuôi xuống lối đi để đến phòng vệ sinh. Tarrance liền đóng băng và nhìn ra cửa sổ. Abby vỗ vỗ tay anh như một cô bạn gái đích thực. Tiếng dội cầu nghe như âm thanh một thác nước nhỏ.
“Khi nào thì việc đó diễn ra?” Tarrance hỏi. Cô đã thôi chạm vào anh.
“Các hồ sơ đã sẵn sàng. Khi nào thì các ông có thể xoay được một triệu đô?”
“Ngày mai.”
Abby nhìn ra cửa sổ rồi nói từ khóe miệng bên trái. “Hôm nay là thứ Sáu. Thứ Ba tuần tới, lúc mười giờ sáng. Giờ Bahamas, miền đông. Ông chuyển một triệu đô la bằng điện tử từ tài khoản của các ông tại ngân hàng Chemical Bank ở Manhattan vào một tài khoản ghi số tại ngân hàng Ontario ở Freeport. Đó phải là một giao dịch điện tử sạch sẽ và hợp pháp... chỉ mất khoảng mười lăm giây.”
Tarrance cau mày, cố theo kịp. “Nếu chúng tôi không có tài khoản ở Chemical Bank tại Manhattan thì sao?”
“Hiện thời thì không, nhưng thứ Hai các ông sẽ có. Tôi tin chắc các ông có ai đó ở Washington có thể xử lý một cuộc chuyển tiền đơn giản.”
“Dĩ nhiên chúng tôi có.”
“Tốt.”
“Nhưng tại sao phải là Chemical Bank?”
“Đó là lệnh của Mitch, ông Tarrance ạ. Hãy tin anh ấy, anh ấy biết những gì anh ấy làm.”
“Có vẻ như anh ta đã nghiên cứu rất kỹ.”
“Anh ấy luôn nghiên cứu rất kỹ. Và có một điều này ông phải luôn ghi nhớ. Anh ấy thông minh hơn ông rất nhiều.”
Tarrance khịt mũi và cố biến nó thành một tiếng khúc khích nhỏ. Họ ngồi im vài cây số, mỗi người suy nghĩ về câu hỏi và câu trả lời kế tiếp.
“Được rồi,” Tarrance nói, hầu như với chính mình. “Khi nào thì chúng tôi nhận các hồ sơ?”
“Khi tiền bạc đã an toàn ở Freeport chúng tôi sẽ thông báo. Sáng thứ Tư trước mười giờ ba mươi, tại văn phòng của ông ở Memphis, ông sẽ nhận được một bao thư của Federal Express cùng một lời ghi chú và chìa khóa của nhà kho mini.”
“Liệu tôi có thể nói với ông Voyles rằng chúng tôi sẽ nhận các hồ sơ vào chiều thứ Tư?”
Cô nhún vai, không nói gì cả. Tarrance cảm thấy mình vừa nêu ra một câu hỏi ngu ngốc. Nhanh chóng, anh nghĩ ra một câu hay ho. “Chúng tôi sẽ cần số tài khoản ở Freeport.”
“Nó đã được viết ra sẵn. Tôi sẽ đưa cho ông khi xe buýt dừng lại.” Những việc cụ thế này đã được hoàn tất. Anh lần xuống ghế, lấy ra cuốn sách của anh. Anh lật giở các trang, vờ vĩnh như đang đọc. “Hãy ngồi lại đây thêm một phút nữa,” anh nói.
“Có câu hỏi nào à?” cô hỏi.
“Có đấy. Chúng ta hãy nói về các sổ sách khác mà cô đã đề cập đến, có được không?”
“Dĩ nhiên.”
“Chúng ở đâu?”
“Hỏi hay đấy. Theo cách mà tôi được trình bày về thỏa thuận, trước tiên chúng tôi phải nhận được khoản tạm ứng, nửa triệu. Đổi lại, các ông sẽ nhận đủ bằng chứng để đạt được các cáo trạng. Các sổ sách khác là một phần của khoản ứng trước kế tiếp.”
Tarrance lật một trang sách. “Ý cô là vợ chồng cô đã nắm được... các hồ sơ bẩn?”
“Chúng tôi đã có phần lớn những gì chúng tôi cần. Vâng, chúng tôi đã có hàng đống hồ sơ bẩn.”
“Chúng đang ở đâu?”
Cô cười dịu dàng, vỗ vỗ cánh tay anh. “Tôi cam đoan với ông rằng chúng không nằm trong cái nhà kho mini cùng các hồ sơ sạch.”
“Nhưng vợ chồng cô đã chiếm hữu được chúng?”
“Đại loại như thế. Ông muốn biết đôi ba hồ sơ chứ?”
Anh gập sách lại, hít một hơi sâu và nhìn cô. “Chắc chắn rồi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Mitch nói anh ấy sẽ đưa cho ông một xấp tài liệu dày hai tấc rưỡi về Dunn Lane, Ltd.: các bản sao sổ sách ngân hàng, các khoản vay của công ty, các biên bản, nội quy, các chức sắc, cổ đông, các giao dịch ghi âm, các thư từ mà Nathan Locke gửi cho Joey Morolto, các giao kèo, và hàng trăm phi vụ béo bở sẽ khiến cho các ông mất ngủ. Những chất liệu tuyệt vời. Mitch nói, chỉ riêng từ sổ sách của Dunn Lane không thôi, các ông đã có thể sẽ đạt được đến ba mươi lệnh truy tố.”
