Chương 35
Chiếc taxi dừng trước một ngọn đèn đỏ tại khu thương mại Nashville, và Mitch nhảy ra trên đôi chân cứng còng và nhức nhối. Anh khập khễnh đi qua một giao lộ bận rộn, tránh né luồng giao thông buổi sáng.
Tòa nhà ngân hàng Southeastern Bank là một khối trụ thủy tinh cao ba mươi tầng, được thiết kế giống như hộp banh tennis. Tòa nhà có sắc tối, hầu như màu đen. Nó đứng lừng lững cách xa góc đường, giữa một mê cung những vỉa hè, đài phun nước và cây cỏ được tỉa tót đẹp đẽ. Mitch bước qua các cánh cửa xoay, đi theo cả một bầy những nhân viên đang vội vã đến chỗ làm. Trong một sảnh lớn lát đá cẩm thạch, anh tìm thấy bản hướng dẫn và đi thang máy lên tầng ba. Anh mở chiếc cửa kính nặng trịch, bước vào một văn phòng lớn hình cung. Một phụ nữ gọn gàng, trạc tuổi bốn mươi, quan sát anh từ phía sau chiếc bàn làm việc thủy tinh. Bà ta không ban tặng một nụ cười nào cả.
“Xin vui lòng cho gặp ông Mason Laycook,” anh nói.
Bà ta trỏ vào chiếc ghế. “Mời ngồi.”
Ông Mason Laycook không gây lãng phí nhiều thời gian. Ông xuất hiện ở một góc phòng và tỏ ra kiêu ngạo chẳng thua kém gì bà thư ký của ông.
“Tôi giúp được gì cho ông?” ông ta hỏi bằng giọng mũi.
“Vâng, tôi cần chuyển khoản điện tử một ít tiền.”
“Vâng. Ông có tài khoản tại Southeastern rồi chứ?”
“Có.”
“Tên của ông là gì?”
“Đó là một tài khoản số. Nói cách khác, ông không cần tên tôi, thưa ông Laycook. Ông không cần cái tên nào cả.”
“Tốt lắm. Hãy đi theo tôi.” Văn phòng của ông không có cửa sổ, không có cảnh quan. Một dãy bàn phím và màn hình nằm trên tủ búp-phê sau chiếc bàn làm việc bằng thủy tinh của ông. Mitch ngồi xuống.
“Xin vui lòng cho biết số tài khoản.”
Nó bật ra từ trí nhớ. “214-31-35.”
Laycook mổ bàn phím và nhìn vào màn hình. “Đó là một tài khoản Dạng thức Ba, do T. Hemphill mở, chỉ có thể được truy cập bởi bà ta hoặc một người nam mang các đặc điểm nhân dạng như sau: cao gần một mét tám, một bảy lăm đến một tám mươi, mắt xanh, tóc nâu, tuổi trạc hai mươi lăm đến ba mươi. Ông khớp với mô tả nhân dạng này, thưa ông.” Laycook xem màn hình. “Và bốn con số cuối trong trong thẻ an sinh xã hội của ông là gì?”
“8585.”
“Rất tốt. Ông đã được phép truy cập. Giờ thì tôi có thể làm gì cho ông?”
“Tôi muốn chuyển khoản điện tử đến vài quỹ của một ngân hàng ở Grand Cayman.”
Laycook chau mày, rút từ trong túi ra một cây viết chì. “Ngân hàng nào ở Crand Cayman?”
“Royal Bank of Montreal.”
“Dạng tài khoản nào?”
“Tài khoản số.”
“Tôi nghĩ ông đã có con số?”
“499DFH2122.”
Laycook viết ra con số rồi đứng dậy. “Tôi xin phép ra ngoài trong chốc lát.” Ông rời khỏi phòng.
Mười phút trôi qua. Mitch vỗ nhẹ đôi chân thâm tím, nhìn vào các màn hình phía bên kia bàn làm việc. Laycook trở lại với cấp trên của ông, ông Nokes, phó chủ tịch hay chỉ đó. Nokes tự giới thiệu từ phía sau chiếc bàn. Cả hai người đàn ông đều có vẻ bồn chồn. Họ nhìn xuống Mitch. Nokes không nói gì cả. Ông cầm theo một xấp giấy đánh máy. “Thưa ông, đây là một tài khoản hạn chế. Ông phải cung cấp một số thông tin trước khi chúng tôi khởi đầu việc chuyển khoản điện tử.”
Mitch gật đầu đầy tự tin.
“Ngày tháng và khối lượng tiền trong ba lần gửi gần đây nhất, thưa ông?” Họ nhìn anh chằm chặp, tin chắc anh không thể nhớ nổi.
Một lần nữa, chúng lại bật ra từ trí nhớ. Không hề được ghi chép. “Ngày ba tháng Hai năm nay, sáu triệu rưỡi. Ngày mười bốn tháng Mười hai năm ngoái, chín chấm hai triệu. Và ngày tám tháng Mười năm ngoái, mười một triệu.”
Laycook và Nokes há hốc trước bản in nhỏ. Nokes cố nhếch một nụ cười chuyên nghiệp. “Rất tốt. Ông đã được phép truy cập vào số Pen.”
Laycook đứng sẵn với cây bút trên tay.
“Thưa ông, số Pen của ông là gì ạ?” Nokes hỏi.
Mitch mỉm cười, bắt chéo lại đôi chân đau. “72083.”
“Còn các điều khoản chuyển ngân?”
“Mười triệu đô la chuyển khoản tức thì vào ngân hàng này, tài khoản số 214-31-35. Tôi sẽ chờ.”
“Không cần thiết phải chờ đâu ạ, thưa ông.”
“Tôi sẽ chờ. Khi nào việc chuyển khoản hoàn thành, tôi sẽ dành đôi chút cho các ông.”
“Chúng tôi sẽ phải mất một lát. Ông muốn dùng cà phê không?”
“Không. Cảm ơn. Các ông có tờ báo nào không?”
“Dĩ nhiên,” Laycook nói. “Ở trên bàn đằng kia.”
Họ hối hả ra khỏi văn phòng và nhịp tim của Mitch bắt đầu giảm xuống. Anh mở tờ Tennessean của Nashville, đọc lướt qua ba mục trước khi tìm ra một đoạn ngắn về vụ vượt ngục tại Brushy Mountain. Không có hình ảnh. Rất ít chi tiết. Họ đã an toàn tại Holiday Inn trên dải Miracle Strip ở bãi Panama City, Florida.
Dấu vết của họ đã được dọn sạch cho đến nay. Anh nghĩ vậy, anh hy vọng như vậy. Laycook trở lại một mình. Nay ông đã trở nên thân thiện. Một sự sốt sắng đích thực. “Chuyển ngân đã hoàn thành. Tiền đang ở đây. Giờ thì chúng tôi có thể giúp gì ông?”
“Tôi muốn chuyển nó đi. Phần lớn.”
“Bao nhiêu cuộc chuyển?”
“Ba.”
“Cho tôi xin cuộc đầu.”
“Một triệu đô la gửi ngân hàng Coast National Bank ở Pensacola, đến một tài khoản số với chỉ một người duy được nhất được tiếp cận, một nữ da trắng, trạc năm mươi tuổi. Tôi sẽ cung cấp số Pen cho bà ấy.”
“Đây có phải là tài khoản sẵn có không ạ?”
“Không, tôi muốn các ông mở nó cùng với việc chuyển khoản.”
“Rất tốt. Cuộc chuyển thứ hai?”
“Một triệu đô la gửi ngân hàng Dane County Bank ở Danesboro, Kentucky, đến một tài khoản mang tên Harold hoặc Maxime Sutherland, hoặc cả hai. Đó tuy là một ngân hàng nhỏ nhưng lại có quan hệ giao dịch với ngân hàng United Kentucky ở Louisville”
“Rất tốt. Cuộc thứ ba?”