Tarrance hóng từng lời và nay anh đã tin cô.
“Khi nào chúng tôi có thể thấy được nó?” anh nói khẽ nhưng đầy háo hức.
“Khi nào Ray ra tù? Đó là một phần của thỏa thuận, ông nhớ không?”
“Ối trời. Ray.”
“Ối trời, ông Tarrance. Hoặc là anh ta ra khỏi các bức tường hoặc là ông hãy quên béng cái hãng Bendini đi. Mitch và tôi sẽ ẵm một triệu còm của chúng tôi và biến mất trong đêm.”
“Tôi đang lo việc đó.”
“Tốt nhất ông hãy làm việc siêng năng vào.” Đó không phải là một lời dọa suông đâu, anh biết như vậy mà. Abby rút từ túi ra tấm danh thiếp của Bendini, Lambert & Locke rồi thả nó lên cuốn sách. Ở mặt sau, cô đã ghi sẵn số tài khoản: 477DL-19584, Ontario Bank, Freeport.
“Tôi sẽ trở về chỗ của tôi ở phía trước, cách xa cái động cơ này. Chúng ta đã thống nhất về thứ Ba tuần tới rồi chứ?”
“Không có vấn đề gì, mon. Có phải cô đã thoát ra ở Indianapolis?”
“Phải.”
“Cô đi đâu vậy?”
“Về nhà ba mẹ tôi ở Kentucky. Mitch và tôi đã chia tay.” Cô đi khỏi.
Tammy đứng trong một hàng nóng bức cỡ mươi người tại hải quan Miami. Cô mặc quần lửng, áo hở lưng, mang dép, đeo kính mát, đội nón rơm, trông đúng như hàng ngàn du khách đang rã rời trở về nhà từ những bãi biển ngập nắng của Caribe. Phía trước cô là hai vợ chồng mới cưới đang cáu kỉnh, xách theo những chiếc túi đựng rượu và phấn son miễn thuế, và rõ ràng là đang ở giữa một đợt hục hặc nghiêm trọng. Phía sau cô là hai chiếc túi da mới cứng hiệu Hartman chứa đầy ắp những tài liệu và sổ sách có thể truy tố được bốn mươi luật sư. Người tuyển dụng cô, cũng là một luật sư, đã gợi ý cô nên mua một chiếc va li với những bánh xe nhỏ dưới đáy để cô kéo dọc sân bay Miami International. Cô còn xách theo một chiếc túi xách tay chứa vài món áo quần và bàn chải đánh răng để trông cho hợp lý.
Cứ sau mỗi mười phút, cặp vợ chồng trẻ lại nhích lên được mười lăm phân, và Tammy cũng nhích lên theo cùng với các hành lý của cô. Một giờ sau khi bước vào hàng, cô đã đến được điểm kiểm soát.
“Không khai báo?” một nhân viên hải quan gầm gừ bằng thứ tiếng Anh giả cầy.
“Không!” cô gầm gừ lại.
Anh ta hất đầu về phía các túi da lớn. “Có gì trong đó?”
“Giấy tờ.”
“Giấy tờ?”
“Giấy tờ.”
“Kiểu giấy tờ gì?”
Giấy vệ sinh, cô nghĩ. Chị chú mày đi Caribe để nghỉ mát và gom giấy vệ sinh. “Tài liệu luật pháp và mấy thứ tào lao giống như thế. Tôi là luật sư.”
“Ờ, ờ.” Anh ta kéo dây khóa chiếc túi xách và nhìn vào. “Được rồi. Kế tiếp!”
Cô cẩn thận đẩy các chiếc túi, rất cẩn thận. Chúng có chiều hướng muốn lật. Một nhân viên hành lý tóm lấy chúng, chất cả ba chiếc lên một xe lăn hai bánh. “Chuyến bay Delta Flight 282 đến Nashville. Cổng 44, Phòng đợi B.” cô nói khi trao cho anh ta một tờ năm đô la.
Tammy và toàn bộ ba chiếc túi đến Nashville vào lúc nửa đêm ngày thứ Bảy. Cô chất chúng lên chiếc Rabbit của cô rồi rời sân bay. Ở một khu ngoại ô của Brentwood, cô đậu xe vào nơi đã được chỉ định, lần lượt khuân từng chiếc túi Hartmans vào căn hộ một phòng ngủ.
Ngoại trừ chiếc trường kỷ xếp mà cô thuê, căn hộ không có đồ đạc nào. Cô dỡ các chiếc túi trong phòng ngủ và bắt đầu cái quá trình tẻ nhạt sắp xếp các bằng chứng. Mitch muốn có bản danh sách từng tài liệu, từng sổ sách ngân hàng, từng công ty. Anh ta muốn nó phải sẵn sàng. Anh ta nói một ngày nào đó anh ta sẽ tạt qua trong vội vã, và anh ta muốn tất cả phải đâu vào đó.