“Bảy triệu đến ngân hàng Deutschebank ở Zurich. Tài khoản số 772-03BL-600. Phần tiền còn lại sẽ ở lại đây.”
“Việc này sẽ mất khoảng một giờ,” Laycook nói trong khi viết. “Tôi sẽ gọi lại ông sau một giờ nữa để xác nhận.”
“Rất tốt.”
“Cảm ơn ông Laycook.”
Mỗi bước chân đều đau nhức, nhưng nếu ở yên thì không cảm thấy. Anh di chuyển ra thang máy bằng những bước chân khập khễnh cố kiểm soát. Rồi anh ra khỏi tòa nhà.
Trên tầng bốn của ngân hàng Royal Bank of Monreal, chi nhánh Grand Cayman, một thư ký của bộ phận Chuyển khoản Điện tử gí một bản in máy tính ra trước chiếc mũi rất nhọn của Randolph Osgood. Cô ta đã khoanh tròn một khoản chuyển ngân bất thường lên đến mười triệu đô la. Bất thường vì tiền trong tài khoản này thường không quay trở về Hoa Kỳ. Bất thường vì nó đi đến một ngân hàng mà họ chưa từng bao giờ giao dịch. Osgood nghiên cứu bản in rồi gọi cho Memphis. Ông Tolar đang nghỉ phép, bà thư ký báo với ông. Vậy Nathan Locke đâu? Ông hỏi. Ông Locke đang ra ngoài thành phố. Còn Victor Milligan? Ông Milligan cũng đi vắng.
Osgood đặt bản in lên xấp công việc cần làm vào ngày mai.
Dọc theo Emerald Coast của Florida và Alabama, từ ngoại ô của Mobile rẽ sang đông, đi qua Pensacola, Fort Walton Beach, Destin và bãi Panama City, đêm xuân nóng đang diễn ra hiền hòa. Chỉ có một tội ác bạo lực duy nhất xảy ra dọc bờ biển. Một cô gái trẻ bị cướp, bị đánh và bị hãm hiếp trong căn phòng của cô ta ở khách Perdido Beach Hilton. Bạn trai của cô ta, một người đàn ông cao lớn, tóc vàng với những đường nét rõ rệt của người Bắc Âu, đã tìm thấy cô ta bị trói và tọng giẻ vào miệng trong căn phòng của cô ta. Tên của ông ta là Rimmer, Aaron Rimmer, và ông ta đến từ Memphis.
Đêm hôm đó, khu vực Mobile chợt náo động bởi cuộc săn người khổng lồ nhằm truy bắt gã sát nhân vượt ngục Ray McDeere. Hắn đã được nhìn thấy đang đến trạm xe buýt sau khi trời tối. Ảnh căn cước của hắn đã được đưa lên trang nhất của báo sáng, và trước mười giờ, ba nhân chứng đã đến báo cáo những gì họ trông thấy. Khắp từ Mobile Bay cho đến Foley, Alabama, rồi đến vịnh Gulf, mọi di chuyển của hắn đang được theo dấu.
Do Hilton chỉ cách vịnh Gulf có mười sáu cây số dọc Cao tốc 182, và do gã sát nhân vượt ngục duy nhất được cho là ở gần cái nơi mà tội ác bạo lực diễn ra, kết luận đã được đưa ra một cách chóng vánh và chắc nịch. Người lễ tân tại khách sạn đã mô tả nhân dạng của Ray McDeere. Sổ sách cho thấy hắn nhận phòng vào khoảng chín giờ ba mươi tối dưới cái tên Lee Stevens. Và hắn đã thanh toán bằng tiền mặt. Ít lâu sau, nạn nhân đến đặt phòng và bị tấn công. Nạn nhân cũng đã nhận dạng được Ray McDeere.
Người lễ tân ca đêm kể lại rằng nạn nhân đã hỏi anh về Rachel James. Cô gái này đã đến nhận phòng năm phút trước nạn nhân và thanh toán bằng tiền mặt. Rachel James đã biến mất vào một lúc nào đó trong đêm mà chẳng buồn trả phòng. Ray McDeere, với tên giả là Lee Stevens, cũng biến mất tương tự. Một nhân viên của bãi đậu đã mô tả lại chân dung của McDeere, nói rằng hắn đã cùng một cô gái leo lên một chiếc Cutlass bốn cửa màu trắng trong khoảng thời gian từ giữa đêm đến một giờ sáng. Nói rằng cô gái chính là người lái xe và cô ta có vẻ rất khẩn trương. Nói rằng họ đi theo hướng đông lên Cao tốc 182.
Gọi từ phòng của mình tại tầng sáu của khách sạn Hilton với điều kiện nặc danh, Aaron Rimmer khuyên viên phụ tá cảnh sát trưởng hạt Baldwin nên kiểm tra các công ty cho thuê xe ở Mobile, hỏi họ xem có ai khai tên là Abby McDeere không. Chiếc Cutlass trắng của các ông chính từ đấy mà ra, hắn bảo viên phụ tá cảnh sát như vậy.
Từ Mobile đến Miami đã diễn ra cuộc săn lùng chiếc Cutlass của hãng Avis cho Abby McDeere thuê. Viên thanh tra của cảnh sát trưởng hứa sẽ thông báo tất cả mọi diễn tiến cho bạn trai của nạn nhân, Aaron Rimmer. Rimmer có thể ngồi chờ tại Hilton. Ông ta đang chia phòng với Tony Verkler. Phòng kế bên thuộc về sếp của ông ta, DeVasher. Mười bốn người bạn của ông ta đang ngồi chờ trong các phòng của họ ở tầng bảy.
Phải mất mười bảy cuốc giữa căn hộ và chiếc Uhaul, nhưng đến trưa thì các hồ sơ của Bendini đã sẵn sàng để chuyển vận. Mitch cho cặp chân sưng vù của anh được nghỉ ngơi. Anh ngồi trên trường kỷ, viết những lời dặn dò cho Tammy. Anh mô tả chi tiết các giao dịch ở ngân hàng, dặn cô chờ một tuần hẵng liên lạc với mẹ anh. Bà ấy sẽ sớm thành triệu phú.
Anh đặt chiếc điện thoại lên đùi và chuẩn bị cho một nhiệm vụ không lấy gì làm lý thú. Anh gọi cho ngân hàng Dane County Bank, xin gặp ông Harold Sutherland. Đây là chuyện khẩn, anh nói. “A lô,” bố vợ của anh giận dữ trả lời.
“Ông Sutherland, tôi là Mitch. Ông đã...”
“Con gái tôi đâu. Nó có ổn không?”
“Ổn. Cô ấy ổn. Cô ấy đang ở cùng tôi. Chúng tôi sẽ rời khỏi nước trong vài ngày nữa. Có lẽ là trong nhiều tuần. Có lẽ là trong nhiều tháng.”
“Tôi hiểu,” ông chầm chậm đáp. “Anh và nó định đi đâu?”
“Không chắc lắm. Chúng tôi sẽ thăm dò loanh quanh một thời gian.”
“Có chuyện gì xấu không, Mitch?”
“Có đấy, thưa ông. Có chuyện rất xấu, nhưng hiện thời tôi không thể giải thích được. Có lẽ một ngày nào đó. Nếu ông theo dõi sát báo chí thì sẽ thấy một tin chấn động ở Memphis trong vòng hai tuần nữa.”
“Anh và Abby đang lâm nguy à?”
“Đại thể như thế. Sáng nay ông có nhận được khoản chuyển ngân bất thường nào không?”
“Có đấy. Ai đó đã đem một triệu đô vào đây mới cách đây một giờ.”