Trong hai giờ, cô thực hiện việc kiểm kê. Cô ngồi xuống sàn và ghi chép cẩn thận. Sau ba chuyến đi trong một ngày đến Grand Cayman, căn phòng đã bắt đầu đầy. Thứ Hai cô sẽ đi lần nữa. Cô cảm thấy như mình chỉ ngủ có ba tiếng trong suốt hai tuần qua. Nhưng đó là việc khẩn, anh ta nói vậy. Đó là vấn đề sinh tử.
Tarry Ross, bí danh Alfred, ngồi trong góc tối tăm nhất tại phòng đợi của khách sạn Wahington Phoenix Park. Cuộc gặp sẽ là cực ngắn. Hắn uống cà phê, chờ người khách của mình.
Hắn chờ và nguyện trong đầu sẽ chỉ chờ thêm năm phút nữa. Chiếc tách bị sánh khi hắn nhấp. Cà phê bắn tung tóe trên bàn. Hắn nhìn chiếc bàn rồi tuyệt vọng nhìn quanh. Hắn chờ.
Người khách xuất hiện từ hư vô. Hắn ngồi xuống, đâu lưng vào tường. Tên của hắn là Vinnie Cozzo, một gã tội phạm đến từ New York thuộc gia đình Palumbo.
Vinnie nhận ra chiếc tách sánh và chỗ cà phê bị đổ.
“Thư giãn đi, Alfred. Nơi này đủ tối mà.”
“Anh muốn gì?” Alfred hỏi.
“Tôi muốn uống.”
“Không phải là lúc để uống. Tôi đi đây.”
“Ngồi xuống đi, Alfred. Thoải mái đi anh bạn. Ở đây không có người thứ ba đâu.”
“Anh muốn gì?” Alfred lại rít lên.
“Chỉ một chút thông tin thôi.”
“Sẽ tốn kém đấy.”
“Lúc nào mà chẳng tốn.” Một người phục vụ bén mảng đến. Vinnie gọi Chivas và nước lọc.
“Ông bạn Delton Voyles của tôi thế nào rồi?” Vinnie hỏi.
“Khốn kiếp, Cozzo. Tôi đi đây. Tôi sẽ ra khỏi đây.”
“Được rồi, anh bạn, thư giãn đi. Tôi chỉ cần chút thông tin thôi mà.”
“Nói nhanh đi,” Alfred nhìn quanh quất khắp phòng đợi. Chiếc tách của hắn hầu như đã cạn, phần lớn cà phê vương vãi khắp mặt bàn.
Chivas đến và Vinnie uống một cách ngon lành. “Có một tình huống nhỏ dưới Memphis. Một số đại ca kiểu như đang lo lắng chuyện đó. Đã bao giờ nghe về hãng Bendini chưa?”
Một cách bản năng, Alfred lắc đầu phủ nhận. Thoạt đầu phải luôn luôn nói không. Và rồi, sau khi đã cày xới cẩn thận, phải quay lại với cái báo cáo nhỏ ngon xơi đó và nói có. Hắn có nghe về hãng Bendini và các thân chủ béo bở của họ. Chiến dịch Laundromat. Đích thân Voyles đã đặt tên cho nó như thế và hết sức tự hào về sáng tạo của ông ta.
Vinnie nhấp thêm một hớp ngon lành nữa. “Này nhé, có một gã dưới đó tên là McDeere, Mitchell McDeere, làm việc cho hãng Bendini, và chúng tôi ngờ rằng hắn đang chơi trò móc ngoéo với bên các anh. Hiểu ý tôi rồi chứ? Chúng tôi nghĩ hắn đang bán thông tin về Bendini cho đám đặc vụ liên bang. Chỉ cần biết chuyện đó là có thật hay không. Thế thôi.”
Alfred lắng nghe với khuôn mặt không biểu cảm, dù điều đó không phải dễ. Hắn biết cả nhóm máu của McDeere lẫn quán ăn yêu thích của anh ta tại Memphis. Hắn biết McDeere đã nói chuyện với Tarrance đến nay đã có đến nửa tá lần, và ngày mai, thứ Ba, McDeere sẽ trở thành triệu phú. Dễ như ăn bánh.
Vinnie châm một điếu Salem Light. “Thế đấy, Alfred, đó là một vấn đề nghiêm trọng. Tôi không có xạo sự đâu. Hai trăm ngàn tiền mặt.” Alfred buông tách xuống. Hắn rút chiếc khăn tay từ túi sau, chùi cặp kính một cách dữ dội.
“Hai trăm? Bằng tiền mặt?”
“Tôi đã nói rồi đó. Lần trước chúng tôi chi cho anh bao nhiêu?”
“Bảy mươi lăm ngàn.”
“Hiểu ý tôi chưa? Nó nghiêm trọng khủng luôn. Alfred. Anh làm được không đấy?”
“Được.”
“Khi nào?”
“Cho tôi hai tuần.