“Ai đó này chính là tôi đấy, còn tiền thì là của ông.”
Đã diễn ra một khoảng lặng rất dài.
“Mitch, tôi nghĩ tôi xứng đáng có một lời giải thích.”
“Vâng, thưa ông, ông xứng đáng. Nhưng tôi không thể trao cho ông lời giải thích nào cả. Nếu chúng tôi an toàn trốn được ra khỏi nước, ông bà sẽ được thông báo sau khoảng một tuần nữa. Tôi phải chạy đây.”
Mitch chờ một phút rồi gọi cho Phòng 1028 tại khách sạn Holiday Inn, bãi Panama City.
“A lô. Abby đây.”
“Chào cưng. Em sao rồi?”
“Khủng khiếp quá, Mitch. Ảnh của Ray đã lên trang nhất của tất cả các tờ nhật báo dưới này. Thoạt đầu là vụ vượt ngục rồi đến việc ai đó đã nhìn thấy anh ấy ở Mobile. Bây giờ thì bản tin truyền hình lại nói rằng anh ấy là nghi phạm chính trong một vụ cưỡng dâm tối qua.”
“Sao? Ở đâu vậy?”
“Tại Perdido Beach Hilton. Ray bắt gặp ả tóc vàng đang đi theo em vào khách sạn. Anh ấy nhảy xổ vào ả rồi trói nghiến ả lại. Không có gì nghiêm trọng cả. Anh ấy đã lấy súng và tiền của ả, và nay ả đang nói mình bị đánh và cưỡng hiếp bởi Ray McDeere. Toàn bộ cảnh sát ở Florida đang lùng sục chiếc xe mà em thuê tối qua ở Mobile.”
“Chiếc xe đó đâu rồi?”
“Em và anh Ray bỏ nó lại cách đây một cây số rưỡi về hướng tây, tại một khu phát triển chung cư lớn. Em sợ quá, Mitch.”
“Ray đâu rồi?”
“Anh ấy đang nằm ngoài bãi biển, cố làm cho khuôn mặt rám nắng. Tấm ảnh trên báo là ảnh cũ. Hồi đó anh ấy tóc dài và trông rất nhợt nhạt. Đó không phải là một tấm ảnh đẹp. Nay anh ấy đã hớt đầu đinh và đang cố làm chuyển làn da sang màu hồng. Em nghĩ làm vậy cũng có ích.”
“Cả hai căn phòng đều đứng tên em hả?”
“Rachel James.”
“Nghe nè, Abby. Quên Rachel và Lee, hay Ray và Abby đi. Hãy chờ đến lúc trời gần tối rồi rời khỏi các căn phòng. Hãy đi khỏi đó. Cách khoảng tám trăm mét có một nhà nghỉ nhỏ tên là Blue Tide. Em và Ray cứ thong dong đi bộ một cuốc ngắn trên bãi biển là sẽ tìm ra nó. Em ra bàn, hỏi thuê hai căn phòng cạnh nhau. Hãy trả bằng tiền mặt. Nói với họ tên em là Jackie Nagel. Theo kịp không? Jackie Nagel. Hãy dùng cái tên này vì khi đến nơi anh sẽ hỏi về cái người mang tên đó.”
“Nếu họ không có hai phòng cạnh nhau thì sao?”
“Được rồi, nếu có chuyện gì tồi tệ thì hãy đi xuôi xuống hai cánh cửa nữa. Sẽ có một nhà nghỉ tồi tàn khác tên là Seaside. Hãy vào đó thuê phòng. Cũng cái tên đó. Anh đang chuẩn bị rời khỏi đây, cứ cho là anh sẽ đến vào khoảng một giờ, và anh sẽ phải ở lại đó trong mười giờ nữa.”
“Nếu họ tìm thấy chiếc xe thì sao?”
“Họ sẽ tìm thấy thôi, và họ sẽ trùm mền toàn bộ bãi Panama City. Em và Ray phải hết sức cẩn thận. Sau khi trời tối hãy tìm cách chui vào một cửa hiệu thuốc, mua ít thuốc nhuộm tóc. Hãy cắt tóc cực ngắn rồi nhuộm nó thành màu vàng.”
“Màu vàng?”
“Hay màu đỏ cũng được. Anh cóc cần biết, nhưng hãy đổi khác đi. Bảo Ray không được rời khỏi phòng anh ấy. Đừng liều lĩnh.”
“Anh ấy có súng đấy, Mitch.”
“Bảo anh ấy anh nói không được dùng đến súng. Có thể đến tối nay sẽ có đến hàng ngàn gã cớm khắp quanh đây. Nếu phải đấu súng thì anh ấy không thắng nổi đâu.”
“Em yêu anh, Mitch. Em sợ quá.”
“Sợ thì không sao đâu cưng. Điều quan trọng là phải tiếp tục suy nghĩ. Họ không biết ta ở đâu, và họ sẽ không tóm được ta nếu ta di chuyển. Anh sẽ ở đó vào khoảng nửa đêm.”
Lamar Quin, Wally Hudson and Kendall Mahan ngồi ở phòng họp tầng ba để xem xét bước đi kế tiếp. Là cộng sự cao cấp, họ biết về tầng năm và tầng hầm, về ông Lazarov và ông Morolto, về Hodge và Kozinski. Họ biết một khi đã gia nhập vào hãng thì không ai có thể thoát ra. Họ kể lại những câu chuyện của họ về ngày N. Họ so sánh nó với cái ngày họ biết được sự thật đáng buồn về ông già tuyết Santa Claus. Một ngày đáng buồn và đáng sợ, khi Nathan Locke nói với họ trong văn phòng của ông ta về những thân chủ lớn nhất của họ. Và rồi họ được giới thiệu với DeVasher. Họ là những người làm công cho gia đình Morolto, và họ được kỳ vọng sẽ lao động chăm chỉ, tiêu pha những đồng lương hậu hĩnh và tiếp tục nín lặng. Cả ba người đều đã làm theo như vậy. Đã có những suy nghĩ về việc cuốn gói ra đi, nhưng những kế hoạch nghiêm túc thì chưa bao giờ có. Họ là những người đàn ông yêu gia đình. Có những lúc chúng tưởng như tan vỡ. Họ có quá nhiều thân chủ sạch để làm việc. Quá nhiều công việc nặng nhọc và hợp pháp. Các đối tác nắm phần lớn các công việc bẩn, nhưng thâm niên gia tăng dẫn đến sự gia tăng mức độ tham gia vào đồng lõa. Họ sẽ không bao giờ bị tóm, các đối tác cam đoan với họ như vậy. Họ quá thông minh. Họ có quá nhiều tiền. Đó là một vỏ bọc hoàn hảo. Mối quan tâm đặc biệt tại bàn họp là sự kiện các đối tác rời thành phố. Không còn một mống đối tác nào ở lại Memphis. Đến cả Avery Tolar cũng biến mất. Ông ta đã ra khỏi bệnh viện.
Họ nói với nhau về Mitch. Anh ta đang ở đâu đó ngoài kia, sợ hãi và chạy vắt giò lên cổ. Nếu để DeVasher tóm được, anh ta sẽ chết và họ sẽ chôn cất anh ta như đã từng chôn cất Hodge và Kozinski. Nhưng nếu để đám đặc vụ tóm được anh ta thì chúng sẽ lấy được những sổ sách, và sẽ truy được hãng, trong đó dĩ nhiên có cả ba người họ.
Còn nếu như không ai tóm được anh ta? Họ đưa ra giả thuyết. Nếu như anh ta thành công và đơn giản biến mất, dĩ nhiên cùng với đống tài liệu? Và nếu như anh ta cùng Abby đang ở đâu đó ngoài bãi biển, bận bịu nhấp Rum và đếm tiền? Họ thích ý nghĩ này và nói về nó một chặp. Cuối cùng, họ quyết định chờ đến mai. Nếu Mitch bị bắn gục ở đâu đó, họ sẽ ở lại Memphis. Nếu không ai tìm ra anh ta, họ cũng sẽ ở lại Memphis. Nhưng nếu đám đặc vụ tóm được anh ta thì họ sẽ lên xe, chạy mất dép.
Chạy đi, Mitch. Chạy!
Các căn phòng ở nhà nghỉ Blue Tide đều hẹp và nhớp nhúa. Tấm thảm đã hai mươi tuổi đời nên mòn vẹt. Những tấm trải giường lốm đốm những vết cháy do thuốc lá. Nhưng xa hoa không còn là điều quan trọng.
Thứ Năm, sau khi trời tối, Ray cầm kéo đứng sau Abby, tinh tế tỉa chỗ tóc quanh vành tai của cô. Hai chiếc khăn tắm dưới ghế chứa đầy những sợi tóc sậm. Cô chăm chú quan sát anh qua tấm gương cạnh chiếc tivi màu cổ lỗ sĩ và điềm nhiên đưa ra các chỉ dẫn. Đó là một kiểu tóc có phần giống con trai, vượt qua hẳn vành tai, với một đường chấn ngang ở trán. Anh lùi lại ngắm nghía công trình của mình.
“Không tệ” anh nói.
Cô mỉm cười, dùng hai tay chải đầu. “Em đi nhuộm nó đây,” cô buồn bã nói rồi bước vào căn phòng tắm bé tí và khép cửa.
Một giờ sau cô xuất hiện trở lại với mái tóc vàng. Một mái tóc vàng hoe. Ray đang ngủ trên tấm trải giường. Cô quỳ xuống tấm thảm bẩn, hốt những mớ tóc dày. Cô nhặt tóc trên sàn, bỏ vào một túi rác nhựa. Chai thuốc nhuộm trống rỗng và tấm trét được vứt vào cùng chỗ tóc và cô cột túi lại. Có tiếng gõ cửa.
Abby cứng người, nghe ngóng. Các tấm màn đã được khép kín. Cô vỗ nhẹ vào chân Ray. Lại một tiếng gõ nữa. Ray bật dậy khỏi giường, chộp lấy khẩu súng.
“Ai đó?” cô thì thào qua cửa sổ.
“Sam Fortune,” có tiếng thì thào đáp trả.
Ray mở khóa cửa và Mitch bước vào. Anh vồ lấy Abby, ôm hôn cô. Cửa đã khóa trái, đèn đã tắt, và họ ngồi trên giường trong bóng tối. Anh vẫn ôm chặt Abby. Chẳng có gì nhiều để nói, cả ba người đều không nói năng gì.
Từ bên ngoài, một tia nắng nhỏ yếu ớt xuyên qua rèm và, khi những phút trôi qua, nó dần dà soi sáng chiếc tủ áo và tivi. Không ai lên tiếng. Không một âm thanh nào từ Blue Tide. Bãi đậu hầu như trống lốc.
“Anh gần như đã hiểu được vì sao anh ở đây,” Ray cuối cùng cất tiếng. “Nhưng anh không chắc lắm vì sao cô chú lại ở đây.”
“Chúng ta phải quên đi vì sao chúng ta ở đây,” Mitch nói, “và hãy tập trung vào việc rời khỏi đây cùng nhau một cách lành lặn và an toàn.”
“Abby đã kể hết mọi sự cho anh,” Ray nói.
“Em không biết mọi sự,” cô nói. “Em không biết ai đang săn lùng chúng ta.”
“Anh nghĩ tất cả bọn họ đều đang ở ngoài kia,” Mitch nói. “DeVasher và băng nhóm của lão đang ở gần đây. Pensacola, anh đoán thế. Đó là sân bay gần đây nhất, bất kể lớn nhỏ. Tarrance đang ở đâu đó dọc bờ biển, chỉ đạo đám người của hắn trong cuộc đại truy lùng Ray McDeere, gã hiếp dâm, cùng cô nàng đồng lõa Abby McDeere.”
“Điều gì sẽ xảy ra kế tiếp?” Abby hỏi.
“Đến nay họ vẫn chưa tìm ra chiếc xe, nhưng họ sẽ tìm ra. Và việc tìm ra nó sẽ hướng họ đến bãi Panama City. Báo chí nói cuộc săn lùng được trải rộng từ Mobile đến Miami, vậy nên lúc này họ đang tỏa ra. Khi tìm ra chiếc xe, họ sẽ xoáy vào nơi này. Nghe nè, dọc theo Strip có đến hàng ngàn nhà nghỉ giá rẻ kiểu như nhà nghỉ này. Trong phạm vi hai mươi cây số sẽ chỉ toàn là nhà nghỉ, chung cư và cửa tiệm áo thun. Có rất nhiều người, nhiều du khách mặc quần lửng, đi dép. Ngày mai chúng ta cũng sẽ là du khách, mặc quần lửng, đi dép, đại loại như thế. Anh nghĩ dù họ có hàng trăm người săn lùng chúng ta, chúng ta vẫn trụ được từ hai đến ba ngày.”
“Nếu họ xác định được chúng ta ở đây thì điều gì xảy ra?” cô hỏi.
“Em và Ray chỉ việc đơn giản bỏ chiếc xe rồi chuồn đi bằng một chiếc khác. Họ không thể biết chắc chúng ta đang ở Strip, nhưng họ sẽ bắt đầu tìm kiếm tại nơi này. Nhưng họ đâu phải là Gestapo. Họ không thể tông cửa vào lục soát mà không có lý do chính đáng.”
“DeVasher thì dám lắm,” Ray nói.
“Phải, nhưng quanh đây có đến hàng triệu cánh cửa. Họ sẽ lập chốt chặn và sẽ giám sát từng cửa tiệm và quán ăn. Họ sẽ nói chuyện với từng nhân viên lễ tân, chìa ảnh căn cước của Ray ra. Họ sẽ bu như kiến trong vài ngày tới, và nếu ta may mắn thì họ sẽ để hụt mất chúng ta.”
“Chú đang đi xe gì vậy, Mitch?” Ray hỏi.
“Một chiếc U-Haul.”
“Anh không hiểu vì sao chúng ta lại không leo vào chiếc U-Haul đó ngay bây giờ và xách đít chuồn thẳng. Ý anh là chiếc xe đang nằm dưới kia, cách có một cây số rưỡi, chỉ chực chờ bị phát hiện, và chúng ta đều biết họ đang kéo đến. Anh nói chúng ta phải sử dụng nó.”
“Nghe nè, Ray. Ngay lúc này, có lẽ họ đang lập chốt chặn. Tin em đi. Chẳng phải em đã đưa được anh ra khỏi tù đó sao? Coi nào.”
Có tiếng còi hụ băng qua Strip. Họ cứng người nghe ngóng cho đến khi nó nhạt nhòa dần.
“Thôi được,” Mitch nói, “Băng chúng ta sẽ ra ngoài. Đằng nào thì em cũng không ưa nơi này. Bãi đậu ở đây trống lốc và ở quá gần cao tốc, vì vậy em đã đậu chiếc U-Haul xuôi xuống dưới, cách đây ba cánh cửa, tại một nhà nghỉ thanh lịch có tên là Sea Gull’s Rest. Em đã thuê hai căn phòng xinh xắn ở đó. Đám gián ở đó nhỏ hơn nhiều. Chúng ta sẽ điềm tĩnh tản bộ dọc bãi biển. Sau đó chúng ta sẽ đến lấy chiếc xe tải. Nghe có phấn khích lắm không?